- Trang chủ
- Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
- Chương 47: 47: Chắc Là Không Trùng Hợp Như Vậy Đâu
Tác giả: Đào Tử Bạc Hà
Giữa tháng 11 là thời điểm cuối năm các công ty giải trí bắt đầu hoạt động, Minh Dương là một trong những người phụ trách talk show của truyền thông Hãn Hải, anh ta đưa ra năm phương án vào đêm chung kết cuối năm, nhưng người lãnh đạo trực tiếp đều không hài lòng.
Thiếu minh tinh, tác phẩm tiêu biểu không đủ, những người nổi tiếng trên mạng không thể đảm nhiệm việc giữ nhiệt độ vào phần cuối, các ông trùm kinh doanh nguyện ý vượt qua các vòng cơ bản của talk show một lần.
Tóc của Minh Dương ngày càng ít đi, Từ Khả Khả xấu hổ tặng thuốc mọc tóc của cô ấy cho anh, còn nhắc Minh Dương dùng tiết kiệm một chút, một lọ như này có giá hàng nghìn đô la.
Đây cũng là lý do Minh Dương xuất hiện trong văn phòng của Chu Duật.
Minh Dương gửi lời mời phỏng vấn cho Chu Duật với tâm lý muốn thử một lần, anh ta không hy vọng gì nhiều, từ lúc Chu Duật nổi tiếng đến nay, anh ấy chỉ chấp nhận một cuộc phỏng vấn, hơn nữa nó chỉ diễn ra trong 20 phút.
Lần này dài tầm 40 phút.
Anh ta đợi nửa ngày, lúc chuẩn bị thực hiện kế hoạch B, thì Chu Duật trở về “chào” anh ta một câu, anh ta suýt chút nữa khóc lóc thảm thiết, chân thành gọi anh là ba ba.
Lúc Minh Dương và trợ lý của anh ta đến khuôn viên của viện nghiên cứu, mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng họ vẫn vô cùng hâm mộ sau khi nhìn thấy không gian văn phòng giống như vườn hoa.
Minh Dương đã báo trước, nên sau khi đến nơi, trợ lý của Minh Dương bị sắp xếp đi cùng thư ký của Chu Duật.
Minh Dương được mời đến văn phòng của Chu Duật.
Hồi cấp 3, Minh Dương có chút chuyện với lớp của Chu Duật.
Lên tới Đại học, anh ta học Đại học Truyền thông, không cùng chỗ với Chu Duật, Hứa Tố và Trần Nhất Gia, nhưng khoảng cách rất gần, cùng thuộc một thị trấn, vì vậy ngoài việc đi học chung thì họ đều chơi cùng nhau.
Ấn tượng đầu tiên của anh ta về Chu Duật là anh rất buồn chán, hoặc nhàm chán, tóm lại là một người không thích nói chuyện.
Nam sinh ở cạnh nhau có thể làm chút gì đó, ví dụ như chơi bóng rổ, hoặc nói chuyện về cô gái mình thích.
Chu Duật hồi cấp 3 không thể hiện tài năng của mình, nhưng thực ra đã chơi hai trận bóng rổ ở trường đại học, kỹ năng của anh không phân cao thấp với Hứa Tố.
Khi đó Minh Dương có tình cảm anh em với Chu Duật, Chu Duật cũng là một bông hoa cao lãnh trên núi cao, khác với những nam sinh thích khoe khoang cùng tuổi.
Minh Dương đã nói chuyện về tình yêu với hoa khôi đại học, thích chia sẻ trong nhóm cách làm cho nữ sinh vui vẻ.
Trần Nhất Gia ghi chép lại.
Hứa Tố thỉnh thoảng cũng xem qua.
Chu Duật chưa bao giờ tham gia vào chủ đề này.
Thật sự nghi ngờ Chu Duật là gay, nhưng Hứa Tố nói không phải, Chu Duật thích con gái.
Minh Dương hỏi Hứa Tố làm sao biết được, nhưng Hứa Tố không nói gì, anh ta hỏi lại lần nữa, Hứa Tố mới nói do anh ấy cảm giác.
Minh Dương còn tưởng rằng Hứa Tố nói đùa, anh ấy cũng không phải con gái, làm sao cảm giác được Chu Duật sẽ thích con gái.
– –
Minh Dương loát lại các vấn đề sẽ đề cập trong cuộc phỏng vấn một lần, là anh em nhà mình, không thể lừa người ta được.
Đặc biệt là vì ratings, tổ văn án đưa ra đủ loại câu hỏi kỳ lạ.
Nhằm đáp ứng nhu cầu của khán giả? Anh ta không nghĩ như vậy, có lẽ là để thỏa mãn mong muốn của các cô gái trong tổ văn án.
Minh Dương cắt cắt xóa xóa, xóa tất cả những nội dung khác người, cuối cùng chỉ để lại một số nội dung ngây thơ, chẳng hạn như [Diễn đàn đại học nói, bạn có yêu thầm một nữ sinh, bây giờ hai người đang ở bên nhau sao?], [Tại sao trước kia bạn không theo đuổi?]
Minh Dương đã giao tiếp với không phải hàng trăm thì là hàng chục người sáng lập doanh nghiệp.
Cũng có người sáng lập trẻ dưới 30 tuổi, đặc biệt là những công ty lớn, xung quanh họ đều có vợ, bạn gái, dù có tệ đến đâu thì họ cũng có mối quan hệ “đêm sẽ” với các tay săn ảnh.
Những nhóm dữ liệu này sẽ được thu thập trước, Minh Dương sẽ xem qua một lượt để tránh dẫm phải sấm sét, chờ tiết mục được lên sóng, một bức thư báo cáo sẽ được gửi đến tổng đài, tổ tiết mục sẽ không thể ăn được.
Đài truyền hình rất cẩn thận khi gặp những chuyện này, như thể họ đã cài đặt radar.
Nhưng về phía Chu Duật, trừ suy đoán bạo đỏ trên diễn đàn đại học, cái gì cũng không có.
Tình trường của anh giống như một tờ giấy trắng, công việc và gia đình nằm trên cùng một đường thẳng, anh chưa bao giờ ra ngoài ăn cơm một mình hay hoạt động riêng tư với nữ giới, anh rất giống một hòa thượng khổ hạnh.
Minh Dương không còn gì để nói khi nhìn thấy những bình luận của tổ văn án.
Tổ văn án chưa bao giờ sử dụng lời bình luận quá như vậy: Tình yêu duy nhất của anh ấy là công việc.
Minh Dương rơi nước mắt vì người anh em của mình.
“Vậy tại sao hồi đại học cậu không theo đuổi?”
Khi Chu Duật xác nhận hồi đại học anh có đối tượng yêu thầm, Minh Dương thấy rất khó hiểu.
Mặc dù lúc này Chu Duật đang ngẩng đầu nhìn màn hình làm việc, Minh Dương nhấc chân rời khỏi sô pha, kéo lưng ghế, ngồi xuống chỗ đối diện Chu Duật: “Nếu như lúc đó cậu nói, anh em chúng tôi chắc chắn sẽ giúp cậu, chỉ có cậu, như hoa mẫu đơn một thân một mình.
”
Chu Duật: “Lúc đó không được.
”
“Tại sao không!” Minh Dương sắp điên rồi, anh ta vò đầu, thậm chí còn muốn ôm mặt Chu Duật, lúc này anh không muốn phỏng vấn, chỉ muốn giúp người anh em giải quyết khúc mắc tình cảm.
Anh lấy bút ra khỏi tay Chu Duật.
Rốt cuộc Chu Duật cũng ngẩng đầu nhìn anh, hơi bất đắc dĩ.
Minh Dương nhìn chằm chằm anh, bướng bỉnh muốn anh trả lời: “Khi đó cậu đứng nhất khối, lại đẹp trai, bao nhiêu bạn học nữ hỏi xin phương thức liên hệ, rốt cuộc là chỗ nào không được?”
Sau khi giằng co thật lâu.
Chu Duật khẽ thở dài: “Tôi không đủ tốt.
”
Minh Dương trợn tròn mắt: “Cậu còn muốn tốt cái gì? Mọi người đều cùng một vạch xuất phát, cho dù cậu không gây dựng sự nghiệp, tốt nghiệp xong cũng tuyệt đối có lương cao, ngay cả giáo viên đều nghĩ tốt về cậu…”
“Cô ấy có người mình thích.
”
Minh Dương đột nhiên im bặt.
“Ồ, là vậy à.
”
Nhưng người được gọi là anh em nhà mình, ở bên ngoài luôn tuân theo quan niệm về lễ nghĩa, liêm sỉ, đạo đức, nhưng bên trong thì không cố chấp như vậy, Minh Dương nhỏ giọng lại, không cảm thấy đúng: “Không ở bên nhau thì âm thầm bên cạnh cũng được mà.
”
“Khi đó chúng tôi ở cùng nhau.
”
Minh Dương tự nhận mình get được điểm mù, bây giờ anh ta muốn thử, vì lúc đó chỉ là lúc đó thôi.
“Vậy là, bây giờ đối phương đang độc thân?”
Thấy vẻ mặt nhẹ nhàng của Chu Duật, Minh Dương hít một hơi thật sâu: “Được rồi người anh em, trời không tuyệt đường người, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*, là của cậu, thì chắc chắn sẽ là của cậu, vòng đi vòng lại, người yêu nhau cuối cùng cũng sẽ về với nhau, chắc bây giờ cậu đang theo đuổi đúng không?”
*Nguyên câu thơ là của Lục Du “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.
(Trong hoàn cảnh khó khăn, chắc chắn sẽ tìm được lối đi)
“Đang theo đuổi.
”
“Đối phương không có phản ứng gì?”
“Không có.
”
Minh Dương miễn cưỡng cười: “Cũng đúng, có phản ứng thì tổ áng văn của chúng tôi cũng sẽ không chỉ thu thập được một tờ giấy trắng.
”
“Người anh em, theo đuổi bạn gái vẫn nên hỏi tôi này, bất kỳ vấn đề gì.
”
Minh Dương trịnh trọng tuyên bố: “Ý tôi là bất kỳ vấn đề gì, đến tìm tôi, trong chuyện tình cảm không có vấn đề gì mà anh Minh đây không thể giải quyết, bất kể là mối tình đầu hay là tình yêu tuổi xế chiều…”
Chu Duật nhướng mày: “Chuyện này cậu cũng có kinh nghiệm?”
“Chưa ăn thịt heo còn không thấy heo chạy sao?”
Bây giờ trong lòng Minh Dương có một sự dũng cảm, Chu Duật nghiêm túc lắng nghe những lời anh ta nói như vậy, khiến anh ta rất đắc ý, bản thân Minh Dương nhất định phải giúp anh em của mình thoát khỏi kiếp đơn thân.
Lúc này, trợ lý đưa cà phê tới, đúng lúc Minh Dương đang khát, uống liền mấy ngụm.
Chu Duật lại cầm bút lên, áp vào lòng bàn tay, thân bút mát lạnh.
Chu Duật hỏi anh ta: “Gần đây Hứa Tố thế nào?”
Nhắc đến Hứa Tố, Minh Dương bỏ cà phê xuống, nhăn mặt lắc đầu: “Đừng nói nữa, cậu ta á, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.
”
– –
Sau khi tổ chương trình OM quyết định chủ đề, mỗi ngày sau khi tan học, học sinh đều phải chen nhau vào lớp học đã sắp xếp của thầy Hà và thầy Phan.
Lớp 10 thì khác, bọn họ làm một cái radio, máy đọc viết, trước tiên phải làm cho nó các thẻ tần số.
Trần Vũ chưa bước vào lớp đã nghe được tiếng học sinh cãi nhau, họ đã quyết định chủ đề được hai tuần, vẫn còn thời gian hai tháng rưỡi để hoàn thành, nhưng bây giờ tình hình dường như không tốt lắm.
Lớp 11 bên cạnh thì ngoan ngoãn làm theo cách cũ, tham khảo những tác phẩm đoạt giải thưởng trước đó, bây giờ việc hoàn thiện các khâu thiết kế gần như sắp hoàn thành rồi.
Lớp 10 còn chưa làm gì cả.
Học sinh lớp 11 nói đùa rằng lớp 10 là người si nói mộng, không khiêu khích giễu cợt, chỉ đơn thuần là trêu chọc.
Năm học sinh giỏi xuất sắc của lớp 10 tức giận đến mức phất tay áo bỏ đi… tay áo đồng phục mùa thu hơi dài.
Các học sinh khác thật vất vả mới khuyên được họ quay trở lại, hôm nay lại cãi nhau.
Thầy Hà ôm trán, ánh mắt tê dại.
Nhìn thấy Trần Vũ bước vào, cậu lập tức dùng ánh mắt cầu cứu, Trần Vũ có chút lực bất tòng tâm.
“Bọn họ đối với dự án này không có ý kiến gì, nhưng bước đầu tiên lại có ý tưởng khác nhau, một nửa thì nói phải làm mô hình trước, làm ra xem nó có hình dạng như thế nào rồi tính tiếp, nửa còn lại thì nói phải phác thảo bản kế hoạch trước rồi mới làm mô hình.
”
Đầu thầy Hà sắp nổ tung, cấm lấy quyển sách ở trên bàn học sinh, mở ra cho Trần Vũ xem: “Đây là do các em ấy vẽ.
”
Trần Vũ nhận ra chữ của Tề Phi Nhai.
Bản thân Tề Phi Nhai đang cố gắng tranh luận, trừng đôi mắt đen như mực.
Chắc là phát hiện Trần Vũ đang xem bản thiết kế của bọn họ, học sinh đang cãi nhau cũng dừng lại, Trần Vũ không hiểu điều này lắm, nhưng mỗi bước của bản thiết kế đều viết rất rõ ràng, có thể hiểu được.
“Cô Trần…”
Trần Vũ khép vở lại, một loạt học sinh khẩn trương nhìn chằm chằm cô.
Bọn họ không muốn từ bỏ chủ đề này, nhưng mà quá khó.
Vốn dĩ thầy Hà và thầy Phan đều không quá đồng ý với những gì họ làm, nhưng cô Trần nói, hỏi qua ý kiến của viện nghiên cứu, bọn họ có thể thử xem.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Tương lai bọn họ không nhất định sẽ làm phần mềm, ngành sản xuất chip, sau này Trịnh Lẫm muốn chuyên tâm nghiên cứu toán học, Trần Di Nùng chuẩn bị thi vật lý, Mễ Phỉ lại muốn sau này thi vào trường Văn học số một cả nước…
Chỉ có cơ hội đáng quý này, có thể tiếp xúc với thế giới mà họ chưa biết.
“Đừng vội vàng.
”
Trần Vũ trả vở lại cho học sinh lần nữa, ánh mắt dịu dàng: “Cô hỏi một người đồng nghiệp ở viện nghiên cứu, có lẽ họ sẽ có lời khuyên tốt hơn.
”
Hà Thiến Dao vô cùng hoan nghênh học sinh đến viện nghiên cứu mỗi chiều thứ sáu.
“Vốn dĩ các thầy cô có một kế hoạch hỗ trợ như thế này, nếu không cũng sẽ không đưa thẻ ID cho các em, phải không nào? Không chỉ là làm công ích, giúp đỡ học sinh, ý tưởng của học sinh cũng có thể phản hồi thông tin tích cực cho các thầy cô, họ còn có thể tiếp cận thanh niên đang nghĩ gì.
”
Trần Vũ nói cho học sinh tin tức tốt này, nhưng yêu cầu việc học hành của họ tuyệt đối không được tụt lại phía sau.
Các học sinh lập tức reo hò.
Đợi đến tối, điện thoại Trần Vũ vang lên.
“Việc này tôi cũng đã liên hệ với tổng giám đốc Chu rồi, Chu tổng đồng ý hạng mục công ích của tổ phương án chúng ta, thứ sáu mỗi tuần, nghiên cứu viên không ở hạng mục này, mỗi tuần sẽ điều động một người, dùng thời gian hai tiếng trả lời vấn đề của học sinh.
”
Giọng nói Hà Thiến Dao đầy đắc ý: “Bạn học Trần Vũ, có phải cậu nên cảm ơn tôi thật tốt không?”
“Đương nhiên.
” Trần Vũ nghĩ đến dáng vẻ mong đợi của học sinh, cười nói: “Chị Hà cứ tùy ý chọn địa điểm.
”
“Để tôi nghĩ xem, nhưng cơ hội lần này phải giấu đi, chờ lần sau cần cậu giúp đỡ thì cậu đừng từ chối.
”
“Tôi không từ chối đâu.
”
Hà Thiến Dao mỉm cười tắt điện thoại.
Bởi vì gọi điện bằng Wechat, nên sau khi tắt điện thoại sẽ hiển thị lịch sử trò chuyện với đối phương.
Cô ấy đột nhiên nghĩ đến gì đó, ấn mở ảnh đại diện WeChat của Trần Vũ, nền màu vàng tơ, là một con mèo con ngây thơ đang nghiêng đầu.
Hai ngày trước Chu tổng hỏi cô ấy, loại mèo nào thì khỏe mạnh và dính người.
Hà Thiến Dao nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Trần Vũ, chắc là không trùng hợp như vậy đâu.
.