Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Khương Tự dừng bước lại, khí định thần nhàn nhìn Khương Bội.
Khương Bội giống như bị người ta một hơi giáng cho hơn trăm cái tát, hoàn toàn ngu ngơ.
“ Ta vốn cũng nghĩ Lục muội còn nhỏ tuổi, rời khỏi nhà sợ không thích ứng......”
“ Nhị tỷ ——” Khương Bội thì thào kêu, trong đầu trống rỗng.
Sao nàng lại tuổi còn nhỏ không thích ứng được? Rõ ràng trước kia còn từng tới đây mà ——
“ Được rồi, Lục muội, ta trước hết cho người đưa muội trở về, chờ sau này Nhị tỷ lại mời muội tới chơi.” Sau khi tùy ý đưa ra cái cớ, Khương Thiến cũng không thèm để ý suy nghĩ của Khương Bội.
Một người là đích nữ đã xuất giá có thân phận thế tử phu nhân, một người là thứ nữ cần phải lấy lòng mẹ cả mới có hi vọng mưu cầu một cửa hôn sự không có trở ngại, Khương Thiến cho tới bây giờ chưa từng để vị thứ muội này vào mắt bao giờ.
Trong sáu tỷ muội của Bá phủ người duy nhất nàng ta để bụng chỉ có một mình Khương Tự mà thôi.
Mỹ mạo như vậy, dù biết rõ tiền đồ có hạn, nhưng cùng là nữ tử vẫn không khỏi kiêng kị.
Khương Bội sắc mặt tái nhợt nhìn Khương Thiến.
Nàng hoàn toàn nghĩ không ra cuối cùng chuyện này là thế nào.
Nàng là thứ nữ không sai, thế nhưng dù gì cũng đều là cô nương nhị phòng với Khương Thiến, nhưng Khương Thiến mời nàng qua trước, giờ quay đầu lại tiễn nàng trở về, đây là một chút mặt mũi cũng không để ý sao?
Khương Bội đột nhiên nhìn về phía Khương Tự.
Khương Tự vẫn là dáng vẻ khí định thần nhàn.
Trái tim Khương Bội rơi xuống.
Nàng mơ hồ cảm thấy bị hố, mà hết lần này tới lần khác cái hố to này là chính nàng tự nhảy vào, giờ phút này chỉ còn lại khóc không ra nước mắt.
Mắt thấy Khương Thiến muốn gọi người đến, Khương Bội giật mình một cái rồi kịp phản ứng lại.
Nàng không xin Khương Thiến, ngược lại giữ chặt ống tay áo Khương Tự, tội nghiệp nói: “Tứ tỷ, ta sai rồi.”
Co được dãn được, đối với một thứ nữ lớn lên dưới tay Nhị thái thái mà nói, hoàn toàn không tính là gì.
Thấy Khương Tự không có phản ứng, Khương Bội giơ tay đánh mình một bạt tai: “ Là ta ăn nhiều phân, miệng quá thúi, không nên chọc Tứ tỷ tức giận, Tứ tỷ tha thứ cho ta đi.”
Một lần bị tổ mẫu đuổi khỏi Từ Tâm Đường nàng đã ném mất mặt mũi thật lớn, lúc này nếu như lại bị Nhị tỷ đưa về, về sau nàng chỉ sợ không thể ra cửa được nữa.
Tiếng bốp bốp bốp vang lên, Khương Tự mắt lạnh nhìn một màn này, không nói gì.
Người ta là một thứ nữ mà có thể gả cho một vị hôn phu tốt, mà nàng gả hai lần, một lần làm quả phụ, một lần bị hố chết.
Người với người thật sự là khác biệt.
“ Tứ muội, muội xem ——” Khương Thiến vui mừng vì Khương Bội và Khương Tự đối đầu.
Người là nàng mời đến, bị Khương Tự ép tiễn Khương Bội cùng với đánh mặt của nàng không có gì khác nhau, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại chỉ có thể tiếp nhận.
Hiện tại Khương Bội càng hạ thấp tư thái, liền càng có vẻ Khương Tự cố tình gây sự.
“ Lục muội thật sự không muốn trở về?” Khương Tự đột nhiên hỏi một câu.
Khương Bội vô ý thức lắc đầu: “Ta muốn về chung với các tỷ tỷ.”
“ Nếu Lục muội đã thực hiện đánh cược, vậy thì tùy ngươi đi.”
Thấy Khương Tự nhả ra, Khương Thiến thuận nước đẩy thuyền cười nói: “ Được rồi, đều là tỷ muội, nào có chuyện không giải được mâu thuẫn đâu, vẫn là cùng đi cùng về mới tốt. Ta ở phòng khách chuẩn bị đồ ăn, bọn muội muội bồi ta ăn vài miếng đi.”
“ Nhị tỷ, chúng ta có nên đi thỉnh an Hầu phu nhân không?” Ngũ cô nương Khương Lệ sợ hãi hỏi.
“ Không cần, Hầu phu nhân nhiều chuyện, ta đã đề cập qua chuyện các muội tới ở, bà ấy bảo các muội muội cứ tùy ý là được.”
Khương Lệ như thở dài một hơi, rũ mắt không nói nữa.
Trên mặt Khương Bội ăn bàn tay vẫn đang đỏ, cũng cúi đầu theo mấy người đi đến phòng khách.
Trong khách sảnh bàn ăn đã dọn xong, rất nhanh bọn nha hoàn bưng trái cây bánh ngọt nối đuôi nhau mà vào.
“ Mấy muội muội ngồi đi.” Khương Thiến làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra, nói cười yến yến chiêu đãi mọi người.
Nhưng mà bầu không khí rốt cuộc vẫn lạnh xuống, trái cây mới mẻ ăn vào trong miệng không có tư vị gì.
Khương Thiến đối với điều này cũng không thèm để ý. Đối với nàng mà nói, Khương Tự có thể đến, mục đích của nàng liền coi như hoàn thành, còn những cái khác nàng không có tâm tư đâu mà để ý tới.
Tiếng bước chân vang lên, một nam tử trẻ tuổi cười đi tới: “Cơm chín chưa? Đói chết ——”
Nói được nửa câu, hắn tựa như mới nhìn thấy mấy người Khương Tự, câu nói kế tiếp đột nhiên im bặt.
Khương Bội là người thứ nhất đứng lên: “ Tỷ phu.”
Khương Tự theo mấy người Khương Tiếu cùng nhau vấn an nam tử.
Vị nam tử trẻ tuổi dáng người hơi gầy sắc mặt có mấy phần tái nhợt này chính là Trường Hưng Hầu thế tử Tào Hưng Dục.
Mấy người Khương Tự cúi đầu thỉnh an, Tào Hưng Dục lại không lên tiếng, nhân cơ hội này ánh mắt trực tiếp dán chặt vào trên người Khương Tự.
Đối với cô em vợ mỹ mạo xuất chúng này, bắt đầu từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy ở đại hôn với Khương Thiến, hắn liền nhớ mãi không quên.
Khi đó tiểu nha đầu này đương độ thiếu nữ mười ba xinh xắn, đứng chung một chỗ với bọn tỷ muội mặt không biểu tình nhìn hắn, giống như nụ hoa trên tuyết sơn, loại mỹ lệ thanh lãnh này vừa lúc gãi ngứa đáy lòng hắn.
Lúc ấy hắn liền nghĩ, tiểu nha đầu này hắn sớm muộn cũng phải đoạt tới tay, mới không uổng công một thời nam nhân.
Khương Thiến nhìn thấy Tào Hưng Dục như vậy, tức giận đến bốc khói.
Trải qua những chuyện kia, đối với việc trong lòng nam nhân này nhớ thương nữ nhân như thế nào nàng hoàn toàn không để bụng, nhưng không có nghĩa là nàng có thể khoan nhượng Tào Hưng Dục bày ra cái vẻ si mê ngớ ngẩn trước mắt bao người.
Nàng mời mấy muội muội đến, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, tổ mẫu sẽ ăn sống nàng luôn.
“ Quên mất kêu người đi nói với chàng một tiếng, bọn muội muội đến đây.” Khương Thiến bước nhanh đi đến bên người Tào Hưng Dục, mượn ống tay áo che chắn lặng lẽ nhéo hắn một cái.
Tào Hưng Dục lúc này mới hoàn hồn, vẻ mặt thần thanh khí sảng: “ Không biết các muội muội tới lúc này, là ta đường đột. Thiến Nhi, ngươi cẩn thận chiêu đãi các muội muội, ta đi thư phòng ăn.”
Khương Thiến thở dài một hơi: “Thế tử đi thong thả.”
Tào Hưng Dục vừa đi, bầu không khí lại thoáng đãng hơn.
“ Nhị tỷ, tỷ phu mỗi ngày đều cùng tỷ dùng cơm sao?”
“ Đúng vậy.” Khương Thiến giương môi cười cười.
“ Tỷ phu với Nhị tỷ thật ân ái.” Khương Bội cười lên.
Khương Thiến nắm chặt đũa, đốt ngón tay mơ hồ trắng bệch, trên mặt lại mang theo ý cười: “Không được trêu ghẹo Nhị tỷ.”
Một bữa cơm ở trong bầu không khí coi như hòa hợp kết thúc, Khương Thiến bưng lấy chén trà uống vào mấy ngụm, đề nghị: “ Vườn hoa Hầu phủ cảnh sắc rất đẹp, mấy muội muội không cần câu nệ, đi chơi đi.”
“ Nhị tỷ không đi à?” Khương Lệ hỏi.
Khương Thiến mỉm cười: “ Đi chứ, ta đương nhiên phải bồi bọn muội muội dạo chơi rồi.”
Nghe nói Khương Thiến cũng đi, Khương Lệ nhẹ nhàng thở ra.
Có lẽ là cẩn thận đã quen, đến địa phương xa lạ luôn cảm thấy có chút bất an.
“ Đá của hòn núi giả này là từ Nam Hồ chuyển đến, đình nghỉ mát trên núi gọi Bát Âm Đình, mùa này rất thích hợp đi lên ngồi một lát......” Khương Thiến ấm giọng nói, một dáng vẻ tỷ tỷ tốt.
Khương Tiếu chỉ một ngón tay: “ Nhị tỷ, vườn hoa Thược Dược nở thật đẹp, chúng ta trước đến đó ngắm hoa đi.”
Khương Thiến ngẩn người, sau đó cười: “ Ta có hơi ngửi không quen mùi của Thược Dược. Như vậy đi, ta vào trong đình nghỉ ngơi, các muội cứ tùy ý đi.”
“Nhị tỷ, ta cũng muốn đi vào trong đình ngồi một lát.” Khương Bội lập tức nói.
Khương Lệ cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện đi theo gật đầu.
Khương Tiếu rất đỏ mắt vườn Thược Dược kia, thấy mấy người đều không đi, lôi kéo Khương Tự nói: “ Ngắm hoa chứ?”
“ Ngắm.” Khương Tự thống khoái gật đầu.
Khương Thiến bình tĩnh nhìn Khương Tự cùng Khương Tiếu đi về phía vườn hoa Thược Dược, ánh mắt càng lạnh hơn.
“ Cũng thật hiếm lạ, đều lúc này rồi mà hoa Thược Dược của Hầu phủ còn nở đẹp như thế.” Đứng ở trong bụi hoa, Khương Tiếu hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài, “ Một vườn Thược Dược lớn như thế, chỉ là mùi thơm hơi quá nồng nặc.”
Trong khoảnh đỏ thẫm xanh nhạt, sắc mặt Khương Tự bỗng nhiên tái nhợt như tuyết.
Nàng ở trong mùi hượng ngọt nồng đậm ngửi được mùi vị của tử vong.