- Trang chủ
- Bách Yêu Phổ 3
- Chương 9: Độn Ngư 3
Tác giả: Sa La Song Thụ
Bách yêu phổ 3
Chương 9: Độn Ngư 3
"Ngươi có phải bị ngốc không...thế này rồi mà cũng ngủ được."
Bên tai vang lên tiếng trách mắng vừa vội vàng vừa bất lực, thấp thoảng còn nghe thấy tiếng nước chảy.
Nó tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, dụi dụi mắt, mới phát hiện ra mình đang nằm trong một cái túi thô, đầu thì vùi vào một lồ ng ngực ấm áp.
Trời đã sáng rồi, nhưng ở đây là đâu?
Nó nhúc nhích đầu, phía trước là một con đường không thấy điểm cuối, bên trái là một con sông khúc khuỷu, bên phải là những ngọn núi muôn hình vạn trạng, phía trên là... cằm của một thiếu niên.
"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."
Thiếu niên dừng chân, hơi thở gấp cúi đầu nhìn nó: "Ai cũng nói yêu quái vừ xấu vừa hung ác, làm gì có ai giông như ngươi vậy."
Nó phân biệt được đây là khen hay chê, ngáp một cái, lại khịt khịt mũi, nói: "Ta vẫn luôn như thế, nhưng có lẽ sẽ còn trưởng thành nữa."
Thiếu niên dở khóc dở cười: "Xem xem cái đức hạnh này của ngươi, có còn mạng để sống đến lúc trưởng thành hay không thì có trời mới biết."
"Ta cố gắng hết sức rồi." Nó ngáp một cái, kỳ lạ, sao lúc ở trong lòng cậu ta liền không còn thấy sợ nữa rồi, cho dù đang nói đến vấn đề sinh tử sống chết thì cũng cảm thấy không có gì ghê gớm cả.
"Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây thôi." Thiếu niên cẩn thận lôi nó trừ trong lòng ta, đặt lên trên một phiến đá: "Lát nữa cha mà phát hiện ta lén lút thả ngươi đi, có thể sẽ đánh chết ta cho mà coi...ta phải nhanh trở về mới được, vận khí tốt thì còn có thể kịp chạy qua hàng bánh của Hồ đại nương, mua hai cái bánh nướng để ăn, đến lúc bị đập sẽ dễ chịu hơn chút."
Cậu ta có vẻ đã chạy rất lâu rồi, trên mặt toàn là mồ hôi, đến hiện tại hô hấp vẫn còn chưa hồi phục lại.
"Vậy ngươi vẫn là đưa ta trở về đi, nếu không cha ngươi đánh chết ngươi mất, ta biết thế cảm thấy cũng không dễ chịu." Nó thành thực nhìn cậu.
Thiếu niên bật cười haha, búng lên trán nó một cái: "Ngươi ngốc thật đấy à? Ông ấy là cha ruột ta, sao có thể đánh chết ta được, nhiều lắm thì mấy roi rôi, cho ổng bớt giận là được."
Nó che trán, thầm nghĩ nhân loại thật lạ lùng, bắt yêu quái chúng nó là họ, thả yêu quái cũng là họ, hóa ra giữa người với người cũng có sự khác nhau nữa à?
"Ngươi nhanh đi đi, bây giờ còn sớm, không có ai phát hiện ngươi đâu." Thiếu niên đứng dậy, nhìn xung quanh, lúc ánh mắt di chuyển để một phiến đã rêu cách con sông gần nhất, đột nhiên biến sắc: "A, cũng không phải hoàn toàn không có người..."
Trên phiến đã lớn đủ cho ba người ngồi, có một ngư ông mình khoác áo tơi đầu đội nón cỏ, tay cầm cần câu, bất động như núi.
Nó cũng nhìn thấy rồi, cảm thấy vô cùng kỳ quái: "Đó cũng là nhân loại mấy người sao? Người gì mà mọc lông trên người, lạ thật."
Thiếu niên cười nói: "Đó không phải là lông, là áo tơi, dùng cỏ để bện lại thành áo, mặc lên người có thể che mưa tránh gió. Ngư ông kia cũng không phải là người, chỉ là một hòn đó có hình dạng giống như ngư ông mà thôi."
"Nếu như không phải là người, cũng đâu cần phải che mưa tránh gió? Nếu như là đá, thì cần câu trong tay lại là thứ gì?"
"Nón cỏ và áo tơi kia đều là mẫu thân ta làm cho hòn đá ngư ông kia, cần câu cùng là người đặt vào."
Thiếu niên nhìn ngư ông, cười nói: "Mẫu thân ta là một người rất thú vị, người nói vạn vật đều có linh hồn, viên đá này trời sinh đã có hình dáng giống người, biết đâu chừng cũng có linh hồn của nó, cứ một mình ngồi bên bờ sông hoài cũng chán, cho nên người mới đặt một cái cần câu để nó gϊếŧ thời gian. Có khi mẫu thân đi ngang qua đây, trong tay nếu như có thứ gì ăn được, sẽ đặt trước mặt nó, thực sự coi nó là một con người vậy, nhiều năm nay đều như thế. Người ngoài đều cười nhạo mẫu thân ngốc nghếch, nhưng ta từng nghe mẫu thân nói, có thể kiên trì làm cùng một việc giống nhau trong một khoảng thời gian dài, đều rất lợi hại, trong lòng ta, mẫu thân chính là người lợi hại nhất."
"Câu cá..." Nó nhìn chằm chặp hòn đá ngư ông kia, cảm thấy thú vị vô cùng, trong U Tuyền không có người câu cá, bất luận là chim bay thú chạy hay là tiểu yêu quái, muốn ăn cá đều trực tiếp đi xuống sông bắt lên, vừa nhanh vừa đỡ mất công.
Trong lúc hai người trò chuyện, thì trời đã sáng, thiếu niên sờ đầu nó: "Không nói với người nữa, ta phải về rồi, sau này ngươi tự mình cẩn thận, đừng có bị để bị bắt đi nữa." Nói rồi, cậu quay người định đi.
Nó nhìn thấy cậu rời xa mình càng lúc càng xa, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, vội vàng nhảy lên khỏi phiến đã, nhảy đuổi theo, nắm lấy quần của cậu.
Cậu kinh ngạc dừng lại, cúi đầu: "Ngươi đang làm gì đó? Đã cho ngươi tự do rồi, còn không đi?"
"Ta không biết đường về." Nó đột nhiên trở nên ủy khuất, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, cư nhiên còn rơi cả nước mắt: "Ta còn rất đói nữa."
Cậu bất lực ngồi xổm xuống: "Ngươi đói rồi? Nhưng mà ngươi muốn ăn gì?"
"Ăn gì cũng được, chỉ là không ăn đá." Nó thút thút thít thít nhìn bụng mình.
"Nhưng mà gần đây không có gì ăn được cả."
Lời còn chưa dứt, phía sau đã truyền đến một giọng nói vô cùng tức giận: "Tên tiểu tử thối này, cái gì cũng không học, lại học người ta đi ăn trộm, ta coi ngươi còn muốn chạy bao xa nữa."
Thiếu niên giật mình, nó cũng giật mình, thuận theo quần cố gắng bò lên trước ngực, cắm đầu vào trong lòng cậu, bởi vì căng thẳng quả nên không có điều chỉnh tư thế đàng hoàng, nên đầu lộn ngược xuống còn chân thì lòi ra bên ngoài, còn không ngừng đạp đạp chân.
Nam nhân xông đến trước mặt thiếu niên, sắc mặt phẫn nộ giống như hận không thể dùng đá để đập chết cậu vậy.
Thiếu niên hai tay ôm lấy nó để bảo vệ, nhanh chóng đi lùi lại một bước, kiên quyết rồi: "Cha cho dù có đánh chết con thì con cũng phải thả nó đi."
Nam nhân khẽ sững người, sắc mặt vẫn không có chút hòa hoãn nào: "Ngươi nói lại lần nữa xem."
"Nói mười lần hay trăm lần gì cũng thế thôi." Thiếu niên quật cường giống như một hòn đá: "Mẫu thân từng nói, lấy oán báo ân không phải quân tử, nó từng giúp cha, thì cha không được hại nó."
Bên bờ sông yên tĩnh, thanh âm của thiếu niêu vang lên rất rõ ràng, còn bởi vì sự kiên quyết và trẩm ổn trong giây phút đó, cậu bé giống như vượt qua lứa tuổi vốn có, cơ hồ như lúc này đây cậu không còn là một cậu bé nữa, mà chính là một nam nhân.
Nam nhân ngẩng đầu, hít thật sâu, lại phảng phẩng như tất cả khí lực đều được giải phóng ra hết bên ngoài. Cứ thở hắt ra như thế mấy lần, hắn mới cúi đầu, nhìn đứa con trai không chịu khuất phục của mình trước mặt, thở dài: "Về nhà đi."
Thiếu niên ngẩn người, không tin lắm vào những gì mình nghe được.
"Còn ngẩn ra đó làm gì, về nhà, ăn cơm." Nam nhân trừng mắt, đưa tay vặn tai con trái: "Lỗ tai không có tốt như chân cẳng nhỉ? Nói thì không nghe, chạy thì lẹ lắm."
Thiếu niên nghi hoặc: "Cha...người không thiêu chết nó nữa chứ?"
"Trong nhà có củi, đốt nó làm gì!" Nam nhân ghét bỏ nhìn thứ trong lòng cầu: "Nhanh lật nó lại đi, đầu chỏng ngược lộ ra cái mông như thế kia, thật không ra cái thể thống gì! Yêu quái thì không cần mặt mũi à?"
"Ồ." Thiếu niên vội kéo nó vào trong lòng, chóc ngược đầu lại ôm thật chặt.
Nó thiếu chút nữa thì bị ngạt chết, khuôn mặt đỏ lựng, còn thở hồng hộc hệt như chú cún con.
Nam nhân nhìn nó, lắc đầu, quay người, nói với không khí: "Tốn công tốn sức một trận coi như lãng phí."
Lại hung hăng giẫm xuống đất mấy cái, đụng đến vết thương liền nghiến răng hít hà: "Đáng đời người cả đời này không thể ngóc đầu lên được với người ta, đáng đời!"
Nhìn theo bóng lưng của phụ thân, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói với nó: "Cha ta đã giậm chân như thế ta liền yên tâm rồi, mỗi lần ông ấy làm thế thì ta sẽ không có bị phạt nữa."
"Có thể đi về không? Ổng không thiêu chết ta nữa?" Nó không quá chắc chắn hỏi.
Cậu cười: "Ông ấy nếu như lúc đầu kiên quyết thiếu chết ngươi, thì ngươi cho rằng sức lực của ta có thể vượt qua cha ta sao, ông ấy chính là như thế, lúc nào cũng thích tỏ ra hung ác, cuối cùng lại không thể hung ác được."
Nó khó hiểu gật đầu: "Có nghĩa là, sau này ta không cần sợ nữa?"
"Ngươi xác định sẽ về với ta sao?" Cậu ấy lắc lắc đầu nó: "Đó là nơi ở của nhân loại đó, không chỉ có chúng ta thôi, mà xung quanh đều là nhân loại, ngươi không sợ sao?"
"Không đốt lửa thiêu ta thì ta không sợ." Nó ngẫm nghĩ một hồi, lại cẩn thận hỏi: "Nếu như ta biết được làm thế nào để trở về, thì cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào, phải không?"
"Đó là đương nhiên rồi." Cậu bật cười: "Bất quá ngươi thực sự sẽ trưởng thành sao? Nếu cứ thế này mãi, ta thực sự sợ ngươi còn chưa đi về được đến nhà thì đã chết rồi cũng nên."
Nó nghĩ rất lâu, không quá chắc chắn nói: "Có lẽ sẽ lớn thôi, dù sao thì các ca cac của ta đều lớn rất nhanh rất cao."
"Ngươi có ca ca?"
"Ừm. Nhưng họ đều rời ra đi rồi, không biết đã đi đâu, chưa thấy quay lại lần nào."
"Hay là bị bắt đi rồi?"
"Các ca ca của ta rất khỏe mạnh, không giống ta."
"Các thuật sự khác cũng không có giống như cha ta đâu, vì thế... bỏ đi, không nói nữa, về nhà."
"Được. Thực sự là không thiêu ta nữa chứ?"
"......."
Lúc đó nó không hoàn toàn hiểu lắm. Thậm chí còn chưa từng suy nghĩ kỹ càng, vì sao lại quyết định ở lại một các đơn giản như thế, lại còn cảm thấy đây là một điều rất tự nhiên, nó trước nay luôn sợ nhân loại, cũng không hi vọng cuộc đời mình có bất cứ giao tình gì với nhân loại, rõ ràng nên quay người liền chạy, đầu tiên phải nghĩ đến chuyện quay về, nhưng mà cuối cùng nó lại không làm thế.
Qua rất nhiều năm sau, nó vẫn không có được đáp án, chỉ nhớ lúc nó từ từ tỉnh lại dưới bầu trời hửng sáng, có một thiếu niên ôm nó trong lòng, phảng phất như nó chính là thứ trân quý nhất trên đời này của cậu, là thứ mà cậu muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ, sau đó vừa chạy vừa thở d ốc trên con đường thật xa thật xa.