Tác giả: Trì Đường
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 218
Đi Đổi Tên Đi
Chơi đùa, vui vẻ, thậm chí… giúp hắn cảm thấy mình vẫn còn tồn tại.
Rũ mắt nhìn mắt đồng hồ trên tay, Thương Sùng quay sang Sở Niệm còn đang đè trên người Vương Lượng mà nói: “12 giờ rồi, mấy người … còn sức lực ăn cơm không?”
Kỳ thật lúc vừa rồi, hờn dỗi trong lòng chính mình liền đã giảm bớt không ít. Chẳng qua cô thích hành hạ Vương Lượng vậy thôi.
Chơi chưa đã, Sở Niêm dùng tay kéo kéo mặt Vương Lượng trả lời: “Đương nhiên là có, em hiện tại muốn ăn lắm rồi.”
Thương Sùng cong môi, để mắt nhìn Vương Lượng đang bị đè trên sàn nhà. “Vậy còn ngươi? Còn có tâm tình ăn cơm sao?”
Vương Lượng mím môi. “Có! Ta tuyệt đối có tâm tình ăn cơm.”
Nếu còn không đi ăn cơm, hắn không chừng còn phải bị nha đầu này cưỡi ở trên người tới chừng nào nữa đây!
Cố gắng kéo miệng, Vương Lượng chớp chớp mắt với Sở Niệm, dáng vẻ a dua nịnh hót: “Đại hiệp, phiền toái ngài leo xuống khỏi người tui trước được không? Ngài xem cũng đã hạ cơn tức rồi, tui cũng đã bị trừng phạt vì nói sai rồi. Anh đây đói thì cũng không sao, nhưng là hại em với thần tượng phải ngồi chờ chung thì thật đáng ngại đó.”
Sở Niệm nheo mắt mị hoặc, đôi mắt đen nhánh thấp thoáng ý cười.
Rốt cuộc vỗ tay, đứng dậy. Chờ Vương Lượng ngồi dậy xong, Sở Niệm kia âm dương quái khí chầm chậm cất lời
“Vương Lượng, em nói anh đó, chấp nhận đi. Sau này đổi tên đi, Vương Tiện Tiện nè, em cho rằng so với anh lúc này thì tên đó siêu hợp.”
Vương Lượng còn ngồi dưới đất mặt đen cả lại, nhưng là hắn lo là khi cãi lại nói những lời từ trong lòng thì Tiểu ma nữ này sẽ lại nhào tới đánh hắn mất.
Tục ngữ nói rất đúng, đại trượng phu co được dãn được. Tạm thời kệ cô nàng, cũng chỉ có thể chứng minh mình lòng dạ rộng lượng, khinh thường cùng một cô nương so đo mà thôi.
Chỉ tiếc… Vương Lượng trăm triệu không nghĩ tới chính là, hắn cũng quá xem nhẹ năng lực phúc hắc của Sở Niệm.
Thật vất vả ở trong lòng tự an ủi tốt bản thân, Vương Lượng đứng lên, vỗ vỗ cảnh phục đầy bụi đất. “Hảo hảo hảo, đại hiệp nói cái gì thì là cái đó.”
Cũng không cho Sở Niệm lại lần nữa mở miệng cơ hội, Vương Lượng đã nhanh như chớp chạy tới cửa.
Thấy hắn vội vội vàng vàng mở cửa ra, chạy trốn ra ngoài, trên mặt còn có biểu tình hoảng loạn, thật đúng là phảng phất giống như là bị quỷ đuổi theo.
Sở Niệm cười to, tâm tình sung sướng đi đến bên cạnh Thương Sùng rồi dừng lại.
Cô vốn tưởng rằng nam nhân này sẽ trách cứ hành vi vừa rồi của mình, thực ra cô đối với Vương Lượng cũng có chút quá phận. Nhưng mà không nghĩ tới là, hắn chỉ cười nhẹ và khẽ véo mũi cô mà thôi, ngoài ra không nói thêm một lời nào cả.
Trong phút chốc, lòng Sở Niệm tựa như rớt vào trong vại mật, ngọt tới mức không thể khống chế nổi.
Thương Sùng thật là vô cùng yêu mình không phải sao? Cũng chỉ có người giống như hắn yêu thương mình đến vậy, mới có thể nuông chiều cô đến thế, dung túng cô đến vậy.
Thoải mái ôm lấy cánh tay hắn, Sở Niệm mi mắt cong lên cùng Thương Sùng rời nhà.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, ánh nắng chan hòa, ba người ngồi vào chiếc Audi R8 rời khỏi tiểu khu.
Dù đã gần tới rằm tháng giêng, không khí Tết đã phai nhạt nhiều nhưng trên đường vẫn còn thấy nhiều pháo trúc vừa đốt xong.
Nhiều nơi buôn bán cũng mở cửa, câu đối xuân đỏ thắm rực rỡ cùng đôi đèn lồng đỏ làm cho lòng người rộn ràng.
Bởi lúc trong xe Vương Lượng nói muốn mời khách nên Thương Sùng và Sở Niệm cũng chỉ có thể đi quán mà hắn yêu cầu.
Quán ăn không lớn, nhưng rất sạch sẽ. Vương Lượng quen cửa quen nẻo tìm một phòng riêng ngồi xuống, bắt đầu cầm thực đơn gọi món ăn.
Phá lệ không dò hỏi ý tứ hai người, Vương Lượng tự chọn một đống đồ ăn xong mới quay sang nhìn bọn Thương Sùng-Sở Niệm: “Thần tượng, Sở Niệm, muốn uống chút gì không? Hôm nay vẫn còn là tết đó.”
Thương Sùng nhướng mày, như cười như không mà nói: “Cho dù vẫn còn là tết nhưng mà ngươi vẫn là cảnh sát đương nhiệm đó. Không thể tính tới việc chuốc say người lái xe là ta, xong đem nhốt ta vào trại hai ngày đâu nhỉ?”
Vương Lượng sửng sốt, vội vàng lắc lắc đầu. “Sẽ không sẽ không, tôi chỉ là cao hứng chút thôi, xém quên mất.”
Sở Niệm dùng tay chống cằm. “Vương Lượng, anh cũng nên nói cho em biết là anh có phải bị nghiện rượu không đó?”
“Không có, anh chỉ là nghĩ cần cảm ơn hai người đã chiếu cố anh lâu vậy mà. Lại còn ăn tết với anh nữa nên anh muốn uống một chút để vui thôi mà.”
Cuộc sống của hắn, kỳ thật là rất đơn điệu nhàm chán.
Khi đi học, trừ thời gian làm thêm kiếm tiền học phí và sinh hoạt, thì Vương Lượng chỉ vùi đầu học tập.
Thật vất vả chờ đến khi tốt nghiệp đại học, được phân về cục cảnh sát đi làm.
Dần dà hắn tạo thành một thói quen bất biến.
Buổi tối sẽ không chơi bời này nọ quá 10 giờ; lúc đi làm thì càng không được uống rượu.
Nếu một hai phải hỏi hắn có thói quen gì xấu thì cũng chỉ là lúc học ở trường cảnh sát cùng đàn anh học xong đi hút thuốc.
Chính là hôm nay, hắn đột nhiên rất muốn uống rượu. Rất muốn cùng bạn tốt chân chân chính chính cảm thụ một chút không khí ăn tết.
Sở Niệm kỳ thật cũng không thích uống bia, nhưng nhìn thấy biểu tình giãy dục trong mắt Vương Lượng thì trong lòng mềm nhũn, gật đầu đáp ứng.
Dùng chiếc đũa gõ nhẹ lên bàn ăn, Sở Niệm nói: “Vương Lượng nếu không như vậy, hôm nay em uống với anh. Thương Sùng còn phải lái xe, chờ hôm nào anh ấy không cần lái xe, chúng ta ba người tái cùng nhau uống, được chưa?
“Được.”
Vương Lượng vui vẻ không thôi, vô cùng hưng phấn mà gọi phục vụ mang lên mấy chai bia. Khui bia, trước tiên rót cho Sở Niệm một ly rồi mới rót cho mình.
Vô cùng cảm kích nâng ly, sau đó không nói hai lời, trực tiếp ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Sở Niệm cười khẽ, cố ý không nhìn đôi mặt Vương Lượng đã đỏ lên mà đứng dậy học bộ dáng của hắn, đem ly bia một ngụm uống hết.
Cồn thật là một thứ thật vi diệu.
Nó sẽ làm ngươi thoát khỏi hết thảy trói buộc, có dũng khí nói ra những thứ đè ép tại nội tâm, không ai còn giữ được bí mật.
Đương nhiên, nó cũng sẽ làm ngươi không màng hình tượng khóc lóc thảm thiết, biểu đạt chính mình không cách nào đối mặt với thống khổ.
Trên thế giới này có quá nhiều bất đắc dĩ, có người này có người khác, nhưng cuộc sống trước sau đều thực vất vả.
……
Sở Niệm đã quên mất ngày hôm qua cùng Vương Lượng rốt cuộc uống bao nhiêu chai bia, cô cũng không nhớ lúc nhìn thấy Vương Lượng khóc thì có khóc theo không.
Người luôn là như vậy, không chỉ có nỗ lực muốn tồn tại, còn có nỗ lực để cho người khác đều cảm thấy chính mình thực tốt.
Chính là trên thế giới này, sẽ có ai là thật sự không sợ cô đơn?