- Trang chủ
- Bán Tình Yêu: Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em
- Chương 31: Chuyện Thiên Tai
Tác giả: Bạc Lương Trà
"Chị gần đây có bất hòa với anh Vệ Nam phải không, sao em không thấy hai người hẹn hò vậy? Lương Ngôn ở trên ghế sô pha ăn pho mát, Lương Ngân ở quầy rượu thêu tranh chữ thập.
"A? Không thể nào! Chẳng lẽ Ngân Ngân cùng anh Vệ Nam qua thời kỳ yêu ?" Văn Tiêu Nghệ lật cuốn tạp chí thời trang, nghe được Lương Ngôn nói liền đặt câu hỏi rồi liền tiếp lời.
"Không thể nào! Mình cảm thấy anh Vệ Nam kia nhất định là một người đáng tin, có lẽ ở Ngân Ngân tình cảm mãnh liệt đây!" Tang Vũ nằm ở bên kia ghế sô pha uống sữa.
"Ừ, Mình cùng Tiểu Vũ quan điểm giống nhau!" Cẩm Niên đang phải sửa lại vụ án, cũng không ngẩn đầu lên phát biểu lời bàn.
Lương Ngân cũng không nói gì, bởi vì cô cảm thấy cô như vậy là không đúng, gần đây trong đầu cô dường như không nghĩ đến anh Vệ Nam, vẫn là chuyện Trình Mạc Nhiễm khẽ hôn cô, hiện tại mọi người lại nói, cô còn cảm thấy có một tí áy náy, làm bạn gái, cũng không quan tâm đến bạn trai của mình, làm như vậy rất không đúng.
"Ngân Ngân? Tại sao cậu không nói chuyện?" Tang Vũ hỏi.
"A? Mình cũng không biết nữa! Có lẽ anh Vệ Nam công việc bận rộn quá! Đây là sự thật.”
"Này, đây cũng là thật, em mấy lần tan lớp đều đụng phải anh đang cùng thầy chủ nhiệm nói chuyện! Có phải anh Vệ Nam quyết định giúp trường chúng ta không vậy?” Lương Ngôn dí dỏm liếm qua khóe miệng, có bơ đính đến khóe miệng.
Có lẽ Vệ Nam không nén nổi nhắc tới người, gần cuối năm, Lương Ngân cùng mấy người các cô chuẩn bị đóng cửa tiệm chuẩn bị về nhà đón năm mới, mấy ngày này Vệ Nam liền mời năm cô gái đi trượt tuyết, dĩ nhiên không chỉ có anh, mà Trình Mạc Nhiễm, còn có tổng giám đốc E-ver Tần Vũ cũng cùng đi với bọn họ.
Ngày đi lập tức được định ra, là trước khi Lương Ngân và Lương Ngôn về nhà hai ngày.
Mấy người các cô vốn là muốn từ chối, bởi vì lần này đi không chỉ có anh Vệ Nam, còn có nhân vật đứng đầu xì căng đan, nhưng sau đó Lương Ngôn cầu khẩn mọi người.
Mấy người các cô thấy Lương Ngôn muốn đi như thế, liền thỏa hiệp.
Lần này trượt tuyết là giám đốc E-ver Tần Vũ tổ chức, bởi vì Tần gia mấy năm nay ở nước ngoài phát triển, hiện tại chính thức đang tiến quân đến nghành giải trí của thành phố B, cho nên Tần Vũ đang ở Tần thị trượt tuyết khai mạc trước, mời bạn bè đến cùng chung vui.
Vệ Nam vừa mới bắt đầu liền muốn mang theo Lương Ngân đi chơi, chủ yếu trong lòng vẫn còn có chút áy náy, nhưng là, ngày đó lấy được tin tức này, vừa nhìn trong tiệm, năm cô gái đều ở đây, cho nên liền mời mấy người các cô. Mặt khác, Lương Ngôn cũng là người đầu tiên trầm trồ khen ngợi, trong lòng của anh không khỏi có chút vui vẻ.
Lúc đến sân trượt tuyết, ngoài trời bông tuyết linh tinh đang bay, nhưng mà cũng không ảnh hưởng được tâm tình của các cô, bởi vì có thể là năm mới gần đến, trong lòng của mỗi người dường như cũng cảm thấy thoải mái, bận rộn một năm cũng qua, tình cảnh mọi người đều mới .
Lương Ngân lần trước đã ở đây cùng Hàn Tô thấy được trượt tuyết là niềm vui, cho nên lần này cô cũng không có ngạc nhiên là mấy, ngược lại Lương Ngôn, hôm nay có vẻ đặc biệt vui vẻ, từ nhỏ cuộc sống cùng mẹ, không có ai dẫn cô đi đến chỗ trượt tuyết, cho nên, hôm nay cô giống như một tiểu đản hiếu kỳ, vừa xuống xe liền lôi kéo Văn Tiêu Nghệ chạy chơi đùa ở trên đồng tuyết.
Lương Ngân nhìn thấy Lương Ngôn giống như một đứa trẻ, trong lòng cũng không nhịn được liền cầu nguyện hy vọng Ngôn Ngôn vĩnh viễn vui vẻ như vậy, không buồn không lo.
Tần Vũ mang theo bạn gái, Văn Tiêu Nghệ liếc mắt nhìn ra ngoài thấy Tần Vũ gần đây có xì căng đan bạn gái đang dẫn theo cô gái trẻ trung xinh đẹp, thì ra đó là ca sĩ mới Mang Mộng, hai người gặp mặt liền gật đầu chào rồi không nói gì thêm nữa, Tần Vũ cũng cho là, Văn Tiêu Nghệ cũng không có gì mất tự nhiên, ông chủ là ông chủ vẫn không thể quản được cuộc sống của cô.
Trong đoàn chỉ có Trình Mạc Nhiễm là không có dẫn theo bạn gái, chắc chắn để cho Vệ Nam cùng Tần Vũ mở rộng tầm mắt, vẫn là Tần Vũ nắm thóp trong lời nói cười nhạo Trình Mạc Nhiễm.
Trình Mạc Nhiễm trong lòng khổ tâm nghĩ, anh ngược lại muốn mang, nhưng mà, hiện tại người kia đang đứng cạnh người bạn tốt của mình, sau đó hơi buồn bã liếc nhìn Lương Ngân, Lương Ngân dường như có chút hiểu rõ, theo bản năng trốn tránh ánh mắt của Trình Mạc Nhiễm.
"Mọi người, cũng đi đổi dụng cụ trượt tuyết đi chứ, một hồi gặp lại ở sân trượt tuyết!" Tần Vũ biểu lộ thân phận chủ nhân không thể nghi ngờ.
"À! Tôi tới đây sân trượt tuyết!" Lương Ngân vui vẻ vô cùng, liền huýt sáo vội vàng lôi kéo Tang Vũ, Cẩm Niên cùng Văn Tiêu Nghệ đi đổi dụng cụ tuyết, còn lại Tang Vũ ngại ngùng không muốn di chuyển, đây trời đang rất lạnh, còn có tuyết rơi, chi bằng ở trong nhà lên mạng! Trong các chị em cô là người không thích vận động, dĩ nhiên, từ điểm đó mà nói vóc người của cô so với các chị em có một chút khôi ngô đây!
Lương Ngân nhìn Lương Ngôn dáng vẻ mừng vui, bất đắc dĩ cười, quay đầu lại nhìn Vệ Nam, Vệ Nam khẽ nhếch khóe miệng, vẫn nhìn về hướng Lương Ngôn.
“Anh Vệ Nam?” Lương Ngân nhìn Vệ Nam luôn ở một chỗ bất động, muốn gọi anh cùng đi trượt tuyết.
“Hả?” Vệ Nam ý thức được có chút mất hồn.
“Chúng ta cũng đi trượt tuyết đi!” Lương Ngân kéo cánh tay của anh.
“À...Được.” Vệ Nam trong lòng thấy không thoải mái vừa rồi sao lại có thể thất thần đây?
Trình Mạc Nhiễm ở ngoài cách đó mấy mét nhìn hai người, trong lòng cũng không thấy thoải mái, đặc biệt lúc này Lương Ngân kéo tay Vệ Nam, tim của anh đột nhiên co rút có chút đau đớn, anh ghét cảm giác như thế này.
Lúc này trên bầu trời bong tuyết dường như rơi trên sân trượt tuyết nhiều hơn một chút, nhưng mà, mọi người ai cũng trượt tuyết rất vui vẻ.
Văn Tiêu Nghệ nhà ở thành phố N là nhà giàu có, hoạt động như thế này cũng thường tham gia, cô liền dạy Cẩm Niên cùng Lương Ngôn, Lương Ngôn là một học trò tinh ranh hiếu học không biết mệt mỏi, chỉ trong một giờ, căn bản mấu chốt đều nắm vững, cho nên tương đối ở ngoài cô trượt chậm một chút, ngược lại so với với mấy người.... chị em kia cũng giỏi hơn.
Lương Ngân vẫn luôn được Vệ Nam che chở nên từ từ trượt, tay chân cô năng lực đều không phải là rất tốt, đương nhiên cố bình tĩnh.
Trình Mạc Nhiễm có chút ê ẩm nhìn Lương Ngân cùng Vệ Nam, anh vẫn luôn đi theo phía sau hai người họ, anh đúng là sợ Lương Ngân có sơ suất gì.
Lúc này, Tần Vũ cùng người đẹp lướt qua bên cạnh anh, Tần Vũ giống như đám con trai hồi còn nhỏ ở cùng nhau hướng về phía Trình Mạc Nhiễm huýt sáo một cái cười nhạo, sau đó liền cùng người đẹp trượt đến trước mặt.
“Shit!” Trình Mạc Nhiễm nhìn bộ dạng Tần Vũ phách lối, không khỏi bạo miệng nói tục.
Người ở trên sân trượt tuyết không phải rất nhiều, đại khái đều là đối tác với Tần thị, là người khá quý tộc, bởi vì sân trượt tuyết còn chưa chính thức khai mạc, từ tư thế cùng tốc độ trượt tuyết của bọn họ có thể thấy được sự thành thục và kỹ xảo rất tốt.
Lương Ngân cảm giác mình rất mất thể diện, đã lướt qua một lần, lần này cũng chậm như vậy, cô có chút nổi giận chống cây trượt tuyết. Lúc này ngẩng đầu nhìn Vệ Nam, thấy anh đang nhìn nơi xa.
“Anh Vệ Nam?” Lương Ngân nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
Vệ Nam cũng không nghe thấy, hai tay của anh cũng chống cây trượt tuyết nhìn về nơi xa.
“Anh Vệ Nam?” Lương Ngân gọi lại một tiếng nữa.
“A!” Vệ Nam nghe được, vội vàng lấy lại tinh thần.
“Thế nào?”
“Anh làm sao vậy? Từ lúc trước cho tới trưa đều thất thần? Có phải đã có chuyện gì hay không?” Lương Ngân cho tới trưa đã thấy anh có cái gì không đúng.
“Không có.” Vệ Nam ở trong lòng tự mắng mình một tiếng, lúc nào cũng mất hồn, thật là nguy hiểm.
“Chúng ta tiếp tục trượt đi! Ngân Ngân.” Vệ Nam khôi phục lại tư thế muốn cùng cô trượt xuống cái đồi này.
“Được.”
Lúc này trên bầu trời tuyết càng rơi càng nhiều, lúc vừa rồi bông tuyết rơi giống như bụi bậm, nhưng bây giờ giống như mảnh giấy bị cắt vụn trút xuống.
Trên sân trượt tuyết càng lúc càng ít người, cuối cùng chỉ còn lại đám người bọn họ.
Quản lý sân trượt tuyết tìm được Tần Vũ, báo cáo với anh, nói thời tiết bên kia có tin tức truyền tới, một lát có thể sẽ có bão tuyết lớn.
Tần Vũ báo cho mọi người trở về, Vệ Nam cùng Lương Ngân, Trình Mạc Nhiễm, còn có Văn Tiêu Nghệ, Đàm Cẩm Niên, Tang Vũ cũng trở về nơi phục vụ đứng ở đó.
Mọi người đổi lại đồ, đều mặc áo và mang giày ấm áp, liền chuẩn bị đi nhà hàng ăn cơm.
Trong nhà hàng người ăn càng lúc càng động, mấy người bọn họ được quản lý dẫn đến phòng riêng.
Lúc này, đột nhiên Văn Tiêu Nghệ kêu lên một tiếng: “Trời ạ! Ngôn Ngôn đâu?” Lúc đó không cần gấp gáp, đột nhiên mọi người tâm chợt nhảy mạnh lên một cái, sau đó lại chợt trầm xuống.
“Ngôn Ngôn đâu? Ngôn Ngôn còn chưa trở lại sao?” Tang Vũ nghe Tiêu Nghệ gọi, cô cũng nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Lương Ngôn.
“Tiêu Nghệ, Ngôn Ngôn không có đi cùng các cậu sao?” Lương Ngân sắc mặt tái nhợt, quay đầu lại hỏi Tiêu Nghệ.
“Trước là cùng đi chung với nhau, sau Lương Ngôn nói tụi mình đi quá chậm, muốn tự mình đi trước, mình liền đồng ý, nhưng mà....” Văn Tiêu Nghệ không có nói tiếp, bởi vì hiện tại mọi người không có tâm tình nghe cô nói hết lời.
Lương Ngân lần đầu tiên cảm thấy, thì ra bão tuyết là chuyện đáng sợ như vậy.
Sân trượt tuyết có tiếng còi xe cảnh sát vang lên thật to, tất cả nhân viên làm việc cũng tham gia tìm kiếm. Lương Ngôn.
Lương Ngân sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa kính trước sân trượt tuyết, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện ông trời, ngàn vạn lần không nên cho Lương Ngôn gặp phải chuyện không may!
“Ngân Ngân, thật xin lỗi!” Văn Tiêu Nghệ cũng giống như vậy, mặt trắng bệch, vỗ nhẹ vai Lương Ngân.
“Đừng lo lắng, Ngôn Ngôn em ấy sẽ không có chuyện gì!” Cẩm Niên cũng đứng bên cạnh các cô.
“Đúng vậy, Ngôn Ngôn không có chuyện gì đâu, một hồi sẽ trở lại! Ngân Ngân cậu uống ít nước nóng đi!” Tang Vũ cầm ly nước nóng bốc hơi vội tới bên Lương Ngân.
“Ừ! Sẽ không có chuyện gì.” Lương Ngân xoay người ôm sau lưng Văn Tiêu Nghệ.
Ngoài cửa sổ những bông tuyết lớn rơi xuống, các cô đứng ở cửa kính kia, đã không thấy rõ vật đối diện rồi.
Nửa giờ đã trôi qua.....
Một giờ đã trôi qua.....
Hai giờ đã qua........
“Oành” Một tiếng vang thật lớn, cứ như vậy một cái ghế đập vào cái bàn kính, bể nát, tất cả mọi người chấn động, quay đầu lại nhìn.
Vệ Nam nóng nảy đứng ở bên bàn kính bị đập nát, sau đó ngẩng đầu xoay người rời đi: “Tôi đi tìm Ngôn Ngôn!”
Cứ như vậy đi ra khỏi khu phục vụ, mọi người đang đứng liền kinh ngạc, ánh mắt nhìn đầy soi mói.
“Đây là Vệ Nam đập?” Trình Mạc Nhiễm cùng Tần Vũ cũng giống nhau đều kinh ngạc.
Tần Vũ có chút giật mình gật đầu một cái.
“Em cũng muốn đi tìm Ngôn Ngôn!” Lương Ngân cũng không nén được tức giận. Cô cũng đi ra ngoài.
“Ngân Ngân, bọn mình sẽ cùng đi với cậu!” Cẩm Niên, Tang Vũ, Tiêu Nghệ cũng đều muốn đi.
“Lương Ngân!” Trình Mạc Nhiễm nhất định không chịu nổi cô gái nhỏ này luôn hành động theo cảm tính, sau dó liền đuổi theo cô rồi quay đầu lại hướng mấy người kia quát lớn một tiếng: “Chớ làm loạn thêm! Được rồi Ngân Ngân, anh đi cùng em!”
Tang Vũ cùng các cô cứ như vậy bị ở lại!
“Ngôn Ngôn, em ở đâu?” Vệ Nam khó khăn đi vào hướng gió bắc phía trước, dường như giọng của anh gào thét hơn phân nửa bị gió nuốt đi.
“Ngôn Ngôn, em ở đâu? Ngôn Ngôn, em có nghe hay không, nghe được phải trả lời anh!”
“Ngôn Ngôn...” Một tiếng lại một tiếng gọi, Vệ Nam trong lòng rất hốt hoảng, hiện tại trong đầu của anh trống rỗng, chỉ có Ngôn Ngôn.
“Ngôn Ngôn, em ở đâu?” Lương Ngân cũng ở đây gọi, lúc này tuyết đã thành mảng rơi xuống rồi, mỗi một bước đều là gian nan, tuyết đã lún sâu qua đầu gối.
“Ngân Ngân, em nghỉ ngơi một chút đi!” Trình Mạc Nhiễm ôm Lương Ngân, anh cảm nhận được cô đang run, vẫn còn cố sức đi về phía trước.
“Không em muốn đi tìm Ngôn Ngôn!” Lương Ngân muốn thoát khỏi trói buộc của anh.
“Lương Ngân! Em có thể nghe lời không, cô ấy nhất định sẽ không có chuyện gì! Em nghỉ ngơi trước một chút đi!” Trình Mạc Nhiễm lớn tiếng quay về phía cô nói.
Lương Ngân đột nhiên cảm thấy có dũng khí nước mắt xúc động, cô liền ôm lấy Trình Mạc Nhiễm, thật chặt ôm lấy anh, giống như anh chính là điểm tựa duy nhất.
“Trình Mạc Nhiễm, em thật là sợ, Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn làm sao bây giờ?” Lương Ngân đột nhiên khóc lên, Trình Mạc Nhiễm không kịp ứng phó, bây giờ trong lòng buồn vui lẫn lộn.
“Đừng sợ, Ngân Ngân đừng sợ, anh ở đây, anh ở nơi này cùng em tìm Ngôn Ngôn, ngoan, em đừng khóc, em khóc trong lòng anh đau lắm!” Trình Mạc Nhiễm nói đều là những lời thật lòng, anh chưa từng thấy Lương Ngân yếu ớt như vậy, lần đó cô giận dữ như một con sư tử nhỏ, đây là lần đầu tiên anh thấy Lương Ngân yếu ớt như vậy, nhìn cô tim của anh đau quá! Chớ nói chi là cô khóc.
Hai người nghỉ ngơi một lát, đợi Lương Ngân ngừng khóc, hai người bắt đầu tiếp tục khó khăn đi về phía trước tìm Lương Ngôn, từng bước tuyết qua đầu gối.
“Ngôn Ngôn....”
“Ngôn Ngôn....”
Vệ Nam cảm giác cả người của mình đều bị động cứng rồi, anh cứng ngắc đi về phía trước, hiện tại bong tuyết rơi trên mặt đau giống như bị dao cắt.
“Ngôn Ngôn, em ở đâu?” Có chút khàn giọng, nhưng anh vẫn kiên trì một câu rồi lại một câu gọi, hy vọng cô gái nhỏ có thể trả lời anh lại một câu.
Đúng lúc này, ở phía trước cách Vệ Nam 300m, xuất hiện một chấm đỏ nhỏ như ẩn như hiện. Vệ Nam thấy được, đó là Ngôn Ngôn, anh chắc như vậy, nhất định là Ngôn Ngôn rồi.
Anh dùng sức gọi: “Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn!”
Đã đông lạnh có chút cứng người, Lương Ngôn cảm giác giống như mình vừa mới nghe nhầm, cô giống như mới nghe được tiếng anh Vệ Nam gọi cô.
Vệ Nam dường như dùng hết sức lực toàn thân, anh dùng hết sức đạp tuyết, anh muốn một cái liền đến trước mặt Lương Ngôn. Nhưng mà, dường như không được, anh càng nhanh lại càng chậm, chưa đến nơi đã té ngã mấy lần. Cuối cùng, anh cũng đi đến trước mặt Lương Ngôn.
“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn.” Vệ Nam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Ngôn đã có chút sương hàn rồi. “Oành” quỳ ở trên mặt đất. Ôm lấy Lương Ngôn, đôi tay cứng đờ xoa xoa cho cô đã không nhìn thấy sắc mặt hồng nhỏ nhắn của cô.
“Ngôn Ngôn, mau mở mắt ra, anh Vệ Nam đến đưa em về, Ngôn Ngôn, mở mắt nhìn anh một chút, Ngôn Ngôn...” Vệ Nam nhìn Lương Ngôn, miệng không ngừng kếu tên của cô.
Dường như Vệ Nam không cảm thấy được nước mắt của anh cứ như vậy rơi trên mặt Lương Ngôn.
Lương Ngôn cảm thấy tiếng kêu càng ngày càng tha thiết, cô vẫn còn chưa muốn chết. Cô cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy Vệ Nam, là anh Vệ Nam. Cô mừng rỡ trong lúc sắp chêt lại gặp được anh Vệ Nam.
“Anh Vệ Nam.” Khó khăn lắm mới mở mắt được, Lương Ngôn liền nhìn thấy Vệ Nam.