Tác giả: Bản Lật Tử
Tiệc mừng năm mới vừa kết thúc không bao lâu, bọn Tiêu Cố lại bắt đầu chơi mạt chược. Mễ Tình ở bên cạnh xem hai ván, nhịn không nổi dựa vào Tiêu Cố ngủ gà ngủ gật.
Cô như thế này, không ảnh hưởng đến tư thế Tiêu Cố chơi bài.
Mãi đến hơn sáu giờ, bàn mạt chược mới đóng, Tiêu Cố đánh thức Mễ Tình, tự đem túi lớn túi nhỏ đồ đạc dọn dẹp lại, bỏ vào trong xe.
Trung tâm mở cửa vào 8 rưỡi, nhưng mới sáu, bảy giờ, đám người đã rục rịch.
Khi Tiêu Cố ra khỏi bãi đỗ xe, anh tiện đường mua hai phần ăn sáng mang về. Đến 8 giờ, mấy đồng chí cảnh sát ở quảng trường đã tăng cường tuần tra.
Mễ Tình hơi phấn khích, cầm tay Tiêu Cố, dặn dò: “Showroom Bunny ở tầng hai, cứ đi vào thế này, chúng ta không đi thang máy, mà đi thang bộ.”
Tiêu Cố nhíu mày, nhìn cô, hỏi: “Anh phải vào với em á?” anh là một người đàn ông chân chính, tự nhiên chen chúc với đám đàn bà con gái vào mua sắm, cảnh tượng ấy đúng là rung động lòng người.
“Đương nhiên rồi!” Mễ Tình nói rất chắc chắn, “Anh bảo vệ em, biết đâu em chết trong đám người chen chúc thì sao? Chúng ta ở đây cả đêm, không thể ra về trắng tay được.”
“… Anh thấy chúng ta cứ xếp hàng đi, chẳng sao đâu.”
Mễ Tình nói: “Showroom bán ra số lượng có hạn, nhỡ có người mua một lúc 100 túi thì sao?”
Tiêu Cố: “…”
Sau đó đi bán sỉ túi quà à?
Anh còn đang suy nghĩ, nhân viên đã mở cửa trung tâm. Đoàn người đợi đã lâu như tội phạm được thả tù, ồn áo náo động tràn vào.
Mễ Tình dường như làm theo bản năng, kéo Tiêu Cố xông vào trong.
Không biết có phải vì thấy mình không giành được thang máy, hay lo lắng vào thời khắc mấu chốt thang máy sẽ gặp trục trặc hay không, mà số người đi thang bộ như Mễ Tình cũng không ít.
Khi Mễ Tình kéo Tiêu Cố vọt lên tầng hai, đã có người xếp hàng trước showroom, nhưng hàng ngũ này di chuyển rất nhanh, đã có cô gái cầm túi quà từ trong đi ra.
Mễ Tình nhìn túi quà trong tay các cô, màu hồng, một túi lớn, chỗ tay cầm hình tai thỏ, cực cực đáng yêu.
Chưa hết mấy phút, đã đến phiên cô. Cô hào hứng bước vào, rút thẻ, nói như reo mừng: “Cho tôi hai túi quà, cảm ơn ạ!”
Nhân viên công tác không hề nhìn cô, một người phụ trách quẹt thẻ, một người lấy từ thùng đầy túi quà ra hai chiếc túi đưa cô.
Mễ Tình nhấc túi lên, nặng trĩu, Tiêu Cố nhìn cô cả người mềm nhũn, nhanh tay đón lấy túi quà trong tay cô: “Anh cầm cho.”
Hai người bước đến một băng ghế gần đó, Mễ Tình chờ không nổi nữa, muốn mở túi quà ngay. Cô chọn bừa một túi, mở túi ra.
Bên trong là một chiếc túi nữa, dùng ruy băng hồng nhạt cột thành nơ bướm, cô tháo nơ bướm, lấy hết quần áo bên trong ra.
Giống như đồ đã công bố trên website chính thức, có một chiếc áo khoác, một cái áo len, một chiếc chân váy, một bộ áo liền váy.
Áo khoác màu đào nhạt, dáng dài, Mễ Tình ướm thử, áo qua đầu gối cô. Áo len và áo liền váy đều màu hồng, có tai thỏ trang trí. Mễ Tình đặc biệt sung sướng ở chỗ, trong túi vẫn còn quần yếm hình thỏ!
Cô hưng phấn đến nỗi suýt thốt lên: “Em rút được quần bán trong showroom! Cái quần yếm này em nhìn trúng từ lâu rồi!”
Tiêu Cố đứng một bên, nhàn nhạt nhìn: “À.”
Sự nhiệt tình của Mễ Tình không vì bị anh lạnh nhạt mà tắt mất, cô ôm một đống quần áo lớn, đi về phía toilet: “Em đi thay quần áo, anh đứng đây chờ em nhé.”
Tiêu Cố: “…”
Hơn mười phút sau, Mễ Tình mới từ toilet đi ra. Trên người cô đã thay quần áo trong túi, áo khoác ngoài màu đào nhạt, mặc trên người cô làm hai mắt Tiêu Cố sáng rực lên.
“Thế nào?” cô hào hứng chạy tới, xoay một vòng trước mặt Tiêu Cố.
Tiêu Cố nhìn cô, nói: “Đươc, không ngờ em còn hợp phong cách này.” Bình thường thấy Mễ Tình trắng trẻo dễ thương, không ngờ quần áo thục nữ thanh tân cũng hợp với cô.
Mễ Tình cười đắc ý: “Trước đây mẹ em từng nói, em là cái móc treo quần áo, mặc gì cũng đẹp.”
Tiêu Cố cười nhạt: “Mẹ khen em mà em cũng tin à?”
Mễ Tình: “…”
Sao lại không tin! Mẹ cô nói thật mà!
Tiêu Cố cất quần áo cũ của cô vào túi, dắt tay cô đi đến bãi đỗ xe: “Được rồi, về thôi, giằng co cả đêm rồi không mệt à?”
Mễ Tình vừa cầm túi quần áo, vừa nói: “Trước đây, túi quà của em đều do tài xế riêng mua hộ, chú ấy đến showroom trước giờ, cứ đến giờ là mua cho em.” nói đến đây, giọng cô trở nên phấn khích, “Đây là lần đầu tiên em tự mua túi quà, cảm giác thật kích thích, thú vị hơn trước đây nhiều.”
Tiêu Cố mỉm cười nói: “Nếu em nhìn lại dáng vẻ vừa rồi khi em giật túi quà, em sẽ không nghĩ như thế đâu.”
Mễ Tình bĩu môi: “Nhìn thế nào?”
Tiêu Cố nói: “Công chúa nhỏ hóa thân thành lưu manh đầu đường xó chợ, đáng tiếc anh không chụp ảnh lại.”
Mễ Tình: “…”
Cô mà là lưu manh, thì cũng là công chúa có khí chất lưu manh.
Bên ngoài trung tâm có không ít người chực xông vào trong, chen chúc khủng khiếp, Mễ Tình cố ý đi cửa sau, nhưng người vẫn đông.
Có không ít em gái hai tay hai túi quà, cười nói đi ra ngoài. Đi ngang qua một cửa hàng, Mễ Tình bỗng quay người hỏi Tiêu Cố: “Vừa nãy anh nhìn cô em kia hả?”
Tiêu Cố bối rối, nghi hoặc nhìn cô: “Cô nào?”
Mễ Tình nhíu mày nói: “Lại còn giả bộ, em gái vừa đi tới ấy.”
Mễ Tình nhếch môi: “Vừa đi tới có cả một đám.”
“Chính là em gái ở giữa, cao gầy nhất, khí chất nhất!” Mễ TÌnh nói, hàng lông mày nhíu lại, “Anh không thấy thì sao biết vừa nãy có một đám con gái đi qua?”
Tiêu Cố: “…”
Bởi vì mắt anh quá to chứ sao.
Nhưng Mễ Tình lại làm bộ dạng tức giận uất ức khi Tiêu Cố lén nhìn mấy cô em: “Mấy người đàn ông các anh đúng là không biết xấu hổ! Đã có bạn gái còn nhìn ngang liếc dọc!”
Tiêu Cố: “…”
Anh buông tay cô ra, ôm cô vào lòng, xoa xoa tóc cô: “Ngoan nào, về ngủ no một giấc, nghỉ ngơi cho tốt, ảo giác sẽ biến mất.”
Mễ Tình: “…”