Tác giả: Zhihu
1.
Tôi là Đinh Lê, tôi là con gái duy nhất của một lão đầu có chút tiền.
Ba tôi có bao nhiêu tiền tôi không biết, nhưng mà ba tôi có lẽ lập tức trở nên càng có tiền hơn.
Bởi vì tập đoàn Vạn Gia của ba tôi sẽ liên hôn với xí nghiệp Thịnh Thế.
Là Thịnh Thế rất giàu trong truyền thuyết, cho dù là một viên thép trên trời rơi xuống cũng mang họ Thịnh.
Rất bất hạnh, tôi chính là "vật hi sinh".
Ba tôi dùng rất nhiều đồ cưới đến khuyên bảo tôi, tôi cũng không thèm ngó tới.
Tiếp đó ông lại nghe thấy công tử Thịnh Thế chính là tên quần là áo lụa hàng đầu, bên ngoài ăn chơi đàng đi3m.
Ba tôi đau lòng, sợ tôi chịu ấm ức đi từ hôn.
Không ngờ rằng tôi không chút do dự đồng ý.
Ai hiểu được đâu! Cuộc sống hạnh phúc chồng có tiền còn không về nhà, tôi lập tức sẽ được hưởng.
2.
Rất nhanh đến ngày lễ đính hôn.
Tôi mặc một bộ lễ phục màu champagne đính kim cương, đẹp không thể phân biệt.
Ai biết được tôi đứng đến tê hết cả chân, Thịnh Dục còn chưa tới.
Ba tôi bên cạnh lo lắng đi qua đi lại, ba Thịnh mẹ Thịnh liên tục an ủi tôi.
Các khách khứa đều chờ ở đại sảnh, đã có lời thì thầm truyền đến.
Xác thật có hơi khó nghe.
Thịnh Dục này thật sự không xem ai ra gì. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng chịu qua tủi thân lớn như vậy.
Trong cơn tức giận tôi cũng bỏ đi.
Để tránh cho ông già bị liên lụy, ai tôi cũng không nói.
Lúc đào hôn, cũng bỏ nhà ra đi.
3.
Ba tôi đã cắt đứt nguồn sống của tôi.
Nhưng tôi cần phải ăn cơm.
Thế nên tôi đi cửa hàng 4s để bán xe.
Vào ngày đầu tiên tôi nhậm chức đã gặp phải một rắc rối lớn.
Không biết bạn nhỏ ở đâu đến, mặc áo khoác đinh tán đen, mượn danh nghĩa xem xe bắt đầu dùng lời nói gây rối tôi.
“Người đẹp bán một chiếc xe kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Tôi nhìn em cũng có chút sắc đẹp, không bằng sau này theo tôi thì không cần khổ sở đi làm nữa.”
Ánh mắt sến sẩm dính trên người làm tôi rất khó chịu.
Tôi chịu đựng sự khó chịu trong lòng, kéo dài khoảng cách: “Thật ngại quá vị tiên sinh này, hiện tại tôi có việc gấp cần phải sắp xếp, đồng nghiệp của tôi sẽ tiếp tục giới thiệu xe cho ngài.” Nói xong tôi đi đến trước mặt nam đồng nghiệp trước mặt thả tín hiệu cần giúp đỡ.
Ai biết anh ta lại giữ cánh tay tôi lại: “Đừng đi, anh trai này xem trọng cô là phúc của cô đó.”
Trong khi đang nói chuyện anh ta kéo tôi vào lòng anh ta.
Tôi không đoán được anh ta sẽ trực tiếp động thủ, kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi bắt đầu giãy giụa, trong lúc hỗn loạn bàn tay của tôi đã hung hăng tát lên mặt đối phương một cái.
Hôm qua vẫn chưa kịp tháo bộ nail nên đã để lại một vết xước dài.
4.
Người trong cửa hàng đều vây lại.
Tôi mới vừa đi làm ngày đầu tiên, đất khách quê người đã chọc phải phiền phức như vậy.
Lập tức có hơi hoảng sợ.
Áo khoác đen dùng tay quẹt quẹt máu trên mặt, ánh mắt trở nên hung ác.
“Biết tôi là ai không? Biết một năm tôi tiêu ở đây bao nhiêu tiền không? Cô dám đánh tôi, tìm ch//ết đây mà!”
Giám đốc vội vàng chạy lên hòa giải, cúi đầu khom lưng nhận lỗi: “Thật ngại quá Trần tiên sinh, cô ấy là người mới không hiểu quy củ, tiền thuốc của ngài bên tôi nhất định chịu trách nhiệm đến cùng. Ngoài ra, chi phí hôm nay của ngài đều được giảm 20%, tặng ngài 10 lần bảo trì, ngài xem như vậy đã được chưa?”
Nói xong lại kêu người mang rượu đến tiêu độc cho người trẻ tuổi này, còn đưa mắt ra hiệu cho tôi “Đinh Lê, còn không tranh thủ đến nhận lỗi với Trần tiên sinh.”
Áo khoác đen không chịu, anh ta đẩy đồng nghiệp cầm bông tâm của tôi ra cười nói: “Được rồi, xin lỗi có thể nhưng phải dùng cách của tôi…”
Một bên vừa cười vừa đánh giá trên người tôi, dùng ánh mắt tr@n trụi quấy rối tôi.
5.
“Ơ, hôm nay sao thế, náo nhiệt như vậy.” Lời của tên họ Trần còn chưa nói xong, thì bị một câu nói lười biếng cắt ngang.
Mọi người quay về hướng người đàn ông đeo kính râm ở cửa.
Người đàn ông ngựa quen đường cũ tìm đến ghế sofar ngồi xuống, uể oải dựa vào lưng ghế.
“Đừng nhìn tôi, các người tiếp tục đi.”
Đầu giám đốc đổ đầy mồ hôi có thể thấy bằng mắt thường.
Động tác của người đàn ông này rất quen mắt.
Lúc tháo kính râm ra tôi cứng đờ.
Đây không phải là tên lưu manh tối hôm qua sao?
6.
Tiệc đính hôn hôm qua đã khuya mà tên nam chính ch//ết tiệt vẫn còn chưa đến.
Người lớn hai bên gia đình vội vàng đến xoay vòng,
Trên mặt tôi treo nụ cười thỏa đáng, chào khách cả buổi tối làm mặt tôi cứng đờ.
Tôi cảm thấy choáng váng với không khí trong đại sảnh, muốn ra vườn hoa đi dạo một chút.
Phải nói rằng nhà họ Thịnh thật sự rất giàu có, ngay cả sân vườn cũng rộng như vậy.
Thực vật đủ loại được trồng bốn phương tám hướng hai bên đường.
Tôi nhìn đến say mê, cứ đi cứ đi rời xa đám đông, dần dần bị mất phương hướng.
Mặc lễ phục mang điện thoại không tiện, lúc này tôi mới bắt đầu hoảng sợ.
Tuy rằng có đèn, nhưng tiếng động trong lùm cây cũng khiến tôi hơi lo lắng.
Trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung, thì phát hiện phía sau có người, bóng dưới chân càng ngày càng đến gần làm tim tôi đập thình thịch.
Khoảng khắc tôi chuẩn bị bỏ chạy thì bị người phía sau nắm bả vai.
Thiếu chút nữa tôi đã thét lên, người phía sau đã mở miệng kịp lúc: "Đừng chạy về phía trước, càng chạy sâu càng vắng vẻ đó."
Giọng nói trầm thấp uể oải làm tôi không kiềm chế được quay đầu lại.
"Anh là ai?" Tôi cảnh giác nhìn anh.
Người đàn ông phía trước mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình và quần yếm, tóc kéo ra và được buộc lại sau đầu. Cùng với khách tiệc mặc lễ phục đeo caravat ở bên trong sảnh rất khác nhau.
"Đừng căng thẳng, tôi chỉ là khách đến tham gia tiệc đính hôn mà thôi." Anh tìm một cái cây dựa vào.
Khách? Khách tiệc tối nay không phú cũng quý ăn mặc rất thỏa đáng, chưa thấy ai mặc áo phông đến cả.
"Xưng hô thế nào?"
"Giang Trạc."
Tôi lắc đầu "Chưa nghe qua."
Anh mím môi cười "Đúng vậy, cô muốn gả cho hào môn nhà họ Thịnh, tiểu môn hộ như nhà chúng tôi chẳng đáng nghe đến."
7.
Không phải, tôi chỉ là một phú nhị đại ăn xong chờ ch//ết, tiền của ba tôi cho tôi không lo ăn uống cả đời, tôi biết anh để làm gì?