- Trang chủ
- Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
- Chương 21
Tác giả: Đào Tử Bạc Hà
Hứa Tố vội vàng tắt loa ngoài, để điện thoại bên tai: “Cảm ơn lời chúc mừng sinh nhật của em, anh nhận được rồi.”
Anh muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi này, nhưng ở đầu dây bên kia Lâm Thiên vẫn còn nhắc: “Mẹ em nói, nếu không phải bây giờ đang ở bệnh viện thì bà có thể về nhà làm một bàn ăn thịnh soạn cho anh, bình thường đồ anh ăn đều là do người giúp việc nấu…”
Hứa Tố: “Không cần, Trần Vũ nấu ăn rất ngon.”
“Hả?” Ở đầu dây bên kia, Lâm Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên “Anh để Trần Vũ nấu cơm à, đồ ăn cô ấy nấu rất ngon sao…”
Hứa Tố nhìn sắc mặt Trần Vũ, giọng nói càng gấp gáp hơn: “Rất ngon, không còn chuyện gì thì anh cúp máy đây.”
“Từ từ đã, mẹ em còn nói muốn cảm ơn anh.”
Hứa Tố nghe thấy ở đầu dây bên kia đã chuyển thành giọng của mẹ Lâm Thiên, anh chỉ đành kiên nhẫn, bên kia mẹ Lâm Thiên cười nói: “Là Hứa Tố sao…”
Một cuộc điện thoại như vậy, bất tri bất giác đã qua mười mấy, hơn hai mươi phút.
Trên bàn ăn chỉ có một chiếc bánh kem chưa mở ra.
Hộp bánh màu trắng, phía trên được buộc bằng chiếc nơ màu xanh nhạt bằng lụa sa tanh. Một tấm thiệp xinh xắn, dễ thương ghi bằng phông chữ adele được cắm nghiêng vào bên trái của hộp bánh.
Đồ ăn trên mâm đã sớm nguội, Trần Vũ bỏ chén bát vào tủ khử trùng, ngọn nến không biết đã bị dập tắt từ lúc nào, bọt khí rượu đầy say đắm, mê tình đã bị một cuộc điện thoại dội một gáo nước lạnh, không khí mê tình biến mất hầu như không còn sót lại gì.
Hứa Tố không biết phải làm sao.
Anh sắp xếp lại bàn ăn, ánh mắt trông mong nhìn về phía Trần Vũ: “Mẹ Lâm Thiên gọi điện cho anh…”
Trần Vũ chỉ nói hai chữ: “Thật sao?”
Hứa Tố dừng một lúc, sửa miệng: “Là Lâm Thiên gọi, nhưng sau đó đa phần là mẹ Lâm Thiên nói, dù sao bà ấy cũng là trưởng bối.”
Trần Vũ nắm tay lại, hàng lông mi rũ xuống nhìn anh: “Hứa Tố, em cho rằng hôm nay chúng ta sẽ có một buổi tối vui vẻ, em đã cố gắng gỡ bỏ khúc mắc trong lòng đối với Lâm Thiên, anh hãy kết thúc sự quan tâm quá mức đối với Lâm Thiên đi, tại sao cô ấy gọi điện anh lập tức bắt máy, vì sao anh không dập máy ngay lúc nhận lời chúc, anh muốn nghe cô ấy nói gì, không lẽ anh làm vậy chỉ vì lễ phép thôi sao?”
Trần Vũ hít sâu một hơi: “Bình thường anh nhận cuộc gọi từ phía ngân hàng cũng không kiên nhẫn đến vậy.”
Hứa Tố giải thích: “Cô ấy nói nhanh quá, anh không nghĩ nhiều như vậy.”
Trần Vũ nhìn bộ dạng nhíu mày của Hứa Tô, bỗng nhiên cảm thấy thật bất lực.
“Vốn dĩ em cho rằng buổi sinh nhật hôm nay sẽ không có ai chen ngang làm hư bầu không khí.”
Cô vốn dĩ không phải là một người độc miệng, chỉ là khi cô thấy Hứa Tố nhận điện thoại, nghe Lâm Thiên và mẹ cô ấy chúc mừng sinh nhật, thời gian càng lúc càng lâu, cô thì đang đợi anh mở bánh kem cùng cô.
Không lẽ anh ấy không phân rõ chuyện gì nặng chuyện gì nhẹ hay sao.
Chỉ là trong tiềm thức của Hứa Tố, anh xem trọng cuộc gọi này nên mới như vậy.
Hai người nhìn bánh kem trên bàn không nói gì, Hứa Tố đem dải lụa mở ra, đây là một cái bánh kem sinh nhật trang trí bằng trái cây có vị bơ.
Hứa Tố thích ăn kem vị bơ, đặc biệt là thích nho xanh, bây giờ mọi người đều yêu thích bánh kem theo dạng bánh mousse kèm bơ nhưng anh không thích, bánh kem kèm bơ như thế Trần Vũ lại thích như vậy.
Trên mặt bánh kem được trang trí bằng nho xanh, bánh kem được bọc bằng lớp plastic có kẹp một tấm thiệp nhỏ, phía trên được ghi một dòng trang trí màu xanh nhạt, viết: “Chúc chồng yêu sinh nhật vui vẻ.”
Mặt sau của tấm thiệp là một dòng ghi chú: Trang trí nhiều nho xanh hơn nhé, cảm ơn.
Hứa Tố bỏ tấm thiệp xuống, anh đột nhiên im lặng.
“Lần sau anh sẽ chú ý đến điều đó.”
—
Ngày hôm sau chính là cuối tuần, Trần Vũ và Hứa Tố đều dậy muộn.
Lúc Trần Vũ tỉnh lại đã thấy bên cạnh không có ai, cô nhìn trần nhà, suy nghĩ, nếu đổi lại là người khác — có lẽ là đồng nghiệp hoặc là bạn bè thân thiết của anh, suốt mười mấy phút như vậy, liệu cô có để ý không?
Cô biết cô sẽ không.
Chỉ bởi vì người gọi cuộc gọi kia là Lâm Thiên.
Cô mở cửa phòng ngủ chính ra, đúng lúc Hứa Tố từ phòng ngủ phụ bước ra.
Hai người cùng nhau đi vào phòng tắm rửa mặt, lại là một hình ảnh như bình thường.
Hứa Tố: “Anh không nên nhận cuộc gọi của Lâm Thiên lâu như vậy…”
Trần Vũ: “Em chỉ để ý vì người gọi là Lâm Thiên…”
Hai người không hẹn mà cùng mở miệng.
Nhìn trong gương hai người đều đang cười, Hứa Tố xoa đầu Trần Vũ: “Sau này sẽ không như vậy nữa, em đừng buồn.”
Buổi chiều, hai người chuẩn bị trở về nhà Hứa Tố.
Trần Vũ từ trong phòng lấy ra hai cái túi rất lớn, Hứa Tố tò mò nhìn hai cái túi rồi nói: “Là gì vậy?”
Anh lấy ra nhìn thoáng qua: “Túi chườm nóng đầu gối, máy mát xa?”
“Ừm.” Trần Vũ đang mặc một áo khoác chống nắng hở cổ, không để ý nói: “Hai ngày trước em thấy chân cô Vương không thoải mái, em đi trung tâm thương mại mua một bộ, cô Vương nói dùng tốt lắm, đúng lúc đó em nhớ đầu gối của bố mẹ anh cũng có vấn đề ở đầu gối, vì vậy em quyết định mua thêm hai bộ, hôm nay chúng ta đem qua tặng.”
“Vợ à, sao em lại tốt như vậy!”
Hứa Tố rất ngạc nhiên, bình thường anh không để ý đến những điều nhỏ nhặt đó, may mà còn có Trần Vũ.
Bố mẹ Hứa Tố ở biệt thự cách trung tâm khoảng một tiếng lái xe.
Sau khi đi qua bốn điểm, hai người mới tới nơi.
Một tay Hứa Tố cầm theo máy mát xa, một tay khác nắm tay Trần Vũ, người giúp việc ở biệt thự đang tưới nước cho hoa, nhìn thấy hai người liền gật đầu nở nụ cười.
“Cậu chủ, hôm nay có khách tới nhà.”
Hứa Tố nhìn Trần Vũ, Hứa Tố nghĩ có thể người đó là bạn của ba anh.
Lúc khi mở cửa ra bên trong lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái, còn có mẹ của Hứa Tố đang che miệng cười vui vẻ.
Hứa Tố phát hiện Trần Vũ đang nhéo nhẹ tay anh, trong lòng anh cảm thấy bất an.
Còn chưa kịp phản ứng, giọng của mẹ Hứa Tố, Trương Thúy vang lên: “Con trai, con xem là ai tới chơi nè?”
Trong tầng một của biệt thự, Lâm Thiên đang ngồi bên cạnh Trương Thúy trên sô pha, một tay cầm khay trà, tay còn lại đang cầm tách trà bằng sứ màu trắng, giống như nghe được giọng của Trương Thúy, đưa mắt nhìn hai người ở cửa.
Cách đây một tháng, cô chỉ nhìn người bạn gái cũ của Hứa Tố qua ảnh, hai người đã từng là bạn học.
Trong ảnh, Lâm Thiên luôn gầy ốm giống như một trận gió cũng có thể thổi bay đi.
Người trong bức ảnh và trước mặt trùng khớp, Lâm Thiên trong ký ức của cô, lúc đó đang học cấp 3, càng ốm yếu chỉ sợ không chịu nổi một trận gió, tình trạng không tốt lắm trên mặt khi nào cũng có một chút mệt mỏi.
Lâm Thiên nhìn thấy Hứa Tố, trong mắt sáng lên một chút, ý cười vui vẻ.
“Hứa Tố, anh đã về rồi!”
Qua một lúc, Lâm Thiên như là đang đánh giá Trần Vũ, mới chậm rãi nói: “…Trần Vũ, cậu cũng tới sao.”
Lâm Thiên cố gắng ngăn chặn cảm giác cay đắng dưới đáy lòng.
Lúc nhìn thấy Hứa Tố và Trần Vũ đứng chung một chỗ, trái tim cô ta như bị một sợi dây thép quấn chặt, co rút đau đớn.
Lúc về nước, cô ta đã nghĩ, nhất định sẽ được nhìn thấy vợ của Hứa Tố là Trần Vũ. Hai người họ có khả năng sẽ ngọt ngào, ân ái nhưng cũng có khả năng trong lòng Hứa Tố chỉ có cô ta, cùng vợ bằng mặt không bằng lòng.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ân ái, ngọt ngào Hứa Tố nắm chặt tay Trần Vũ bước vào nhà, đẹp đôi tựa thần tiên, cô ta không nhịn được nhìn chằm chằm hai bàn tay đang đan chặt nhau kia.
Đã từng có lúc Hứa Tố nắm chặt tay cô ta như vậy, nói rằng sẽ không buông tay.
Nhưng vì sao anh lại buông ra, vì sao anh lại lấy người khác làm vợ.
Lâm Thiên hoàn toàn không hiểu.
Càng làm cô ta ngạc nhiên chính là Trần Vũ.
Hai người từng là bạn học, ấn tượng của cô ta đối với Trần Vũ chỉ có, thành tích thật tốt, giỏi văn, ít nói, bình thường chỉ mặc đồng phục, mộc mạc, giản dị đến mức bình thường không có gì thú vị.
Ngày trước ở trên diễn đàn còn có nam sinh đem cô ta và Trần Vũ ra so sánh, dù sao cũng là con gái nên rất để ý đến khuôn mặt, đặc biệt là khi Lâm Thiên chính là viên minh châu trên lòng bàn tay của bố mẹ.
Cô ta càng để ý, cuối cùng rút ra kết luận chỉ là một cô gái yên tĩnh đến giản dị, chỉ là lúc lớn lên tương đối xinh đẹp mà thôi.
Có một lần cô ta có nói qua một câu với Hứa Tố, cô ta và Trần Vũ ai đẹp hơn.
Lời lẽ của Hứa Tố rất rõ ràng, cô ta xinh đẹp hơn rất nhiều so với Trần Vũ.
Nhưng bây giờ anh đã yêu Trần Vũ.
Bây giờ chỉ vì cô ta muốn chăm sóc người thân mà đến cả quầng thâm trên mắt cũng không che được, làn da của phụ nữ sẽ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng, vì thế làn da của cô giống như cảm xúc của cô lúc này trở nên sạm đi.
Trần Vũ lại thay đổi giống như lột xác hoàn toàn, nhìn từ xa không khác gì một viên ngọc đang tỏa ánh sáng.
Lúc trước là giản dị, hiền hòa giờ đây là tự nhiên, hào phóng, tóc dài đến ngực, ngay cả khi đối diện với ánh mắt của cô ta đều không hề có một chút kiêu ngạo, châm chọc nào.
Lâm Thiên cảm thấy như đang ngâm mình trong một tô giấm, chua đến nỗi cô ta sắp khóc.
Hứa Tố cảm thấy cách nói của Lâm Thiên rất kỳ quặc, đây là nhà anh, Lâm Thiên lại ngồi với mẹ anh giống như không chào đón Trần Vũ, anh vừa muốn nói gì đó, ở bên tai anh lại vang lên giọng cười nhẹ nhàng của Trần Vũ: “Người ngoài không biết còn tưởng Lâm Thiên là vợ anh, còn em mới là khách đến chơi nhà.”
Tâm trạng của Hứa Tố trở nên căng thẳng, lập tức nắm chặt tay Trần Vũ.
Trần Vũ không né tránh, cô nở nụ cười với Trương Thúy gọi mẹ, Trương Thúy cười lại, Trần Vũ giống như muốn giải thích với cô: “Trước kia Thiên Thiên là hàng xóm của chúng ta, là bạn từ bé với Hứa Tố, khó có khi con bé về nước đến thăm chúng ta.”
Trần Vũ nhìn lướt qua Lâm Thiên, cười nói: “Con biết Lâm Thiên, cô ấy là bạn cùng lớp cấp 3 với con.”
Trương Thúy không biết điều này, mắt mở hơi lớn: “Là vậy sao, vậy cả ba đều là bạn học sao?”
Trần Vũ gật đầu.
Đột nhiên Trương Thúy nghĩ đến gì đó, ánh mắt của bà dừng lại ở Hứa Tố rồi khẽ liếc qua Lâm Thiên, có điều không rõ, không lẽ Trần Vũ biết Lâm Thiên là người yêu cũ của Hứa Tố sao?
Trần Vũ gật đầu.
Tay trái Hứa Tố đang xách một chiếc túi, anh đưa cho Trương Thúy:
“Cái này là Trần Vũ mua, cô ấy nói đầu gối bố mẹ không tốt, bố mẹ có thể thử dùng cái này xem sao.”
Trương Thúy vui mừng, mở túi ra là máy mát xa, nở nụ cười với Trần Vũ: “Cái con bé này, luôn tri kỉ như vậy, tới rồi lại còn đem theo quà!”
Hứa Tố, Trần Vũ và Trương Thúy nói chuyện cùng nhau, Lâm Thiên ngồi ngay bên cạnh, tay vẫn còn cầm chén trà, nhưng cô ta không có cách nào để hòa mình vào cuộc trò chuyện này, giống như một người ngoài, cảm giác đó rất khó chịu.
Trước khi ra nước ngoài, cô ta thường xuyên tới nhà họ Hứa, chơi tại sao bây giờ lại xa cách như vậy.
Lúc Hứa Tố và Trần Vũ chưa tới, cô ta và mẹ Hứa Tố nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
“Bác gái, suýt nữa thì con quên mất…”
Lâm Thiên lấy túi xách bên cạnh, mở ra, lấy ra một chiếc hộp được đóng gói rất đẹp: “Đây là nước hoa mà con mua nước ngoài, bác gái, con vẫn còn nhớ trước đây bác thích sưu tập nước hoa, mùi hương của loại nước hoa này rất dễ chịu.”
Trương Thúy nhướng mày: “Con còn đem theo quà làm gì, không phải chỉ là chăm sóc mẹ con thôi sao, không cần khách sáo với bác như vậy đâu!”
Trương Thúy nhìn lướt qua hộp nước hoa, nhịn không nổi mà tỏ vẻ ngạc nhiên: “Loại nước hoa này số lượng rất ít ngay cả ở nước ngoài cũng rất hiếm.”
Lâm Thiên gật đầu: “Con chỉ là có chút tấm lòng, không có ý gì, bác vui là tốt rồi sau này nếu có dịp con sẽ tới thăm bác.”
Trương Thúy cười: “Thiên Thiên đúng là đứa bé ngoan.”
“Có điều,” giọng nói Lâm Thiên trở nên nhỏ nhẹ, nhìn Hứa Tố một cái rồi lại nhìn về phía Trương Thúy.
“Con sợ làm phiền đến Hứa Tố.”
Trương Thúy nói: “Có gì đâu mà phiền, không phải chỉ là tìm bệnh viện tốt chữa bệnh tim thôi sao, chăm sóc cho mẹ con chút thôi.”
“Không hẳn chỉ có như vậy.”
Lâm Thiên lại nghiêng người, mắt nhìn qua phía Trần Vũ, sau đó ánh mắt dừng trên mặt Hứa Tố, giọng nói dịu dàng: “Cái này là áo khoác của Hứa Tố…… em đã đem đến cửa hàng giặt ủi giặt sạch sẽ, em trả cho anh, cảm ơn anh.”
Áo khoác đã được giặt ủi sạch sẽ, còn được cửa hàng giặt ủi bỏ vào túi bọc.
Ánh mắt Trần Vũ nhìn qua chiếc áo khoác, tay Hứa Tố cầm tay cô càng chặt hơn, như sợ cô sẽ rút tay ra.
Ở trong kí ức của cô, lúc học cấp 3 Lâm Thiên chính là người chuyện sao nói vậy.
Lúc trước cô rất ít khi tiếp xúc với Lâm Thiên nhưng trong lớp đều có cán bộ lớp.
Lúc học cấp 3, thời gian yêu thầm dành cho Hứa Tố chỉ chiếm 1 phần trong cuộc sống của cô, cô còn phải dành thời gian cho học tập, chăm sóc bà ngoại, làm gì có thời gian để đảm đương các chức vụ trong lớp, nếu có thời gian rảnh thì cô chỉ dành để đọc sách nhiều hơn.
Học tập đã trở thành một thói quen bình thường trong cuộc sống của cô, đối với cô học tập chính là thứ quý giá nhất.
Lúc ở lớp, cô luôn ngồi cùng với Từ Tính Văn, cho dù có nói chuyện cũng chỉ trong phạm vi bốn người, có gì không hiểu cô sẽ hỏi Từ Tĩnh Văn và Chu Duật, đa phần Từ Tĩnh Văn đều có thể giải được, nếu đến cả Từ Tĩnh Văn không giải được thì chỉ có thể hỏi người đứng đầu bảng thành tích học tập chính là Chu Duật.
Bạn cùng bàn của Chu Duật thành tích không tệ, chính là điển hình của một con mọt sách.
Nghe nói, vì muốn ngồi cùng bàn với Chu Duật, người bạn học này đã phải nhờ bố mẹ đến xin chủ nhiệm lớp.
Bốn người bọn họ luôn cùng nhau làm bài tập, thí nghiệm, giải quyết những vấn đề khó khăn.
Tương tự như vậy, xung quanh Lâm Thiên, cũng có một nhóm bạn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi du xuân.
Lâm Thiên cũng được xem là một nhân vật có tiếng tăm trong trường, từ năng lực khiêu vũ thiên phú, hay còn có một người bạn trai như Hứa Tố, hay là gia cảnh tốt.
Chỉ cần là người có tiếng tự nhiên sẽ có bàn tán.
Trần Vũ từng nghe qua tin đồn của Lâm Thiên, có tin tốt cũng có tin xấu.
Tin đồn tốt sẽ nói Lâm Thiên hào phóng, mời bạn bè ăn cơm, tham gia các cuộc thi khiêu vũ khiến trường vẻ vang, tin đồn xấu thì nói Lâm Thiên có quá nhiều bạn thân là nam, bạn trai của họ thường xuyên giúp Lâm Thiên mua đồ ăn sáng, tin đồn lây lan đến mức khi Hứa Tố biết, mua đồ ăn sáng cho Lâm Thiên thì tin đồn mới chấm dứt.
Lúc đó Trần Vũ cũng không quan tâm lắm, bây giờ những tin đồn đó lại xuất hiện trong đầu cô một lần nữa, những tin đồn đó giống như một cái võng bao trùm ở trên người Lâm Thiên.
Nhìn theo hướng khách quan mà nói, Lâm Thiên đúng là một cô gái khiến người khác vừa gặp đã yêu.
Vừa có vẻ ngoài xinh đẹp, trên người luôn có một loại yếu đuối khiến người khác muốn bảo vệ, cho dù ai nhìn thấy Lâm Thiên như vậy đều sẽ cảm thấy cô ấy là một cô gái được yêu thương, cưng chiều từ nhỏ, yếu ớt và thích dựa dẫm giống như từ bé Lâm Thiên đã là trung tâm của sự yêu thương, bảo bọc.
Cô cũng không cảm thấy có cái gì sai.
Chỉ là Lâm Thiên quá yếu đuối, tính cách của cô ấy, mắt luôn nhìn về phía một người đàn ông có gia đình.
Thứ thiếu duy nhất chính là sự chừng mực.