- Trang chủ
- Thư Hối Lỗi Của Chồng Trước
- Chương 7
Tác giả: Kim Cát
Thẩm tâm ngập ngừng , "Em có thể giúp anh sửa sang lại. . . . . ." Nghĩ nghĩ, lại sợ anh nghĩ đến cô đem bản thân trở thành nữ chủ nhân, "Đừng hiểu lầm, em giúp anh sửa sang lại phòng ở, xem như tiền ở nhờ." Tần Thương Hải đột nhiên dừng lại động tác, nhìn cô. Thẩm Tâm cho là mình nói sai rồi, im lặng không dám hé răng. Thật là kỳ quái, cô là vợ anh, thế nhưng nói muốn ở nhờ? Tần Thương Hải cảm thấy có chút vớ vẩn, quăng chổi qua một bên, không quét, ngồi trở lại sô pha.
"Ngồi xuống." Anh chỉ về phía đối diện, Thẩm Tâm vẫn dáng vẻ như cũ giống học sinh tiểu học, căng thẳng cẩn thận ngồi xuống. Khi đó anh vẫn không thể hiểu được, hoàn cảnh trưởng thành của Thẩm Tâm từ nhỏ , làm cho cô tới chỗ nào đều không thể thật sự coi như nhà mình, không thể xuất ra can đảm, đúng tình hợp lí tranh thủ được tất cả. Nhưng anh vẫn là hiểu được một việc, không hiểu được tất cả, nhưng ít ra nhắm một mắt mở một mắt. Cho dù anh không cần người vợ này, chẳng lẽ coi cô như người xa lạ?
"Cô không cần ở nhờ, cũng không cần làm người quét dọn." Tuy rằng, anh bắt đầu không chịu nổi cái chuồng heo này, nhưng đây là chuyện anh nên giải quyết. "Tôi không biết cô tới làm gì, bất quá cô đã đến đây, tôi có trách nhiệm với cô." Anh dù gì cũng là nam tử hán, chăm sóc người già, phụ nữ trẻ em cũng là điều nên làm.
"Là cha. . . . Là Tần gia gia muốn em đến." Cô cẩn thận nhìn phản ứng của anh, "Ông ấy muốn em tới thăm anh một chút, hỏi anh sau khi tốt nghiệp có muốn về nhà hay không, hay công tác tại nơi này?" Cuối cùng vẫn là yêu thương con trai nhỏ nhất, giận thì giận, nhưng không cách nào không quan tâm. Thật ra ông ngoại muốn cô đến, còn có mục đích khác, chính là hi vọng cô dâu mới nố lại tình xưa.
Nhưng mà Thẩm Tâm không khua chiêng gõ trống. Coi như cô lùi bước, cô đã làm cho Tần Thương Hải phải trả giá bằng hôn nhân thiêng liêng, không thể nào lại nhẫn tâm làm cho anh không thể theo đuổi tự do.
Tuy rằng đối với cô gái kia rất áy náy, nhưng Thẩm Tâm không nghĩ nhiều quá, nếu Tần Thương Hải bằng lòng vì cô gái kia xuất ra quyết đoán cùng người nhà thương lượng, về tình về lí, cô đều nên giúp anh. . . . .
Về tình về lí.
Về tình là luyến tiếc vì anh không thể cưới được cô gái anh yêu, về lý là năm đó cô quá nhát gan, không dám cùng anh phản kháng cuộc hôn nhân thiệt thòi này.
Thật ra chuyện này nói miệng thì dễ, còn muốn làm, chỉ sợ là so với đau lòng còn khó chịu hơn đi?
Nghĩ tới việc anh ôm bạn gái có thân hình nóng bỏng kia, lòng cho quặn đau từng đợt, cùng với năm đó ở trong phòng luyện đàn nhìn anh cùng bới cô gái khác vuốt ve nhau thì nỗi đau đớn không thể nào so sánh được.
Không muốn yêu cô, tại sao phải trêu chọc cô? Cô có thể oán giận, nhưng lại không có thói quen đó.
"Tôi không có nghĩ tới việc đó, lần sau rồi nói." Đêm nay cô đến đã làm anh không kịp trở tay, dù sao anh cũng cần thời gian suy nghĩ. Tần Thương Hải đứng lên, "Nếu cô đói bụng,trong tủ lạnh có thức ăn đông lạnh và sữa đặc, trong ngăn kéo có mì ăn liền và đồ hộp."
"Vâng."
Tần Thương Hải nhớ tới hành lí của cô, suy nghĩ, căn phòng này của anh, cũng chỉ có thể một người ngủ. . . . .
"Em có thể ngủ phòng khách." Thẩm Tâm nói.
"Ngủ phòng tôi trước đi, ngày mai suy nghĩ cách khác." Tuy rằng vừa nói ra chưa hết lời anh liền hối hận, nhưng cũng không có cách lựa chọn nào khác.
Anh luôn mang những cô gái khác về đây ăn chơi trác táng, bây giờ nhìn lại gian phòng kia quả thật là cái ổ phóng túng! Anh nói không ra nguyên nhân, nhưng muốn Thẩm Tâm ngủ trong ổ phóng túng đó, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Anh cũng không muốn Thẩm Tâm nằm trên cái giường mà nhiều cô gái khác đã lăn lộn qua, nhưng sàn nhà rất lạnh, chỉ có một tấm thảm đã không biết bao lâu chưa giặt, so với cái ổ chó cũng không bằng, cho nên tốt nhất chính anh sử dụng.
Sắc mặt đại thiếu gia không tốt ra lệnh Thẩm Tâm ngủ trên giường, trong phòng duy nhất có chăn tơ tằm - anh chán nản lại chán nản, cuộc sống hưởng thụ cùng chi tiết không có làm giảm bớt tiêu chuẩn. Dù sao cũng là được cưng chiều thành thói quen từ nhỏ, anh không đến mức làm cho bản thân sử dụng chăn gối dơ bẩn, có người ngoài đến lăn lộn, liền đem chăn gối đổi mới toàn bộ, tóm lại trên bề mặt nhất định không có tóc nữ nhân khác hay mùi nước hoa.
Tối hôm đó, Thẩm Tâm ngủ trên giường, mà Tần Thương Hải ngủ trên sàn nhà, hai người đưa lưng về nhau lưng, lại suy nghĩ lung tung giống nhau, một đêm không ngủ.
**************************************
Thẩm Tâm ngày hôm sau mới biết được, Tần Thương hải nói với người đẹp kia cô là em họ anh. Cô ngoan ngoãn nhận lấy thân phận mới này, ít nhất Tần Thương Hải không phát giận với cô, cái này có được xem là bước tiến?
Thật ra trước khi đến tìm anh, cô vẫn rất lo lắng anh sẽ nổi giận với cô, sẽ đuổi cô đi, tối hôm đó cô nên đi tìm khách sạn trước để ngủ lại, nhưng chính là đột nhiên ngây ngốc, nghĩ nên mạo hiểm một lần.
Tới khi trời hừng sáng thì Thẩm Tâm cũng ngủ được vì quá mệt nhọc, khi tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
Cô ra khỏi phòng, bởi vì cảnh tượng trong phòng khách mà sững sờ.
Tần Thương Hải trên mặt không có râu, mặc dù đầu tóc xõa tung buồn cười, đại thiếu gia cầm chổi, đang quét sàn.
Đúng vậy, anh quét sàn, mà chuồng heo thăng cấp thành chuồng chó, so với ngày hôm qua sạch sẽ hơn một chút.
"Dậy rồi à? Trên bàn có bánh mì, tuy rằng nguội lạnh, chịu khó một chút, tôi xong bên này thì ra ngoài ăn cái gì đó."
"Em giúp anh." Cô như thế nào lại không biết xấu hổ chính mình ngồi xuống anh trong khi anh rất bận rộn.
"Kêu cô ăn thì ăn đi, dài dòng cái gì." Vẻ mặt Tần Thương Hải không kiên nhẫn, học đại học này ba năm, tính tốt anh học được không nhiều lắm, tính hư thì có cả đống, nói tục biết không ít, nói chuyện thỉnh thoảng có chút mùi giang hồ.
Thẩm Tâm đành phải ngoan ngoãn đi từ từ đến bàn ăn cơm.
Có chút khó ăn, nhưng nhìn ra được Tần Thương Hải đã rất cố gắng chế biến phong phú.
Ngày hôm đó, Tần Thương Hải đưa cô đến cửa hàng bách hóa mua một cái giường, còn mua một ít đồ dùng. Thẩm Tâm muốn từ chối, muốn anh đừng phiền toái, Tần Thương Hải chỉ quay đầu lại nhìn cô nói một câu: "Đừng dài dòng!"
Vào lúc ban đêm, Thẩm Tâm tắm rửa xong đi ra phòng tắm, Tần Thương Hải vừa vặn từ bên ngoài trở về, anh đến tiệm cắt tóc dưới lầu, đem cái đầu quỷ dọa người kia xử lí xong.
*******************************************************
Tần Thương Hải giống như dự định làm cho cô ở lâu, tuy rằng người lớn Tần gia ngay từ đầu cũng không có ý muốn cô làm vậy, bất quá Thẩm Tâm thật ra cũng không mấy lạc quan.
Là nàng rất bi quan cũng quá nhát gan, ba năm trước đây anh phát ra tính khí này với cô, sau khi kết hôn cố tình bỏ qua cùng lạnh lùng, làm cho cô ba năm này mỗi khi nhớ tới đều rất khổ sở. Cho nên cho dù mấy ngày nay cùng Tần Thương Hải ở chung coi như hòa hợp, Thẩm Tâm vẫn có chút cẩn thận.
Ai dạy nàng quá để ý, không thể không cẩn thận cẩn thận.
Đang lúc nghỉ dài hạn, ban ngày Tần Thương Hải không có lớp, Thẩm Tâm cũng không phải người thích ra ngoài, cho nên phân nửa thời gian là ở trong phòng, Thẩm Tâm phần lớn là đọc sách và vẽ tranh, Tần Thương Hải bình thường mở TV, thật ra gần như không yên lòng, thình thoảng cùng Thẩm Tâm tán gẫu chuyện trong nhà và tình hình của cô gần đây.
Thật kì diệu, đi qua ba năm, phần lớn thời gian anh sống đều mơ mơ màng màng, giống như trong lúc bất chợt rơi đến một nơi điên cuồng, mỗi người đều rít gào thét chói tai thế giới khác - có lẽ là tâm linh của anh phản ứng ở vị trí hoàn cảnh mới, ngay cả căn phòng này đều tràn ngập trí nhớ hỗn độn mục nát của anh. Nhưng cô nữ sinh kia. . . . . Ở trong lòng anh cô vĩnh viễn là nữ sinh mềm mại thẹn thùng, cô ngồi đằng kia, chưa từng quấy rầy anh, đột nhiên anh lại cảm giác thế giới này vốn nên là yên tĩnh mà điềm tĩnh, khắp nơi phảng phất nắng ấm mùa đông, đen tối cùng với mục nát không nên tồn tại. ANh không thể không nhìn cô, mỗi khi dừng mắt trên người cô anh có cảm giác không thể rời mắt.
Cứ duy trì quan hệ như vậy, ở trong lòng anh vạch ra một giới tuyến, không cần phải vượt qua, hòa bình cùng tồn tại, thân mật ở chung, đối hai người đều tốt.
Tần Thương Hải không mang bạn về nhà, mà hình như anh cũng cố ý không cho Thẩm Tâm tiếp xúc bạn anh, Thẩm Tâm không khỏi cảm thấy có chút bị thương.
Cô chỉ có thể tự nói với mình, chỉ cần Tần Thương Hải chấp nhận cùng cô hòa hảo cũng đủ, huống chi bạn của anh có phải cũng bao gồm bạn gái của anh? Muốn xem anh và bạn gái tình cảm, bản thân lại phải làm bộ không có gì xảy ra, điều đó thật sự rất thống khổ, cô vẫn cho tình trạng hiện tại tốt hơn nhiều.
Nhưng Thẩm Tâm không biết, Tần Thương Hải có lo lắng. Thẩm tâm rất đơn thuần cũng quá hiền lành, mà anh biết rỏ ba năm qua anh lui tới với dạng người gì, nếu để cho bọn xấu này cấu kết với nhau biết sự tồn tại của Thẩm Tâm, chỉ sợ anh không chú ý, Thẩm tâm như cừu non rơi vào miệng sói.
Anh thậm chí cùng Thẩm Tâm soạn ba điều qui định, nều anh không có nhà, có người nhấn chuông cửa, nhất định không được phép mở cửa, điện thoại tới nếu không phải số của anh cũng không được nhận, quả thật đem cô trở thành cừu nhỏ, anh trở thành cừu mẹ.
Trên thực tế thời gian anh không ở nhà rất ít, nếu là ra ngoài, cũng là đi cùng Thẩm Tâm.
"Hôm nay giữa trưa ra ngoài ăn đi." Tần Thương Hải nói, nhớ đến Thẩm Tâm đã tới mấy ngày, đều là anh đưa cô đi diêu thị mua nguyên liệu nấu ăn trở về cô chuẩn bị bữa trưa bữa tối, tuy rằng chủ yếu là anh thật sự có chút ít nhớ hương vị đồ ăn gia đình, càng nhớ trước kia thường chuồn êm đến Thẩm gia ăn đồ ăn cô làm, nhưng mà ruối cùng cô cũng là khách, ngay cả một bữa ăn đều không có mời cô đi thì thật sự không thể nào nói được.
"Tốt." Thẩm Tâm tự nói với mình không thể biểu hiện nhảy nhót, chính là đi ra ngoài ăn cơm trưa, cũng không phải muốn hẹn hò.
Nhưng mà, thật khò có dịp hai người họ không phải ra ngoài vì mua đồ dùng, cũng chỉ đơn giản là ăn cơm - thật ra thì cho dù là cùng nhau đi ra ngoài một lát, cô cũng rất vui vẻ.
Vốn là Tần Thương Hải tính mang cô đến nhà hàng Pháp hoặc khách sạn cao cấp dùng cơm, bất quá anh nhớ tới Thẩm Tâm không quá thích nơi như vậy, tay nghề của cô rất tốt là đúng vì mỗi lần cả nhà Thẩm gia năm người trang phục gọn gàng ra ngoài ăn cơm thì cô đều chủ động yêu cầu để bản thân ở nhà làm đồ ăn tự ăn.
Vừa mới bắt đầu Tần Thương Hải tưởng cậu mợ Thẩm Tâm đối xử với cô không tốt, có một lần vừa thấy người Thẩm gia ra ngoài ăn cơm , anh liền chuồn êm đến theo Thẩm Tâm, nhân tiện da mặt dày làm cho cô ăn nhiều một chút. Sau này anh mới biết được Thẩm Tâm đơn thuần cảm thấy đối với nhà hàng Tây không qua thoải mái, dù sao vợ chồng Thẩm gia đối với cách ăn uống có chút để ý, không có đầu bếp nổi tiếng bọn họ ăn không quen.
Tần Thương Hải tìm được một quán không khí và hoàn cảnh khá sạch sẽ và thoải mái, anh tránh đi các quán quen, tránh gặp người quen.
Quán ăn này nổi tiếng với bánh Hamburg, so với các tiệm anh nhanh bán Hamburg hoàn toàn khác nhau, khối thịt lớn cùng rau xếp tầng tầng lớp lớp,phần còn lại là bánh to mười phần là bánh đại mạch, tràn đầy cảm giác phóng khoáng, trong ấn tượng anh Thẩm Tâm ăn cái gì cũng là nhỏ nhẹ, không thể tưởng tượng được khi ăn phần cơm kia, hai người giống như hai đứa trẻ vẻ mặt háu ăn, còn cười nhạo người đối diện lúc xanh lúc hồng, hai người lấy khay chọn món ăn rồi ngồi đối diện nhau, trên bàn bày đầy thức ăn, càng về sau càng không chia ra cà rốt là ai gọi, salat trên bàn là ai lấy, dù sao cũng là cùng nhau ăn, còn thay nhau cắn hamburg của đối phương xem ai ngon hơn, cãi nhau ầm ĩ, thoạt nhìn cũng không khác mấy với cặp đôi trẻ tuổi ngồi đằng sau. Tại chỗ kia một đám người không mời mà đếm đã đến trước mặt, không khí vẫn là nhẹ nhõm vui vẻ. Cửa tiệm bị đẩy ra thô lỗ, chuông treo trên cửa điên cuồng vang lên.
"Quả nhiên là mày! Cang!" Đám người này không hợp với không gian yên tĩnh của quán ăn nhỏ, vừa vào cửa đã lớn tiếng ồn ào, "Có phải không, mày như thế mà đem râu tóc cạo đi? Mày muốn cải tà qui chính sao?"
"Tao đã nói là Cang ,à, tụi mày còn không tin." Một người nhuộm tóc đỏ lên tiếng.
Một đám người cứ như vậy có mục đích rõ ràng vây quanh bàn hai người đang ăn cơm, các khách khác vội vàng thay đổi chỗ ngồi, chủ quán trong quầy đang do dự có nên báo cảnh sát hay không.
Tuy rằng gần đó còn có một khu nhà mang tiếng xấu ngũ lưu đại học, nhưng mà cửa tiệm này sáng sủa sạch sẽ, khách hàng đều là nhân viên nhà nước hoặc là nhân viên làm thêm, không hấp dẫn được sinh viên thích mới mẻ - ít nhất là không hấp dẫn được sinh viên viện "tà ác đại học", bọn họ chỉ thích hộp đêm, nơi mà trên tường chó thể vẽ loạn xạ, góc tường có thể hút ma túy, toilet có thể làm nơi tạp giao. Vang danh khắp nơi là "Tà ác đại học", tuy rằng nói là đào tạo vài nhà thiết kế và nhà nghệ thuật rất giỏi, nhưng phong cách trường học thật sự mở ra quá, sinh viên ngay cả ngoại hình đều rất không giống người thường, khách yếu tim một chút đã vội vã trả tiền đi ngay. Một đám người náo loạn một hồi cũng không rõ tình huống lắm, không phát hiện xung quanh vòng vây của bọn họ hoàn toàn im lặng.
Vẻ mặt thư giãn vừa rồi của Tần Thương Hải biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đè nén không vui, Thẩm tâm cũng mang vẻ mặt xấu hổ.
Anh không thích cô gặp bạn anh, cô biết.
Tần Thương Hải đối với quyết định sai lầm của mình hối hận không dứt, sớm biết rằng bất kể thế nào đều nên đến khách sạn lớn dùng cơm, ít nhất người ta gác cổng nghiêm khắc, yêu ma quỷ quái không thể đi vào. Hiện tại không biết phải làm gì để nhưng kẻ điên này đừng đánh chủ ý lên Thẩm Tâm.
"Nha. . . . Cang, mày tập ăn chay sao? Đi nơi nào lại đem đến cái bô thanh thuần này? Đây có phải là đàn em lớp dưới Joan không? Ôi mẹ nó! Nữ sinh trong trường siêu khó làm quen, ngươi được lắm đó!" Ngươi đàn ông cao lớn trên mặt trang điểm như đầu lâu đến gần Thẩm Tâm, hại cô sợ đến mức làm rớt thanh khoai tây đang cầm.
"Nếu Cang có niềm vui mới bỏ cô em, có thể đến tìm anh, anh sẽ hảo hảo an ủi em." Dứt lời, đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi, vòng trên lưỡi còn lòe lòe tảo sáng, Thẩm Tâm trên mặt hiện lên vài đường đen,cứng ngắc dời tầm mắt.
Muốn giả bộ làm không biết cũng quá đã muộn, huống chi bọn họ đều thấy qua bộ dáng anh lúc mới nhập học, Tần Thương đành phải ngấm ngầm thở dài, giương giọng nói : "Đừng xằng bậy, cô ấy không phải là cái bô của ta, cô ấy là. . . . . " Những người khác yên tĩnh lại, Tần Thương Hải tốt cuộc cũng có vài khí phách phục chúng, nếu không phải những thứ này từ nhỏ ở phố đen hỗn đến tên côn đồ lớn cũng không đem một công tử giàu có để vào trong mắt.
"Tao cảnh cáo tụi mày, cô ấy là em họ, ai nếu dám động cô ấy một ngón tay, cẩn thận có đầu ngủ không đầu rời giường!"
Đám người kia vẫn bao vây xung quanh anh bàn về vấn đề mê gái, từng cô gái đã cùng anh xảy ra quan hệ đều từng bị mấy tên mê gái kia diễn cảnh bị thô bạo hoặc ngấm ngầm giở trò quỷ. . . . Dù sao những cô gái đó chính là đằng sau cánh cửa đóng kín giở thủ đoạn khó coi, trước kia anh qua lại với những người nhanh nhẹn dũng mãnh vô cùng, ai dám giở trò trêu ghẹo trước mặt các cô ấy, cứ chờ bị cạo sạch đầu, Nhưng Thẩm Tâm không giống, Tần Thương Hải lo lắng nếu các cô gái này hướng Thẩm Tâm đưa ra móng vuốt, Thẩm Tâm chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đánh, vụng trộm khóc than. Về phần lũ đầu heo này, ít nhất cũng nể mặt mũi anh, hơn nữa nhà họ Tần cũng không phải dễ chọc, chắc là không đến mức đưa ra móng vuốt với Thẩm Tâm.
"Là to xác nhưng vẫn còn nhỏ à?" Có người tự cho mình hài hước, một đám người cười ngất trời, bên trong có người đã muốn ngồi xuống lớn tiếng thét to gọi cơm, Tần Thương Hải càng thêm thật sự phiền não.
"Cang. . . . " Tên háo sắc Nhất Hào đi lên, ngồi ở bên tay trái Tần Thương Hải, " Ngươi đem người đẹp đê tiện kia quăng đi à? Mỗi lần gặp cô ta đều ở trước mặt khoe khoang, con mẹ nó thật là muốn xé nát miệng cô nàng!" Thẩm Tâm bị lời nói thô tục làm hoảng sợ mở to mắt, vội vàng cúi đầu làm bộ như như không có việc gì ăn khoai chiên.
"Tao khi nào thì muốn bỏ người đẹp?" Ít nhất bây giờ anh còn cần cô làm tấm chắn. "Còn có, không cần ở trước mặt em họ ta nói những lời thô tục, ba tao rất yêu quý con bé, từ nhỏ đến lớn đều được nuôi dưỡng trong nhà, tụi mày không cần dạy hư, nếu không lúc đó lão già nổi giận đem tiền viện trợ cho ta cắt đứt, chúng mày cũng không cần nghĩ đến việc ăn uống miễn phí."
"Danh môn tiểu thư quả là không giống với. . . . " Bạn xấu trong người hưng phấn nói, còn làm bộ ngẩng đầu lên dùng sức ngửi một cái, "Ngay cả không khí xung quanh cũng có mùi hương đặc biệt." Tiếp theo người nọ xích lại gần, "Tần tiểu thư, xin hỏi họ tên? Tiểu nhân tên là Hanson, chính là Hanson anh tuấn phóng khoáng. . . . " Một chuỗi dài nói tục rơi xuống.
"Tôi. . . " Thẩm Tâm không biếp đáp lại như thế nào, cô vốn không phải họ Tần, lúc đầu cũng không theo họ chồng, hơn nữa cô thật sự bị lời nói thô tục làm cho hoảng sợ, , sợ biểu hiện quá kém, làm cho Tần Thương Hải mất mặt.
"Cút ngay!" Tần Thương Hải đuổi người, anh bắt đầu thêm mắm thêm muối hình dung cha Thẩm Tâm - đương nhiên là anh nói bậy - sẽ làm như thế nào đối phó với những tên vây quanh con gái, tán dóc càng về sau này càng thay Thẩm Tâm cảm thấy đáng thương.
"Ôi mẹ nó! Chú của em có tình tiết yêu mến con gái hả? Quả thật biến thái!"
"Cô bé, mau rời nhà trốn đi, anh đây sẽ che chở cho em!" Con nhím nam nói.
"Mau tìm nơi nương tựa đi! Cứ như vậy cả đời em cũng đừng nghĩ đến yêu đương." Thẩm Tâm cũng không nhịn được cười, cảm thấy đám người kì lạ kia thật ra cũng có tình người.
Tần Thương Hải không biết nên xem nhẹ hay nên hao tổn tâm trí, Thẩm Tâm không bị dọa khóc, bọn bạn xấu tính này trước mắt hành vi cử chỉ cũng coi như là bình thường, nhưng anh nói dối ngược lại làm cho Thẩm Tâm biến thì miếng thịt béo trước lũ đầu heo, rõ ràng bọn họ khả năng không dám động thủ, ngộ nhỡ anh không nghĩ qua là để hỏi thần đã có thể khó nói!
Những người này luôn luôn mang theo bên người là những cô em phong cách can đảm, nhưng anh biết rõ rằng sẽ có người thích loại hơi thở sạch sẽ này của Thẩm Tâm, làm cho người ta thoải mái, hơn nữa lúc này bị một đống yêu ma quỷ quái vây quanh , thoạt nhìn càng giống một con cừu nhỏ, phá lệ làm cho người người yêu mến.
Anh mới nghĩ ra muốn Thẩm Tâm ngồi bên cạnh anh, anh có vẻ yên tâm, ai ngời tên háo sắc Nhị Hào bình thường quen ương ngạnh, háo sắc Nhất Hào dây dưa củng Tần Thương Hải, đặt mông ngồi bên tay phải anh.
"Cang, khi nào thì hẹn tao đến nhà mày đây? Tao rất nhớ đêm Halloween đó nha!"
Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì? Anh chính là không muốn cho Thẩm Tâm biết trước kia mỗi ngày đều mang mấy cô em nóng bỏng về nhà ăn chơi!
"Chúng mày không cần ở trước mặt em họ tao nói loạn, tao cũng không cùng các cô gái ăn chơi lêu lỏng." Giấu đầu lòi đuôi.
"A! Đúng vậy nha, đại thiếu gia nhà ta rất chung tình, ba năm qua đều là ngưởi đẹp kỹ nữ kia ngồi vững trên ngai vàng hoàng hậu, mày là bị mông to của cô ta mê hoặc, vẫn là yêu thích cô nàng Mi Mi đó?" Một âm thanh khác nhàn nhạt vang lên.
Thật sự là đủ rồi, cáng nói càng quá phận. Tần Thương Hải đảo mắt lạnh qua, bọn này mắt trắng câm miệng.
Thẩm tâm thật không biết Tần Thương Hải có hoa danh bên ngoài như vậy, làm cho cô khổ sở thêm một ít, vẫn là biết tại đây còn có "Chính phú nương nương" làm cho cô khổ sở nhiều một chút? Cô sớm biết rằng bản thân không giữ được lòng tần Thương Hải, nhưng nhớ tới việc anh đem hoan ái nam nữ thành trò chơi, đã cảm thấy chính mình lúc trước giá quá rẻ, mà thậm chí bị màn trò chơi giá rẻ này làm cho trả giá bằng nửa đời còn lại. . . .
Nhưng, trả giá tự do đến tột cùng là ai?
"Thật có lỗi, em đi toilet một chút." Thẩm Tâm nghĩ rằng rời đi làm cho mình bình tĩnh một chút có vẻ tốt, cho dù không ngừng xây dựng tâm lí, cô vẩn là nữ nhân bình thường, thật sự không thể đối mặt chính bản thân vẫn như cũ yêu mến nam nhân bị người khác quấn lấy, mà cô là vợ trên pháp luật lại muốn cười làm như không có việc gì xảy ra.
Tần Thương Hải muốn đuổi theo giải thích, lại bị hai con bạch tuột tám chân trói chặt, một bọn người ở giữa còn nói lời vô nghĩa, anh lại không yên lòng, liên tiếp nhìn hường toilet. "Ben muốn làm gì?" Anh nheo mắt, nhìn tên bạn cấu ăn mặc như du côn cũng đi vào toilet.
"Nó đi đại tiện!" Những người khác ồn ào giống như cười nói.
"Tao xem là muốn trốn đi trông coi hai người đó hả?" Lại có người lạnh lẹo phun ra.
Sau quầy bà chủ đột nhiên nắm lấy điện thoại, co người dưới quầy.
Tần Thương Hải bắt đầu ngồi không yên, anh muốn đuổi theo đến trong toilet tìm tòi đến cùng, tên khốn kiếp kia tốt nhất là thật sự đi toilet! Anh thật vất vả mới đẩy lui hai con bạch tuột, chỉ thấy Thẩm Tâm nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi bồn hoa che trước toilet, cúi thấp đầu, thật cẩn thận quay trở lại lấy áo khoác.
Tuy rằng chỉ có liếc mắt một cái, nhưng Tần Thương Hải không xem nhẹ sắc mặt quá sức tái nhợt của cô, khi lấy áo khoác tay nhỏ bé không tự chủ mà run run.
"Thật xin lỗi, em. . . . Em có chút không khỏe, về nhà trước, mọi người cứ từ từ mà vui chơi."
"Anh với em cùng nhau trở về." Tần Thương Hải cầm lấy ví tiền.
"Không. . . .Không cần, em biết đường, em có thể gọi taxi, anh cùng bạn cứ vui vẻ đi." Cô không nghĩ quấy rầy anh cùng bạn gặp nhau, dù sao đây cũng là thời gian Tần Thương Hải gặp gỡ bạn bè? Nếu không phải cô đến làm cho anh phải chăm sóc cô. . . .
Thẩm Tâm có điểm hốt hoảng, lại không quên lễ tiết cùng nhiều người gật đầu chào hỏi qua, mới cúi đầu đi ra khỏi cửa hàng Hamburg, người mù đều nhìn ra dáng đi của cô có bao nhiêu lảo đảo.
Tần thương hải cảm thấy không thích hợp, cân nhắc trên đường cái đầu trâu mặt ngựa tạm thời sẽ không so với trong quán nhiều hơn, anh vọt tới toilet, liền nhìn thấy bên phòng toilet mà Thẩm Tâm tiến vào, Ben đang ở kế bên bồn rửa tay, quần cởi đến giữa hai chân, vẻ mặt hoảng thần thủ dâm.
"FUCK. . . . " Tên biến thái! Tần Thương Hải công lên chế ngự hắn, rất nhanh nhiều quyền cước đá lên, tấm kính thủy tinh phía sau vì sức va chạm mà rơi xuống đất vỡ tan.
Toilet bên này hỗn loạn làm cho trong cửa hàng dâng lên một trận xôn xao, nhóm bạn xấu đến trước cửa toilet, tiếng bà chủ vang lên trong điện thoại: "Giết người! Cứu mạng a. . . . . ."
"Làm sao vậy?"
"Ben cắn thuốc hơi quá? Nó không nên đối với Tần tiểu thư đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch đi? Chậc. . . . . ." Mọi người mỗi người một lời, nhưng chính là không có ngăn cản Tần Thương Hải giống như nổi điên tiếp tục đánh người.
"Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Ben máu đầy mặt, cột con mắt đã thâm đen một vòng, răng cũng thiếu vài chiếc.
"Thôi, đủ, mau mang giấy tới đây, hỏi người trước đi!" Không hổ là đệ tử "Tà ác đại học", mấy trận như thế này gặp quá nhiều, có người khuyên nhủ chư thế.
Mọi người lập tức chia thánh hai lối, một bên ôm Tần Thương Hải, một bên nâng chim nhỏ còn lộ ra bên ngoài của Ben, trận chiến hung ác khí thế dọa người, gạt đám người đang xem đã tán loạn như chim thú ra. . . . . .