- Trang chủ
- Vạn Kiếp Yêu Em 2
- Chương 19
Tác giả: Thi Định Nhu
Dưới sự tổng hợp lực của cánh đàn ông và các nhân viên đội phòng cháy chữa cháy, cuối cùng ngọn lửa cũng được dập tắt sau khi đã thiêu rụi năm căn phòng ở gian chính. Đám cháy có mặt đội cứu hỏa, tất nhiên thu hút cả cảnh sát và an ninh khu vực, ngay cả ban quản lý khu vực cũng phái người đến, và hiễn nhiên không thể vắng bóng phóng viên truyền hình. Mọi chuyện cứ thế mà trở nên ồn ào, là tiêu đề nóng hổi trên bản tin 12 giờ trưa của thành phố C. Hạ Lan Huề không chịu tiếp khách, Bì Bì với thân phận chủ nhà, đành phải ra mặt giải thích nguyên nhân: rằng nhà thắp nến, lửa chẳng may leo sang rèm, nên mới gây ra đám cháy lớn.
Vì không có thương vong gì, gia đình bị cháy lại mua bảo hiểm, hàng xóm chỉ sang hỏi han an ủi đôi ba câu, sau đó nhanh chóng kéo nhau về.
Thế giới bên ngoài dẫu xảy ra chuyện gì, Tế ti đại nhân vẫn là Tế ti, vị trí lãnh đạo không thể bị lung lay. Ví dụ như, trong khi tất cả mọi người trong tứ hợp viện đều bận rộn, người thì dọn dẹp hiện trường, người thì thu gom rác rưới. Phương Tân Lai bị mất một bàn tay, vẫn tham gia làm việc. Chỉ mỗi mình Hạ Lan Huề, hai tay đút túi quần, ngồi trên ghế mây nhìn mọi người tất bậc. Y như hết thảy chẳng liên can gì đến mình. Tất nhiên, anh ta sẽ nói là mình không nhìn thấy, chẳng giúp được gì mà chỉ thêm phiền phức mà thôi. Nhưng anh ta lại nhớ sai bảo Bì Bì như cu li, lúc thì sai cô kiểm tra kho, lúc thì bắt cô khiêng hơn ba chục cái bao ra hậu viện. Chuyện này nói gì thì nói cũng là do mình mà ra, Bì Bì thấy hổ thẹn lương tâm nên chỉ biết răm rắp làm theo. Chạy tới chạy lui một hồi đã trôi qua buổi sáng, vừa đến 12h, Chung Nghi trong nhà bếp thò đầu ra, gọi: “Tới giờ cơm rồi…”
Lúc đó, Bì Bì đang khiêng một bao khoai tây, bụng đã đói đến bủn rủn chân tay, nghe gọi liền quăng bao khoay tây xuống, đi về phía nhà bếp, thì bị Hạ Lan Huề gọi lại: “Đúng lại! Thủ phạm phóng hỏa còn muốn ăn cơm à?”
“Tôi đói rồi!”
“Em còn mặt mũi mà ăn à?”
“Tôi đói rồi!”
“Làm xong việc mới được ăn!”
“Tôi…”
“Không cho ăn, đi làm đi!”
Bì Bì bực bội vác bao khoai tây lên vai tiếp tục đi về phía sau viện. Mới đi được vài bước, đằng sau lại có người kêu: “Bì Bì!” Quay lại nhìn, thì ra là Kim Địch.
“Mẹ cô đến thăm cô kìa.” Anh ta nói.
Bì Bì vội bỏ bao khoai tây xuống, đi ra cửa. Băng qua sân đình, xuyên qua hành lang, lúc bước qua cửa thùy hoa thì có người đuổi kịp cô, với tay kéo cô lại. Hạ Lan Huề nói: “Chúng ta cùng đi.”
Mẹ Bì Bì quả thật đang đứng bên ngoài cổng, lo lắng nhìn vào trong, nhưng bị bức bình phong chắn giữa, nên chẳng nhìn thấy gì. Bì Bì chưa kịp mở miệng, người đi cùng đã thân thiết kêu: “Mẹ, sao mẹ lại đến?”
“Nghe nói nhà các con bị cháy, mẹ sang xem thử, không sao chứ?”.
“Dạ không sao.” Bì Bì trả lời.
“Mẹ, vào trong ngồi đã. Chúng con đang ăn trưa, mẹ đến thì cùng ăn với chúng con luôn!” Tế ti đại nhân bỗng dưng trở nên thật hiếu khách, dìu tay mẹ Bì Bì định dẫn bà vào trong.
Anh biết giả vờ thật đấy! Bì Bì mắng thầm. Cô cũng không muốn mẹ vào làm mọi việc phức tạp hơn, định nói, thì mẹ cô đã xua tay liên tục, sau đó đưa cho cô một cái túi: “Các con bình an là tốt rồi, mẹ không vào đâu. Chiều mẹ còn phải đi làm, taxi đang đợi ngoài đường. Bì Bì, đây là tương đậu bà nội làm cho con, còn cái này là canh ngân nhĩ. Con cất để ăn từ từ. Nhìn con kìa, khí sắc tốt hơn rồi, không biết nhờ Hạ Lan biết chăm sóc? Hay là nhờ sức mạnh của tình yêu đây!”
Mẹ Bì Bì nhìn Hạ Lan Huề, không giấu được niềm vui và sự yêu quý toát ra trong ánh mắt. Hạ Lan Huề cười nhẹ, như ngầm thừa nhận.
“Bì Bì, con đi theo mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Dạ, để con tiễn mẹ…. Hạ Lan, anh mau đi dọn nhà đi, ngói vỡ ngỗn ngang đầy đất đấy!”.” Bì Bì kéo tay mẹ, bước nhanh ra ngoài cửa, Hạ Lan Huề không hề ngăn cản, vẫy tay chào, nói: “Mẹ, mẹ đi thong thả.”
Hai mẹ con ngoặc qua góc đường, mẹ Bì Bì chợt đứng lại: “Bì Bì, mẹ tới tìm con là có chuyện khác. Có người muốn gặp con.”
“Gặp con? Ai vậy?”
“Một anh chàng rất được, mẹ không biết cậu ta, cậu ta nói quen con, có một chuyện quan trọng muốn nói với con.”
“Sao mẹ không dẫn anh ta đến đây?”
“Cậu ta muốn tự nói với con.” Mẹ Bì Bì nhỏ giọng đáp. Một chàng trai trẻ bước ra từ sau một thân cây. Dáng người cao dong dỏng, mặc một chiếc trenchcoat đen tuyền, làm tôn lên đôi chân dài, gương mặt nhỏ nhắn, da trắng trán cao, với một đôi mắt sáng đầy trí tuệ, bề ngoài không quá hai mươi, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ lịch lãm sang trọng, trên thắt lưng có đeo một cây clarinet dài. Bì Bì đã từng gặp anh ta, anh ta chính là Quan Hạt.
Mẹ Bì Bì hiểu ý lặng lẽ lên xe về. Chàng trai mặc đồ đen hướng về phía rừng cây mà đi, ra hiệu bảo Bì Bì đi theo. Hai người đi mãi vào tận sâu trong rừng mới dừng lại. Chàng trai quay lại, lẳng lặng nhìn cô, như thể đang xác minh thân phận, rồi đột ngột quỳ xuống, cúi đầu chào: “Hữu tế ti – Quan Hạt cầu xin lời chúc phúc của phu nhân.”
Bì Bì chạm nhẹ tay lên đầu anh ta một cái.
“Cám ơn.” Anh ta đứng dậy, nhìn cô, nói: “Phu nhân vẫn tốt chứ?”
Bì Bì trong lòng đầy hoài nghi: “Anh… Sao anh biết tôi là phu nhân?”
“Trên người phu nhân có mùi hương của điện hạ.”
“…Điện hạ?”
“Vương thất xưa nay chưa bao giờ tùy tiện hạ hương, trong thế giới của hồ tộc chúng tôi, hạ hương đồng nghĩa với sắc phong, người chính là chính thê của điện hạ, Vương phi Hồ tộc.”
Ok, tuy chưa xuyên không đến cổ đại, nhưng cũng đã từng xem phim về cung đình, Bì Bì nghĩ bụng, ừ, thế này thật tốt, địa vị xã hội của cô đã được nâng lên một tầm cao mới. Bì Bì hỏi lại anh ta: “Anh đến tìm tôi, vì muốn xin gặp Hạ Lan Huề?”
Mặc dù các bộ tộc trong tộc Hồ phân tán khắp nơi, nhưng vấn đề thứ bậc trong tộc vô cùng nghiêm ngặt, Hạ Lan Huề không phải hạng người mà ai muốn gặp cũng có thể gặp, muốn nói chuyện là có thể nói chuyện được. Muốn gặp gỡ tiếp xúc với anh ta cần phải thông qua sứ giả, hoặc phải được người khác giới thiệu.
“Thưa phu nhân, Tế ti đại nhân… cũng chính là Hạ Lan tiên sinh… vốn bế quan tu luyện ở phố Súc Long, có Thiên Hoa làm bạn bên cạnh. Nhưng một tháng trước, Thiên Hoa đột nhiên mất tích, Tế ti đại nhân cũng xuất quan và bỏ đi. Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì. Thanh Tang nhận được tin báo, cho rằng có kẻ muốn chia rẽ quan hệ giữa Thiên tinh tộc và Côn lăng tộc, bèn phái người đến báo cho tôi nhất định phải tìm ra Thiên Hoa, hỏi rõ ràng mọi chuyện, giải thích các hiểu lầm.”
“Thiên tinh tộc ư?”
“Cũng chính là một mạch của hoàng thất tộc Hồ.”
Bì Bì bực bội: “Vậy sao anh không tự đến gặp Hạ Lan hỏi cho rõ nguyên nhân?”
“Tế ti đại nhận từ chối gặp tôi. Thật ra chuyện hai thủ lĩnh của Thiên tinh tộc và Sa lan tộc cùng đi với nhau… ở chỗ chúng tôi, điều đó cũng hiếm gặp giống như chuyện hoàng đế của các cô xưng huynh gọi đệ thân mật với kẻ tạo phản vậy. Nên chúng tôi nghi ngờ Tế ti đại nhân bị Kim Địch kiềm chế.”
“Nếu Thanh Tang đã có lòng lo lắng, thế vì sao không tự đến hỏi anh ta?”
“Luật Hồ tộc quy định: tả, hữu Tế ti và thủ lĩnh Côn lăng tộc suốt đời không được gặp nhau, người vi phạm phải tự thiêu. Có chuyện gì cũng chỉ được trao đổi thông qua sứ giả.”
“Vì thế anh muốn biết Thiên Hoa đang ở đâu?”
Quan Hạt gật gật đầu: “Đích thực tôi đang truy tìm tung tích của Thiên Hoa, nhưng tôi đến gặp phu nhân, là vì một chuyện khác.”
“Xin cứ nói.”
“Tôi phụng lệnh Thanh Tang, đặc biệt đến đây để lấy lại vật được cất giữ của Thiên tinh tộc, phu nhân chắc chắn biết tôi đang ám chỉ vật gì.”
Mắt Bì Bì sáng lên: “Sao tôi có thể tin anh là Tế ti kế nhiệm được?”
“Trước khi Hạ Lan đại nhân đi Bắc Cực, chắc chắn đã nói cho cô biết mật mã, tôi biết mười số trước của mật mã đó.” Nói đoạn, anh ta bước đến nói nhỏ vào tai Bì Bì một dãy số, không sai một số nào.
Bì Bì im lặng lắng nghe, ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Không sai. Mật mã còn lại anh muốn biết bây giờ?”
“Đúng vậy. Món đồ đó liên quan đến vận mệnh của tộc Hồ, tôi muốn lấy được nó càng nhanh càng tốt, đem về phố Súc Long giao cho Thanh tang.”
Bì Bì âm thầm tính toán, chuyện của tộc Hồ cứ chiếu theo quy tắc của tộc Hồ mà làm, điều kiện để giao ra mật mã trước kia Hạ Lan cũng đã dặn dò rồi, mười số mật mã mà Quan Hạt nói, trình tự rất chính xác, thủ tục xem như hợp lệ, cô không có lý do gì không giao. Vì thế, cô bèn ghé tai anh ta, nói ra dãy mật mã, chỉ đọc qua một lần, Quan Hạt đã gật đầu tỏ ý đã nhớ rõ.
“Trí nhớ của anh tốt thật.”
“Cảm ơn phu nhân đã khen ngợi.” Anh ta cười nhạt: “Ngoài ra, người còn phải đưa cho tôi một chiếc chìa khóa nữa. Nếu không thì cho dù tôi có biết rõ mật mã két săt thì cũng không mở được.”
“Chìa khóa đang ở trong tay Hạ Lan Huề.”
Quan Hạt liền biến sắc: “Phu nhân, trước khi Tế ti đại nhân ra đi, hẳn đã căn dặn cô, chiếc chìa khóa và mật mã phải được giao cho Tế ti kế nhiệm?”
“Nhưng Tế ti đại nhân đã quay trở lại rồi! Vui ghê, anh ta đòi tôi có thể không đưa sao?”
“Thế nhưng…”
Có lẽ, anh ta cảm thấy giải thích với Bì Bì sẽ rất phức tạp, Quan Hạt mở miệng định nói rồi lại thôi. “Có cách nào có thể lấy lại chìa khóa đó được không?”
Bì Bì ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng lại âm thầm dậy sóng. Xem chừng tình hình chính trị trong tộc hồ đã có chuyển biến gì đó rất lớn. Thanh Tang nhiếp chính, Hồ Đế lại trốn đi, Tế ti mới nhận chức hiễn nhiên sẽ đứng về phía Thanh Tang, cô nên tin tưởng một bên, nhưng nên giúp đỡ bên nào đây?”
Xét về tình hay về lý, Bì Bì đều phải nên giương cao lá cờ ủng hộ Hạ Lan Huề. Nhưng tính tình của Hạ Lan Huề sau khi trở về đã thay đổi rất nhiều, đối xử với cô rất thô bạo, cô nghi ngờ, liệu đó có phải Hạ Lan Huề thật sự hay không. Nếu chiếu theo lời dặn của Hạ Lan ngày trước, tin tưởng Quan Hạt là không sai. Nhưng trong tình huống mọi chuyện đều mập mờ không rõ ràng, vẫn khăng khăng giữ vững nguyên tắc liệu có sai không? Nếu sai cũng không thể trách cô được! Nhưng ngộ nhỡ mục đích của Quan Hạt là hòng đánh cắp bí mật để bắt tay với Thanh Tang lật đổ Hạ Lan thì sao? Nếu vậy, Bì Bì tuyệt đối không để cho anh ta được toại nguyện!
Bì Bì càng nghĩ càng rối, bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã giao mật mã cho anh ta quá dễ dàng… đang bối rối trong dạ, thì phía sau vang lên tiếng bước chân. Chưa kịp quay lại nhìn, thì “Vèo” một tiếng, một luồng kình phong bất ngờ ập về phía Quan Hạt, Quan Hạt rút kèn đồng bên thắt lưng ra, trở vay đỡ lấy, người vút lên mấy trượng phóng về phía kẻ vừa tập kích.
“Keng!” Một tiếng, Kèn đồng của Quan Hạt đánh trúng chiếc nỏ sắt trong tay Kim Địch, những tia lửa từ cuộc va chạm tóe ra xung quanh khiến hai người đều phải lùi một bước, Kim Địch quát lên: “Bì Bì, chỗ này không phải chỗ để cô ở đó ngẩn người, mau quay trở về đi!”
Bì Bì liền quay đầu bỏ chạy, Quan Hạt và Kim Địch chém giết ngay phía sau. Cô vừa chạy được mười bước, trên trời đột nhiên tối sầm, một bầy chim đen bổ nhào xuống người cô. Bì Bì đưa hai tay ôm lấy đầu núp vào dưới tán cây, thì nghe một tràn “vèo, vèo, vèo” vang lên, một loạt tên ghim ngay dưới chân cô. Lá cây kêu lên rào rạt, hình như có ai đó đang đi giữa tán rừng. Những mũi tên không ngừng bay về phía cô, một mũi ghim ngay sát cánh tay cô, phụt ra một ngọn lửa xanh lam…
Vô minh chi hỏa tiễn của Hoạn linh sư! Bì Bì tái mặt, liền tăng tốc độ chạy, bất chợt đâm đầu vào một người, cô không kìm được hét lên một tiếng. Một cánh tay mạnh mẽ giữ cô lại.
“Hạ Lan!”
Bì Bì như gặp được cứu tinh, liền bất chấp tất cả leo lên lưng ôm lấy cổ anh, rụt đầu trên lưng anh.
“Ngày thường gặp tôi chẳng nói được câu gì hay ho, đến lúc quan trọng mới biết nhảy lên người chồng, Bì Bì em cũng không ngốc lắm nhỉ!” Ai đó vô cùng tức giận.
Bì Bì không để ý đến anh, chỉ lo ôm chặt anh: “Mấy con chim đó có ăn thịt em không?”
“Đừng lo, bọn chúng chỉ ăn những người có IQ hơn 100, em thì không cao như vậy! Dù chúng có hứng thú với em thì cũng không ăn sạch đâu, tối đa chỉ ăn hai con mắt của em thôi…”
“Hả, a,a….”
Hạ Lan Huề bất thình lình ôm cô, đằng không nhảy lên một cái, đến mười trượng, liền tung Bì Bì lên trời, động tác giống như người ta nhảy lên ném bóng vào rổ vậy.
“Á!!!!”
Cơ thể Bì Bì bay ra ngoài, đàn chim nghe tiếng liền đuổi theo. Trên không trung Bì Bì lập tức bật khóc, Hạ Lan Huề, té ra anh ném tôi làm thức ăn cho chim sao! Cô vội vàng nhắm chặt hai mắt, sợ đàn chim sẽ ăn hai con mắt cô như lời Hạ Lan đã nói, cơ thể bay đến đỉnh đường parapol thì đột ngột rơi xuống. Mắt thấy mình sắp rớt xuống đất, thì bỗng được một vòng tay ai đó tiếp được. Bì Bì liền định thần nhìn kỹ, người đó là Phương Tôn Mi. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, Phương Tôn Mi đã ném cô đi tiếp, phút chốc, Bì Bì lại lăng không lần nữa. Đàn chim lại tiếp tục đuổi theo, nhưng lúc này không phải hướng về cô. Lúc người cô sắp va vào một gốc cổ thụ, thì bất ngờ trong tán lá có một người thò đầu ra, đưa tay tiếp lấy cô một cách vững vàng, nhưng người đó chính là Kim Địch. Bì Bì sợ đến nỗi tim cũng ngừng đập, cô la lên với Kim Địch: “Mau thả tôi xuống đi!” Kim Địch cười ha ha hai tiếng, ôm cô nhảy từ trên cây xuống, từ từ đặt cô đứng xuống đất: “Cô về phòng trước đi. Chúng tôi còn phải đuổi chim nữa.”
Bì Bì ngó nghiêng: “Chúng không đuổi theo tôi nữa chứ?”
“Hạ Lan đã dụ bọn chúng đi rồi.”
“Thế Hạ Lan, anh ấy… có an toàn không?”
“Không biết anh ta có an toàn không, chỉ biết là tôi đói bụng rồi.”
Bì Bì cúi xuống nhìn chiếc nhẫn trên tay, nó đã chuyển sang màu đỏ, liền lập tức như gặp ma, vôi vàng co giò bỏ chạy.