Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Phùng lão phu nhân dăm ba câu thu lại quyền lợi quản gia của Tiêu thị, một chút cũng không thèm để ý Tiêu thị khó xử, vươn tay với Khương Tự: “Tự Nhi, bồi tổ mẫu hồi Từ Tâm Đường, tổ mẫu có chuyện hỏi con.”
Tầm mắt Khương Tự rơi xuống cái tay đầy nếp nhăn đặt trên tay mình, ánh mắt hơi lạnh: “ Màn thầu thịt A Man mua không nên ăn lạnh, chờ cháu gái dùng xong bữa sáng sẽ đi qua."
Dứt lời, không thèm nhìn thần sắc Phùng lão phu nhân cứng đờ, mang theo A Man thong thả ung dung rời đi.
Phùng lão phu nhân trước mặt mọi người bị ném mặt mũi, một hơi lại chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, hòa hoãn phân phó hạ nhân đi mời Khương An Thành cùng Khương nhị lão gia hồi phủ.
Trở lại Hải Đường Cư, A Man nhịn không được ôm lấy cánh tay Khương Tự lắc mạnh: “A a a a, cô nương, ngài thành Vương phi!”
A Xảo đứng ở một bên ngắm nghía một cánh tay khác của Khương Tự.
Tuy rằng rất muốn làm như A Man, chính là…… Vị trí Vương phi cô nương thật sự muốn sao?
Nàng không khỏi nghĩ tới thiếu niên thường mượn bóng đêm mà đến kia, còn có một lần tình cờ nghe được lời âu yếm làm nàng mặt đỏ tai hồng.
Cô nương vừa ý không phải Yến Vương gì đó, mà là Dư công tử nha.
A Xảo lo lắng nhìn Khương Tự: “Cô nương ——”
A Man dường như ý thức được cái gì, động tác đột nhiên dừng lại, che miệng nói: “Cô nương, ngài thành Yến Vương phi, vậy Dư công tử làm sao bây giờ!”
Vừa rồi chỉ lo nở mày nở mặt thay cô nương, thế nào lại quên mất Dư công tử.
Cửa sổ Yến Vương phủ lật lên khẳng định không tiện bằng Bá phủ nha.
Khương Tự thản nhiên cười nói: “Dư công tử chính là Yến Vương.”
“Cái gì?” Hai nha hoàn đồng thời kinh hô.
A Man bưng mặt choáng váng: “Cô nương, ngài nói Dư công tử ban đêm trèo tường tới tìm ngài là, là…… Yến Vương?”
“Ừ.”
A Man dùng sức lay lay A Xảo: “A Xảo, ngươi véo ta một cái, nhìn xem ta có phải đang nằm mơ hay không.”
A Xảo giật mình xong nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đúng rồi, nếu Yến Vương không phải Dư công tử, cô nương nào sẽ bình tĩnh như thế.
Yến Vương là Dư công tử, cô nương thành Yến Vương phi, này thật đúng là quá tốt.
Rất nhanh liền có nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Cô nương, Tam cô nương, Ngũ cô nương, Lục cô nương tất cả đều tới.”
“Mời vào đây đi.”
Khác với Hải Đường Cư bỗng dưng trở nên náo nhiệt, Từ Tâm Đường lại an an tĩnh tĩnh.
Phùng lão phu nhân ngồi xếp bằng ở trên giường, vẫn có loại cảm giác như đang nằm mơ.
“Phùng ma ma, ngươi nói Tứ nha đầu sao lại thành Vương phi chứ?”
Năm ngoái Tứ nha đầu cùng bà đánh đố, lẽ nào ——
Phùng ma ma có chút khó xử.
Bà chỉ là một hạ nhân, ngày thường ỷ vào ở cạnh lão phu nhân mà có thể diện, nghị luận chủ tử vài câu không quan trọng, nhưng hiện tại Tứ cô nương là chuẩn Vương phi, không phải một nô tỳ như bà có thể tùy tiện bình luận.
Chính là lão phu nhân hỏi không thể không đáp.
Phùng ma ma cười trừ nói: “Hoàng Thượng không phải nói Tứ cô nương chúng ta ôn lương đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng…… Lão nô ngày xưa nhìn Tứ cô nương chính là người có tạo hóa lớn.”
Phùng lão phu nhân thở dài một tiếng: “Đúng thế, xác thật có tạo hóa lớn.”
Bà thật đúng là nằm mơ cũng không nghĩ tới Khương Tự sẽ trở thành Vương phi, mà Đông Bình Bá phủ cư nhiên thành nhạc gia của Yến Vương!
Kết quả là, trong đám tiểu bối trong phủ có tiền đồ nhất lại là Tứ nha đầu.
Phùng lão phu nhân vừa hối hận vừa bực mình.
Sớm biết như vậy, bà liền không nên lãnh đạm coi thường Tứ nha đầu, đặc biệt là hôm qua không nên nói ra lời cấm đoán phạt nàng.
Chính là bây giờ hối hận cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể sau này hòa hoãn quan hệ thật tốt thôi.
“Mẫu thân, Tứ cô nương thật sự nhận được thánh chỉ?” Khương nhị lão gia vừa tiến vào, liền cúi đầu hỏi.
Phùng lão phu nhân chậm rãi gật đầu.
“Làm sao có thể?”
Thấy Khương nhị lão gia thất hồn lạc phách, Phùng lão phu nhân nhíu mày: “Đây là chuyện tốt!”
Khương nhị lão gia hoàn hồn, cười phụ họa: “Mẫu thân nói đúng, đây đương nhiên là đại hỉ sự.”
Nữ nhi của Đại ca thành Vương phi, điều ông mong đợi nhiều năm một sớm thất bại, tuy là một sự kiện đáng tiếc, nhưng leo lên được quan hệ với hoàng gia, xem như mất bên này được bên kia.
Có trợ lực này, con đường làm quan của ông ta sẽ tiến tới càng thuận lợi hơn, nếu tương lai có thể vào các bái tướng nắm thực quyền, chắc chắn mạnh hơn hư danh Bá gia nhiều.
Đối mặt với đứa con từ trước đến nay luôn thiên vị, Phùng lão phu nhân không có gì che dấu: “Ta đã phân phó xuống, chuyện trong phủ tạm thời giao cho tức phụ của lão Tam quản, tức phụ của ngươi về sau liền yên tĩnh dưỡng tâm đi.”
Khương nhị lão gia cả mí mắt cũng chưa động: “Vốn nên như thế, thân mình chưa tốt còn muốn quản gia, thuần túy là thêm phiền.”
Đối với Tiêu thị ông ta đã không còn bao nhiêu cảm tình, chỉ cần nghĩ đến bà ta không biết bị người nào bắt đi một ngày một đêm lại bình yên trở về, trong lòng liền rất khó chịu.
Phùng lão phu nhân lộ ra tươi cười.
Bà biết mà, lão Nhị vẫn luôn làm bà bớt lo nhất.
Khương An Thành lúc này đi vào “Mẫu thân phái người nói trong nhà có việc gấp, không biết là chuyện gì?”
Khác với Khương nhị lão gia, Phùng lão phu nhân cố ý dặn dò hạ nhân truyền tin đừng nói gì với Khương An Thành, chỉ sợ đại nhi tử động kinh.
Người trở về rồi thì sẽ không sợ.
“Hôm nay có thánh chỉ tới, Tự Nhi được ban cho Yến Vương làm Vương phi ——”
Phùng lão phu nhân còn chưa nói xong, Khương An Thành đã rút bội kiếm lao ra ngoài.
“Mau ngăn Bá gia lại!”
Một trận gà bay chó sủa, Khương nhị lão gia liều chết cướp lại thanh kiếm: “Đại ca, huynh điên rồi sao?”
Phùng lão phu nhân tức giận đến phát run: “Lão đại, ngươi giơ kiếm là muốn làm gì? Muốn cho một trăm miệng ăn trên dưới Bá phủ chôn cùng ngươi sao?”
Khương An Thành xả ra một hơi, cả người cực kỳ uể oải.
Phùng lão phu nhân vỗ bàn cái rầm: “Nhìn coi ngươi là bộ dáng gì! Lan truyền ra ngoài, là muốn để các quý nhân cho rằng chúng ta bất mãn với hôn sự này? Lão đại, ngươi thanh tỉnh lại đi, Tứ nha đầu có thể làm Vương phi không biết là phúc khí đã tu luyện mấy đời đó!”
“Loại phúc khí này không cần cũng thế.” Khương An Thành chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt, dậm dậm chân, “Thôi, con đi xem Tự Nhi!”
Mới đến gần Hải Đường Cư, liền nghe được trong phòng truyền đến từng tiếng cười nói của nữ hài tử.
Khương An Thành dừng bước chân.
Hình như cũng không hỏng bét như ông nghĩ.
“Đại lão gia tới.”
Mấy cô nương ngang hàng với Khương Tự trừ Khương Y cùng Khương Thiến ra còn lại đều tới, thậm chí còn có Đậu Xu Uyển.
Thấy Khương An Thành tiến vào, mọi người vội vàng cáo lui.
Chỉ còn lại có cha con hai người, Khương An Thành uể oải lại tự trách: “Tự Nhi, là phụ thân có lỗi với con, sớm biết thế đã đáp ứng Chân đại nhân cầu thân, cũng không đến mức để con rơi vào cái hố lửa lớn hoàng thất.”
Khương Tự nhịn không được cười: “Nào có đáng sợ như phụ thân nói.”
Kỳ thật chính là đáng sợ như vậy, nhưng mà tư duy nàng đã thay đổi rồi.
“Yến Vương phi thế nào lại rơi vào trên đầu con chứ!” Khương An Thành ngẩn ra, nổi trận lôi đình, “Chắc chắn là hỗn trướng Yến Vương giở trò quỷ, ta đây đi tìm hắn tính sổ!”
Khương Tự giữ chặt ống tay áo Khương An Thành, mềm giọng nhắc nhở: “Phụ thân, ngài hiện tại đi tìm Yến Vương tính sổ, thế nhân sẽ ngờ vực giữa nữ nhi và Yến Vương có tư tình.”
Khương An Thành hoa mắt choáng váng.
Tự Nhi lo lắng có đạo lý nha, ông không thể xúc động.
A a a, tiểu tử thúi Yến Vương tiền trảm hậu tấu, thật sự quá âm hiểm, quá xảo trá, quá không ra gì!
Tâm tình táo bạo Khương đại lão gia liền nghe nữ nhi chầm chậm nói: “Với cả, nữ nhi cảm thấy Dư công tử là người tốt, cực kỳ yêu thích.”
Khương An Thành: “……” Ông khả năng xuất hiện ảo giác rồi.