Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Mượn ánh trăng sáng trong, đó có thể thấy được người kia ước chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao lại rất khỏe mạnh.
Nam nhân dừng lại ở cửa ra vào một lát, đem dao phay nhét vào trong ngực, sải bước đi vào trong bóng đêm.
“ Cô, cô nương, người đó có phải muốn đi giết người không vậy?” A Man ép thanh âm tới cực thấp, khó nén khẩn trương, “ Hay là nói...... Hắn vừa giết người trong nhà này......”
“Không có mùi máu tươi. “Khương Tự nhìn qua nam nhân sắp hoàn toàn dung nhập vào trong bóng tối, thấp giọng nói.
A Man cắn chặt môi: “ Đó chính là nói...... Người này quả nhiên là muốn đi giết người!”
Nói đến đây, A Man có chút hoảng, vô ý thức túm chặt ống tay áo Khương Tự: “ Cô nương, chúng ta làm sao bây giờ?”
Tình huống đột phát như vậy Khương Tự cũng không ngờ tới.
Đêm tối thăm dò Vương gia trang nàng nghĩ tới rất nhiều, duy nhất không nghĩ tới sẽ đụng vào một cọc án giết người đang tiến hành.
“ A Man, người kia ngươi có thể đối phó được không?”
“Tiểu tỳ có thể đối phó, người kia đừng nhìn khỏe mạnh thế, nhưng từ tư thế đi của hắn liền có thể nhìn ra chưa từng tập võ. Dạng người này, tiểu tỳ đối phó hai ba kẻ không thành vấn đề.”
Khương Tự trầm ngâm một lát, mắt thấy bóng dáng nam nhân sắp biến mất, rốt cục quyết định: “ Chúng ta theo sau nhìn xem.”
Gặp được sự tình như vậy, nếu như làm như không thấy lương tâm sẽ không yên, nhưng tất cả những thứ này đều phải lấy có thể tự vệ là điều kiện tiên quyết.
Khương Tự có một điểm nghĩ rất rõ ràng, vượt qua năng lực tự vệ của bản thân không phải hảo tâm, mà là ngu xuẩn, đặc biệt là dưới tình huống sẽ liên lụy người bên cạnh, vậy thì càng thêm ngu xuẩn.
“ Vâng!” Nghe Khương Tự nói như vậy, mắt A Man lộ ra vẻ hưng phấn.
A Man dù sao cũng là tiểu cô nương, không có trải qua sóng to gió lớn, dù có công phu trong người, gặp được sự tình như vậy vẫn sẽ khẩn trương, nhưng loại khẩn trương này cũng không đại biểu sợ hãi.
Đối với tiểu nha hoàn tài cao gan cũng lớn mà nói, so với tối lửa tắt đèn đi tìm đậu hũ Tây Thi gì đó, nào có kích thích bằng việc đi theo dõi một người sắp sửa chuẩn bị hành hung người.
“ Cô nương, không biết người nọ đi đâu mất rồi.” Đi chưa được hai bước, A Man vẻ mặt xoắn xuýt.
“Bên kia.” Khương Tự hướng một cái phương hướng đi đến.
A Man nhìn ngó bốn phía, nhỏ giọng hỏi: “ Cô nương làm sao biết?”
Khương Tự nói khẽ: “ Người kia uống rượu.”
Mùi rượu trắng thấp kém nồng nặc, dù cách một khoảng cách cùng bóng đêm đen đặc, vẫn như cũ sẽ không làm nàng lạc mất phương hướng.
Khương Tự trả lời làm tiểu nha hoàn càng thêm hoang mang.
Cô nương làm sao biết người kia uống rượu?
Thôi, dù sao đi theo cô nương cũng chuẩn không sai.
Chủ tớ hai người tay kéo tay đi về phía trước không lâu, Khương Tự dẫn đầu dừng lại.
A Man cũng theo sát dừng lại, chỉ một ngón tay: “Cô nương, mau nhìn, người nọ ở bên kia!”
Nam nhân cách hai người ước chừng khoảng mười trượng trở lại, lúc này đang bồi hồi bên ngoài tường viện của một hộ gia đình.
A Man lôi kéo Khương Tự trốn ở sau một gốc đại thụ trước cửa một gia đình, quan sát động tĩnh của người nọ.
Người nọ rốt cục có hành động, chuyển đến mấy khối gạch đất lót lên từ một chỗ tường vây có lỗ hổng rồi bò vào.
Chủ tớ hai người liếc nhau, nhẹ chân nhẹ tay theo sau.
“ Cô nương, nhà này thoạt nhìn so với nhà người kia còn nát hơn cơ.” Đứng ở dưới tường vây có lỗ hổng, A Man thầm nói.
Khương Tự lại lộ ra vẻ phức tạp.
Cách tường vây nàng đã có thể ngửi được mùi vị chua chát của hạt đậu, loại mùi vị này tựa như thấm vào trong từng viên gạch mái ngói của gia đình này, tuyệt không phải trong thời gian ngắn có thể hình thành.
Nếu như Vương gia trang không có hộ bán đậu hũ thứ hai, như vậy cái nhà này tám chín phần mười chính là nhà của Tú nương tử đậu hũ Tây Thi.
Giờ khắc này, Khương Tự bỗng nhiên hơi xúc động.
Hảo tâm có hảo báo, có lẽ thật sự tồn tại.
Nếu như vừa rồi nàng không muốn nhiều chuyện, chỉ sợ chờ đến lúc tìm được nơi này thì đậu hũ Tây Thi sớm đã gặp phải bất trắc, như vậy độ khó của việc nàng phải xử lý sẽ gia tăng cực kỳ lớn.
“ A Man, ngươi đi vào trước, sau đó từ bên trong mở cửa cho ta, nhanh một chút!” Khương Tự thúc giục nói.
A Man gật gật đầu, chân đạp lên gạch đất vừa rồi người kia đặt ở dưới tường vây, hai tay nắm lấy đầu tường dùng sức chống một cái, toàn bộ thân thể liền bay lên, lặng yên không một tiếng động rơi xuống bên kia tường vây.
Rất nhanh cửa sân liền bị nhẹ nhàng mở ra, Khương Tự đã sớm chờ ở nơi đó linh hoạt lách vào.
“Cô nương, người kia vào nhà rồi!” A Man thấp giọng nói.
Khương Tự bước nhanh đi vào bên trong, A Man nhanh chân đi ở phía trước.
Trong phòng không có ánh đèn, cả trăng trên trời cũng trốn vào trong tầng mây, những ngôi sao cũng ảm đạm hẳn, màu mực trong trời đất tựa như trong nháy mắt nồng đậm hơn rất nhiều, y như tâm tình của hai chủ tớ vào giờ khắc này.
Bỗng nhiên một thanh âm vang lên, hai người không tự chủ được dừng lại, hai mặt nhìn nhau.
“ Mẹ nó, tối như bưng cái gì cũng không nhìn thấy!” Giọng nói hùng hùng hổ hổ mặc dù không lớn, lại rõ ràng truyền vào trong tai hai người.
Thì ra tiếng vang kia là nam nhân không cẩn thận đụng phải cái gì đó phát ra động tĩnh.
Cửa nhà chính mở rộng, từ nhà chính đến buồng trong chỉ treo một nửa rèm vải, nam nhân đã đi vào, bên trong tạm thời an tĩnh lại.
Đến lúc này A Man không dám nói nữa, dùng ánh mắt dò hỏi Khương Tự.
Khương Tự ngược lại không thấy khẩn trương, thong dong vén rèm lên nhìn vào trong.
Bên trong phòng thấp bé mờ mờ, nam nhân đứng ở bên cạnh giường đất, đang không nhúc nhích nhìn chằm chằm người trên giường.
Người trên giường vừa lúc trở mình, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở mập mờ vang lên: “ Nữu Nữu ——”
A Man trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn, trong bóng tối hai mắt óng ánh giống như ngôi sao.
Nơi này thế mà lại là nhà của đậu hũ Tây Thi!
Nàng nhịn không được kéo kéo ống tay áo của Khương Tự, hơi có chút hưng phấn vì niềm vui ngoài ý muốn.
Khương Tự nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu nàng đừng phát ra tiếng vang.
A Man vội vàng gật đầu.
Lúc này, nếu như có người nhìn thấy tình cảnh nơi đây chắc chắn sẽ thấy rùng mình.
Trên giường nằm một phụ nhân nói mớ trong mộng, bên cạnh giường đứng một nam nhân trong ngực giấu dao phay, mà sau rèm cửa cách nửa trượng bên ngoài, thì lẳng lặng đứng hai thiếu nữ.
Tình huống hoang đường ly kỳ như vậy, đủ để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy mà sinh ra hàn ý trong lòng.
Nam nhân tựa như bị cồn tê dại thần kinh, giờ phút này lại không chút nào phát giác chủ tớ Khương Tự tồn tại.
Ánh sáng xuyên thấu vào từ cửa sổ, hắn vẻ mặt si mê, cơ hồ là tham lam nhìn chằm chằm người trên giường.
Một lát sau, nam nhân móc ra dao phay từ trong ngực đặt xuống cạnh giường, xoa xoa đôi bàn tay.
A Man nghiêng đầu nhìn chằm chằm cây dao phay kia có chút mờ mịt.
Người này không phải muốn giết người sao? Bỏ đao xuống làm gì?
A Man rất nhanh liền biết đáp án.
Nam nhân bỗng nhiên xốc chăn mỏng đắp trên người phụ nhân, nhảy lên trên giường.
Khương Tự vội vàng kéo kéo A Man, khoa tay làm một động tác chặt cổ.
A Man hiểu ý, vọt vào một tay nắm chặt y phục phía sau lưng nam nhân, một tay vung lên thật mạnh đánh vào trên gáy hắn.
Nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngất đi, bị A Man một tay kéo xuống giường.
Khương Tự chỉ chỉ ngoài cửa, A Man ngầm hiểu, đem cái tên nam nhân lợn chết ném tới trong nhà chính.
Khương Tự đi ra theo, móng tay gảy nhẹ, bột phấn mịn đến nỗi mắt thường khó mà phân biệt bay vào trong lỗ mũi nam nhân.
Hút phải mê hồn tán này, đủ để bảo đảm nam nhân lợn chết ngủ một mạch tới sáng.
Đúng lúc này, phụ nhân trên giường đột nhiên ngồi dậy, khàn cả giọng hô: “ Nữu Nữu, Nữu Nữu của ta——”