Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Chén trà trong tay Hoàng Hậu nhoáng lên, trà nóng bắn ra, sắc mặt cũng trắng theo.
Cảnh Minh Đế thì hết sức cao hứng: “Năm nay Thái Hậu cũng có hứng thú ngắm đèn? Vậy thì tốt quá, ngươi với Thập Tứ nhất định phải ở bên Hoàng tổ mẫu các ngươi.”
Ở trong lòng Cảnh Minh Đế, ước gì Thái Hậu xem náo nhiệt nhiều chút.
Dĩ vãng nhiều năm qua Thái Hậu đều không hỏi thế sự, sống qua ngày tháng lạnh lẽo cô đơn, làm đứa con trai như ông hết sức đau lòng. Cũng may gần đây Thái Hậu thích cháu gái bầu bạn, không đến mức quá mức cô tịch.
Nói muốn ngắm đèn, đây là lần đầu tiên của Thái Hậu nhiều năm qua.
“Hoàng Thượng ——” Hoàng Hậu vội vàng hô một tiếng.
Cảnh Minh Đế nhìn về phía Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu có chuyện gì?”
Hoàng Hậu dùng sức cầm chén trà, đốt ngón tay mơ hồ trắng bệch, gượng cười nói: “Thái Hậu dù sao cũng đã có tuổi, tết Nguyên Tiêu xuân hàn se lạnh, đi ngắm đèn có thể có chút không ổn hay không?”
Sắc mặt Cảnh Minh Đế hơi trầm xuống: “Có thể có gì không ổn?”
“Ta là sợ Thái Hậu cảm lạnh ——”
“Mặc nhiều chút là được.” Cảnh Minh Đế không cho là đúng xua tay, “Lại nói Tuyên Đức lâu cũng không phải bên ngoài, trẫm sai người đốt thêm chậu than, chắc chắn không lạnh được.”
“Nhưng Tuyên Đức lâu cao như vậy, Thái Hậu lên xuống có nhiều bất tiện ——” Hoàng Hậu không cam lòng giãy giụa.
Cảnh Minh Đế càng không cho là đúng: “Cái này càng dễ làm, lên xuống lâu để cho nội thị cõng mẫu hậu là được.”
Nói đến đây, Cảnh Minh Đế kỳ quái nhìn Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu, Hậu hôm nay làm sao vậy?”
Tức phụ lão Thất người ta lễ Phật hơn một tháng đều tâm thanh khí hòa, Khôn Ninh Cung còn chưa lập tiểu Phật đường đâu, chưa gì Hoàng Hậu đã trở nên lải nha lải nhải rồi?
“Ta chỉ là lo Thái Hậu lão nhân gia ngài ——” Hoàng Hậu khô khan giải thích, chính mình cũng cảm thấy lấy cớ này quá gượng ép.
Bà thật sự bị biến cố bất thình lình làm luống cuống, ngàn tính vạn tính, trăm triệu không tính đến năm nay Thái Hậu muốn ngắm đèn.
Chẳng lẽ bởi vì như vậy Phúc Thanh mới không tránh khỏi tết Nguyên Tiêu lên lầu ngắm đèn, do đó sẽ như dự báo trong mơ của Yến Vương phi xảy ra chuyện?
Cứ việc Yến Vương phi nói Phúc Thanh chỉ là té bị thương, nhưng đến tột cùng té ngã thành dạng gì không biết, thương tới mức nào càng không biết, trời mới biết có nghiêm trọng hay không —— Chắc chắn là nghiêm trọng, bằng không Yến Vương phi hà tất cố ý tiến cung nhắc nhở.
Hoàng Hậu không ngốc, hơi cân nhắc liền hiểu được Khương Tự chỉ là đem tình huống nói nhẹ đi, mà sẽ không nói nặng.
Cứ như vậy, bà càng thêm kinh hãi, sinh ra nỗi sợ hãi ý trời khó trái.
“Đã nói là không cần lo lắng.” Cảnh Minh Đế nghiêm mặt, “Thái Hậu hiếm khi có hứng thú ngắm đèn, Hậu chớ lo lắng cái này, lo lắng sẽ làm mất hứng thú của lão nhân gia ngài.”
Hoàng Hậu cứng ngắc, nhìn nữ nhi tươi cười vui sướng, lại nhìn Cảnh Minh Đế hơi lộ vẻ không vui, đành phải gật gật đầu.
“Phúc Thanh, ngươi cùng Thập Tứ đi chơi đi, ta với mẫu hậu ngươi trò chuyện.”
Phúc Thanh công chúa cùng Thập Tứ công chúa thức thời lui ra.
Cảnh Minh Đế ho nhẹ một tiếng, như không chút để ý nhớ ra: “Đúng rồi, mấy ngày trước có phải tức phụ lão Thất tiến cung không?”
“Phải.” Hoàng Hậu mím môi, thầm nghĩ Yến Vương phi tiến cung hay không Hoàng Thượng cũng muốn hỏi, chắc chắn không có chuyện tốt.
Quả nhiên liền nghe Cảnh Minh Đế hỏi: “Hậu có hỏi xem tức phụ lão Thất bái là vị Bồ Tát nào không?”
“Tống Tử nương nương.”
Cảnh Minh Đế ngẩn ngơ: “Hả?”
Hoàng Hậu kéo kéo khóe miệng, bình tĩnh nói: “Yến Vương phi bái chính là Tống Tử nương nương.”
Bà cũng muốn xem xem Hoàng Thượng có mặt mũi yêu cầu bà - một lão Hoàng Hậu bái Tống Tử nương nương hay không.
Cảnh Minh Đế trầm mặc một lúc lâu, rồi nói: “Kỳ thật bái vị Bồ Tát nào không quan trọng, quan trọng là tâm thành ắt linh ——”
Lại nói, những Bồ Tát đó đều quen biết nhau cả, nói không chừng chính là Tống Tử nương nương truyền lời cho Bồ Tát khác, tức phụ lão Thất mới bái được huynh trưởng trở về.
Nghe xong lý do thoái thác của Cảnh Minh Đế, hai mắt Hoàng Hậu đều trợn tròn, cố nén xúc động muốn dùng móng tay bảo dưỡng đến thật dài của mình cào nát mặt già của Hoàng Thượng, nén giận nói: “Một khi đã như vậy, sao không trực tiếp bái với Bồ Tát, hà tất làm phiền Tống Tử nương nương.”
Cảnh Minh Đế lộ ra vẻ mặt “Ngươi không hiểu”: “Mấu chốt là không biết Tống Tử nương nương truyền lời cho vị Bồ Tát nào nha.”
Hoàng Hậu: “……” Nói đến thật có đạo lý, bà suýt nữa thì bị thuyết phục.
“Hoàng Hậu?” Thấy Hoàng Hậu không lên tiếng, Cảnh Minh Đế nhắc nhở một tiếng.
Hoàng Hậu kiên định suy nghĩ không lay chuyển: “Ta không bái.”
Cảnh Minh Đế sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Hoàng Hậu cự tuyệt dứt khoát như thế.
Nếu như bình thường, Hoàng Hậu cho dù cự tuyệt cũng sẽ uyển chuyển, nhưng bây giờ biết được Thái Hậu muốn ngắm đèn đang tâm phiền ý loạn, nào còn nhớ chiếu cố tâm tình vô cớ gây rối của lão Hoàng Thượng, tất nhiên là từ chối thẳng thừng.
“Hoàng Hậu, Hậu nghĩ lại đi, gần đây trong cung thật sự không yên ổn ——”
Hoàng Hậu chỉ nói một câu: “Đó là Tống Tử nương nương!”
“Tống Tử nương nương thì làm sao, coi như không cầu được cái khác, nói không chừng còn có thể đưa con* nữa đó.” Cảnh Minh Đế thuận miệng nói.
( 送子: Tống tử)
Da mặt Hoàng Hậu giật giật: “Ngài suy nghĩ nhiều, thiếp từng tuổi này, chẳng lẽ muốn mệt chết Tống Tử nương nương.”
Cảnh Minh Đế vội vàng ho khan hai tiếng, lung tung tìm cớ giải thích: “Đưa con cũng không nhất định là mình sinh ——”
Lời còn chưa dứt, Cảnh Minh Đế nghĩ tới cái gì, vội vàng im miệng.
Mà Hoàng Hậu cũng không hiểu sao trong lòng hơi động, lại không dám nghĩ nhiều.
Đế Hậu hai người tâm tư linh hoạt vòng qua đề tài này, nói chuyện phiếm vài câu, Cảnh Minh Đế đứng dậy rời đi.
Chờ Cảnh Minh Đế rời đi, Hoàng Hậu lập tức sai người gọi Thập Tứ công chúa tới, cố ý dặn dò tránh đi Phúc Thanh công chúa.
Thập Tứ công chúa quay lại Khôn Ninh Cung, dằn nỗi nghi hoặc thỉnh an Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu vươn tay ra: “Thập Tứ, tới bên người bổn cung ngồi.”
Thập Tứ công chúa tiến lên, quy quy củ củ ngồi xuống bên người Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu nhìn Thập Tứ công chúa một cái thật sâu, vỗ vỗ tay nàng: “Có một việc muốn giao cho ngươi.”
“Mẫu hậu ngài nói.”
“Ngày mai lên lầu ngắm đèn, ngươi chớ có rời xa Phúc Thanh.” Hoàng Hậu nói rồi xoa xoa khóe mắt, quyết định thổ lộ một chút với Thập Tứ công chúa, “Mẹ con liền tâm, vừa nghĩ đến đêm mai ngắm đèn bổn cung không hiểu sao có chút bất an, luôn cảm thấy Phúc Thanh sẽ có nguy hiểm……”
Thập Tứ công chúa dần dần kinh ngạc.
Hoàng Hậu cười cười: “Đây chỉ là cảm giác của bổn cung, không tiện gióng trống khua chiêng cho người đi theo Phúc Thanh, chỉ có thể làm phiền ngươi……”
Trường hợp như ngày mai, cung nhân không thể lúc nào cũng đi theo Phúc Thanh công chúa, chỉ có Thập Tứ công chúa thân phận tương đương lại có quan hệ thân mật với Phúc Thanh công chúa mới có thể không làm cho người ta chú ý.
Cứ việc trong lòng nghi hoặc, trên mặt Thập Tứ công chúa lại không lộ nửa điểm, khẽ gật đầu nói: “Mẫu hậu yên tâm, Thập Tứ nhất định không rời Thập Tam tỷ nửa bước.”
“Ừ, ngươi trở về đi, không cần nhắc đến với Phúc Thanh, miễn cho nó suy nghĩ miên man.” Hoàng Hậu nói tới đây, đáy mắt xẹt qua ánh sáng lạnh.
Phúc Thanh không phải đứa bé hô to gọi nhỏ, cho dù lúc trước đôi mắt nhìn không thấy lễ nghi quy củ cũng đều không kém các công chúa khác, muốn té ngã cũng không dễ gì.
Bà lo chính là việc đó cũng không đơn thuần là ngoài ý muốn, nếu là như thế, thì không nên rút dây động rừng.
Hôm sau chính là tết Nguyên Tiêu, khó được thời tiết đẹp, đến tối không thấy lạnh lắm.
Trước Tuyên Đức lâu đèn hoa vạn ngọn, náo nhiệt phi phàm.
Đế hậu bồi Thái Hậu chậm rãi lên lầu, bên người Thái Hậu đi theo hai vị công chúa Phúc Thanh cùng Thập Tứ, sau đó mới là các công chúa khác.
Tất cả mọi người mới bước lên Tuyên Đức lâu không lâu, đăng sơn chợt sáng lên.