- Trang chủ
- Bán Tình Yêu: Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em
- Chương 12: Gặp lại bạn cũ nơi đất khách
Tác giả: Bạc Lương Trà
Đây là buổi tối cuối cùng tại Tứ Xuyên
Lương Ngân rủ Tang Vũ ra ngoài đi dạo ngắm cảnh đêm tại Thành Đô, Tang Vũ dĩ nhiên chỉ có thể ‘tuân mệnh’.
Cô từng nghe một bạn nữ đến từ Thành Đô nói cảnh đêm tại đây rất đẹp, ít nhất là không thua kém gì cảnh đèn đuốc sáng trưng nơi thành phố B. Lương Ngân từ lúc đó đã rất muốn tới đây.
Lương Ngân vì muốn quên đi kí cức đáng sợ kia, lần nữa đối mặt với cuộc sống, cô muốn dùng phong cảnh đẹp nhất đất Tứ Xuyên này chôn vùi đi tất cả ưu sầu sỉ nhục.
Hai người đi ở đường dành riêng cho người đi bộ, đứng nghiêm ở giữa ngã tư, mới phát hiện thật ra, con người, thật sự rất nhỏ bé, dưới những tòa nhà cao ốc, sinh vật cao cấp nhất tại Trái Đất chỉ là một con côn trùng.
Khung cảnh có thể nói giống thành phố B, nhưng về phía khí hậu thì, tuyệt đối không dám khen tặng, đầu tiên, ở phương diện nhiệt độ, ban ngày cái nóng như muốn ‘quay’ cô với Tang Vũ, thân hình Tang Vũ vốn vừa phải đầy đặn, sau khi hai người nổi hứng leo lên núi Nga Mi, sau trèo xuống Thục Đạo, kết quả là mấy ngày nay cô và Tang Vũ chỉ nằm trong khách sạn hưởng gió.
Đại khái hơn chín giờ tối, hai người bắt đầu quay về, đường về khách sạn nhất định phải đi quan một con ngõ nhỏ đen như mực, Lương Ngân là rất sợ tối, cơ hồ là chưa từng đi đường ban đêm, may mà lá gan của Tang Vũ có lớn hơn cô một chút, tay cô nắm tay Lương Ngân, Lương Ngân rõ ràng có thể cảm nhận được tay Tang Vũ đang toát mồ hôi, nhưng Tang Vũ vẫn cố gắng an ủi cô, nói: "Đừng sợ, Ngân Ngân, mình sẽ bảo vệ cậu, đừng sợ."
Lương Ngân nói không sợ là giả, tay cô níu chặc tay Tang Vũ, không nói lời nào liền xông thẳng về phía trước, lòng bàn tay ẩm ướt, cũng không biết là mồ hôi nóng hay mồ hôi lạnh.
Lúc này, đột nhiên xuất hiện một bóng đen, chắn trước mặt hai người, Lương Ngân cùng Tang Vũ đều bị sợ hết hồn, hét lên một tiếng "A!"
Bóng đen kia đột nhiên lấy thứ gì đó bén nhọn, uy hiếp Lương Ngân cùng Tang Vũ, đe dọa: "Không được thét, không thì tao sẽ giết bọn mày!"
Lương Ngân cùng Tang Vũ vội vàng im lặng, hai người run rẩy, Tang Vũ ép Lương Ngân về phía sau, run rẩy hỏi: "Anh. . . Anh muốn gì?"
Bóng đen kia dùng khẩu âm của địa phương, nói thật chậm: "Lấy hết tiền ra đây, nhanh lên."
Thì ra là ăn cướp, đúng là “Đi đêm có ngày gặp ma”.
Lương Ngân vội vàng lấy ví ra ngoài, may mà cô có tiền đi taxi dự phòng khi mình lạc đường, cô đưa hết cho Tang Vũ, ý bảo Tang Vũ đưa nó cho tên cướp.
Tang Vũ vừa định đưa tiền cho tên cướp, liền nghe thấy tiếng ai đó nói "Cảnh sát đây." Bóng đen kia vừa nghe, lập tức quay đầu chạy, Tang Vũ thấy có người tới liền trở nên dũng mãnh, tay nắm chặt áo tên cướp, người nọ mất thăng bằng liền nằm trên đất, Tang Vũ vội vàng ngồi lên người tên cướp.
"Tôi bắt được hắn rồi." Tang Vũ hô to. Cảnh sát nhanh chóng đi tới, trong ngõ hẻm đen như mực, Lương Ngân không thấy rõ mặt ân nhân, chỉ có thể thấy người này rất cao, ít nhất là 1m80.
"Dẫn hắn ra chỗ sáng." Giọng anh rất êm tai, Lương Ngân đỡ Tang Vũdậy, sau đó ba người cùng áp giải tên cướp ra ngoài.
Tang Vũ nhanh chóng lột mặt nạ được làm bằng tất chân của tên cướp ra, "Thật quê mùa, thời hiện đại rồi mà cướp bóc vẫn dùng thứ này à?" Tang Vũ cười nhạo.
Tất chân bị lấy xuống, nhìn kĩ thì hắn chẳng hề giống phường cướp bóc, ngược lại, còn là một thiếu niên rất mực tuấn tú.
"Hai cô không sao chứ?" Cảnh sát hỏi.
"Không sao, không sao. . . Cám ơn anh, anh cảnh sát . . .ơ . . . " Tang Vũ cùng Lương Ngân nhất thời kinh ngạc, cái gì là cảnh sát chư, đây rõ ràng là hội trưởng khóa trước của bọn họ - Vệ Nam, phó tổng giám đốc Vệ Thị!
"Ngài Vệ." Lương Ngân cùng Tang Vũ đồng thời hô to. Nam tử mạnh mẽ kiên cường trươc mặt không phải vệ Nam còn có thể là ai? Thật sự là tha hương ngô cố tri*!
(*): dễ gặp lại bạn cũ nơi đất khách
"Các em là người thành phố B?" Vệ Nam hắn hình như đâu quen biết hai cô bé này.
"Éc. . . Đúng vậy a, chúng em học tại đại học B, là đàn em của anh Cố Nhiên, tại sinh nhật của anh ấy, chúng ta đã từng gặp nhau." Tang Vũ rất hiểu loại danh nhân này, với bọn hắn, các cô chẳng đáng để họ nhớ.
"A, thật đáng trách, đàn em của Tiểu Nhiên cũng chính là đàn em của anh, hai em có bị thương không?" Vệ Nam có chút ngượng ngùng.
"Không sao, không sao. . . Còn anh ta?" Tang Vũ nhìn cậu thiếu niên, nãy giờ chẳng nói một câu.
"Các em muốn xử lý thế nào?" Vệ Nam trực tiếp hỏi người trong cuộc.
"Này! Vì sao anh không nói gì?" Lương Ngân nhìn cậu thiếu niên.
"Tùy các cô! Dù sao tôi cũng quen rồi!" Cậu thiếu niên nói một tràng khẩu âm, nhưng vẫn nói rất chậm, gương mặt càng thêm ngang bướng.
"Cậu thiếu tiền?" Lương Ngân không để ý đến lời cậu ta nói.
"Hả?" Cậu có chút bất ngờ với lời nói của Lương Ngân.
"Nếu khó khăn tôi có thể giúp cậu, chỉ cần cậu chịu nói thật, chúng tôi sẽ không đưa cậu tới cảnh sát!"
"Tôi. . . Tôi." Cậu chẳng biết nói gì.
"Chúng ta đi đến quán nào đó đi! Sẵn dịp ăn mừng khi gặp lại đàn anh!" Vệ Nam đề nghị.
"Được."
Cậu thiếu niên không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo bọn họ, mặc dù Vệ Nam và Tang Vũ đã quyết định tha cho cậu, nhưng cậu chẳng thèm chạy mất. Cậu biết bọn họ không phải người xấu.
"Cậu tên gì?" Lương Ngân cùng Tang Vũ ngồi đối diện cậu và Vệ Nam. Lương Ngân vẫn luôn là cô gái hiền lành, những câu chuyện cũ mèm đã chiếu trăm lần trên tivi nhưng vẫn khiến cô rơi nước mắt mỗi khi xem, cho nên, cô tin tưởng, cậu thiếu niên này nhất định có nỗi khổ tâm, Tang Vũ nghĩ trong lòng, cô gái này lại thương người nữa rồi.
Âm thanh mắc nghẹn của cậu khiến Lương Ngân cùng Tang Vũ và Vệ Nam chỉ nghe đã hiểu rõ sự tình.
Cụ thể chính là nhà cậu thiếu niên không còn tiền, trong nhà còn có người mẹ bị bệnh nặng cùng cô em gái nhỏ, năm nay 17 tuổi, vì để có tiền chữa bệnh cho mẹ và để em gái ăn học, cậu bỏ học, kinh doanh ngành cướp bóc, đây là lần hành sự đầu tiên của cậu, nhưng đã thất bại.
Lương Ngân thầm nghĩ đây đúng là một motip cũ mèm, nhưng, cuộc sống của chúng ta đâu có gì gọi là không buồn phím? Mối tình đầu, đêm đầu của cô, vốn đã là một minh chứng, còn có lý do gì đi trách cứ cuộc sống vì sao không công bằng?
Lương Ngân không chút do dự lấy hết tiền, sổ tiết kiệm trong túi của mình.
"Cái này cho gia đình cậu."
"Đợi chút." Vệ Nam ngăn Lương Ngân.
"Chúng tôi có thể giúp cậu, nhưng phải có hồi báo, đây là một giao dịch, cậu có thể lựa chọn đồng ý hoặc từ chối." Vệ Nam nói.
"Tôi đồng ý, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì."
Lương Ngân nghe cậu nói, “tách”, một giọt nước rơi ra khỏi mắt cô. Khi mẹ cô qua đời, cô cũng nghĩ vậy, nếu như có thể dùng tánh mạng của mình đổi lấy sinh mệnh của mẹ thì thật quá tốt.
"Tôi muốn cậu dùng chính thành tích học tập của mình để trả nợ." Vệ Nam là một thương nhân, làm chuyện tốt cũng phải có lợi nhuận hồi báo.
"Cám ơn anh, tôi sẽ nỗ lực!" Cậu thiếu niên nói rất chân thành tha thiết.
"Cậu biết là tốt rồi, vô luận về sau thế nào, tôi muốn cậu không được làm chuyện trái pháp luật, cậu phải biết, gặp được tôi là may mắn của cậu, làm người quan trọng nhất, chính là không được làm trái với lương tâm." Vệ Nam không hổ là một doanh nhân thành công, mỗi câu, mỗi lời nói, từng chữ đều giống như đang thuyết giảng.
Ánh mắt cậu thiếu niên trở nên kiên nghị rồi gật đầu
Sau, Vệ Nam liền lo toan mọi chuyện cho cậu, cậu đưa bọn họ đến thăm cái chỗ ở, cái xóm nghèo của mình, cùng người mẹ đang nằm bệt trên giường và cô em gái với ngọn đèn mờ bên cạnh lò sưởi.
Không phải mọi con người đều có căn phòng ấm, người thân khỏe mạnh. Lương Ngân luôn cảm thấy hốc mắt mình ê ẩm muốn chảy nước suốt chuyến đi.
"Ngài Vệ, ngày mai chúng tôi phải về rồi, cám ơn anh vì hôm nay!" Lương Ngân cùng Tang Vũ nói.
"Giờ hai em vẫn muốn đi tham quan đâu đó chứ?" Vệ Nam nhìn hai cô gái. Một với đôi mắt sưng đỏ, nhưng vẫn khiến người xem động lòng, một nhìn có chút phúng phính, thật đáng yêu.
"Đúng a! Chúng tôi muốn đi Vân Nam, còn muốn đi Tây An." Tang Vũ trả lời.
"Đúng rồi, anh còn không biết tên các em." Vệ Nam nói thật, mặc dù anh biết hai cô gái này là đàn em mình, nhưng tên của các cô, anh vẫn không biết.
"Tôi tên Lương Ngân."
"Tôi tên Tang Vũ."
"Ừ, tên nghe rất hay. Anh chắc không cần giới thiệu, đây là danh thiếp của anh, về sau nếu có chuyện, hai em có thể đến tìm anh."
"Ừm, cám ơn ngài, ngài Vệ." Hai người họ đồng thanh nói.
"Trực tiếp gọi tên anh là được!" Vệ Nam dịu dàng cười.
"Vậy gọi anh là đàn anh Vệ, hay hội trưởng Vệ, hay anh Vệ đây?" Tang Vũ đùa giỡn.
"Gọi anh là anh Vệ Nam đi, như vậy anh liền có thêm hai cô em gái!" Vệ Nam vui vẻ nói, hai cô bé này thật thú vị.
Cứ như vậy, Vệ Nam liền đưa hai cô em gái mới của mình tiếp tục đi tham quan vùng đất mới này.
Trên xe lửa Lương Ngân cùng Tang Vũ, nhìn tấm danh thiếp vàng, cảm thấy hệt như mơ, thật không ngờ một người đàn ông như nam thần vậy lại chấp nhận các cô làm em kết nghĩa.