- Trang chủ
- Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản
- Chương 11
Tác giả: Cẩm Trúc
Cô gái nào thời niên thiếu cũng sẽ có một loại tình cảm đặc biệt có cái tên rất đẹp là mối tình đầu. Mối tình đầu trong trí nhớ của Thẩm Thiển là khi đã là một người trưởng thành, vừa chuẩn bị bôn ba. Nhưng mà cho dù tuổi đã khá lớn nhưng với cô vẫn là mối tình đầu.
Thẩm Thiển chưa bao giờ phủ nhận mình nông cạn, quả thật, cô đã vì vẻ ngoài của Tần Hạo kia mà nhất kiến chung tình. Tuy rằng mới gặp đã phải uống một ngụm nước bẩn, nhưng trong ấn tượng của cô con mắt cười khuynh thành dưới tán dù đen kia từ đó về sau chẳng thể nào quên đi được.
Thế nhưng cậu thiếu niên này lại không hề biết thương hương tiếc ngọc, thấy Thẩm Thiển đội cơn mưa to tầm tã cũng không kêu cô qua trú dưới dù của cậu ta, mà chỉ hỏi ngược lại một câu, "Cậu nói ai là chuột?"
Đến nay Thẩm Thiển vẫn còn canh cánh trong lòng câu đầu tiên Tần Hạo nói với cô này, một người như cô nếu không bởi vì gặp phải cậu ta thì làm gì mà phải bi thảm đội cơn mưa to tầm tã như vậy, chẳng qua chỉ là gọi đại một cái biệt danh thôi mà lại lập tức chỉ trích cô? Bụng dạ hẹp hòi quá vậy, đáng khinh.
Ghi hận trong lòng, Thẩm Thiển từ đó trong một tháng gặp nhau chỉ gọi Tần Hạo là Chuột nhắt.
Tần Hạo nghe Thẩm Thiển nhắc đến chuyện nước miếng đó thì đầu tiên là mặt không hiểu sao lại đỏ ửng, sau khi nhớ lại chuyện cũ thì lại trắng bệch. Về chuyện nước miếng đó, thực sự nói ra cũng dài. Lần đầu gặp đã như nước với lửa, Tần Hạo bực bội với cái biệt danh Thẩm Thiển đặt cho cậu ta, Thẩm Thiển lại ghét Tần Hạo lúc nào cũng ngạo mạn.
Trại hè tổ chức cắm trại trên núi một tuần, thử nghiệm khả năng sinh tồn. Để gia tăng tình hữu nghị trong trường, trại hè chia làm N tổ, một tổ hai người. Ban đầu là chia tổ theo giới tính, nhưng lần nào cũng còn dư lại một nữ một nam. Trong tình huống bất tiện này, Tần Hạo làm trưởng nhóm tất nhiên chỉ có thể chịu thiệt để chu toàn. Còn Thẩm Thiển với tư cách chị hai lớn tuổi nhất lớp cũng chỉ có thể nghiến răng nhận lấy. Vì thế, hai người có thành kiến với nhau, lại trở thành “đôi bạn” sống chết có nhau.
Thẩm Thiển sức khỏe yếu, đừng nhìn cô thân hình "bò sữa" mà nghĩ là cường tráng, thực ra chỉ là mập giả tạo. Leo núi đúng là mệt chết khiếp, đi cũng không nổi. Cô thấy tên con lai ở phía trước bước đi như bay mà chép chép cái miệng khô rát đến nước bọt cũng chẳng còn, thật đúng là vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Cô chỉ có thể tập tễnh leo lên núi, cố gắng không chịu thua. Thẩm Thiển vốn đang cắm cúi đi, nào ngờ Tần Hạo đã leo lên trước một bước đột nhiên ở trên đó hét to, "Bò sữa, ở đây có cái hồ nước lớn lắm này."
Thẩm Thiển trợn to mắt, có hồ nước thì có gì lạ lắm à? Có phải là trên núi xuất hiện biển lớn đâu cơ chứ. Thẩm Thiển tiếp tục di chuyển với tốc độ rùa bò của cô, có điều, cô an tâm đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy Tần Hạo ở trên đó lại hét lên, "Cứu với, tôi không biết bơi."
"..." Đầu Thẩm Thiển liền thấy ong ong, gia tăng mã lực trèo lên, vừa đến nơi thì đã thấy Tần Hạo đang ở trong hồ đạp nước rầm rầm la cứu mạng. Thẩm Thiển lập tức nôn nóng, luống cuống không biết phải làm sao, mắt thấy Tần Hạo càng lúc càng mệt, bắt đầu không la lên nữa mà từ từ chìm xuống, tự sâu trong đáy lòng Thẩm Thiển bỗng nảy lên chí khí thấy việc nghĩa là hăng hái làm, tùm một tiếng nhảy xuống nước. Vừa xuống nước, Thẩm Thiển liền phát hiện ra là cô biết bơi...
Kéo Tần Hạo lên bờ, cậu ta nằm thẳng đơ như xác chết. Thẩm Thiển ấn ngực sợ cứu cho cậu ta, cậu ta liền giật lên hai cái nhưng vẫn không phản ứng, Thẩm Thiển nhìn chằm chằm mặt cậu ta hơn mười giây, cuối cùng hạ quyết tâm, tiến hành miệng đối miệng hô hấp nhân tạo.
Nếu không phải là nhìn mặt Tần Hạo quá đẹp thì Thẩm Thiển sẽ kiên quyết không nỡ hi sinh "nụ hôn đầu". Chuyện vừa đáng buồn lại vừa ghê tởm cũng xảy ra. Trong quá trình Thẩm Thiển làm hô hấp nhân tạo cho Tần Hạo, bởi vì cung cấp khí cho Tần Hạo quá nhiều khiến cậu ta buồn nôn, nước nghẹn ở trong cổ họng cũng vì thế mà hơi phun ra một chút, Thẩm Thiển bất hạnh lại uống phải... đồng thời đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Tần Hạo.
Từ đó về sau, Thẩm Thiển gặp Tần Hạo là chùn bước, còn Tần Hạo đối với Thẩm Thiển thì trở nên ngoan ngoãn phục tùng.
Tần Hạo nhớ đến đây thì có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía Thẩm Thiển ở đối diện, "Mấy chuyện cũ này chúng ta đừng ôn cố tri tân (ôn cũ biết mới) nữa."
Thẩm Thiển chau mày, cảm thấy việc này quả thật không đáng để nhớ, rồi sau đó cười nói sang chuyện khác, "Sao Chuột nhắt lại về nước vậy?"
Tần Hạo hơi kinh ngạc, "Sao cậu biết tôi xuất ngoại?"
À, vấn đề này Thẩm Thiển thực khó trả lời. Dù sao cũng không thể nói với Tần Hạo là cô rất quan tâm đến chuyện của anh ta, rảnh rỗi là lại muốn hỏi thăm chuyện của anh ta? Nếu Thẩm Thiển mà nói như vậy, không chừng Tần Hạo sẽ thoải mái cười sằng sặc nói ‘đây có phải là Thẩm Thiển không vậy’?
Thẩm Thiển cố tình lạnh lùng: "À, cũng không biết là nghe được ở đâu."
Tần Hạo cười nói, "Thật ra tôi vốn tính cả đời không trở lại." Hình như sau đó còn có một câu, nhưng Tần Hạo lại không tính nói tiếp, mà hỏi lại Thẩm Thiển, "Cậu hết giờ làm rồi đúng không? Tôi đưa cậu về."
Thẩm Thiển theo đó đáp, "Okie."
Lúc Thẩm Thiển nhìn thấy đến chiếc Maybach vô cùng chói mắt đó thì không khỏi có chút kinh ngạc, cô không hiểu về xe lắm nhưng cô biết thương hiệu này. Giá của Maybach chưa bao giờ rẻ, cô đúng là vẫn không biết Tần Hạo là cái kẻ có tiền.
"Nhà cậu ở đâu?" Đây là câu đầu tiên khi hai người lên xe.
Thẩm Thiển tùy ý đáp một câu, "Tiểu khu Giang Hạ."
Tần Hạo sửng sốt, ánh mắt không nhịn được lướt nhìn qua ngón áp út của Thẩm Thiển, không thấy cái mình dự kiến sẽ thấy thì không khỏi mỉm cười, "Hóa ra bác sĩ thú y có thể kiếm nhiều tiền như vậy."
"Một tháng tiền lương không đến bốn ngàn mà cũng nói là có thể kiếm nhiều tiền?"
Tần Hạo không nói tiếp, chỉ là đột nhiên đưa điện thoại cho Thẩm Thiển, "Lưu số điện thoại vào."
Thẩm Thiển nhận điện thoại, bất ngờ nhìn thấy trên ngón áp út của anh ta đeo một chiếc nhẫn kim cương. Cô vừa nhập số vào, đưa cho anh, vừa nói, "Cậu kết hôn rồi?"
Tần Hạo không nói lời nào, trực tiếp nhét điện thoại vào túi áo, nghiêm túc lái xe. Thẩm Thiển cảm thấy bản thân hỏi câu hơi nhảm nên giữ im lặng không nói. Xem ra, Tần Hạo đã kết hôn, nhưng Thẩm Thiển lại không hề có chút cảm giác khó chịu hay là không cam lòng, chỉ là trong lòng hơi hồi hộp còn trái tim thì lại vô cùng bình tĩnh.
Tần Hạo dừng xe trước cửa tiểu khu Giang Hạ rồi nói với Thẩm Thiển: "Hôm nay không thể lên thăm nhà được rồi, tôi còn có chút việc."
Thẩm Thiển gật đầu, dứt khoát gọn gàng xuống xe, xua tay, "Bye bye." Cô mở cửa sau, nhìn Lông Xù dáng vẻ lười biếng buồn ngủ, đè thẳng lên người Hắc cẩu cảnh trưởng, còn Thiển Thiển ở bên cạnh Lông Xù thì ngả vào bụng nó, dáng vẻ rất an tâm.
"Ra thôi. Ấu ấu!" Thẩm Thiển sủa hai tiếng, hai con chó trong xe liền lập tức chạy ra, chỉ còn lại con Hắc cẩu cảnh trưởng ngồi ở trên xe, sững sờ nhìn về phía Thẩm Thiển. Thẩm Thiển nói với Tần Hạo: "Cậu nuôi chó kiểu gì mà nó cứ ngơ ngơ vậy?"
Tần Hạo tùy ý nhìn ra sau, cười khẽ, "Không phải tôi nuôi." Vừa dứt lời, anh ta lập tức nói sang chuyện khác, "Tôi đi đây, liên lạc sau."
"Ừ." Thẩm Thiển nhìn theo Tần Hạo rời đi.
Về nhà, Thẩm Thiển theo lệ thường quét tước vệ sinh từ trên xuống dưới. Cô thích cầm khăn lau quỳ trên mặt đất mà chùi, như vậy không chỉ chùi sạch hơn mà còn chùi được cả những góc khuất, mặc dù có hơi mệt, nhưng Thẩm Thiển lại thấy đáng.
Bỗng nhiên điện thoại bàn trong nhà reo lên. Thẩm Thiển giật mình, không dám nghe. Trong một tuần sau khi Vưu Nhiên đi, trong nhà gần như không có điện thoại, mà nếu có thì cũng nhất định là không phải tìm cô. Cô ngay cả số điện thoại bàn của nhà này là bao nhiêu còn không biết thì làm sao mà nói cho người khác biết? Thẩm Thiển cứ vậy để mặt cho điện thoại reo, còn mình thì đi làm việc của mình. Nhưng người gọi cuộc điện thoại này lại đặc biệt kiên nhẫn, cứ gọi mãi không ngừng, vừa dứt chuông là gọi lại ngay, Thẩm Thiển cực lực giữ kiên nhẫn, kiên quyết không nghe điện thoại. Rốt cuộc, điện thoại kêu liên tục hơn mười lần, mới chịu đình chỉ bãi công.
Lúc Thẩm Thiển đi chùi tầng hai, sau khi chùi hết tầng thì cả người cô đã ướt đẫm, mồ hôi trên lưng gần như dính chặt vào quần áo làm cô rất khó chịu. Thẩm Thiển quyết định thật nhanh, cởi phăng áo, chỉ còn để lại Bra, triệt để phô bày dáng người kiểu "Bò sữa", cô quỳ trên mặt đất chà xát mạnh tay, đẩy tới đẩy lui.
Chà được một nửa, cô định bụng đi thay nước nhân tiện lên trên lầu mặc quần áo nhưng vừa đứng lên, cửa chính liền bị ai đó mở ra. Một luồng sáng lén lút lẻn vào, nơi ngược chiều ánh sáng có một bóng người cao gầy ẩn hiện, ngơ ngác đứng ở cửa.
Thẩm Thiển xoay mặt lại nhìn thì có chút giật mình, tuy bị ngược sáng nên người nọ nhìn rất mơ hồ, nhưng mùi chanh nhẹ nhàng mát mẻ phảng phất trong không trung đã cho Thẩm Thiển biết người đó là ai. Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cô vẫn rất lễ phép lên tiếng chào, "Mừng anh về nhà."
Vưu Nhiên vẫn đứng ở cửa, giọng điệu có chút dở khóc dở cười, "Cô đang làm gì vậy?"
"Lau nhà." Thẩm Thiển "phanh ngực lộ nhũ" đi về phía Vưu Nhiên, nhìn tương đối tự nhiên phóng khoáng, Vưu Nhiên thì lại bất động không nhúc nhích.
Thẩm Thiển mồ hôi nhỏ ròng ròng, cười hớ hớ đi đến trước mặt anh, "Sao không nói tiếng nào đã về?"
"Vừa rồi có gọi điện." Vưu Nhiên hạ mắt chuyển qua xương quai xanh rồi xuống xương sườn đang lộ thiên của cô, hơi dừng lại không đến ba giây rồi dời mắt đi. Thẩm Thiển gãi gãi đầu, vốn định tiến lên dìu anh nhưng bởi vì vừa lau nhà xong nên người hơi ướt mà cô lúc này quần áo lại không được đầy đủ nên có chút ngượng ngùng. Dù sao vẫn đang là mùa hè thịt ẩn thịt hiện thế nào cũng có thể chạm phải da thịt.
"À, hóa ra vừa rồi là anh gọi điện." Thẩm Thiển lúc này có hơi mất tự nhiên, xoay người, tránh ánh sáng. Vưu Nhiên gật gật đầu, ánh mắt vẫn không dám dừng lại ở trên người cô.
"Cái này cho cô." Vưu Nhiên bỗng nhiên đưa tay ra, trong tay xách một cái túi to. Thẩm Thiển nghi hoặc nhận cái túi, phát hiện bên trong là một bộ nội y tương đối gợi cảm? Bình thường loại cup siêu lớn như Thẩm Thiển rất khó mua được nội y đẹp lại gợi cảm. Thẩm Thiển bởi vì nhìn thấy bộ nội y đẹp như vậy liền kích động hẳn, quên luôn cả người đàn ông mua nội y cho cô đang xấu hổ, đưa mắt đánh giá.
"Ố..." Đến lúc nhìn thấy số đo phía trên mạc áo, Thẩm Thiển mới chậm chạp phát hiện ra một vấn đề.
Vưu Nhiên mua nội y cho cô lại còn là đúng cỡ cô mặc? 36E... Anh lại chuẩn xác mua cái có số này? Cho dù là đàn ông chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn cỡ cup áo đi chăng nữa thì anh rõ ràng là không nhìn thấy, làm sao có thể? Thẩm Thiển vẻ mặt khủng bố nhìn về phía Vưu Nhiên, "Anh... Sao anh biết tôi mặc cỡ này?"
"Cô Thẩm không nhớ à, tôi đã từng chạm vào đấy?" Vưu Nhiên bỗng nhiên hờ hững cười. Còn Thẩm Thiển thì lập tức đỏ ửng cả mặt, rất mất tự nhiên ngây ngô cười, "Cám ơn quà của anh."
"Tôi vừa nhìn thấy bộ nội y này, liền cảm thấy nó rất hợp với cô."
"Làm sao anh thấy được?" Thẩm Thiển ngoẹo cổ, quơ quơ tay trước mắt anh, vô cùng nghi hoặc.
Vưu Nhiên sửng sốt, nơi đôi lông mày đẹp đẽ có gì đó giống như là giảo hoạt lại giống như không, bật cười, "Nói nhầm, là lão Trương vừa nhìn thấy bộ nội y này liền thấy hợp với cô."
"..." Thẩm Thiển ngây ngẩn cả người.