- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 71: Bia đỡ đạn báo thù (7)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Sakura
Mắt Lam Dụ sáng, hơi ngượng ngùng cúi đầu: “Nếu là như thế, chỉ mong tỷ tỷ không chê, Dụ Nhi cũng nguyện ý dùng tàn thân thể theo tỷ tỷ một chuyến.”
Nàng nói xong lời này, bên ngoài bọn người An Quốc Công cũng sớm đã không chờ đợi kịp, gọi người đến thúc dục tâm can bảo bối.
“Bọn hắn muốn vội vã chịu chết rồi, tỷ tỷ chờ ta trong chốc lát , đợi ta trở về, lại thay tỷ tỷ bồi tội.” Lam Dụ nghe thấy có người đến gọi mình, làm sao mà không biết tính tình đám người An Quốc Công, không khỏi cười lạnh một tiếng, cỗ thân thể này từ lúc lúc trước quyết định muốn vi phụ mẫu huynh đệ tỷ muội báo thù cũng đã buông tha, Bách Hợp nghe xong trầm mặc lại, lúc này Lam Dụ mới kịp phản ứng, như là có chút sốt ruột không chịu nổi nhìn Bách Hợp, nhưng đến cùng cũng không nói cái gì, cắn cắn bờ môi rồi đi ra ngoài rồi.
Tuy nói nàng nói đợi nàng trong chốc lát, nhưng lúc nàng xuất hiện thì đã là buổi tối rồi, cái trâm cài đầu tán loạn, bờ môi sưng đỏ, cả người tản ra một cỗ khí tức lười biếng, lúc xuất hiện tại trước mặt Bách Hợp, vẻ mặt tuyệt vọng:
“Có phải hiện giờ tỷ tỷ đã ghét bỏ Dụ Nhi tàn hoa bại liễu rồi hả?” Nàng nói còn chưa dứt lời, nước mắt đã theo rơi xuống: “Ta nhìn thấy được, tỷ tỷ khác bọn hắn nói, căn bản không phải bọn hắn những phàm phu tục tử chết tiệt có thể so sánh được , Dụ Nhi hận những nam nhân này, toàn bộ bọn hắn đều đáng chết! Tỷ tỷ lại khác, Dụ Nhi là thật tâm yêu mến tỷ tỷ, không dám yêu cầu xa vời tỷ tỷ bảo vệ, chỉ trông mong tỷ tỷ lúc nào cũng có thể nhìn ta nhiều hơn thì đã nguyện đủ, hiện nay ta đã không xứng với tỷ tỷ. . .” Bách Hợp không đợi nàng nói cho hết lời, cái cằm đã rớt xuống, nàng há to miệng, một câu cũng nói không nên lời.
Cái tình cảnh này vào mắt Lam Dụ như là nàng choáng váng khi đối mặt với tình huống thực sự của Lam Dụ, càng làm cho Lam Dụ cảm động nhào vào trong ngực Bách Hợp!
Tên của nàng gọi là Bách Hợp nhưng nàng không phải “Bách Hợp” mà! Trong đầu Bách Hợp một vạn con thảo mê mã lao qua, lúc này cả người nàng cũng đã choáng váng, bất kể là có nhiều kinh nghiệm hơn nữa, nhiều tuổi hơn nữa, nhưng đối mặt loại tình huống này thật đúng là lần đầu tiên, làm nhiều nhiệm vụ như vậy mà không có một nam nhân tỏ tình với nàng, lần đầu tiên trong đời được thổ lộ, lại là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp như hoa!
Bách Hợp miệng há hốc, cả người cũng đã ngốc trệ, nàng nhìn Lam Dụ run rẩy đứng dậy, bờ môi dính đầy nước mắt nhẹ nhàng hôn nàng một cái, toàn thân Bách Hợp nổi da gà đinh bỏ chạy, nhưng lần đầu tiên nàng đối mặt với loại tình huống này, cả người cứng ngắc rồi lại thẫn thờ, chỉ thấy sau khi Lam Dụ hôn nàng xong, cảm thấy mỹ mãn tựa vào trong ngực nàng.
Vừa nhìn thấy cái tình cảnh này, cả người Bách Hợp càng thêm không khỏe, dù sao nàng cũng là nữ nhân, coi như là giá trị dung mạo của mình vừa mới đạt tới tiêu chuẩn nữ nhân thanh tú trong mắt thường nhân, nhưng hiện nay cũng không biết sống như thế nào lại kém như vậy. Hai nữ nhân trong thế giới của Lam Dụ thì rõ ràng đã coi nàng trở thành chỗ dựa!
Trong lòng sôi trào, bờ môi Bách Hợp run rẩy trong lúc nhất thời lại không thể đẩy được Lam Dụ ra, không biết do nàng ta ôm quá chặt hay vì tay nàng quá run rẩy, thế cho nên Lam Dụ tựa trong ngực nàng. Hai luồng mềm mại được An gia các nam nhân yêu thích không buông tay lúc này đang chống trên ngực của nàng, Bách Hợp chỉ nghe giọng nói cứng ngắc của mình: “Lam cô nương. . .”
“Tỷ tỷ bảo ta Dụ Nhi, ta thích.”
“Được rồi, Dụ Nhi.” Bách Hợp miễn cưỡng mở miệng, vừa muốn cự tuyệt nàng, Lam Dụ lại mở to một đôi mắt to tràn ngập nước: “Hay gọi muội muội là được rồi, những nam nhân buồn nôn cũng gọi ta là Dụ Nhi, sao tỷ tỷ của ta có thể giống bọn hắn . . ”
Bách Hợp nghe nói như thế, như là bị hắt một xô cẩu huyết. . .
“Thế nhưng mà, thế nhưng mà hai chúng ta là nữ nhân. . .” nàng yếu ớt mở miệng, Lam Dụ lại thở dài một tiếng, giáo huấn nàng nói: “Tỷ tỷ, chân ái là không có giới hạn đấy, ta trước kia đã từng sợ hãi qua, nhưng tỷ tỷ dịu dàng cổ vũ ta.”
Nàng ở đâu dịu dàng rồi, nàng ở đâu cổ vũ rồi, nếu sớm biết như vậy chuyện sẽ phát triển đến trình độ như vậy, nàng đã sớm sửa thái độ của mình rồi!
Lam Dụ coi như thế là yêu, Bách Hợp quay lưng lại yên lặng chảy nước mắt, thật sự là không thốt lên lời.
“Thế nhưng mà, thế nhưng mà, chúng ta sẽ bị thế tục phỉ nhổ.” thật vất vả ra được một cái lý do, Lam Dụ lại hừ lạnh một tiếng: “An gia không biết xấu hổ đấy, nam trộm nữ kỹ nữ, từ An lão tặc, cho tới nữ nhi của hắn, chỗ nào không phải người dâm loạn, so với bọn họ thì ta cùng tỷ tỷ thuần khiết nhiều hơn.”
“Thế nhưng mà, thế nhưng mà, thế nhưng mà ta, ta, ta thích vẽ phù, muội không thích chúng.”
Lam Dụ dịu dàng nhìn Bách Hợp, nhẹ giọng cười nói: “Trung Nguyên có câu ngạn ngữ, gọi phu xướng phụ tùy, sau này tỷ tỷ hát, ta liền đi theo, tuy ta không biết vẽ nhưng ta thích xem thần thái lúc tỷ tỷ vẽ phù.”
Nó ra những lời nói này thì Bách Hợp nổi da gà, nàng liếm liếm bờ môi khô khốc, khóc không nước mắt: “Thế nhưng mà, thế nhưng mà, nhưng ta không thích nhìn con mắt xanh da của muội. ”
“Ta biết rõ tỷ tỷ quan tâm ta, không muốn xem ta bị cổ độc làm hại, ta đáp ứng tỷ tỷ, sau này tuyệt không tự tổn thương mình.”
“. . .” Bách Hợp nghe thế, đầu óc như bị cửa kẹp, vô ý thức gật đầu: “Còn không khác lắm!”
Nói vừa xong, thấy vẻ mặt Lam Dụ hạnh phúc, nhất thời trong đầu một đám thảo nê mã chạy qua.
“Ta cũng không thích ngươi lại chơi cổ.” Định nói không phải câu này, nhưng không biết tại sao đấy, ma xui quỷ khiến nói ra câu này rồi, Bách Hợp mình cũng ngốc trệ một phát, Lam Dụ cười ngọt ngào: “Tỷ tỷ không thích, ta cũng không làm.”
Thảo nê mã! Nàng muốn nói căn bản không phải là cái đó!
“Ta thích ăn ngọt!” nói đến chỗ này giống như đã là điểm cuối rồi, nhưng hết lần này tới lần khác Bách Hợp không cam lòng, lại cứng rắn bỏ thêm một câu, Lam Dụ cũng vô cùng chiều chuộng: ” Ta sau này chỉ học làm đồ ngọt.”
“Ta cũng thích ăn cay!” Tính tình Lam Dụ vô cùng tốt, nhẹ gật đầu: “Cay ta cũng học.”
“Ta sẽ tắm rửa mỗi ngày!”
“Mỗi ngày ta sẽ đi gánh nước.” Bách Hợp nghe nàng ta vừa nói như vậy, miễn cưỡng nhìn nàng có vẻ yếu ớt, trong lòng không tin nàng ta có thể gánh nước được, nhưng vì có thể dọa nàng, chỉ đành phải lại cố ý bới móc: “Ta còn muốn quần áo sạch sẽ nhất đấy.”
“Đều không có vấn đề.” Ánh mắt của Lam Dụ nhìn nàng giống như là đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm, Bách Hợp không đành lòng nhìn thẳng, trầm lặng nói: “Ta muốn ăn mì ăn liền.”
Cái này Lam Dụ thật sự không biết rồi, hơi khó xử hỏi: ” Mì ăn liền làm như thế nào?”
“Chính là người ta làm sẵn mỳ, sau đó mỗi lần đổ nước sôi vào liền có thể ăn.” Bách Hợp vui vẻ, gặp Lam Dụ không trả lời được, vừa giải thích hai câu, đang định muốn nói hai người không được, sau này từng người chia ly, nàng đi nàng ánh mặt trời, chính mình đi chính mình cầu độc mộc, nàng nhiệm vụ cũng không muốn làm, nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm, thất trinh cho nam nhân không coi vào đâu, nếu thất trinh cho nữ nhân, ha ha, lại để cho nàng chết đi coi như xong!
“Thì ra là thế, ta cũng có thể học.” Như vậy nàng cũng có thể học! Bách Hợp ngơ ngác nhìn nàng ta một cái, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, kiên trì nhẫn tâm nói: “Nhưng… nhưng ta không thích nữ nhân. . .”
Trong mắt Lam Dụ nhanh chóng tràn ngập nước mắt, nhưng nàng lại cố nén, một bộ không muốn để cho nước mắt đến rơi xuống khiến Bách Hợp phiền não, khóc thút thít một tiếng: “Tỷ tỷ ưa thích nam nhân, ta, ta. . .”
Bách Hợp thoải mái, định chờ nàng nói không có cách nào rồi, Lam Dụ lại nói: “Đã như vầy, ta liền thay tỷ tỷ tìm đến nam tử hợp ý tỷ, ta, ta nguyện ý cùng người khác tùy tùng tỷ tỷ!”
PHỐC! ! !
Một ngụm máu phun văng ra ba thước xa, đối mặt loại tình huống này, rốt cuộc Bách Hợp nói không ra lời, nàng nhìn chằm chằm vào Lam Dụ, tiểu nương tử xinh đẹp dịu dàng lại thuận theo, nhưng lại có tam tòng tứ đức, không ăn giấm không làm ầm ĩ như vậy, Bách Hợp dường như cảm giác mình cũng bị thuyết phục.
“Cái kia, cái kia. . .” Cố ý bới móc đều lại tìm không ra lý do ra, trên mặt Bách Hợp cứng ngắc, nhìn thấy Lam Dụ vui vẻ vì hai người từ nay về sau sẽ hạnh phúc bên nhau thì khóe miệng co giật, rốt cuộc nói không nên lời.
Lam Dụ như là tìm tới mùa xuân, khóc sướt mướt xong, cảm thấy rất thỏa mãn rồi rời đi, độc lưu lại Bách Hợp hoàn toàn trái ngược với nàng ta, ôm chăn bông khóc rống đập giường.
Hai tháng thời gian thoáng một cái đã qua, tuy An Quốc Công dũng mãnh nhưng mà dù sao lớn tuổi, cổ bệnh trạng độc hiển ra ở trên người lão trước, lão bắt đầu ho ra máu lẫn sâu độc, mấy con trùng phảng phất vẫn sống, đến mức bọn hạ nhân tranh nhau tránh né, sinh mệnh lực của mấy con trùng này rất mạnh, thấy người liền chui vào, làn da trên mặt An Quốc Công bắt đầu nhanh chóng nhăn nheo, tóc của lão bắt đầu trở nên hoa râm, chỉ trong vòng mười ngày liền trở nên tuổi già sức yếu, rất nhiều trùng sẽ từ lỗ tai lão chui ra ngoài, còn lại chui từ lỗ mũi, mấu chốt là lão vẫn còn sống, An Quốc Công đã trở thành người đáng sợ nhất trong phủ, mà ngay cả vợ của lão cũng bắt đầu không muốn tiếp cận hắn, trong khoảng thời gian ngắn huyên náo trong phủ khiến lòng người bàng hoàng, nhưng kế tiếp, đại phòng cũng đã bắt đầu bị bệnh giống như An Quốc Công, cái này giống như cùng một cái tín hiệu, liên tiếp đấy, người An gia đã xảy ra chuyện.
Bách Hợp đã từng gặp nha hoàn đang đưa cơm cho mình, trong lúc đó cổ độc phát tác, cái bộ dáng này có thể khiến người khác phát điên, như An Quốc Công trực tiếp có quan hệ với Lam Dụ, bởi vì tử cổ cùng mẫu cổ trong cơ thể hắn tiếp xúc nhiều nhất, cho nên tình huống của lão tốt hơn người muốn Lam Dụ lây bệnh gián tiếp.
Nhưng coi như là như thế, lúc nha đầu kia cổ độc phát tác khiến cho Bách Hợp lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này buồn nôn không chịu được, nàng sớm có chuẩn bị, đối mặt luôn luôn chuẩn bị tốt dược khắc chế loại sâu độc này, cho nên nhìn thấy sâu độc chui ra khỏi người nha đầu kia, nàng nhanh chóng cầm dược rắc vào côn trùng, thấy bọn nó hóa thành bãi nước bẩn thì trong lòng lúc này mới thở dài một hơi.