- Trang chủ
- Bách Yêu Phổ 3
- Chương 43: Anh Nguyên 7
Tác giả: Sa La Song Thụ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bách yêu phổ 3
Tờ mờ sáng.
La Tiên đứng trước một chiếc xe ngựa, trên xe, là Lão Phàn bị hắn khóa hai tay lại.
"Có thể không dùng gông không, làm như lão còn có thể chạy được ấy." Đào Yêu cười, lại đánh giá xe ngựa: "Chậc chậc, không phải nói là muốn đi đến đâu đều dùng chạy sao? Ta còn tưởng ngươi muốn cõng Lão Phàn quay về Bệ Hãn Ti của mấy người nữa cơ."
"Phạm nhân bắt buộc phải bị gông lại, quy củ chính là quy củ. Áp giải bằng ngựa cũng là quy củ, không có đạo lý cõng phạm nhân chạy." Hắn mặt không biểu cảm nói: "Công vụ lần này, có công lao của ngươi, quay về ta sẽ bẩm báo như thực."
"Chớ! Đã nói từ đầu ta là người vô hình rồi!" Đào Yêu vội ngăn hắn lại: "Ngươi nếu như thực sự muốn cảm ơn ta, thì hãy quên đi đoạn ký ức bắt đầu từ khi ta ngã trên nóc nhà xuống về trước đi, nếu được như thế thì đã là tạ lễ lớn nhất đối với ta rồi."
"Ta cũng không uống thuốc, hai ngày gặp gỡ ngươi, bất cứ chi tiết nào ta cũng sẽ không quên." Hắn nhìn Đào Yêu lại giống đang muốn đấm hắn một phát.
"Cầu xin ngươi đó, được không! Ta chỉ muốn yên tâm làm một kẻ chăn ngựa thôi!" Đào Yêu nhón chân nói: "Nếu như ngươi nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, không chừng ngày nào đó truyền đến tai của tên diêm vương sống kia, hắn lại trách ta không làm chính sự rồi trừ tiền công của ta! Ngươi nói, ta giúp ngươi, ngươi lại hại ta, như thế là không hay đâu!"
Anh Nguyên trầm mặc hồi lâu nói: "Ngươi vốn không liên quan gì đến Bệ Hãn Ti, bản thân ngươi không muốn lộ diện trong chuyện này, thì ta sẽ theo tình hình mà xử lý, Nếu không cần thiết thì ta sẽ không tiết lộ cho ngươi khác nửa phần."
"Nói được làm được."
"Đó là đương nhiên."
"Vậy ngươi kêu Phật Nhãn nhả thứ ta muốn ra đi! Ta đã đợi bao lâu rồi chứ!"
"Đợi chút."
Trên con đường không có ai đi qua, một đạo bạch quang dịu dàng tỏa sáng.
Thấp thoáng vang lên một tiếng: "A... phì...", con mắt trong ánh sáng bạch kim từ cây gậy đồng, nhả xuống đất một con yêu quái nhỏ đầy lông.
Đào Yêu vội đưa tay ra đỡ lấy, lại lật qua lật lại khám xét một phen, Hàm Thử đang hôn mê trong lòng bàn tay nàng vẫn còn sống, chỉ là gầy đi mất một vòng.
Nàng thở dài.
La Tiên nhảy lên xe ngựa, trước khi đi lại thò người ra: "Bản lĩnh của ngươi không thua kém gì ta. Nếu như đã lựa chọn làm công việc chăn ngựa thì chăm chỉ làm việc trong phủ đại nhân, đừng có làm phiền ngài."
"Ha, ta còn cho rằng ngươi khó khăn lắm mới khen ta một câu, không ngờ lại là mấy lời này." Đào Yêu bĩu môi: "Chuyện của ta không phiền ngươi lo, tự quản tốt bản thân mình đi."
"Hẹn ngày gặp lại." La Tiên ngồi thẳng người, nhưng sau đó lại quay đầu lại: "Ngươi cùng gửi lời tới cho đại nhân, chuyện của Xung Tiêu Tháp, Ti phủ phá quy củ, Bệ Hãn Ti tự có phán xét, xin ngài tự xem đó mà làm."
Tuyết dần rơi ít lại, nóc nhà mặt đất một mảnh trắng xóa, con đường không có ai đi ngang qua, tiếng bánh xe ngựa lăn vòng vang lên vô cùng rõ ràng.
Đào Yêu nhìn xe ngựa càng đi càng xa, lầm bầm: "Không phải luôn miệng nói là kính trọng hắn sao, bây giờ sao lại uy hϊếp rồi. Hừ."
(Chậc, chị đau lòng à, hihi)
Lúc này, vật trong lòng bàn tay nàng động đậy. Hàm Thử ngáp một cái, mở mắt ra.
"Ấy, sao lại là ngươi?" Nó bò dậy, nhìn mặt Đào Yêu: "Chúng ta không phải đã chia tay ở cổng thành rồi sao?"
Xem ra là hoàn toàn không biết rằng bản thân đã bị xem như thức ăn mà bị nuốt mất rồi.
Đào Yêu nhún vai hạ mí mắt: "Ngươi nhớ nhầm rồi."
Hàm Thử nhìn trái ngó phải: "Không đâu, chúng ta rõ ràng đã tạm biệt nhau ở cổng thành lúc chiều rồi mà, sao bây giờ lại đến đây rồi?" Nó lại cúi đầu nhìn bụng mình, kỳ quái nói: "Vả lại sao ta lại gầy đi nhiều như thế."
"Biết đủ đi ông tướng." Đào Yêu búng nó ra giữa không trung, thầm nghĩ nàng cũng chẳng cần cảm ơn gì từ thứ yêu quái vô dụng này đâu, nếu như để cho các yêu quái khác biết bản thân nàng vì cứu một con Hàm Thử mà cam tâm tình nguyện làm tùy tùng cho kẻ khác, quả thực rất tổn hại mặt mũi a.
Hàm Thử nghiêng nghiêng ngả ngả giữa không trung, sắc mặt mông lung.
"Nhanh quay về bên cạnh Khúc Phục Lai đi! Sau này đừng có đi bừa ra bên ngoài nữa, lần sausợ là không có vận khí như tốt như thế đâu!".
Nàng quay người rời đi, quay lưng với Hàm Thử vẫy vẫy tay, coi như là chân chính cáo biệt nó.
Mãi mãi không biết được chân tướng có lẽ cũng là một loại phúc khí.
Dù sao thì có chân tướng một khi đã lộ ra ngoài, thì ắt sẽ phải đổ máu.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, một bông hoa tuyết vừa vặn rơi xuống chóp mũi nàng, nàng sờ mũi, cười cười, phương hướng bước đi không phải là cổng thành, mà là... Long Thành Viện mà nàng vừa mới bước ta lúc nãy.
***
Vỹ thanh
Long Thành Viện thiếu đi một người, bỗng chốc trở nên tĩnh lặng như chết.
Nàng men theo lối cũ đi đến khu vườn, đèn trong thư phòng vẫn còn sáng, tối nay cho dù không có ác mộng, nhưng có người hẳn là không thể ngủ được rồi.
Nàng vòng qua đi đến gốc hoa Quế, đứng ở nơi mà đứa nhỏ kia biến mất, lấy một viên thuốc ra, đưa tay lên miệng thổi một cái, viên thuốc đó liền giống như bụi tản ra trong không khí, vô số hạt rải xuống mặt đất.
Đứa nhỏ bị chúng nhân tưởng rằng đã tan thành mây khói, bây giờ lại dần dần hiện ra, vô lực cuộn người trên mặt đất, toàn thân chỉ còn nhìn rõ được một nửa người, giống như đom đóm tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
"Ngươi có thể thay hắn gϊếŧ bao nhiêu Huyền Đà cơ chứ..." Đào Yêu lạnh lùng nhìn nó: "Đến một viên thuốc ẩn hình cũng không chịu được, ngươi có biết ngươi mới là kẻ gặp đại hạn không?"
Thân thế đứa trẻ không ngừng run rẩy, hai mắt nhắm hờ, khóe mắt còn ẩn ẩn có vệt nước chảy ra, căn bản không có ý thức và sức lực để đáp lời nàng.
"Ngươi như thế này, đã là bệnh nan y rồi, ta chữa không được." Đào Yêu thở dài: "Nếu như đã sinh ra là Anh Nguyên, thì đây chính là số mệnh của ngươi."
Phía bên thư phòng đột nhiên có động tĩnh, có người nhấc kiếm căng thẳng xông ra ngoài.
Thấy nàng đang đứng dưới gốc cây, Đoàn tướng quân mới thở phào một hơi, sau đó lại nghi hoặc nói: "Đào cô nương, ngươi tại sao quay trở lại đây rồi? Kình Dương đại nhân đâu? chẳng lẽ trong phủ vẫn còn yêu nghiệt chưa trừ sạch?"
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên nhìn thấy đứa bé dưới gốc cây, lập tức biến sắc, giơ kiếm lên: "Yêu nghiệt này quả nhiên vẫn còn sống."
"Nó sắp chết rồi. Nếu không ngươi cũng không thể nhìn thấy nó đâu."
Đào Yêu đưa lưng về phía hắn, ngoắc tay: "Ngươi đến đây."
Đoàn tướng quân chần chừ đi đến, đến gần nơi cách họ hai bước rồi dừng lại, vẫn căng thẳng cầm chặt kiếm trong tay.
"Đây..." Hô hấp của hắn càng lúc càng gấp gáp, đứa bé trước mặt càng trở nên trong suốt. Cuối cùng, đứa bé mở mắt, nhìn hắn một cái, mới an tâm nhắm mắt lại, thân thể nhỏ bé ngay tại đây triệt để hóa thành hư vô, trên nền tuyết lạnh, chỉ lưu lại một cây kiếm gỗ màu nâu đã cũ.
Hắn kinh ngạc lùi lại hai bước: "Vật này là gì?"
Đào Yêu nhặt kiếm gỗ lên, nâng thử xem trong lượng của nó, nàng lật kiếm gỗ lại xem, có một hàng chữ nhỏ được khắc xiên xiên vẹo vẹo trên đó, nàng đọc: "Ngạo cốt bình thυyệŧ thương sinh."
Đọc xong, nàng đứng dậy, nâng kiếm gỗ lên hỏi hắn: "Ngươi khắc sao?"
Hắn mờ mịt, lắc đầu, lại nói: "Vật này là gì?"
"Nương vào sơ tâm của con người, nếu bị chôn dưới đất có máu thấm xuống, gặp thiên thời địa lợi, nhật nguyện soi chiếu, có thể thành yêu, gọi là Anh Nguyên. Đại đa số đều hóa thành đứa bé, không giỏi nói chuyện. Khi vật chủ đại gặp đại nạn sẽ ra khỏi đất, trời sinh biết cách ứng phó, nhiệm vụ là bảo vệ vật chủ, đến chết không ngừng." Đào Yêu nói rồi, đột nhiên nâng kiếm lên chỉ về phía hắn: "Ngạo cốt bình thυyệŧ thương sinh... Câu nói này chính là sơ tâm của ngài."
Hắn sững sờ, một cây kiếm gỗ mà thôi, có gì đáng sợ cơ chứ, nhưng vì sao bảo kiếm thực sự trong tay hắn lại trượt xuống, cuối cùng "cộp" một tiếng rơi xuống đất.
Đào Yêu đang nâng kiếm trước mặt và con người của mấy canh giờ trước giống như hai kẻ khác nhau, tư thái ngây thơ lỗ m ãng muốn ăn muốn uống lúc nãy không còn xót lại nửa phần, nàng ở trước mặt hắn, giữa mắt mày không tìm được nửa phần ôn hòa và từ bi, giống như thứ cầm trong tay cũng không phải là kiếm gỗ, mà là một lá bùa lấy mạng của hắn vậy.
Hắn có chút kinh hoàng, không biết bản thân rốt cuộc đã đắc tội với vị Đào cô nương đến từ "Bệ Hãn Ti" này chỗ nào.
Đào Yêu đột nhiên cười cười, đặt kiếm xuống nói: "Kiếm gỗ thôi mà, Đoàn tướng quân sợ gì chứ." Nói rồi, lại sờ túi lấy một viên thuốc màu vàng to cỡ hạt đậu, đưa ra trước mặt hắn: "Uống đi."
"Hả?" Hắn theo bản năng lùi lại hai bước: "Vì sao lại phải uống?"
Lời còn chưa dứt, miệng còn chưa ngậm lại, viên thuốc đó đã chính xác rơi vào trong miệng hắn, đối diện, Đào Yêu thu tay lại, cười: "Lời của đại phu nói, phải nghe."
"Ngươi...." Đoàn tướng quân nắm lấy cổ họng mình, muốn nôn thuốc ra, nhưng mà thứ thuốc nhỏ bé đó trong lúc chạm vào lưỡi hắn đã tan ra chui tọt xuống bụng, đừng mong nôn ra được.
Đào Yêu nắm lấy kiếm gỗ, nhẫn nại ngồi đợi.
Sắc mặt Đoàn tướng quân đại biến, huyết mạch toàn thân giống như muốn nổ tung đến nơi, sự đau đớn cực lớn bao trùm lên mỗi thớ thịt và xương cốt hắn, hắn hét lớn một tiếng, cả người ngã phịch xuống đất, lăn lộn mấy vòng liền.
Đào Yêu trừ việc kịp thời tránh đường để hắn có chỗ lăn lộn ra thì không có bất cứ hành động nào khác.
Sau khoảnh khắc đó, đau đớn đã giảm bớt, trán hắn đổ đầy mồ hôi, nằm co ro dưới đất run rẩy.
Đôi mắt căn bản không thể nhìn rõ được thứ gì, chỉ có một thứ ánh sáng mông lung, giống như ngọn đèn dầu bị một miếng vải chụp lại, lắc lư dao động, trong ánh sáng đó một đứa bé trai dần dần trở nên rõ ràng, là dáng vẻ tầm bốn năm tuổi, y phục vàng đầu để chỏm, ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ, trên tay cầm một cây dao nhỏ nghiêm túc khắc chữ lên cây kiếm gỗ, vừa khắc vừa dùng chất giọng non nớt nói: "Ngạo cốt bình thυyệŧ thương sinh...Thanh Trúc sau này phải làm một người như thế."
Đầu óc hắn như bị xé toạc ra, vô số nhưng nỗi sợ hãi giống như bị áp chế rất lâu về trước giờ đây không ngừng tuôn ra ngoài.
Dưới ánh đèn, đứa bé quay mặt qua, nâng thanh kiếm trong tay lên, khuôn mặt vui mừng hớn hở.
Thanh Trúc muốn làm ngươi như thế.
Thanh Trúc...
Hắn bị dọa sợ rồi, đó không phải Tiểu Ngạo, không phải là ma vật mà hắn nhặt được từ nơi đất hoang đó, không phải bất kỳ ai, Thanh Trúc...Đoàn Thanh Trúc...đó rõ ràng là chính bản thân hắn.
Trong vườn, chợt vang lên một tiếng hét đầy thê lương.
2.1.2021
Chính thức hết phần "Anh Nguyên".
Anh婴 ở đây là đứa bé sơ sinh, còn Nguyên源có nghĩa là nguồn gốc là cội nguồn. Yêu quái này sinh ra từ sơ tâm, tức là ước mơ thuở ban đầu.
(Đoạn này lảm nhảm mất thời gian lắm, mọi người đừng đọc, mợt mỏi, like cmt cái rồi cái rồi out cũng được😅: Lúc bé ai cũng từng có ước mơ như thế nhỉ, muốn thành anh hùng thành hiệp sĩ, muốn bảo vệ cái thiện cái đẹp cái mà mình yêu quý, nhưng một khi phải đối diện với con yêu quái cuộc đời, nhiều người đôi khi lại sợ hãi mà quên mất sơ tâm đó. Có người lựa chọn bước tiếp có người lại lựa chọn quên đi. Còn tôi, tôi vẫn luôn hi vọng bản thân mình làm dù làm bất cứ điều gì cũng hãy nhớ về sơ tâm của mình, tuy rằng tôi
không hẳn sẽ thực hiện nó, nhưng mà nó sẽ nhắc nhở tôi, ồ, hoá ra tôi cũng có một khoảng thời gian tốt đẹp như thế.)
Anh Nguyên:(trong sách)