- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 117: Công chúa với Tần Hương Liên (1)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Z
Beta: Sakura
“Chúc mừng cô, nhiệm vụ lần này cô hoàn thành cực kỳ tốt, Vương Bách Hợp vô cùng hài lòng, bởi vì về sau cô ấy bị bệnh AIDS hành hạ, nên có một tâm nguyện mà cô ấy chưa nói ra.” E rằng chính Vương Bách Hợp cũng không ngờ rằng, một căn bệnh khiến cô khó chịu như vậy, khiến cô không thể mở miệng, chính cô ta cũng không biết xấu hổ mà nói thành bệnh tình của nhiệm vụ, sau cùng Bách Hợp lại sẽ cho cô một cách thực hiện (nhiệm vụ) khiến cô vừa lòng như vậy.
Bách Hợp gật gật đầu, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Lý Duyên Tỉ lại nói tiếp: “Bởi vì lí do Vương Bách Hợp thích cô, cho nên lần này không theo lệ cũ nữa mà tặng cho cô hai điểm, cô muốn thêm ở đâu đây?”
“Võ lực.” Bách Hợp nghĩ đến hiện giờ Trí lực đã đạt đến trình độ của người bình thường, trạng thái hiện tại của cô giống như là chú lùn trong đó chọn cao từng thứ một, chỉ số thông minh không phải cực kỳ cao, nhưng cũng không kém đến nông nỗi có phần hơi ngu như trước đây vậy, hiện giờ cô phát hiện rất nhiều giá trị thuộc tính của mình vẫn chưa đạt được mức nhất định, Cửu Dương Chân Kinh cũng bởi vậy mà bị một chút tổn hại, cô cũng không biết gia tăng giá trị Võ lực có thể tu bổ hay không, nhưng theo bản năng cũng hiểu được nếu trực tiếp hỏi Lý Duyên Tỉ thì có lẽ anh có thể sẽ không nói với mình, bởi vậy cô trực tiếp lựa chọn đem thêm vào trên Võ lực.
Lý Duyên Tỉ lộ ra một nụ cười tươi đầy ý vị sâu sắc về phía cô, mặt khác liền vung tay áo dài lên, trong Tinh Không tư liệu của Bách Hợp hiện ra:
Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 61 (Max 100 điểm)
Dung mạo: 61 (Max 100 điểm)
Thể lực: 59 (Max 100 điểm)
Võ lực: 21 (Max 100 điểm)
Tinh thần: 15 (Max 100 điểm)
Danh vọng: 20 (Max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật
Sở trường: Trù nghệ trung cấp, Kỹ xảo biểu diễn trung cấp
Mị lực: 33 (Max 100 điểm)
Cất giữ: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh nữ, Trái tim của Thiên Sứ
Bách Hợp nhìn đến giá trị thuộc tính của bản thân, không khỏi có chút giật mình, đã qua không biết bao nhiêu cái nhiệm vụ rồi. Điểm của thuộc tính Dung mạo kia từ trước đến giờ không hề tăng lấy một điểm thế nhưng lần này tăng một điểm không nói. Hơn thế nữa lại còn tăng thêm một thứ tên là thuộc tính Danh vọng. Duy nhất còn tăng thêm hai mươi điểm, đây chính là sự thật chưa bao giờ có, khiến cho cô không khỏi kinh hãi cực độ, ngoại trừ trừ này giá trị Võ lực tăng thêm ba điểm, để cô thật sự thấy ánh sáng ở cột kỹ năng Cửu Dương Chân Kinh kia so với trước đó sáng hơn chút, khiến cô cảm thấy nhiệm vụ lần này thu hoạch không ít, thế nhưng ở cột Sở trường kia thừa ra Kỹ xảo biểu diễn không nói, hơn nữa Cất giữ cũng còn tăng thêm một cái nữa.
“Danh vọng cùng cái Kỹ xảo biểu diễn kia của tôi. Còn có trái tim của Thiên Sứ, là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tuy Bách Hợp biết rõ hỏi Lý Duyên Tỉ không nhất định sẽ có đáp án, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi một câu. Cô vốn không nghĩ Lý Duyên Tỉ sẽ trả lời, ai ngờ tiếng nói vừa mới kết thúc, thì Lý Duyên Tỉ vậy mà mở miệng trả lời: “Tôi nghĩ cô cũng sẽ hỏi chuyện này. Danh vọng là do nhiệm vụ lần này của cô không chỉ được phần lớn người yêu thích, hơn nữa mọi người nhất định tâm sinh tôn kính với cô, cho nên mới mở ra giá trị thuộc tính này, bởi vì là lần đầu tiên cô bằng vào bản lĩnh chính mình đem danh vọng mở ra, nên tặng cô mười điểm, vả lại do trong nhiệm vụ lần này của cô danh vọng cần đạt đến trình độ nhất định. Cho nên thêm mười điểm khác, về phần có lợi ở chỗ nào. Về sau trong nhiệm vụ cô tự nhiên sẽ cảm nhận được.”
Lý Duyên Tỉ nói đến đây, thì dừng một lát: “Mà Kỹ xảo biểu diễn còn lại là do bởi vì chức nghiệp của cô, cô chăm chỉ luyện tập, cho nên giống như Trù nghệ, tự đến một trình độ nhất định thì có thể liệt vào trong Sở trường của cô, chỗ có lợi là về sau cô chỉ hươu bảo ngựa, xác suất người ta tin tưởng cô sẽ tăng lên dựa theo Sở trường Kỹ xảo biểu diễn của cô mà độ tín nhiệm sẽ có phần khác nhau.” Bách Hợp đã hiểu rõ việc này, ý của nó hẳn chính là về sau Kỹ xảo gạt người của chính cô mà thành thục, thì chính là trợn mắt nói dối cũng sẽ có thể khiến cho người ta tin tưởng.
Mí mắt Bách Hợp giật giật, trên mặt lộ ra ý cười cứng ngắc, Lý Duyên Tỉ lại nói tiếp:
“Đến trái tim của Thiên Sứ, cô có thể dùng lý giải ở thế giới trước kia của cô để hiểu rõ hơn, quầng sáng của Thánh mẫu.” Nói xong lời này, nhìn thấy bộ dạng Bách Hợp giống như vẫn chưa hiểu rõ, Lý Duyên Tỉ nhẹ giọng thở dài: “Nói cách khác ở trong mắt rất nhiều người, cô là một con người tình yêu tràn đầy, khiến cho người ta vừa nhìn thấy cô bản năng sẽ sinh ra hảo cảm, người khác tin tưởng cô là một con người thiện lương, cam tâm tình nguyện thân cận cô, tuy rằng nhìn như không có lợi gì, nhưng thật ra tôi cho rằng cái Cất giữ này mới là một cái Cất giữ hữu dụng nhất với cô.” Lực tương tác càng cao, càng dễ dàng hấp dẫn người ta yêu mến, đối với nhiệm vụ là trợ giúp rất lớn.
Ngày trước cũng không phải không có ai tiến công chiếm đóng qua nhiệm vụ này, nhưng đều không được thưởng thứ này, Bách Hợp ở trong nhiệm vụ lần này thế nhưng có thể thu hoạch thật nhiều lợi ích như vậy, thật sự mà nói Lý Duyên Tỉ đối với cô cũng đã có thêm vài phần kính trọng.
Lúc này trải qua giải thích liên tục của anh, Bách Hợp ước chừng cũng đã hiểu được, Mị lực của mình sở dĩ thoáng cái tăng thêm hơn năm điểm, là do muốn cô làm minh tinh, nên sẽ gặp rất nhiều người yêu thích. Lần này cô chẳng qua là làm nhiệm vụ đơn giản, thậm chí ở dưới cái nhìn của Bách Hợp căn bản cũng không có gì khó khăn, nhưng thu hoạch so với nhiệm vụ khác lại vẫn nhiều hơn, cô không khỏi cảm thấy vui mừng đối với nhiệm vụ che kín lần này của mình, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này phần thưởng nhận được, so với làm năm sáu cái ngày xưa thu hoạch còn nhiều hơn.
“Bây giờ cô muốn tiếp tục nhiệm vụ, hay là nghỉ ngơi một lát?”
Ngay cả làm nhiều nhiệm vụ hơn, sống lâu hơn, có vài người tham luyến thanh danh địa vị, có vài người không muốn xa rời vinh hoa phú quý, cũng có người luyến tiếc các nam nhân ưu tú cùng với tình cảm đơn giản trong nội dung vở kịch này, rất nhiều Nhiệm vụ Giả (Có thể hiểu là người làm nhiệm vụ) ưu tú hơn Bách Hợp nhiều, nhưng Lý Duyên Tỉ đối với cô gái ngốc nghếch này ngay từ đầu chính anh kỳ thật cũng không coi trọng nhưng lại nhiều hơn vài phần bảo vệ.
“Tôi muốn tiếp tục tiến hành nhiệm vụ!” Sống đến bây giờ, sống sót gần như đã trở thành tín niệm chống đỡ bản thân, Bách Hợp không có vẻ ngoài xinh đẹp, cũng không có đầu óc thông minh, nhưng cô có một tấm lòng kiên trì chăm chỉ, một khi quyết định chuyện gì thì sẽ rất kiên định không dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, cô không muốn mỗi lần sống trong kiếp sau của bản thân cứ thế mà biến mất, không ngừng lưu lại bóng dáng của bản thân ở trong nội dung vở kịch mà thôi, cô cần chính là sống cuộc sống thật dài thật lâu.
Đáp án này của cô cũng không khiến cho Lý Duyên Tỉ bất ngờ, bởi vậy anh chỉ gật gật đầu, khi bóng người biến mất ở trước mặt Bách Hợp, thì bóng ảnh của Bách Hợp cũng dần dần biến mất ở giữa mảnh Tinh Không này.
Khi đầu óc từ mê man mà tỉnh lại, thì hình như cô đang nằm dựa vào trên một vị mỹ nhân, một cánh tay nhỏ trong suốt trắng nõn chống ở hàm dưới của cô, bên cạnh có hai cô gái mặc cung trang chải đầu nha kế đang cầm quạt tiểu mỹ nhân (quạt có hình mỹ nhân) nhẹ nhàng phe phẩy cho cô, khi trong đầu Bách Hợp truyền đến lượng lớn nội dung vở kịch, thì bên cạnh giống như có người đang quỳ xuống bẩm báo cái gì đó.
“Công chúa, tiệc tối đã chuẩn bị ổn thỏa, phò mã xin công chúa hãy rời giá.” Trong lỗ tai Bách Hợp chỉ nghe thấy giọng nói của cô gái nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, như kiểu muốn đánh thức cô, nhưng bởi vì lúc này cô đang tiếp nhận nội dung vở kịch mà đầu đau muốn nứt ra nghe thấy lời này trong đầu như kiểu bị đánh đấm đau nhức không chịu được như trước. Bách Hợp vừa cố nén khó chịu, vừa không kiên nhẫn phất phất tay:
“Bổn cung đã biết, lui xuống đi, để ta nằm thêm chút nữa, hơn nửa canh giờ hãy đến gọi ta.” Trên mặt cô gái kia lộ ra vẻ nhu thuận, khẽ lên tiếng, vừa cúi người vừa lui ra ngoài.
Bách Hợp chịu đựng cơn đau nhức ở đầu, đem tư liệu trong đầu toàn bộ tiếp nhận xong, không nhịn được liền nở nụ cười khổ.
Sau khi trở thành Diệt Tuyệt sư thái rồi lại làm Phan Kim Liên, theo lý mà nói cô hẳn đã không còn xa lạ đối với việc tiến vào trong loại tình tiết hí kịch cùng kiểu nữa mới đúng, nhưng hiện giờ sau khi hiểu rõ nội dung vở kịch, rồi lại tiếp nhận hồi ức cô thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
Nhiệm vụ lần này là tiến vào trong Trát mỹ án nổi tiếng, nếu như nghe tên chỉ sợ rất nhiều người còn có phần xa lạ, nhưng nếu như nhắc đến Bao Chửng và Trần Thế Mỹ, Tần Hương Liên, chỉ sợ rất nhiều người cũng đã hiểu được nơi này là chỗ nào rồi.
Lần này cô trở thành công chúa sau khi đã cưới Trần Thế Mỹ, trở thành kẻ cướp nam nhân người khác bị báo ứng, rồi về sau lại bị người cười nhạo, trở thành tai tiếng của toàn bộ hoàng thất, quả phụ mất trượng phu.
Ở trong nội dung vở kịch, Tần Hương Liên trung trinh, hiếu thuận, đã thiện lương lại còn cần cù, nàng ta và Trần Thế Mỹ lập gia đình nhiều năm, nhưng vợ chồng vẫn ân ái vô cùng, Trần Thế Mỹ gian khổ học tập khổ đọc mười năm sau đó lên kinh đi thi, Tần Hương Liên thay hắn sinh con dưỡng cái, hơn nữa lúc hắn lên kinh đi thi thì thay hắn hầu hạ mẹ già, nếu không phải do sau này gặp thiên tai mất mùa dân chúng lầm than, Trần mẫu vì tiết kiệm một ít đồ ăn cho tôn tử (cháu trai) ăn mà treo cổ tự sát, e rằng Tần Hương Liên cũng sẽ không lên kinh tìm chồng.
Sau khi Trần Thế Mỹ đến trong kinh thì không thư từ với người nhà nữa, hai năm liên tiếp đừng nói bóng người, đến ngay cả một lời nhắn cũng không gửi, Tần Hương Liên mang theo một đôi nam nữ ở quê nhà chịu đựng không nổi nên đi tìm, một đường đi tới kinh thành, sau khi tìm hiểu xung quanh nghe được tin tức của trượng phu Trần Thế Mỹ, cuối cùng cầu kiến Trần Thế Mỹ, nhưng ai ngờ Trần Thế Mỹ lại trốn tránh mà không gặp, cuối cùng nàng ta hết cách, buộc phải hóa trang thành người hát hí khúc tiến vào trong phủ công chúa, nhục nhã Trần Thế Mỹ một phen, cuối cùng khiến Trần Thế Mỹ thẹn quá hóa giận, phái người truy sát.
Ai ngờ người truy sát mẹ con Tần Hương Liên không đành lòng xuống tay, cuối cùng tự sát để bảo toàn trung nghĩa, Tần Hương Liên được người khác chỉ điểm, tìm được Bao Chửng Bao Thanh Thiên nổi tiếng, lấy mấy tội danh lớn khai đường vấn thẩm (có thể hiểu là mở công đường để tra xét), cuối cùng chém đầu Trần Thế Mỹ cho xong việc.
Nội dung vở kịch này chỉ sợ chỉ cần là người Hoa Hạ (tên cũ của Trung Quốc), thì không thể không biết rõ, mọi người đời sau gọi nam nhân vong ân phụ nghĩa hơn nữa còn di tình biệt luyến là Trần Thế Mỹ, người người đều đồng tình cảnh ngộ của Tần Hương Liên, lại không một ai nhớ đến vị công chúa bị ức hiếp kia rơi vào cái kết cục gì.
Nàng ấy vốn là kim chi ngọc diệp, bởi vì hoàng đế yêu tài hỏi rõ Trần Thế Mỹ có thê thất không sau đó mới gả nàng cho cho người tài mạo song toàn trẻ tuổi này, thời gian đầu hai vợ chồng tình cảm nồng nàn, vị công chúa này vốn căn bản cũng không hề ngờ được Trần Thế Mỹ ở quê nhà đã có thê có tử, Tần Hương Liên tìm đến giống như đã cho nàng một kích vào đầu, khiến nàng không chịu nổi. Tuy rằng đã mang ác danh cướp trượng phu người khác trên lưng, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên công chúa lập gia đình, thời đại này đối với nữ tử vốn đã chứa rất nhiều hà khắc, nàng thân có là công chúa đi chăng nữa cũng khó tránh khỏi bị người lên án, hơn nữa Trần Thế Mỹ mặc dù lừa nàng, nhưng rốt cuộc hai người hiện giờ đã có vợ chồng chi nghĩa cùng vợ chồng chi thật, bởi vậy nàng tiến cung cầu Thái hậu làm chủ, vốn định cứu Trần Thế Mỹ một lần, ai ngờ Bao Chửng ghét ác như cừu (coi cái ác, ghét cái ác như kẻ thù), cuối cùng không những không nghe cầu khẩn của nàng, ngược lại lại chém đầu Trần Thế Mỹ.