- Trang chủ
- Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
- Chương 73: Chương 73
Tác giả: Đào Tử Bạc Hà
Rất lâu rồi Hứa Tố không nhìn thấy tuyết ở thành phố này, anh ta thường xuyên đi công tác, tháng mười hai ở thành phố phía bắc sẽ có tuyết rơi dày, có lần anh ta gửi video cho Trần Vũ xem, hỏi cô có muốn đi trượt tuyết không, giọng nói của Trần Vũ ấm áp và đáng yêu trong một ngày tuyết rơi dày, cô nói, rất muốn! Muốn trượt tuyết với anh, sau đó cùng nhau ngã vào tuyết.
Hứa Tố không nhìn được cười.
Cô dặn dò anh ta phải mặc thêm hai cái áo, Hứa Tố nói được.
Hứa Tố bỗng phát hiện, anh ta lại nhớ tới cô, vì sao tất cả những gì cô để lại trong trí nhớ của anh ta đều ngọt ngào như vậy.
Khóe miệng vì hồi ức mà không tự giác được nhếch lên ý cười, sau đó dần hạ xuống.
Pháo hoa tan hết, Hứa Tố trở lại trong xe, anh ta xoay người lại thì sửng sốt, trong không khí có mùi sáp trà hương thơm mát từ con búp bê thỏ nhỏ Trần Vũ mua đặ trong xe, con thỏ nhỏ chống má, mắt cười cong cong.
Giống như mỗi ngày chờ đợi anh ta về nhà, Trần Vũ sẽ vui vẻ chạy ra từ phòng ngủ hoặc nhà bếp để chào đón anh ta.
“Anh về rồi à, có mệt không?”
Trái tim bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến nỗi không thể thở được.
Hứa Tố hít sâu một hơi, ngửa đầu tựa lưng vào ghế, anh ta còn có thể theo đuổi cô sao, anh ta nhất định phải theo đuổi cô, ông trời ơi, cầu xin ông.
Một lúc lâu sau, anh ta ngồi thẳng chuẩn bị lái xe trở về, kéo dây an toàn khởi động động cơ, rẽ trái, khi chú ý đến điều kiện giao thông, anh ta nhìn thấy xe của Chu Duật.
Chiếc Land Rover màu đen đi ngang qua trước mắt, cửa sổ ghế lái phụ chợt lóe lên, nhưng mà.
Hứa Tố bỗng nhiên ngồi thẳng.
Trên ghế phụ của chiếc Land Rover màu đen có một cô gái, bị bóng đêm và cửa sổ che khuất cho nên không nhìn rõ mặt của cô gái, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là cô ấy có mái tóc dài.
Anh ta biết Chu Duật có bạn gái, nhưng Chu Duật sẽ dẫn bạn gái mới đến trường đại học nghe mình diễn thuyết sao?
Hứa Tố đạp chân ga, nhanh chóng đi theo phía sau chiếc Land Rover màu đen.
Không phải chứ, không phải anh ta cũng hy vọng Trần Vũ đến nghe anh ta diễn thuyết, đàn ông luôn thích biểu hiện mặt xuất sắc của mình cho người phụ nữ mình yêu, muốn cô sùng bái mình, hết lòng với mình.
Anh ta không biết Trần Vũ có tới không, Hứa Tố chua xót nghĩ, có thể không đến, cô nhất định thấy anh ta phiền, cho nên ngay cả mặt mũi cũng không muốn gặp.
Chu Duật lại là một người đàn ông không hiểu tình yêu, một khi có người mình thích, thì có lẽ cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Điều này không gì lạ.
Hứa Tố tự nhủ, Chu Duật sẽ dẫn người phụ nữ mình thích tới đây là chuyện rất bình thường.
Chỉ có ngón tay nắm chặt vô lăng lộ ra sự căng thẳng của anh ta, anh ta đang sợ hãi, sợ hãi nghi ngờ khiến anh ta kháng cự nhất trở thành sự thật, anh ta tuyệt đối không thể chấp nhận khả năng kia.
Hứa Tố ra khỏi khuôn viên trường đại học thì bám sát phía sau chiếc Land Rover màu đen.
Mãi cho đến khi con đường dần trở nên quen thuộc, Hứa Tố càng ngày càng cảm thấy sợ hãi, vì sao con đường này lại giống như đường về nhà anh ta và Trần Vũ, sau khi chui vào chỗ bễ tắc vài phút, anh ta bỗng nhiên nhớ lại, Chu Duật ở tòa nhà bên cạnh bọn họ, anh chỉ trở về nhà mình mà thôi.
Nhận ra điều này, trái tim nâng lên của Hứa Tố cũng buông lỏng xuống.
Nhưng anh ta cũng không cảm thấy hoàn toàn thả lỏng, hai mắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước.
Anh ta đạp chân ga lái đến bên phải ghế lái phụ để xem người đó là ai, chỉ cần là khuôn mặt xa lạ là tốt rồi, anh ta chỉ có một tâm nguyện này.
Nhưng ông trời đang trêu đùa với anh ta, mắt thấy sắp sóng vai cùng chiếc Land Rover, thì đột nhiên một chiếc xe máy giao hàng chạy ra trước đường của anh, Hứa Tố đạp phanh dừng xe, trên đường phát ra tiếng phanh kịch liệt, Hứa Tố cũng bởi vì quán tính mà đập mạnh vào ghế lái.
Khi anh ta lấy lại tinh thần.
Chiếc xe máy giao hàng đã biến mất.
Land Rover màu đen ở phía trước cũng chỉ còn lại đuôi xe.
Hứa Tố lập tức bị rút sạch sức lực, anh ta hung hăng vỗ tay lái một cái, trong thời gian chờ đèn đỏ thì cúi đầu th ở dốc.
…
Anh ta vẫn lái xe đến toà nhà của anh ta và Trần Vũ, sau khi hồ sơ biển số xe bị xóa, anh ta không thể vào toà nhà này nữa.
Ngay cả đi vào, bảo vệ cũng sẽ hỏi là phòng mấy ở tầng mấy, dựa theo quy trình của bọn họ cần gọi điện thoại cho chủ nhà tiến hành xác nhận trước.
Làm sao Trần Vũ có thể cho phép anh ta vào đây?
Trước kia khi anh ta cùng Trần Vũ đi tới bên này, bọn họ sẽ gọi anh ta một tiếng ngài Hứa.
Nhưng hiện tại, Hứa Tố dừng ở cửa khu dân cư.
Anh ta gửi tin nhắn hỏi Minh Dương, bạn gái của Chu Duật là ai, Chu Duật có nói không?
Minh Dương: Trùng hợp không khéo, Chu Duật vừa nói cậu ta sẽ đưa bạn gái đến Saipan.
Trong mắt Hứa Tố dấy lên hy vọng, trên mặt anh ta có ý cười: Phải không, vậy thì quá tốt.
Ming Dương: Nhưng khi nào cậu đi? Nếu cùng ngày bị Trần Vũ phát hiện, vậy cô sẽ không đi đâu.
Hứa Tố: Yên tâm, tôi sẽ đi sớm.
Nhưng trước khi đi, anh ta muốn gặp cô một lần, chỉ cần nhìn từ xa là được rồi.
Ngày hôm sau là ngày làm việc, buổi chiều Hứa Tố kết thúc cuộc họp sớm, Trần Vũ tan học lúc bốn giờ rưỡi, ba giờ anh ta chờ ở cửa, nhưng đợi đến gần bốn giờ, gần đó không có bất kỳ xe riêng nào đón học sinh, anh ta phát hiện thấy không đúng thì lập tức xuống xe, đi đến phòng bảo vệ, gõ cửa sổ.
Chú bảo vệ mở cửa sổ ra: “Có chuyện gì?”
Hứa Tố nhìn lướt qua khuôn viên trường trung học, trong trường trống rỗng, không thấy mấy bóng người, anh ta hỏi: “Xin hỏi hôm nay mấy giờ tan học?”
“Tan học?”
Chú bảo vệ cười: “Hôm nay chỉ có buổi sáng học, đã tan từ lâu rồi!”
…
Trần Vũ chọn sau khi trở về trường sẽ chuyển đến nơi ở mới, như vậy sẽ có đủ thời gian dọn dẹp nhà cửa.
Chu Duật giúp cô chuyển những món đồ lớn qua, còn có chút đồ trang trí Trần Vũ muốn tự mình sửa sang lại, xem là giữ lại hay là mang theo qua, Chu Duật đi tới cửa, hai người trao một nụ hôn chúc ngủ ngon triền miên, hôm nay Chu Duật rất dùng sức, bàn tay to lớn nóng bỏng của anh nắm lấy vòng eo cô, giống như là muốn bóp cô thành bột, Trần Vũ nhẹ nhàng đẩy anh một cái, giận dữ.
Thấy cửa đóng lại, Chu Duật ấn thang máy đi xuống.
Lúc anh dọn dẹp phòng cho Trần Vũ thì nhìn thấy con búp bê cô và Hứa Tố mua khi ở bên nhau, còn có album ảnh của bọn họ giấu ở sâu trong tủ, Trần Vũ cũng không nhìn thấy những thứ này, cô vội vàng sắp xếp lại sách vở trong tủ sách.
Đợi lát nữa cô sẽ đi sắp xếp lại những hồi ức này của cô và Hứa Tố.
Chu Duật mím môi, hít sâu một hơi, anh thật sự không muốn thừa nhận, anh nhìn thấy những bức ảnh kia thì lập tức ghen tị đến phát điên lên.
Thùng carton trong nhà đã chuyển gần như xong, Trần Vũ phân loại thu dọn album ảnh và hộp quà trên bàn phòng ngủ, dễ thấy nhất chính là album ảnh màu xanh tím.
Tuy rằng nỗ lực của cô không bằng Hứa Tố, nhưng Trần Vũ biết, Hứa Tố yêu cô, nhưng nếu cô yêu anh ta một trăm thì anh ta chỉ có sáu mươi, cho nên anh ta sẽ không cẩn thận suy nghĩ cho cô, sẽ không giống Chu Duật…
Trần Vũ nghĩ đến Chu Duật thì không nhịn được mà cười.
Cô ở trên xe hỏi anh, nói anh giỏi như vậy, là đoá hoa cao lãnh tài học uyên bác, nhưng cô chỉ là một người bình thường.
Chu Duật nói không phải người bình thường, chẳng lẽ muốn làm thỏ yêu sao?
Trần Vũ bóp eo, nói cô không có ý này.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Chu Duật cười ôm cô hôn cô, nói anh chỉ là một người đàn ông bình thường, chỉ là yêu một người phụ nữ tên Trần Vũ, không có gì hơn.
Lấy lại tinh thần.
Ảnh trong album là cô và Hứa Tố cùng nhau dùng điện thoại di động chụp, cô đều in ra.
Nếu như không phải đã từng yêu nhau, thì Trần Vũ sẽ không từng đau lòng như vậy.
Bây giờ nhìn thấy những bức ảnh này giống như đã cách một đời người, ở thời sinh viên Hứa Tố thật sự là người cực kỳ chói mắt.
Anh ta nói nhiều, toả nắng, thầy rất thích học sinh có thể quản lý lớp học như vậy, mỗi một trận bóng rổ đều có anh ta, trên sân bóng rổ anh ta cao gầy, nhưng sức bật lại rất mạnh, giày thể thao trên sân ma sát ra âm thanh chói tai, anh ta nhảy lên cao ném bóng rổ ra ngoài, mồ hôi trong suốt đọng lại giữa không trung, bóng rổ theo động tác ngón tay của anh ta mà bay theo một đường parabol xinh đẹp, ba điểm vào rổ, cả sân vẫn động hét lên như sấm sét.
Hồi trung học, cô chỉ có thể yên lặng cổ vũ cho anh ta, đến khi học đại học, cuối cùng cô cũng có thể chính đáng đưa nước cho anh ta.
Anh ta rất bận rộn, chỉ tham gia hai trận đấu bóng rổ, nhưng mỗi một trận đấu đều chật kín người, tên Hứa Tô vang vọng khắp sân vận động.
Bức ảnh này là khoảnh khắc anh ta ném rổ, bị cô chụp lại.
Còn có tấm này, là lần đầu tiên Hứa Tố mặc âu phục đến đón cô, Trần Vũ còn ở trong tháp ngà không hề có sức kháng cự với áo sơ mi âu phục, sau đó Hứa Tố rất thích mặc âu phục đến tìm cô.
Trần Vũ tốt nghiệp đại học sớm, lúc Hứa Tố tốt nghiệp cô đã tiếp tục học nghiên cứu sinh, Hứa Tố đội mũ tốt nghiệp, cô cũng mặc một bộ đồng phục tốt nghiệp đứng bên cạnh anh ta, Hứa Tố nghiêng đầu, muốn cô hôn anh ta.
Tất cả những ký ức này đều do Trần Vũ chụp.
Hồi ức như suối.
Trên mặt cô có ý cười nhàn nhạt, ngón tay vuốt v e ảnh, một lúc lâu sau, cô rũ mắt xuống, cuối cùng đóng album lại.
Ngày hôm sau, Chu Duật theo thường lệ đến toà 30 phòng 1601, Trần Vũ ôm một cái thùng nói bên này có thể vứt đi, sau đó lại chạy tới bê cái thùng cuối cùng lên.
Cái thungd cuối cùng là đồ vệ sinh cá nhân của Trần Vũ, phòng đã trống rỗng, ngoại trừ nhà cửa ra thì không còn đồ trang trí gì nữa.
Chu Duật nhìn vào trong tay hắn, bị chủ nhân xác thực cho là có thể vứt đi trong rương liếc mắt một cái.
Quyển album khiến anh ghen tị đến mức một đêm không ngủ được nằm lẳng lặng ở bên trong.
…
Đến nhà mới, Trần Vũ rót hai ly nước cam, đưa cho Chu Duật lao động vất vả mấy ngày nay, người đàn ông này lộ ra sự vui vẻ mà mắt thường có thể thấy được, trên mặt không che giấu ý cười, Trần Vũ chớp mắt: “Anh vui như vậy cơ à?”
Chu Duật đặt ly nước cam xuống, cúi đầu ôm lấy cô, đôi mắt đen như nước trong ngày xuân, chóp mũi kề chóp mũi, anh cắn môi cô.
Trần Vũ nghĩ thầm, quả nhiên cô vẫn là gối ôm của Chu Duật!
Vợ chồng chủ phòng cũ muốn đến tặng quà tân gia, khi mở cửa nhìn thấy là Chu Duật, thì hai người bỗng nhiên sửng sốt, trong đó người vợ hiểu rõ cười.
“Cậu Chu là một người hàng xóm tốt.
”
Nụ cười trên mặt người vợ tự nhiên lại đẹp mắt, Trần Vũ phụ họa nói, người vợ kia lại hỏi: “Bây giờ hai người là quan hệ bạn bè nam nữ à?”
Trần Vũ gật đầu, cô không nhịn được tò mò: “Vì sao lại nói Chu Duật là hàng xóm rất tốt?”
Người vớ hơi ngừng lại, nhìn Chu Duật đang nói chuyện với chồng mình, cô ấy lựa mấy lời khen ngợi: “Yên tĩnh, dễ nói chuyện, hai điểm này làm hàng xóm rất hài lòng.
Ngoài ra, cậu Chu rất đáng tin cậy, khi tôi ra nước ngoài trong một thời gian ngắn, cậu ấy đã giúp chúng tôi cho mèo ăn.
”
Hóa ra là như vậy, đúng là, hàng xóm có thể giúp cho mèo ăn có thể được gọi là thiên thần nhỏ.
“Hai người sắp đi Canada sao?”
“Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh, sau này hẳn là chỉ trở về thăm người thân.
” Người vợ nhìn thoáng qua căn phòng đã thay đổi, nhịn không được gật đầu: “Trang trí thành như vậy rất đẹp.
”
Trần Vũ cười nói: “Chu Duật giúp không ít việc.
”
Người vợ nói: “Tôi đoán cũng vậy.
”
Dùng xong trà, hai vợ chồng tạm biệt, Trần Vũ và Chu Duật muốn tiễn bọn họ, bọn họ bảo cô không cần phải tiễn, cuối cùng Chu Duật theo bọn họ xuống thang máy.
Đợi đến tầng một, Chu Duật chân thành cảm ơn đôi vợ chồng này.
Hai vợ chồng liếc nhau, cười nói: “Trước đây không hiểu tại sao anh vừa trả tiền, vừa để trống căn phòng này vài tháng, bây giờ cuối cùng cũng biết câu trả lời của câu đố rồi.
”
Chu Duật thản nhiên cười.
“Chúc anh và người yêu của mình hạnh phúc.
”
Ánh nắng hiêm hoi của mùa đông trong thành phố chiếu vào đại sảnh từ cửa kính sát đất, sàn nhà lát đá cẩm thạch có kết cấu màu sắc nhạt phác thảo hình dạng đóm sáng, xua tan đi cái lạnh lẽo.
Người đàn ông nho nhã và chững chạc đã nhận được lời chúc phúc từ hàng xóm cũ.
“Vâng, cảm ơn.
”
------oOo------