Tác giả: DanteSparda
Ngồi xuống bên cạnh Xích Luyện Xà Vương, Hồng Liên buồn bã mở miệng nói: “Ngươi có nghe không, họ định giết ngươi đó!” Con rắn hơi sụp lại mi mắt nhìn về phía Hồng Liên. Nó nghe được nàng nói với giọng buồn buồn: “Có thể sẽ còn iết cả ta và phụ vương...” Con mắt xinh đẹp Hồng Liên nhìn về phía Hàn Vương An đang lâm vào hôn mê ở trước mặt mình, tiếng thở dài từ miệng nàng phát ra: “Thôi, ngươi có nghe cũng sẽ không hiểu.”
Hồng Liên có chút suy sụp, hai tay nắm lại đặt ở dưới cằm, mặt buồn bã nói: “Ta cũng như ngươi, đều bị kẻ xấu giam ở đây. Hôm trước, ta còn chê với phụ vương cái giường của ta không đủ mềm. Bây giờ ta lại...” Đôi mắt nàng đã chảy ra hai dòng thanh lệ: “Ta muốn cùng phụ vương trở về vương cung. Vệ gặp lại cửu ca và ta muốn đi tìm hắn nữa!” Nhớ đến Long Ngạo Thiên, đôi mắt nàng càng trở nên đau buồn hơn. Ngồi suy sụp, hai tay ôm mặt, nàng khẽ nói: “Ta không muốn chết!”
Tiếng khóc dường như đả động Xích Luyện Xà Vương, nó liên tục cọ cọ đầu vào người Hồng Liên đem nàng an ủi. Đôi mắt dường như tràn đầy nhân tính hoá nhìn về phía nàng. Chút ánh sáng lờ mờ chiếu vào trong mắt nàng, Hồng Liên dường như đã quyết định gì đó. Nàng trực tiếp treo lên cây mang theo Xích Luyện Xà Vương ở trên vai. Ánh sáng đập vào mắt con rắn, Hồng Liên khẽ nói: “Ngươi trốn đi đi!”
Xích Luyện Xà Vương xà vương bò ra ngoài cửa xổ. Tuy nhiên nó vẫn không dám di chuyển về phía trước. Hồng Liên chớp chớp đôi mắt nhìn về phía nó hỏi: “Sao ngươi vẫn không muốn rời đi? Lẽ nào...” Nàng trực tiếp đi về phía cánh cửa sổ vươn đầu sau đó ngửi ngửi mùi hương ở nơi đó. Một mùi hương đậm bay vào mũi nàng khiến cho nàng nhăn mày: “Hùng hoàng?”
“Thảo nào rắn không dám ra ngoài!” Hồng Liên thầm nghĩ. Loại hùng hoàng này đối với rắn giống như là khắc tích. Chúng rất sợ loại hùng hoàng này. Nàng ngay lập tức vươn tay xé lấy một mảnh vải trên quần nàng. Bàn tay nhẹ nhàng lau chùi song cửa sổ đảm bảo bột hùng hoàng còn không ở nơi đó.
“A” Một vết xước đâm vào tay của nàng khiến cho Hồng Liên khẽ kêu lên. Giọt máu nhỏ xuất hiện trên ngón tay, nàng đưa ngón tay lên miệng mút nhẹ. Sau đó nàng lại tiếp tục lau thật sạch song cửa sổ. Đến khi mùi hùng hoàng không còn nữa, Hồng Liên mới quay ra nhìn Xích Luyện Xà Vương nói: “Được rồi, ngươi đi đi!” Con rắn bò ra bên ngoài nhưng vẫn lưu luyến quay đầu nhìn về phía Hồng Liên, nàng lập tức phẩy phẩy tay: “Đi đi, đừng lo cho ta! Sẽ có người đến cứu chúng ta mà...” Thấy con rắn đã đi xa, Hồng Liên khẽ nói: “Ngươi mau đi đi, đi xà vào, tuyệt đối đừng để bị bắt.”
“Tứ công tử?” Phỉ Thuý Hổ kinh ngạc nhìn về phía Cơ Vô Dạ ở phía trước mặt mình khẽ nói: “Ý tướng quân là...”
“Không sai...” Cơ Vô Dạ nhẹ nhàng gật đầu một cái. Hắn lại nốc lên một cốc rượu: “Hắn đã ngầm tỏ thái độ muốn hợp tác với ta.”
“Nếu muốn hợp tác...” Phỉ Thuỷ hổ dần dà đến bên cạnh Cơ Vô Dạ. Hắn không quên cầm theo bình rượu rót vào trong cốc thuỷ tinh của Cơ Vô Dạ: “chắc hẳn tứ công tử cũng đã tỏ chút thành ý”
Nhận rượu rót từ tay Phỉ Thuý Hổ, con mắt Cơ Vô Dạ thời đảo qua: “Điều kiện mà hắn ra khiến ta cũng hết sức lung lay.”
Đôi mắt Phỉ Thuý Hổ híp lại cười: “Không biết là...”
“Hưhư...” Tiếng cười nhẹ từ miệng Cơ Vô Dạ truyền ra. Ánh mắt thâm thuý nhìn về phía ly thuỷ tinh đang đựng một đám rượu trong suốt bốc lên hơi rượu. Rõ ràng loại rượu có nồng độ rất cao. Chỉ có rượu như vậy mới xứng đáng thân phận của hắn. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Bất giác cô ta đã trưởng thành đến tuổi phải lấy chồng rồi. Hồng Liên công chúa...” Cơ Vô Dạ lâm vào thất thần cho đến khi tay Phỉ Thuý Hổ xua xua vài cái thì Cơ Vô Dạ mới hồi thần.
“Hồng Liên công chúa...” Phỉ Thuý Hổ kinh ngạc mở miệng hô lên: “Đó là một tuyệt thế mỹ nhân...” Bàn tay đưa lên chạm nhẹ vào tay Cơ Vô Dạ, Phỉ Thuý Hổ cười: “Trong vô số công chúa của vương thượng có cô ta là được sủng ái nhất. Nếu vụ này mà thành là tướng quân có thể dấn thân vào công tộc nước Hàn, được lợi không nhỏ.”
Cơ Vô Dạ đem một viên minh châu nên lắm chặt. Lòng bàn tay hắn chảy ra một đám bột mịn. Phỉ Thuý Hổ đảo con mắt như suy tư điều gì đó nói: “Chuyện này thì phải xem tướng quân quyết đoán thế nào thôi!”
Đôi mắt Cơ Vô Dạ nhăn lại, bàn tay phẩy phẩy nói: “Vậy là sao?”
Bàn tay Phỉ Thuý Hổ đưa lên nắm lấy một mảnh vàng nói:”Đạo kinh doanh không gì khác ngoài tính toán, cân bằng vốn liếng, rủi ro và lợi ích. Muốn có lợi nhuận cao thì buộc phải thêm chi phí. Nếu tướng quân dùng số vàng trong tay mình đổi lấy một mỏ khoáng vẫn chư khai phát, rủi ro không hề nhỏ.”
Lắc lư cốc rượu trong tay, Cơ Vô Dạ nhăn mày hỏi: “Ngươi lo trong mỏ khoáng đỏ không hề có bảo thạch?”
Ngón tay Phỉ Thuý Hổ đưa lên phe phẩy, vẻ mặt có chút sùng bái khi nói chuyện: “Hàng hiếm giá cao, đó là đạo kinh doanh của Lữ tướng nước Tần. Nhưng nếu hàng chưa thể đối lấy đủ giá trị thì chẳng phải được không bằng mất sao?”
Lập tức những lời này đáng động Cơ Vô Dạ, hắn lâm vào suy nghĩ và lẩm bẩm: “Hàng hiếm giá cao, cũng có vài phần lý”
Phỉ Thuý Hổ lúc này lên tiếng nói: “Trong các vị công tử thì Tứ công tử là người có dã tâm khá lớn, khó mà khống chế. Chúng ta có thể lựa chọn một vị công tử khác còn lại của vương thượng đẩy người này lên ngôi. Điều kiện là sau khi lên ngôi phải đem Hồng Liên công chúa gả cho tướng quân. Tướng quân đâu nhất thiết phải liên hợp với Tứ công tử Hàn Vũ?”
“Ừm...” Cơ Vô Dạ lẩm bẩm nói: “Lão Hổ, ngươi nói có lý. Tuy nhiên nếu như ta tuỳ tiện đẩy lên một kẻ thay thế làm Hàn Vương. Đến lúc đó trước sức ép của văn võ bá quan, tân Hàn Vương chưa chắc sẽ đem việc này hoàn thành. Thế nên ta mới e ngại!”
“Đặt cược vốn liếng lên một vật e là nguy hiểm quá cao!” Phỉ Thuý Hổ tiếp tục rót rượu vào ly rượu của Cơ Vô Dạ. Hắn vừa cho Cơ Vô Dạ thấy những suy nghĩ trong lòng mình: “Chi bằng tướng quân cứ bảo vệ vương thượng bình an trở về, né tránh rủi ro. Lúc đó hẵng ngồi yên nâng giá, tứ công tử cũng không dám không theo!”
Miệng Cơ Vô Dạ xuất hiện nụ cười thoả mãn, hắn nhấp một ngụm rượu sau đó nói: “Lão Hổ à...” Bàn tay vỗ lên vai Phỉ Thuý Hổ mà khen ngợi: “Ngươi quả đúng là một thương nhân tinh ranh.” Thân mình đứng dậy, Cơ Vô Dạ ra vẻ cao thâm nói: “Nhưng đạo kinh doanh và đấu tranh quyền lực vẫn có sự khác nhau xa lắm...”
Cánh cửa mở ra, Hồng Liên ngồi ở bên cạnh Hàn Vương An thấy được Bách Độc Vương cầm con dao săm săm đi vào. Khuôn mặt lão già tràn ngập vui mừng: “Bây giờ, chỉ cần lôi túi độc của ngươi ra luyện chế là được rồi!” Ngay sau đó quan sát xung quanh, Bách Độc Vương kinh ngạc nhìn về phía Hồng Liên: “Hế... Vương Xà của ta đâu?”
Bàn tay Bách Độc Vương siết chặt, hắn đi về phía Hồng Liên với vẻ mặt dữ tợn nói: “Là ngươi làm hả?” Túm lấy tóc Hồng Liên trực tiếp kéo lên mặc cho nàng phát ra kêu rên đau đớn. Vẻ mặt Bách Độc Vương trở nên dữ tợn: “Ngươi thả nó đi?” Thân mình Hồng Liên ngã phịch xuống đất làm cho nàng cảm giác được có chút đau đớn.
Con mắt Bách Độc Vương tràn đầy hung tợn nhìn về phái Hồng Liên. Hiên giờ Hồng Liên trong tay hắn đem Xích Luyện Xà Vương thả chạy lại nhớ đến mối quan hệ giữa Long Ngạo Thiên. Bách Độc Vương ẩn ẩn đã có sát ý với Hồng Liên. Hắn vươn tay trực tiếp túm lấy cổ Hồng Liên, tay con lại vươn đoản đao lên.
Con mắt Hồng Liên trực diện với con mắt hung tợn của Bách Độc Vương, nàng không sợ hãi chút nào nói: “Ta là con tin, lão không được giết ta.”
“Ai bảo ta giết ngươi...” Nghĩ điều gì đó, Bách Độc Vương dùng con mắt tràn đầy oán độc nhìn về phía Hồng Liên: “Ngươi sống cũng có thể trở thành công cụ luyện độc của ta.” Song hắn còn chưa có nói hết thì Xích Luyện Xà Vương xuất hiện trực tiếp há miệng đớp về phía lão già một cái.
“Hơ...” Con dao găm sắc nhọn trong lúc tranh đấu với Xích Luyện Xà Vương đã xẹt lên vai Hồng Liên tạo ra một vết xước nhỏ.
Con rắn lập tức lao về phía Bách Độc Vương, ngay lập tức Bách Độc Vương vươn tay ra liên tục dùng đoản đao chém lung tung. Nó trực tiếp chém trúng Xích Luyện Xà Vương đem con rắn đẩy lùi lại. Thân hình lão già cũng đứng dậy đề phòng nhìn về phía con rắn.
Hồng Liên buồn bã nói: “Ta đã kêu ngươi đừng có quay lại rồi mà...” Nàng chơ mắt nhìn thấy Bách Độc Vương đưa tay phun ra một ngụm khói độc đánh cho Xích Luyện Xà Vương rơi vào hôn mê. Sau đó, Bách Độc Vương vươn tay túm lấy đầu Xích Luyện Xà Vương đưa lên. Con dao thì khứa vào thân thể Xích Luyện Xà Vương. Hồng Liên không chịu nổi trực tiếp nhảy người đẩy bay lão ra.
Leng keng... Con dao rướm máu rơi trên mặt đất phát ra từng tiếng leng keng. Xích Luyện Xà Vương thoát khỏi tay mình làm lão già vô cùng tức giận. Lão già ngay lập tức hất bay Hồng Liên làm cho nàng đập mạnh vào tảng đá, đầu óc nàng có chút choáng váng rơi vào hôn mê.
Lập tức một đám rắn từ khắp trung quanh bò tới bắt đầu liên tục tấn công về phía Bách Độc Vương. Bắt ép Bách Độc Vương lùi lại. Xích Luyện Xà Vương từ từ đi về phía Hồng Liên. Cả người con rắn chảy đầy máu tươi, dường như Hồng Liên nghe hiểu được ý tứ của Xích Luyện Xà Vương, nàng nói: “Ý ngươi là...” ngay sau đó nàng lắc lắc đầu nói: “Không được.... tuyệt đối không được!”
Xích Luyện Xà Vương bò tới bên cạnh nàng, nó vươn miệng mình ra như nhả ra thứ gì đó. Ngay khi Bách Độc Vương đi về phía nó, nó trực tiếp há miệng cắn về phía Bách Độc Vương. Nhưng Bách Độc Vương nhanh hơn trực tiếp dùng thanh chuỷ thủ đâm phập Xích Luyện Xà Vương cắm xuống mặt đất.
“...” Trái tim Hồng Liên như đau thắt lại. Hai hàng nước mắt chảy ra. Bàn tay nàng như có thứ gì đó lấp lánh. Nàng mở tay ra thì một viên ngọc nhỏ có dính máu lấp lánh trong tay nàng. Một giọt lệ rơi vào trong viên ngọc đang phát ra ánh sáng hồng hồng này.
“Nang độc!?” Bách Độc Vương kinh hãi hô lên. Hắn ngay lập tức vọt lên muốn cướp lấy viên ngọc này thì Hồng Liên đã trực tiếp đem viên ngọc nuốt vào trong miệng mình. Ngay lập tức một đám rắn bò dậy, chúng ngẩng cao đầu theo ánh mắt Hồng Liên. Mỗi bước đi của nàng, đám rắn độc đều hành xử theo nàng ép Bách Độc Vương lùi lại.
“Đủ rồi...” Một âm thanh vang vọng rơi vào trong tai Bách Độc Vương: “Lùi lại đi! Ngươi đã vi phạm mệnh lệnh của ta rồi sao, Bách Độc Vương. Hết lần này tới lần khác vi phạm ý chí của ta. Ngươi muốn chết sao?” Ở trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ rơi vào tai Bách Độc Vương.
“A...” Một con rắn độc nhân cơ hội này trực tiếp cắn vào tay Bách Độc Vương ép cho Bách Độc Vương lùi lại. Bàn tay hắn phất bay con rắn sau đó sợ hãi nhìn về phía Hồng Liên. Đem cánh cửa vội vã đóng lại, Bách Độc Vương cầm cánh tay đang biến thành màu đen của mình nhanh chóng rời đi.