- Trang chủ
- Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn
- Chương 2: Nụ hôn của ác ma
Tác giả: Đường Tiểu Cát
“Cô rõ ràng biết
Nhược Hi sợ cô, nó tâm địa thiện lương, căn bản không có khả năng vạch
trần cô. An Tử Khê, lòng dạ của cô quả nhiên ác độc.” Lâu Tử Hoán nhướn
mày, ức hiếp người khác, còn bày ra bộ dạng ta không sai quật cường, Lâu Tử Hoán càng nhìn càng chán ghét.
“Lòng dạ tôi ác độc!” Lâu Tử
Khê hếch mũi lên “Lòng dạ tôi độc ác, cũng không có tâm địa xấu xa như
hai anh em các người. Một người đóng vai phản diện, một người đóng vai
xấu xa, liên hợp lại bắt nạt tôi. Lâu Tử Hoán, anh thì tính cái gì anh
hùng hảo hán, anh ỷ vào người đông thế mạnh khi ức hiếp một nữ sinh như
tôi, anh thật ghê tởm!”
Lâu Tử Hoán bị cô làm cho tức giận đến
xanh mặt, nhất định phải cho cô gái này một bài học. Đến nước này rồi,
hắn còn không buông cô ra, càng ghê tởm! Hắn quay đầu lại “Các anh em,
có muốn xem phim sex ngoài đời thực không, diễn viên chính là hoa hậu
giảng đường nổi tiếng của trường trung học phụ thuộc Hồng Kông, không hề thua kém vóc dáng của ngôi sao AV nha!”
Namsinh phía sau hắn mỗi người đều đỏ mặt, vẻ mặt hứng thú. Lâu Tử Hoán xuất thân danh môn gia
thế, đám bạn chơi cùng đương nhiên cũng là con nhà giàu có, bình thường
chơi bời phóng túng có thủ đoạn gì là chưa thử qua. Trong số đó, có một
nam sinh lớn tiếng nói: “Tử Hoán, cậu đảm nhận vai nam chính sao? Một
người chơi không có ý nghĩa, không bằng tớ giúp cậu, thế nào?”
Các nam sinh khác lập tức ồn ào theo, Lâu Tử Khê là hoa hậu giảng đường,
học sinh cưng của thầy cô, nữ thần trong mộng của nam sinh. Những nam
sinh này bình thường cũng yêu thích những việc kích thích, bây giờ được
khuấy động lên, mỗi người đều rất hưng phấn.
“Lâu Tử Hoán, anh
buông ra!” Tử Khê thấy Lâu Tử Hoán không giống như đang nói đùa, hơn nữa hắn từ trước đến nay nhìn cô không vừa mắt, từ trước đến nay rất ghét
cô, hơn nữa hắn cho rằng cô ức hiếp Nhược Hi, hắn thực sự chuyện gì đều
có thể làm ra được.
Lâu Tử Khê giãy dụa, cả khuôn ngực bị lộ ra,
Lâu Tử Hoán tử trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn ngực tròn
trịa của cô được che đậy bởi áo lót. Ánh mắt hắn càng phát ra mờ ám:
“Không hổ là yêu tinh tai họa!” Hắn nuốt nước miếng, hôn lên cô.
Lâu Tử Khê hoàn toàn ngây dại, mất một lúc quên giãy dụa. Môi hắn ấm áp lạ
thường, gắt gao mút chặt cánh môi cô. Đầu óc cô nóng lên mãnh liệt, đầu
lưỡi hắn tùy ý xông vào trong miệng cô, cùng cô quấn quýt.
Cô
đúng là một báu vật! Lâu Tử Hoán trong lòng tán thưởng, hắn giữ chặt
thắt lưng cô, thân thiết kề sát thân thể mềm mại của cô, mùi hương trên
cơ thể người con gái này thật mê người, cánh môi ngọt ngào không thể
tưởng tượng nổi. Lâu Tử Hoán hôn càng sâu hơn, như rất có ý muốn đem cô
nuốt vào trong bụng.
Namsinh vây quanh hai bên cũng ngây người
khiếp sợ, lập tức reo hò huýt sáo, mỗi người xoa tay, thầm nghĩ chờ lâu
tử hoán thỏa mãn rồi sẽ đến phiên bọn họ.
Tiếng huýt sáo phía sau làm Lâu Tử Hoán giật mình tỉnh giấc, hắn ảo não buông cô ra, hoang mang trong chốc lát, hắn lập tức nói: “Quả nhiên là con gái của kỹ nữ, mới
như vậy cũng đã phản ứng lại , thế nào, kĩ năng của tôi không tệ chứ?
Rất ngây ngất đúng không?”
“Lâu Tử Hoán, anh tên khốn kiếp này!” Tử Khê mặt đỏ tới mang tai, một cái tát muốn rơi xuống mặt hắn.
Lâu Tử Hoán cầm tay cô “Muốn đánh tôi dễ dàng như vậy sao!” Hắn nắm cằm cô
“An Tử Khê, ngày hôm nay chỉ là một bài học cảnh cáo nho nhỏ. Tôi tạm
thời tha cho cô, nếu như cô còn dám khi ức hiếp Nhược Hi, thì tuyệt sẽ
không chỉ đơn giản như ngày hôm nay đâu.”
Đám nam sinh đi theo
hắn không nghĩ hắn sẽ buông tay như vậy, không cam tâm nói “Tử Hoán, cậu không phải muốn dạy dỗ cô ta sao? cứ như vậy, có phải là rất dễ dàng
cho cô ta rồi không!”
Lâu Tử Hoán hung hăng trừng mắt liếc đám
nam sinh kia, bên môi vẫn còn đọng lại mùi vị ấm áp của người con gái
kia, hắn nổi giận: “Tôi nói dừng lại ở đây thì chính là dừng ở đây!”
Các nam sinh khác thấy hắn nổi giận cũng không nói gì nữa.
Lâu Tử Hoán nhìn vào Lâu Tử Khê đang đứng ở góc tường, bộ dạng quật cường
đáng thương của cô đặc biệt chói mắt, “Nhớ kĩ lời tôi nói, An Tử Khê, cô tốt nhất đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi!”
Lâu Tử Khê tự
bao vây lấy bản thân, không quay mặt lại, chỉ có nuốt xuống sự khuất
nhục trong đáy lòng, tuyệt đối không để cho hắn thấy được cái gì.