- Trang chủ
- Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
- Chương 20
Tác giả: Đào Tử Bạc Hà
Sinh nhật Hứa Tố năm nào cũng giống nhau.
Lúc Trần Vũ với Hứa Tố mới hẹn hò, Hứa Tố cũng không nhiệt tình với cô lắm.
Khi đó là kỳ hai của năm nhất, Hứa Tố với Lâm Thiên cũng đã chia tay được gần một năm.
Trong một năm này, Hứa Tố từ con cưng của trời trở thành tên nợ nần chồng chất, anh không có tâm trạng mà nói chuyện yêu đương, đối với việc Lâm Thiên bỏ đi vừa thấy không cam lòng lại vừa đau khổ.
Trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, Trần Vũ đã trải qua cuộc sống trái ngược với quỹ đạo mà cô mong đợi, nhưng cô luôn hướng tới những vì sao, rõ ràng là cô có Wechat của Hứa Tố, nhưng lại theo thói quen viết thư tay, gửi cho Hứa Tố ở ký túc xá bên cạnh.
Một năm qua vẫn luôn cổ vũ động viên.
Hứa Tố từ phớt lờ đến nguyện ý mở bức thư tình, từ không thèm để tâm trở nên mong ngóng những bức thư kế tiếp.
Ngoại trừ Từ Văn Tĩnh, không có ai biết rằng hoa khôi viện ngoại ngữ Trần Vũ đã từng cẩn thận từng li từng tí viết một bức thư tình như vậy.
Trần Vũ đã từng nghĩ, phải chăng đến khi cô viết hết bức thư này, tình yêu thầm kín của cô dành cho Hứa Tố liền kết thúc.
Đúng lúc cô định từ bỏ viết thư thì trường học bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc có một bữa tiệc chào mừng tân sinh viên, trải qua hơn một năm học tập với cuộc sống sinh viên thì các tân sinh viên cuối cùng cũng đã có một sân khấu cho mình.
Trần Vũ và Hứa Tố được chọn làm người dẫn chương trình.
Hứa Tố vẫn nhớ Trần Vũ học cùng lớp với Lâm Thiên, cô gái này ngày nào cũng đến trường học từ rất sớm, lúc anh đưa sữa bò cho Lâm Thiên cô đều sẽ liếc nhìn anh một cái.
Nhưng trong ấn tượng của Hứa Tố, Trần Vũ là người hướng nội, dù cho là nam sinh hay nữ sinh trong khối đều âm thầm so sánh vẻ đẹp của cô với một cái từ lưu hành lúc đó là “thuần dục”, nhưng Hứa Tố vẫn không nhìn ra được Trần Vũ dục ở chỗ nào.
Anh chưa bao giờ thấy cô cười lớn, cũng chưa từng thấy cô tức giận, đúng là một cô gái hiền lành ngoan ngoãn điển hình.
Lâm Thiên đã từng xem trên diễn đàn, hỏi Hứa Tố một cách ghen tị: “Bọn họ đều nói Trần Vũ xinh đẹp hơn em, anh thấy thế nào, em đẹp hơn hay cô ấy đẹp hơn?”
Loại câu hỏi chết người này đương nhiên Hứa Tố trả lời mà không cần suy nghĩ.
Nhưng thực tế nếu phải suy nghĩ thì anh cũng không có đáp án, bởi vì Trần Vũ với anh giống như hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ có điểm giao nhau.
Bữa tiệc chào tân sinh viên, anh, Trần Vũ, còn có hai người dẫn chương trình khác nữa cùng nhận kịch bản.
Bốn người bốn tập kịch bản, ai nấy đều cẩn thận ghi chép.
Công ty có việc gấp cần anh phải xử lý đúng vào ngày tổ chức chào tân sinh viên, Hứa Tố vội vàng chạy từ công ty về, thay trang phục của người dẫn chương trình, trước khi lên sân khấu anh muốn xem qua lại kịch bản một lần.
Nhưng mà kịch bản của anh để ở trong phòng ngủ.
Hứa Tố bèn cầm kịch bản của Trần Vũ đang đặt trên bàn trang điểm.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chữ viết tay của Trần Vũ, chữ viết cũng giống như người, thanh tú lại sạch sẽ, đặc biệt là trong đó có một tiết mục diễn tấu 《 Tố 》, chữ Tố này với chữ trên gần một trăm bức thư mà anh nhận được giống nhau như đúc.
Một nét bút cũng không thiếu, lại không phải chữ thông dụng, khả năng chữ viết tay của hai người giống nhau y hệt nhau như thế này có bao nhiêu phần trăm.
Đầu Hứa Tố ngay lập tức nổ tung như pháo hoa.
Buổi tối nay Hứa Tố như mất hồn mất vía, anh không tự chủ được mà quan sát Trần Vũ, thấy cô cười xinh đẹp dưới ánh đèn sân khấu, thoải mái tự tin.
Khi Trần Vũ biết Hứa Tố cầm kịch bản của cô, lúc đầu rất hoảng loạn, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
Chờ đến khi bữa tiệc chào tân sinh viên kết thúc.
Người dẫn chương trình đã thay quần áo xong, bạn cùng phòng gọi Hứa Tố về, Hứa Tố quay đầu nói: “Các cậu về trước đi, tôi còn có chút việc.”
Anh đợi Trần Vũ tẩy trang xong, để lộ ra khuôn mặt trong veo như đóa phù dung.
Yết hầu anh di chuyển, ở trong phòng thay đồ chỉ còn lại anh cùng Trần Vũ.
Ngày đó, Hứa Tố nói: “Chúng ta thử quen nhau đi.”
Có điều hẹn hò với Hứa Tố không hề vui vẻ như trong tưởng tượng của Trần Vũ, tâm tư của cô rất tinh tế, dễ dàng phát hiện ra Hứa Tố vẫn còn nhớ tới Lâm Thiên đang du học ở nước ngoài.
Nghỉ hè năm nhất đại học Hứa Tố đã ra nước ngoài một lần, điểm đến là đất nước mà Lâm Thiên đang sống.
Khi trở về Hứa Tố rõ ràng rất chán nản, lúc đó Trần Vũ cảm thấy mình giống như một giọt nước rơi xuống từ trên đỉnh vách đá, còn Hứa Tố lại như một viên đá hoàn hảo đẹp đẽ dưới vách núi kia.
Từng giọt từng giọt chảy xuống viên đá đẹp đẽ kia cũng như cô từng chút từng chút một cạy mở trái tim anh, chờ một ngày có thể mở được trái tim cứng như đá kia.
Mặc cho bão táp mưa sa, cô vẫn luôn kiên trì bền bỉ bao dung cho sự vô tâm của Hứa Tố, cô mong một ngày nào đó, trong lòng Hứa Tố chỉ có hình bóng của một mình cô.
Cuối cùng Hứa Tố cũng cầu hôn cô.
Trần Văn Tĩnh muốn xác nhận lại, cô ấy hỏi Trần Vũ: “Anh đã nghĩ kỹ chưa?”
Lúc đó Trần Vũ trả lời: “Tớ có thể cảm nhận được trong lòng Hứa Tố bây giờ chỉ có một mình tớ.”
Trước khi kết hôn, Trần Vũ rất ít khi ăn sinh nhật cùng Hứa Tố, ngày sinh nhật của Hứa Tố cũng luôn có việc; sau khi kết hôn, ngày sinh nhật Hứa Tố phải được tổ chức ở nhà lớn, Trần Vũ có thể hiểu, bởi mẹ của Hứa Tố đã phải mang thai mười tháng mới có Hứa Tố.
Vì vậy đôi vợ chồng trẻ bọn họ trước sinh nhật Hứa Tố một ngày, cùng nhau ăn một bữa tối dưới ánh nến, còn ngày hôm sau sinh nhật Hứa Tố thì về nhà lớn.
—
Hứa Tố tan làm về nhà, vừa mở cửa ra, hương thơm đậm đà đã phả vào mặt anh.
Anh không nhịn được mà cong môi cười, hai ba bước, treo áo khoác lên giá, rửa tay, rồi đi ngay vào phòng bếp, vòng hai tay ôm lấy Trần Vũ, đã một tuần anh chưa được chạm vào cô.
Trần Vũ đang nấu mì ý, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Hứa Tố, hừ hừ âm mũi: “Anh đã rửa tay chưa?”
“Tất nhiên là rồi vợ ơi.”
Một tuần này của Hứa Tố trải qua trong tâm trạng thấp thỏm, trước đấy mỗi khi Lâm Thiên gửi tin nhắn tới, anh đều lập tức trả lời, bây giờ mỗi ngày cũng chỉ trả lời ba bốn dòng, mỗi lần đến bệnh viện thăm mẹ của Lâm Thiên, đều sẽ báo cho Trần Vũ biết, không hề giấu diếm cô.
Anh cúi cầu chôn mặt ở trong tóc Trần Vũ, hít một hơi thật sâu: “Vợ ơi, anh nhớ em muốn chết.”
Đã một tuần anh không được ôm Trần Vũ rồi, nhưng anh biết chắc Trần Vũ nhất định sẽ không tức giận lâu, cô rất quan tâm đến anh.
Quả nhiên.
Trần Vũ cho mì ý đã nấu xong vào nước sốt thịt bò cà chua hầm trong một giờ, múc một muỗng cho Hứa Tố: “Có phải hơi nhạt không?”
“Không hề, ăn rất ngon.”
“Ừm, vậy anh ra ngoài trước đi –“
Hằng năm, trước sinh nhật của Hứa Tố một ngày, bọn họ đều sẽ không ra ăn ngoài.
Đã lâu rồi Hứa Tố không hút thuốc lá, chỉ có duy nhất một cái bật lửa được cất trong ngăn kéo phòng khách, anh lục tung hai cái ngăn kéo mãi mới tìm được.
Những ngọn nến đặc chế được để ở một bên bàn ăn, Hứa Tố thắp một ngọn đèn nhỏ mờ ảo chiếu sáng.
Anh mỉm cười dọn sẵn sàng bộ đồ ăn, dao nĩa, khăn tay và ly rượu vang sủi cho hai người —
Trần Vũ uống rượu không giỏi lắm, dù là một ly rượu vang sủi vào trong bụng cô thôi cũng ngà ngà say, vì vậy Hứa Tố đỡ bình rượu vang sủi rót cho cô nửa chén.
Trần Vũ bê đĩa từ trong nhà bếp đi ra, mì ý sốt cà chua thịt bò với hạt vừng và dăm bông thái lát, bò bít tết chín 7 phần, còn có một đĩa wasabi.
Hứa Tố rất thích ăn đồ ăn Trần Vũ làm.
Từ nhỏ anh đã được sống cuộc sống an nhàn sung sướng, cả bố và mẹ anh đều chưa từng xuống bếp, mỗi ngày đều có dì giúp việc nấu nướng.
Đến khi gia đình anh xảy ra biến cố, mẹ anh cuối cùng cũng chịu rửa tay xuống nấu nướng, hiếm lắm mới làm được một lần, nhưng phải mất đến nửa ngày trời, mùi vị cũng không ngon. Hứa Tố thì càng không biết nấu ăn, về sau đoạn thời gian khó khăn đó hầu như đều là gọi cơm hộp, qua khoảng thời gian đó, mẹ anh liền giục anh nhanh chóng gọi giúp việc về.
Lúc Hứa Tố hẹn hò với Lâm Thiên cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần tương lai cần thuê một người giúp việc, mười ngón tay Lâm Thiên đều không chạm nước, nhắc đến việc nấu ăn liền lập tức lắc đầu, anh cũng cảm thấy việc không biết nấu ăn không có vấn đề gì cả.
Nhưng lần đầu tiên ăn những món ăn do Trần Vũ làm, mặc dù vẻ mặt của Hứa Tố không có gì thay đổi, nhưng trong lòng anh lại nổi lên từng đợt xúc động.
Giống như bây giờ vậy,
Mùi thơm của thức ăn xộc thẳng vào mũi, dưới ánh nến mờ ảo, Trần Vũ càng thêm dịu dàng xinh đẹp.
Trần Vũ nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng một cái vào ly của anh, Hứa Tố không hỏi nở nụ cười: “Vợ à, anh yêu em.”
Dù dưới ánh nến mờ ảo, Hứa Tố vẫn có thể nhận ra vành tai Trần Vũ đỏ lên.
Anh cảm thấy mình giống như vừa cắn được một miếng dâu tây ngọt ngào, cả người đầu thấy thoải mái.
Trần Vũ cúi người lấy ra một cái hộp màu xanh đậm, Hứa Tốt đột nhiên nhớ lại chiếc đồng hồ mà anh không cẩn thận làm sứt lúc ở bệnh viện —
Anh tùy tiện phàn nàn với Trần Vũ một câu: “Muốn đổi một cái mới quá.”
Trong một lúc, trong lòng anh ngập tràn sự thỏa mãn, lại có chút không biết phải nói gì. Đây là vợ của anh, trong mắt anh toàn là hình ảnh Trần Vũ.
“Mười viên kim cương, tượng trưng cho sự hoàn hảo, Hứa Tố, chúc anh mỗi ngày đều thuận lợi.”
Trần Vũ mở cái hộp màu xanh lá cây, đem chiếc đồng hồ đẹp đẽ, lấp lánh ánh kim cương đưa đến trước mặt Hứa Tố.
Hứa Tố tháo đồng hồ trên cổ tay ra, đeo lên chiếc đồng hồ trong hộp màu xanh.
Anh đi đến bên cạnh Trần Vũ, hôn lên tóc cô: “Cảm ơn em, vợ yêu.”
Trần Vũ nấu mì ý rất ngon, Hứa Tố cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cụng ly cùng cô.
Cơm nước no nê, Trần Vũ đi lấy bánh gato trong tủ lạnh, Hứa Tố thuận tay cầm lấy điện thoại di động để ở một bên, muốn khoe đồ ăn ngon vào nhóm xem phản ứng của mấy anh em thế nào.
Anh không gửi ảnh đồng hồ, tìm một góc độ, chụp một tấm rồi gửi đi.
Minh Dương: 【 Đủ rồi đấy, tiếp tục nữa tôi nôn ra mất 】
Trần Nhất Gia: 【 Tôi gửi cho Từ Văn Tĩnh xem, cô ấy còn hỏi tôi vì sao không nấu ăn, mẹ kiếp 】
Hứa Tố cười thành tiếng.
Trần Vũ mang bánh gato ra, Hứa Tố đang định đến giúp cô thì có điện thoại gọi đến.
Nhìn thấy số điện thoại anh liền nhận theo bản năng, sau đó, ngón tay anh đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Trần Vũ.
Trần Vũ siết chặt ngón tay, không nói gì.
Vô tình chạm vào loa ngoài của điện thoại, âm thanh nhỏ nhẹ của Lâm Thiên vang lên:
“Hứa Tố, chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé.”