- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 46: Oán hận của chính thê (kết)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Sakura
Nếu trước khi xảy ra chuyện hắn cứu vợ chồng Lâm gia thì đã không có việc gì rồi, nguyên chủ cũng không bị trảm. Nói cho cùng Bách Hợp có sai nhưng Tế Thế hắn lại lạnh lùng xem chuyện xảy ra, chỉ cứu trợ người mà hắn cho là người tốt, kỳ thật chính hắn cũng đã rơi vào nếp cũ căn bản không xứng với danh xưng tế thế cứu người này.
“Nhãn lực đại sư hơn người, người sáng mắt cũng không nói tiếng lóng, Đại sư có chuyện gì?” trong lòng Bách Hợp không kiên nhẫn nói chuyện với hòa thượng này, mày nhíu lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Tế Thế cười rồi mới nói: “ Hình như nữ thí chủ không thích bần tăng, không biết bần tăng đã đắc tội chỗ nào?”
“Đắc tội thì ngược lại không dám nói, do thiếp thân gần đây không tin phật mà thôi, cho nên nếu có chỗ trách tội thì Đại sư thông cảm.” Bách Hợp cũng không khách khí, thấy Tế Thế chau mày thì khóe miệng lộ ra vẻ vui mừng.
“A di đà phật, đã như vậy thì bần tăng cũng nói thẳng. trong nhà nữ thí chủ yêu khí ngất trời, chắc có người tu tập yêu pháp, một tháng trước bần tăng đã tới nơi này…” vượt ngoài dự đoán của Bách Hợp, Tế Thế nói chuyện không liên quan tới Lâm Xảo Tầm mà nói đến cha chồng của cỗ thân thể này, nàng cũng không thèm để ý tới cha của Tống Tuấn tập yêu pháp gì đó, dù sao cũng không liên quan tới nàng, dù sao nàng cũng đã sinh con trai trưởng duy nhất của Tống gia, cha chồng nàng muốn hại thế gian thì cũng không có khả năng hại cháu trai và con dâu của mình, tối đa người khác không may thôi, tử đạo hữa bất tử bần đạo, nàng và con trai nàng không có làm sai chuyện gì, cho dù Tế Thế có tiêu diệt cha Tống Tuấn thì cái hòa thượng ra vẻ đạo mạo này cũng tuyệt đối không làm khó nàng.
Vô luận như thế nào thì nàng đều an toàn cả, mình không biết phép thuật cho nên Bách Hợp cũng không để ý tới cái gọi là chính tà bất lưỡng lập, Bách Hợp nghe Tế Thế nói cũng không có lên tiếng.
“Nữ thí chủ, vì xã tắc muôn dân trăm họ, có lẽ nữ thí chủ đại nghĩa…” Tế Thế cau mày, đang muốn mở miệng thuyết phục Bách Hợp thì Bách Hợp lại không có kiên nhẫn nghe hắn nói những đạo lý vớ vẩn này nên cắt đứt lời hắn ta” Đại sư không có chuyện gì khác thì mời về cho, thiếp thân tự nhận mình đi thẳng ngồi thẳng, nửa đêm cũng không sợ hãi gì, cái gì mà yêu ma đấy, nếu trong định mệnh của ta có một kiếp này thì cũng là do số mạng của ta thôi.”
Mở miệng muốn đuổi người, Tế Thế bờ môi giật giật, lúc này mới nở nụ cười: “Nữ thí chủ không muốn tích đức phúc báo dùng cầu kiếp sau…”
Nghe nói như thế Bách Hợp liền không nhịn được mà cười :”Đại sư có thể nhìn ta là người có kiếp sau?” Nàng chỉ đến làm nhiệm vụ mà thôi, cũng không sợ nhân quả kiếp trước, cũng không sợ báo ứng đời sau, nguyên chủ Bách Hợp càng không phải nói đã bị đầu thân hai nơi rồi, còn có gì ác báo hơn.
Tế Thế nghe thấy thế quả thật có chút không đúng, tay vừa bấm bấm, sắc mặt liền thay đổi” Tại sao có thể như thế.”
“Nếu Đại sư không có chuyện gì thì mời về cho, cái yêu ma gì đó ta còn không sợ, báo ứng cũng không sợ, Đại sư cũng đừng nói với ta cái gì tích phúc báo, Đại sư thủ đoạn thông thiên thì đã tính ra hết thẩy.” Bách Hợp nói đến đây thì càng không muốn để ý tới vị Tế Thế này, vừa muốn mở miệng tiễn khách thì Tế Thế vội mở miệng nói: “Nếu như thế, ta muốn hỏi có phải cả nhà Lâm gia đang ở quý phủ?”
Rốt cục hắn cũng không nói nhảm nữa mà vào thẳng chủ đề chính, Bách Hợp cười cười nhưng lại không đuổi hắn đi:”Đúng là ở trong phủ, Đại sư vì Lâm gia?”
Tế Thế chật vật gật đầu cũng không còn tỉnh táo kiềm chế như trước nữa: “Đào Hồng cô nương nhờ ta muốn đón cả nhà Lâm gia ra, nữ thí chủ có thể giúp không?”
“Không đươc.” Bách Hợp mỉm cười từ chối Tế Thế, thấy hắn có chút ngu ngơ lại nói tiếp: “Trong bụng Lâm thị có cốt nhục của phu quân ta đây là huyết mạch Tống gia, ta không thể để nàng ta mang đi, ta hiểu Đại sư từ bi nhưng Đại sư cũng phải biết dưới đời này không có chuyện để Lâm thị mang huyết mạch Tống gia lưu lạc bên ngoài, ta làm như vậy có gì không ổn sao, kể cả cáo đến công đường thì ta cũng không sợ. Ta chỉ muốn Lâm thị an tâm dưỡng thai đợi đến lúc chín tháng mười ngày thì nàng ta muốn đi muốn ở ta đều nghe theo nàng ta, có điều nếu nàng ta không muốn làm thiếp, muốn ta nhượng vị trí chính thất thì phải xem nàng ta có bản lãnh hay không.”
Nói đến mức khiến Tế Thế á khẩu không trả lời được, Bách Hợp mới cho người mời Tế Thế ra ngoài.
Nhưng chuyện cũng không có chấm dứt sớm thế, vẫn giống như trong tình tiết câu chuyện, Đào Hồng tìm cơ hội ngự cáo trạng, nhưng ở kiếp nàng khác tình tiết trong truyện đấy, Bách Hợp cũng không có hại chết vợ chồng Lâm gia, dưới tình huống Bách Hợp cũng không có sai sót gì nên Tế Thế cũng không giúp được Đào Hồng như trong tình tiết truyện, cũng chính bởi thế Đào Hồng cáo ngự trạng không có chiếm được mỹ danh trung nghĩa mà ngược lại khiến cho Lâm Xảo Tầm xấu mặt.
Lâm Xảo Tầm chưa kết hôn mà đã có con, nàng không có bị Bách Hợp hãm hại, cha mẹ cũng không chết, về sau nàng không muốn làm thiếp mà muốn gả cho Bách Vân nói dối đứa con trong bụng là của Bách Vân khiến cho cha mẹ Bách gia không thông cảm cho nàng, Đào Hồng cố gắng thiên tân vạn khổ bẩm báo ngự trạng, cuối cùng hoàng đế phát hiện Lâm Xảo Tầm cũng không bị thương tổn gì, huống chi Bách Hợp muốn đứa trẻ trong bụng Lâm Xảo Tầm ở lại Tống gia là cực kỳ hợp lý, hành vi Đào Hồng khiến cho mọi người thấy đều là cố tình gây sự, bởi vậy Đào Hồng cũng không giống như trong tình tiết truyện chiếm được mỹ danh nha hoàn trung nghĩa mà bị đánh một trận đuổi ra công đường.
Tuy nói Lâm Xảo Tầm không muốn làm thiếp nhưng hiện nay thanh danh của nàng đã hủy,tại đế đô mọi người đều biết nàng chưa kết hôn mà có con, càng trải qua Đào Hồng cáo ngự trạng thì mọi người càng rõ hơn.
Lâm phụ rất giữ thể diện, con gái mình mất mặt như thế khiến ông suýt nữa bị tức chết, bởi vậy Lâm mẫu có đau lòng con gái thì Lâm Xảo Tầm cũng không thể về Lâm gia, ông làm chủ bán con gái cho Tống gia, tự mình ký giấy khế ước bán nữ giao cho Bách Hợp, Lâm Xảo Tầm cuối cùng vẫn vào Tống gia làm thiếp.
Sau khi nàng trở thành thiếp thì suốt ngày không cam lòng khóc sướt mướt.
Lúc đầu Tống Tuấn còn vô cùng yêu thích bộ dáng yếu ớt này của nàng, nhưng Tống Tuấn dù sao vẫn là Đại thiếu gia suốt ngày được người nâng trong tay, thi thoảng hắn dụ dỗ Lâm Xảo Tầm coi như là tình thú, thời gian lâu rồi thì Tống Tuấn không nhịn được nữa, thấy Lâm Xảo Tầm khóc lóc thì vô cùng phiền chán dần dần lạnh nhạt nàng.
Mỗi lần Lâm Xảo Tầm bị Tống Tuấn lạnh lùng thì nàng cũng hết hy vọng vào tình yêu, mà Bách Vân bởi vì không chiếm được Lâm Xảo Tầm, đồ vật không có chính là tốt nhất, hắn mượn danh nghĩa đệ đệ của Bách Hợp mà vụng trộm với Lâm Xảo Tầm, lúc bị người bắt được, Bách Vân vẫn tự cho mình là đệ đệ Bách Hợp yêu thương nhất, cho rằng mình sẽ không có chuyện gì, nhưng Bách Hợp nhớ tới tình tiết truyện thì để cho người đánh một trận rồi đuổi hắn ra ngoài.
Bách gia cũng chết tâm với đứa con trai này, thay hắn cưới vợ, bắt buộc hắn sinh nhi tử, Bách gia có người thừa kế thì mặc kệ Bách Vân,
Sau khi Lâm Xảo Tầm hoài chín tháng mười ngày sinh ra một bé trai, đáng tiếc bởi vì thanh danh của nàng quá mức vang dội nên khiến con trai mình bị kỳ thị, đợi đến lúc hắn lớn hiểu rõ chuyện Lâm Xảo Tầm gả đến Tống gia thế nào thì lãnh đạm người mẹ này.
Từ khi Lâm phụ Lâm mẫu chết thì Bách Hợp cũng không giống như nguyên chủ ra tay với Lâm Xảo Tầm, nàng sửa đổi lại kết cục khác. Cha của Tống Tuấn cuối cùng không thành công, mặc dù lão bị mất chức quan, bởi bì lão tu luyện yêu pháp cuối cùng đấu pháp với Tế Thế, chưa kịp tranh quyền đoạt lợi bởi vậy Tống gia vẫn là nhà giàu có.
Bách Hợp nuôi dưỡng nhi tử trưởng thành, sau khi nghe được tin cha Tống Tuấn đấu pháp thất bại thì Tống Tuấn đã không còn quần sáng công tử Thái sư nữa, không còn địa vị trước kia nữa nhưng tính tình tầm hoa vấn liễu không thay đổi, mới khoảng 40 tuổi đã đi đời nhà ma, Lâm Xảo Tầm và Bách Vân cùng nhau bỏ trốn chỉ chưa đi được bao xa đã bị bắt trở về, sau khi Tống Tuấn chết thì Bách Hợp đưa Lâm Xảo Tầm về Lâm gia, chỉ nghe nói Lâm phụ vì thể diện mà đưa nàng đến Am làm ni cô, Lâm mẫu bởi vì con gái mà không ngẩng đầu lên được cuối cùng chết sớm.
Đào Hồng cũng không có kết cục tốt đẹp, khi Lâm phụ muốn đưa Lâm Xảo Tầm vào Am làm ni cô, nàng cũng tranh đấu với Lâm phụ vì hạnh phúc của tiểu thư, cuối cùng Lâm phụ tức giận bán nàng ta cho người khác làm thiếp, về sau Bách Hợp cố ý nghe ngóng tin tức nàng ta, nghe nói nàng ta sống cực thảm, bởi vì ngay từ đầu kiệt ngạo bất tuân bị chính thê thu thập rất thảm, chưa đến vài năm nhìn nàng lần nữa thì thấy vẻ mặt nhát gan nhu nhược, như là thay đổi thành người khác vậy, cũng không còn như trước vì Lâm Xảo Tầm mà lỗ mãng và xúc động.
Nghe nói nàng ta gả cho phú thương, bị mấy tiểu thiếp khiêu khích đối chọi với chính thất, bị chính thất đút dược tổn thương thân thể lại bị đánh một trận, phế đi võ công, ăn không ít đau khổ, hiện nay nàng cũng không có phong quang như trong tình tiết câu chuyện cũng không có giai thoại chủ tớ, cuối cùng nàng ta cũng trở thành một tên phế nhân vô dụng mà thôi.