Tác giả: Bản Lật Tử
Cửa ra của thang máy ở đại sảnh tầng 1, đối diện là một khoảng không gian nhỏ. Bây giờ ở đó có một cây thông Noel trang trí rực rỡ hoa lệ, bên cạnh còn đặt một chiếc đàn dương cầm màu trắng, có một đứa trẻ đang đứng dùng ngón tay chọc chọc phím đàn.
Tuy chỉ là trò chơi ngốc nghếch, nhưng vẫn nghe ra giai điệu, là bài hát mọi người đều thuộc ‘Hai con hổ’.
Đứa trẻ đó đánh xong khúc ca, người mẹ vỗ tay cười, ôm đứa trẻ đi.
Mễ Tình đứng trước đàn dương cầm, đi tới hỏi nhân viên công tác gần đó: “Cái đàn này có được dùng không?”
Nhân viên công tác trả lời: “Có ạ, chỉ cần không làm hỏng là được ạ.”
Mễ Tình đưa hết đồ trên tay cho Tiêu Cố, sửa lại quần áo, ngồi xuống trước đàn.
Cô giơ tay thả một phím dàn, tựa hồ như đang suy nghĩ nên đánh khúc nào, một lát sau, đầu ngón tay của cô nhấm phím đàn thứ nhất.
Tiêu Cố chỉ nghe phần đầu, đã biết đây là bản nhạc nổi tiếng thế giới, tên là ‘Jingle Bell’.
Bây giờ đàn khúc nhạc này rất hợp lúc, hơn nữa bản Mễ Tình đàn với bản bình thường anh nghe không giống nhau, Mễ Tình như đang đàn bản nhạc đã được gọt giũa cải tiến.
Một bản nhạc chấm dứt, thu hút rất nhiều khách trong trung tâm, ngay cả nhân viên công tác cũng vỗ tay khen ngợi cô.
Mễ Tình đứng dậy cúi chào mọi người, cầm đồ đạc của mình trên tay Tiêu Cố, đi về bãi đỗ xe.
Sau khi Tiêu Cố cho xe chạy, liếc mắt tò mò nhìn cô: “Đàn dương cầm là môn học bắt buộc của công chúa nhỏ à?”
Mễ Tình cau mũi, tự hào nói: “Hồi còn học tiểu học, trình độ đàn của tôi đã lên cấp mười rồi.”
Đối với đàn dương cầm, ban đầu cô không có hứng thú, chỉ đến khi cô vô tình biết được, Anh Thỏ thích đàn dương cầm, nên cũng đòi học. Cha mẹ cô đương nhiên vui vẻ bằng lòng, Tiêu Cố cũng cho rằng, đàn dương cầm là môn học bắt buộc với tiểu thư nhà giàu.
Nhưng lâu quá rồi không luyện lại, không còn háo hức như ngày trước nữa rồi.
Thời gian trôi nhanh, đã đến ngày đi du lịch. Tiệm Xuyến Xuyến ‘Hương Phiêu Mười Dặm’ ngừng kinh doanh hai ngày, công nhân viên làm trên một năm hưởng thụ chuyến đi miễn phí, nhân viên dưới một năm cũng có hai ngày nghỉ thỏa thích, tất cả mọi người đều mừng rỡ.
Trước khi lên đường, Tiêu Cố gửi chó cho hàng xóm. Hàng xóm không hề lo lắng Husky sẽ phá nhà họ, bởi ngày thường có thể nhìn ra, con chó này được Tiêu Cố giáo dục cẩn thận.
Husky như biết mình bị vứt bỏ, cọ cọ vào ống quần Tiêu Cố tỏ vẻ đáng thương. Tiêu Cố ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu nó: “Đừng giả vờ giả vịt nữa, chờ tao về mang thịt cho mày ăn.”
“Gâu!” bắt được từ khóa then chốt ‘thịt’, Husky như sống lại.
Mễ Tình đã chuẩn bị quần áo xong xuôi, mang theo một túi hành lý nhỏ từ trong phòng đi ra. Tạm biệt Husky xong, cô theo Tiêu Cố xuống lầu.
Địa điểm tập hợp là cửa tiệm Xuyến Xuyến, Tiêu Cố đi Land Rover, thuê thêm cả hai chiếc xe to, tất cả nhân viên đều có chỗ.
Đi du lịch tâm tình cũng hân hoan theo, hơn nữa hôm nay sắc trời rất đẹp, mọi người đều ríu rít trò chuyện. Tiêu Cố lái xe đến, đỗ ở trước mấy xe khách.
Thẩm Thi Thi dẫn đầu đoàn nhìn thấy Mễ Tình ngồi ghế phụ lái, hưng phấn vọt tới: “Mễ Tình, cô cũng đến rồi à!”
Mễ Tình cười, hơi xấu hổ. Tuy đây là ý của ông chủ, nhưng cô mới làm trong quán được nửa tháng, mấy người kia sẽ có ý nghĩ không hay.
Mấy nhân viên kia quả thật có nghĩ ngợi, nhưng Mễ Tình thấy không khác lắm. Mọi người thấy Mễ Tình thì hơi bất ngờ, nhưng rồi ngầm hiểu ra vấn đề.
Không khí mập mờ bắt đầu lan tỏa, cuối cùng có một nhân viên không nhịn được, nói: “Ông chủ Tiêu, sao anh không nói được mang người nhà đi cùng sớm? Biết thế tôi cũng mang con theo.”
Thật ra trong khoảng thời gian này, chuyện trà dư tửu hậu trong quán đa số là liên quan đến Tiêu Cố Mễ Tình. Tuy trên danh nghĩa Mễ Tình chỉ là khách trọ của Tiêu Cố, nhưng cô nam quả nữ cùng ở trong phòng — lại còn là một cặp trai tài gái sắc, ai có thể đảm bảo vào ngày nào đó sẽ không phát sinh chuyện gì?
Nếu không phải còn có Lâm Tĩnh Dung, đề tài của bọn họ có khi đã phát triển đến Mễ Tình sinh em bé cho Tiêu Cố rồi.
Câu nói của nhân viên này, như mở công tắc đập nước, không ít người cúi đầu cười trộm.
Mễ Tình ở trong tiếng cười mờ ám của mọi người, mới ý thức được vấn đề còn nghiêm trọng hơn cô tưởng. Mặt cô bắt đầu ửng lên, muốn mở cửa xe giải thích đôi câu, bỗng Lâm Tĩnh Dung vỗ tay một cái, tổ chức mọi người như bình thường: “Được rồi, đừng đùa nữa. Mọi người lên xe đi, chuẩn bị xuất phát.”
Mọi người nối đuôi nhau lên xe theo thứ tự, cuối cùng vẫn còn Lâm Tĩnh Dung và Thẩm Thi Thi ở bên ngoài.
Thẩm Thi Thi mở cửa xe, tự động ngồi ra sau. Mễ Tình thấy cái ghế phụ lái này hơi nguy hiểm, nên vội vã mở cửa xe đi xuống, nói với Lâm Tĩnh Dung: “Chị Dung, chị ngồi đây đi, em với Thi Thi ngồi đằng sau.”
Cô chưa để Lâm Tĩnh Dung phản ứng, đã chạy đến cửa sau, ngồi xuống cạnh Thẩm Thi Thi. Lâm Tĩnh Dung cũng không từ chối, ngồi bên cạnh người lái xe.
Tiêu Cố liếc mắt nhìn Mễ Tình, cho xe chạy.
Thẩm Thi Thi kéo tay Mễ Tình, nhướn mày nhìn cô: “Mễ Tình, cô bảo tôi mặc hay cởi đều giống nhau, nhưng sao lại ăn diện như thế này, đúng là tâm cơ!”
Mễ Tình nói: “Đúng là mặc cái gì cũng vậy, thì sao không mặc đẹp một chút?”
Thẩm Thi Thi: “…”
Công chúa nhỏ nói có lý!
Cô quay sang chỗ khác, nhìn Tiêu Cố đang lái xe đằng trước: “Ông chủ, sao lại mang theo Mễ Tình thế? Năm ngoái anh có mang em đi đâu?”
Tiêu Cố nói: “Nếu anh không mang cô ấy theo, lúc quay về chưa biết chừng sẽ thấy hai cái xác.”
Thẩm Thi Thi bị lời này dọa sợ, kinh ngạc quan sát bụng Mễ Tình: “Hai cái sao?” (*)
(*) Bạn Thẩm Thi Thi tưởng Mễ Tình mang thai, nên mới có hai cái xác =)))
Mễ Tình: “…”
Tiêu Cố nói: “Tính cả chó của anh.”
Thẩm Thi Thi: “…”
Lâm Tĩnh Dung dường như không hề để ý đến vấn đề này, cười nói: “Mễ Tình vừa tới thành phố A, có dịp đi chơi cũng tốt.”
Mễ Tình vui vẻ lấy từ túi đồ ra một gói khoai tây chiên, mở ra chia cho mọi người: “Ăn khoai chiên đi, vị này ngon lắm.”
Thẩm Thi Thi và Lâm Tĩnh Dung vươn tay ra, Mễ Tình đưa xong cầm lấy một miếng, ăn ngon lành.
Tiêu Cố nhìn cô qua kính chiếu hậu, lông mi nhíu lại: “Đừng để vụn khoai tây rơi vãi ra xe tôi.”
Mễ Tình nói: “Vậy tôi đưa xoài khô của anh chia cho mọi người nhé, sạch sẽ luôn.”
“Phụt.” Lâm Tĩnh Dung không nhịn được bật cười. Tiêu Cố lại liếc Mễ Tình trong kính, nói: “Từ nay về sau tôi sẽ chia phần của cô cho mọi người.”
Mễ Tình: “…”
Cô quên mất mình đấu không thắng nổi nhà tư bản vô liêm sỉ.
Thẩm Thi Thi lại nắm được trọng điểm: “Ông chủ Tiêu, anh chia xoài sấy cho Mễ Tình à? Thế sao anh toàn chia cho bọn em phần đầu thừa đuôi thẹo! Anh có thiếu khách trọ không?”
Tiêu Cố nói: “Khách trọ thì không thiếu, nhưng Husky nhà anh thiếu một em gái làm vợ, muốn làm không?”
Thẩm Thi Thi không dễ bỏ qua như thế: “Husky không phải đã bị thiến rồi sao? Có thiếu vợ cũng là anh thiếu.”
Ui? Chờ đã. Cô quay sang nhìn Mễ Tình… thì ra là thế.
Mễ Tình: “…”
Ánh mắt ấy là có ý gì?
Từ thành phố A đến Resort mất chừng hai giờ đường xe, mọi người cười cười nói nói, thấm thoát đã đến nơi.
Resort này được xây dựng như một sơn trang, khi ánh mặt trời chiếu rọi còn có khí thế hơn nữa.
Trước khi đến, Mễ Tình đã xem qua vài tin tức rồi, resort này vừa để nghỉ ngơi vừa để ăn uống, phong cảnh rất đẹp, còn có thể tham gia leo núi.
Tiêu Cố thống nhất thời gian biểu, gọi nhân viên đi nhận phòng. Mỗi phòng hai người, muốn ở với ai đều tự quyết định, mọi người đã ghép đôi xong, nhưng vẫn rất tò mò, ông chủ Tiêu ở với ai?
Người nhân viên vừa nãy bị mọi người hối thúc, nói: “Ông chủ Tiêu, anh ở chung với chị Dung Dung hay với Mễ Tình?”
Mễ Tình chưa đợi Tiêu Cố trả lời, đã vội nói: “Tôi ở chung với Thi Thi!” nói xong như để chứng minh, cô khoác tay Thẩm Thi Thi.
Mọi người đều tự động loại Mễ Tình ra, ánh mắt đen tối đổ dồn vào Lâm Tĩnh Dung.
Tiêu Cố nói: “Tôi một mình ở một phòng.”
Trên mặt mấy người nhân viên lộ ra sự thất vọng, Lâm Tĩnh Dung cười, khoác tay người bên cạnh như Mễ Tình: “Tôi ở với Tiểu Vương.”
Tiểu Vương chính là Tiểu Vương phụ trách phòng hành chính.
Thấy không còn chuyện gì để soi mói, mọi người chuyển chủ đề rất nhanh.
Bên trong từng phòng khách sạn cũng được trang trí kiểu cổ điển, tuy nhìn giống khách sạn thời xưa, nhưng vẫn áp dụng mô hình hiện đại, trên hành lang cũng có nhân viên túc trực.
Mễ Tình và Thẩm Thi Thi vào phòng, bắt đầu thu xếp đồ đạc, Tiêu Cố mới nói, 11 rưỡi ăn cơm, mọi người tập hợp bên ngoài.
Thẩm Thi Thi chỉ mang hai túi, cũng không phải sửa soạn gì nhiều, liền đến gần Mễ Tình, hỏi cô: “Nói thật đi, cô với ông chủ có gì không?”
Mễ Tình nhẹ nhàng chớp mắt, hỏi ngược lại: “Có gì là có gì?”
Thẩm Thi Thi cười xấu xa: “Hắc hắc.”
Mễ Tình: “…”
Cô không hiểu ẩn ý đâu.
Thẩm Thi Thi bỏ túi xuống, ngồi trên giường mình: “Tôi thấy cô với ông chủ rất xứng đôi, tôi ủng hộ hai người!!”
Mễ Tình: “…”
Ai cần cô ủng hộ chứ.
Trong phòng Lâm Tĩnh Dung, cũng có một người bát quái: “Chị Dung, giữa chị với ông chủ có chuyện gì à?”
Lâm Tĩnh Dung vừa dọn đồ ra, vừa nói: “Chuyện gì sao?”
Tiểu Vương tiến đến gần cô, ý như ‘hoàng thượng chưa vội, thái giám đã vội’: “Nghe nói chị và ông chủ đã quen biết nhiều năm, em luôn mong chị trở thành vợ ông chủ, nhưng bây giờ ông chủ Tiêu đối xử với Mễ Tình hơn mức bình thường, nếu chị không nỗ lực sẽ bị người ta hớt mất đấy!”
Khóe miệng Lâm Tĩnh Dung giật giật, cô không nói gì.
Tròng mắt Tiểu Vương chuyển động, cười ám muội: “Quên đi, em biết bọn chị đều dễ xấu hổ, cái này cứ để em giúp!!”