- Trang chủ
- Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản
- Chương 31
Tác giả: Cẩm Trúc
Có người nói, mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, trong sáng nhất. Nhưng đối với Thẩm Thiển, cô đã đem tình cảm cả đời của cô đặt hết vào mối tình đầu của cô và Vưu Nhiên. Lúc Thẩm Thiển học sơ trung đã nghe đến danh tiếng của Vưu Nhiên từ lâu.
Mẹ Thẩm Thiển ở vùng khác nên bình thường bà mướn một bảo mẫu đến trông coi Thẩm Thiển. Nhưng bảo mẫu thì có là gì cơ chứ? Họ chỉ để ý ăn ở, còn những cái khác thì mặc kệ chẳng thèm quan tâm, lúc đó Thẩm Thiển mười ba mười bốn tuổi, bước vào tuổi dậy thì, vừa ham chơi vừa lỗ mãng.
Đến ngày họp phụ huynh năm sơ nhất, Thẩm mẹ vẫn không thể tới họp, Thẩm Thiển đành phải tự mình đi dự họp. Cô cố ý đi rất trễ, lúc nào cũng chỉ chờ cho đến lúc gần kết thúc rồi mới đi vào, lúc đó cô giáo chắc chắn sẽ vì muốn về sớm mà tùy tiện bỏ qua cho cô.
Cô vừa đến cửa trường liền thấy một đám người đang vây xem một chiếc xe, Thẩm Thiển cứ tưởng là xe gì đẹp nên len qua đám người vào nhìn, nhưng đó chỉ là một chiếc xe hạng sang đã không còn mới.
"Ba, đây không phải là xe của Vưu tư lệnh của quân khu A sao?" Người hỏi câu này là một học sinh mới như Thẩm Thiển.
"Đúng rồi."
Một cậu học sinh khác lớn hơn ở đầu bên kia nói: "Hèn gì Vưu Nhiên lại được làm chủ tịch hội học sinh, thành tích của cậu ta cũng không phải tốt nhất. Hóa ra là vì ba cậu ta."
Thẩm Thiển nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ biết một người tên là Vưu Nhiên có thể lên làm chủ tịch hội học sinh là vì có ba làm tư lệnh. Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiển nghe nói đến Vưu Nhiên.
Sau đó trong một năm học sơ nhất này, số lần cô nghe về Vưu Nhiên càng ngày càng nhiều. Ví dụ như trong hội diễn văn nghệ, anh chàng đẹp trai cao cao gầy gầy, rất được các chị em gái chào đón, tên gọi Vưu Nhiên. Lại ví dụ như, trong trường có một học sinh đạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh sơn dầu của thành phố, người đó tên là Vưu Nhiên. Lại ví dụ như, lễ tình nhân năm đó, hoa khôi lớp cô gửi thư tình lớp trưởng lớp sơ tam bị người ta kiên quyết cự tuyệt, cậu lớp trưởng đó tên là Vưu Nhiên.
Thẩm Thiển nghĩ, anh chàng tên Vưu Nhiên này thật đúng là nhân vật phong vân. Nhưng chả liên quan gì tới Thẩm Thiển cô.
Nghe được đủ cả mọi sự tích trong một năm của Vưu Nhiên, tin nghe được cuối cùng là trong 70 học sinh sơ trung thi vào cao trung trọng điểm trong thành phố, Vưu Nhiên đạt điểm cao nhất. Tin tức này đã khiến trường học xì xào một trận, bởi vì bình thường thành tích của Vưu Nhiên chưa từng một lần đứng nhất, thậm chí còn chưa từng vào được top 5. Điều này khiến người ta phấn khởi, cây cỏ nói không chừng cũng có thể vùng lên làm vua. Thẩm Thiển kỳ thật rất muốn có thành tích tốt, nhưng thành tích của cô lúc nào cũng lẹt đẹt, không được thầy cô giáo coi trọng, trong lòng khó tránh khỏi càng ngày càng tự ti, lại càng không muốn học. Qua tấm gương của Vưu Nhiên, cô cũng bắt đầu vươn lên. Rốt cuộc trong cuộc thi trung khảo năm ấy, cô cũng thi đậu trường trọng điểm, tuy rằng điểm thi của cô chỉ vừa đủ điểm chuẩn để vào trường cao trung trọng điểm của thành phố.
Cũng chính từ sau cuộc thi trung khảo, mẹ Thẩm Thiển mới trở về từ vùng khác, nói theo lời Thẩm mẹ là không đi nữa, chờ cho đến khi con học xong cao trung. Nhưng vào kỳ nghỉ hè sau cuộc thi trung khảo, nhà cô có một anh trai đến chơi, anh này da dẻ trắng nõn, khóe miệng lúc nào cũng cười bẽn lẽn. Thẩm mẹ gọi anh ta là Vưu Sơ. Còn anh trai kia gọi Thẩm mẹ là dì.
Thẩm Thiển không biết anh chàng này từ đâu đến nên có chút bài xích anh chàng thường đến nhà cô chơi này. Anh ta luôn cố ý lấy lòng Thẩm Thiển, nhưng tính khí Thẩm Thiển bướng bỉnh, cho dù có khi cũng mềm lòng nhưng hành vi vẫn là không chịu tốt với anh ta.
Có rất nhiều lần, Thẩm Thiển muốn hỏi Thẩm mẹ, anh ta rốt cuộc là ai? Sao anh ta lại thích chạy tới nhà cô như vậy, hơn nữa mỗi lần đến là lại ở rất lâu?
Thẩm mẹ nói, "Thằng bé là con trai của chị gái mẹ."
Con trai của chị mà thân thiết như vậy sao? Thẩm Thiển rất nghi ngờ, có một lần anh trai kia lại tới, Thẩm Thiển nhốt anh ta ở ngoài cửa, không hỏi cho rõ thì không được. Vưu Sơ tức đến đỏ bừng mặt, anh ta nói: "Ở với dì, anh thấy giống như ở với mẹ."
Thẩm Thiển mất hứng, bởi vì cô bình thường rất ít khi được ở cùng mẹ, dựa vào cái gì mà hiếm khi mẹ về lại để người khác chiếm lấy? Tuy rằng Thẩm Thiển trăm lần không muốn, nhưng Thẩm mẹ ngày đó vừa vặn thấy cô nhốt Vưu Sơ liền hung hăng mắng cô một trận, rồi dẫn Vưu Sơ vào nhà. Sau đó, Thẩm mẹ tìm Thẩm Thiển nói chuyện, Thẩm mẹ nói: "Con với Vưu Sơ là đồng mệnh tương liên, hai đứa nên chăm sóc lẫn nhau chứ."
Thẩm Thiển vẫn không hiểu. Sau đó, một lần tình cờ gặp nhau trên đường, cô biết Vưu Sơ đến, anh ta từ trên chiếc ô tô cô nhìn đã quen bước xuống, chiếc ô tô đó cô nhận ra được, là Vưu tư lệnh. Cô nghe Vưu Sơ nói với người trong xe: "Ba, con đi đây."
Hóa ra, ba Vưu Sơ là Vưu tư lệnh?
Thẩm Thiển càng không thể hiểu lời Thẩm mẹ đã nói, cô với Vưu Sơ đồng mệnh tương liên ở chỗ nào? Anh ta có ba, còn cô cho tới bây giờ chưa từng thấy ba cô. Cô đem nghi hoặc này chôn ở trong lòng, cô muốn tự mình khai quật.
Vưu Sơ đã tốt nghiệp cấp ba, chuẩn bị thi vào trường không quân. Thể trạng anh ta không tốt, trong kỳ nghỉ hè, gần như ngày nào cũng cõng bọc hành lý đến sân vận động luyện tập, sau đó thuận đường đến nhà Thẩm Thiển ngồi chơi rồi lại về nhà.
Thẩm Thiển vốn nhàn rỗi nên kỳ nghỉ hè đó cô gần như là đi theo sau anh ta, nhìn động thái của anh ta mà đào móc chỗ "Đồng mệnh tương liên". Rốt cuộc, cô phát hiện, trong cuộc sống của anh ta chỉ có ba, còn lại không có gì nữa. Giống như Thẩm Thiển, cô cũng chỉ có mẹ, còn lại không còn gì hết.
Đây là đồng mệnh tương liên sao? Thẩm Thiển không biết, cô chỉ biết, sau khi cô phát hiện ra điểm ấy, thái độ đối với Vưu Sơ đã tốt hơn rất nhiều, xưng hô cũng từ "Này" đổi thành "Anh".
Thẩm Thiển nghĩ chặng đường học cao trung của cô về sau sẽ muôn màu muôn vẻ hơn, mẹ đã ở bên cô, còn có cả một anh trai sau này sẽ làm phi công để đem ra khoe khoang, cuộc sống này thật sự rất không tồi. Nhưng Thẩm Thiển lại chưa từng nghĩ tới một câu thế này: kế hoạch thường thường thay đổi rất nhanh.
Ngày đó Vưu Sơ đi khỏi nhà cô không lâu, Thẩm Thiển đang thu dọn phòng thì phát hiện anh ta để quên ví, bên trong ngoài một ít tiền giấy, chứng minh thư còn có mấy tấm card… Thẩm Thiển đang do dự có nên qua trả lại hay không thì Thẩm mẹ vừa vặn đi tới cũng nhìn thấy, liền kêu Thẩm Thiển đem đi trả. Thẩm Thiển ‘dạ’ một tiếng rồi co chân đuổi theo Vưu Sơ.
Ở bên cạnh một con đường cái, cô gặp Vưu Sơ, còn có mối tình đầu sau này của cô —— Vưu Nhiên. Bọn họ đang cãi nhau, không biết là vì nguyên nhân gì, ngày đó trời đã tối mờ mờ nên cô nhìn không thấy Vưu Sơ đang cãi nhau với ai, chỉ nghe thấy Vưu Sơ nói: "Em trai, anh biết anh có lỗi với em, nếu anh không tồn tại, em cũng sẽ không..."
"Đủ rồi, anh đừng có nâng mình lên quá cao." Vưu Nhiên đẩy anh ta, làm mặt lạnh chạy qua bên kia đường, bắt taxi, rời khỏi. Thẩm Thiển đi qua, giữ chặt anh ta, "Anh, sao vậy?"
“Có nguy hiểm, em giúp anh đi gọi 110, nói trên công trường xây dựng đường Hoa Tinh sẽ có ẩu đả, anh đi qua đó trước." Vưu Sơ không nói hai lời, băng ngang qua đường...
Thẩm Thiển còn chưa kịp lấy lại được tinh thần thì chỉ trong một chớp mắt ấy, một chiếc xe tải cồng kềnh chạy qua, tuy đã khẩn cấp phanh lại, nhưng vẫn chậm... Thẩm Thiển chỉ kịp nghe được một tiếng "rầm".
Cô vẫn nấp ở bên ngoài bệnh viện, ngày nào cũng đến một chuyến, lén lút đến phòng bệnh tăng thêm liếc nhìn một cái, thấy Vưu Sơ còn sống liền an tâm về nhà. Cô không dám nói cho Thẩm mẹ biết, nhưng là tin tức này vẫn bị lộ. Bởi vì Vưu Sơ là con trai Vưu tư lệnh, là nhân vật rất có giá trị tin tức.
Thẩm mẹ lúc này muốn đến đó, Thẩm Thiển vẫn như trước trốn ở bên ngoài, nhìn lén. Sau đó nghe thấy Vưu tư lệnh cùng Thẩm mẹ ầm ĩ to, cãi nhau rất lớn, hình như là Thẩm mẹ đang mắng cái gì mà súc sinh, cái gì mà vương bát đản linh tinh.
Thừa lúc hỗn loạn, Thẩm Thiển chuồn đi nhìn Vưu Sơ, cô lẳng lặng đứng ở bên cạnh không dám lên tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn chăm chú Vưu Sơ đang nhắm chặt mắt. Vưu Sơ cũng không biết vì sao, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Thiển liền nâng tay lên. Thẩm Thiển đi qua đó, cố gắng thế nào cũng không nghe thấy anh đang nói gì, cô tiến sát lên nghe.
"Gọi 110 chưa?"
Thẩm Thiển sửng sốt, không ngờ lúc này anh còn lo lắng cho cậu em trai kia?
"Em Thiển, anh là thứ dư thừa, bởi vì sự xuất hiện của anh mà đã hại em trai anh mất đi cậu em ruột, lại còn cướp đi tình thương của ba."
Thẩm Thiển không hiểu, chỉ ngơ ngác nhìn Vưu Sơ, Vưu Sơ gian nan nghiêng đầu nhìn Thẩm Thiển, "Đừng nói cho ai biết anh vì sao lại bị tai nạn." Thẩm Thiển nhíu mày, nhưng vẫn đồng ý.
"Em trai anh đáng thương hơn anh, anh có ba quan tâm, còn nó cái gì cũng không có. Anh nợ nó, anh muốn quan tâm đến nó nhiều hơn..." Anh ho khan vài tiếng, Thẩm Thiển hoảng sợ, lo lắng.
"Em Thiển, anh ngủ một lát, anh mệt quá."
Thẩm Thiển gật đầu.
Vưu Sơ ngủ thật, nhưng đấu tranh năm ngày, rốt cuộc cũng ngủ một giấc không dậy nữa, yên giấc ngàn thu không bao giờ tỉnh lại.
Thẩm Thiển có đôi khi sẽ cầm lấy vật cuối cùng anh để lại, trong cái ví đó có một tấm ảnh chứng minh thư, trong đầu lại thoáng hiện câu cuối cùng của Vưu Sơ: "Em trai anh đáng thương hơn anh, anh có ba quan tâm còn nó cái gì cũng không có. Anh nợ nó, anh muốn quan tâm đến nó nhiều hơn..."
Người kia, thật sự đáng thương như vậy sao?
Từ sau khi Vưu Sơ mất, Thẩm mẹ không thực hiện lời hứa ở cùng Thẩm Thiển cho đến khi cô học xong trung học mà trở lại vùng khác. Đối với việc này, Thẩm Thiển chỉ cười, cô cũng rất đáng thương.
Lên trung học, cô lại nghe đến tên Vưu Nhiên. Đó lại là thông báo kỷ luật, nói anh tham gia trận ẩu đả với trường khác làm ảnh hưởng đến trường học, tư tưởng đạo đức kém, cách chức chủ tịch hội học sinh, hơn nữa còn lưu hồ sơ vào học bạ. Thẩm Thiển nghĩ, chắc anh là một đứa hư hỏng.
Kỳ thật không phải, danh tiếng của anh rất tốt, ai cũng nói anh nhã nhặn, tuy không nhiều lời, nhưng tuyệt đối là văn minh. Về chuyện đánh nhau là vì một người bạn tốt nhất của anh, Lục Tử Ngang.
Thẩm Thiển phát hiện, cô rất tò mò về Vưu Nhiên. Cô mà đã tò mò là liền thích từ sự tò mò của mình mà tìm tòi nghiên cứu một phen. Cô thường theo dõi Vưu Nhiên, phát hiện cuộc sống của anh rất thú vị. Thời gian sau khi học xong cô sẽ chạy tới nhìn xem, phát hiện hoặc là anh đang ngủ, hoặc là cầm bút chì phát họa trên vở, hoặc là đang học.
Anh không ở nội trú, cũng không ở nhà, anh ở trong một tòa biệt thự cũ, rất lớn rất đồ sộ, chỉ ở một mình. Tự anh mua đồ ăn, sau đó nấu cơm. Quét dọn vệ sinh, đốt đèn sáng tác. Ngày nào cũng thế, không có chút gì là bất lương.
Cô quan sát anh hơn một tháng, kết quả vào một ngày nào đó trong một tháng sau, Vưu Nhiên rốt cuộc quay đầu, mặt lạnh nhìn cô: "Em đi theo tôi làm gì? Em có mục đích gì? Cả một tháng qua đều lén lút."
Thẩm Thiển trong chốc lát cứng đờ, thấy anh mặt lạnh như thế, cô ngược lại da mặt dày nói: "Bởi vì tôi thích anh đó."
Vưu Nhiên bỗng nhiên đỏ mặt, rầu rĩ nhìn cô, chậm rãi nói như bóp kem đánh răng: "Không biết xấu hổ."
Thẩm Thiển cợt nhả, cười đến vô cùng vui vẻ, sau đó huýt sáo, nghênh ngang xoay người đi về, khoát tay áo với người phía sau, "Đi nhé." Để lại Vưu Nhiên ở đằng sau kinh ngạc, cảm thấy cô đúng là cô gái kỳ lạ.
Đây cũng chính là mở đầu cho hai người bọn họ. Thẩm Thiển không biết, sau này cô sẽ thích Vưu Nhiên đến nhường nào, thích đến cả đời chỉ muốn trả giá cho một cuộc tình như vậy là quả đủ. Mà Vưu Nhiên cũng không biết, hóa ra bên cạnh có một người nào đó lại kỳ diệu đến như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
PS: 1, không cần rối rắm Lục Tử Ngang, đó là nam chính sau này của tôi, tôi đang làm quảng cáo thôi.
2, Đừng có nghĩ linh tinh, Thẩm Thiển và Vưu Nhiên tuyệt đối không phải anh em, một xu quan hệ cũng không có.