- Trang chủ
- Tàng Ngọc Nạp Châu
- Chương 93
Tác giả: Cuồng Thương Gia Cuồng
Edit: Bunny Big
Khi đó tin tức Thái úy bị trúng tên trên thành thật là chấn động.
Cho dù là đang ở chinh quan Ngọc Châu cũng biết. Vẫn còn nhớ rõ lúc nghe tin Thái úy trúng tên, Ngọc Châu cảm thấy nội tâm căng thẳng, lập tức kêu quân lính trong viện đi trước hỏi thăm.
Cho đến khi quân lính đi quân doanh tìm hiểu trở về, khôi phục lại nói tánh mạng Thái úy không có gì đáng ngại, nhưng thương thế rất nặng thì Ngọc Châu lúc này mới thả lỏng tinh thần, thở ra một hơi dài. Nhưng quân lính kia lại nói Thái úy uống thuốc trị thương đã nhiều ngày, miệng rất đắng không có vị gì, thật sự nhớ đến canh gà của Lục tiểu thư, nếu có thể luyện tập tốt thêm chút nữa, thỉnh tiểu thư bớt chút thời gian cho hầm một nồi đem tới.
Bây giờ chiến sự cơ bản đã kết thúc, tuy rằng kế tiếp còn cưỡng chế nộp của phi pháp của tàn dư Đông âm, nhưng đại quân sắp rút quân về,này đây Thái úy đại nhân đi tới chinh quan bên ngoài chỗ quân doanh đóng quân chữa thương. Tạm thời đi đưa cơm thật rất tiện, chỉ là Ngọc Châu nghĩ đến quân quy Đại Ngụy nghiêm khắc, tự mình đi trước không tốt.
Mà bây giờ khi quân lính trở về mang theo quân bài Thái úy cấp, tự nhiên ra vào dễ dàng hơn chút.
Ngọc Châu dẫn theo Giác nhi đi thôn lân cận tự chọn lựa mua một con gà mái béo núc, sau khi kêu lão bộc giúp nàng làm sạch sẽ, lại vội vàng thái rau cùng mì.
Lần này dưới sự chỉ bảo của Giác nhi, Ngọc Châu thật không có đem canh gà hầm cho khét đi, sau khi dùng nồi đất miệng sâu đem canh gà hầm nóng cuồn cuộn, còn dùng bột nhào bằng nước nóng rán bánh tráng, dùng để cuốn thịt bò ngâm tương cắt nhỏ ăn với canh gà, thế nhưng sau khi chuẩn bị ổn thỏa, lại sợ miệng vết thương Thái úy đau đến mãnh liệt, nhất thời không kiên nhẫn mà nhấm nháp nhai kỹ, vì thế lại chuẩn bị cháo trắng thơm mát.
Chờ khi lên xe ngựa vào quân doanh, chỉ thấy được quân lính khắp nơi đều tò mò nhìn lại đây, chờ Ngọc Châu xuống xe ngựa, thì lại thỉnh thoảng truyền đến tiếng hút khí cùng âm thanh xì xào bàn tán.
Khi tới quân doanh rồi, vừa lúc gặp bên trong đang có người bẩm báo quân tình với Thái úy, Ngọc Châu liền nghĩ chờ một chút là được, nhưng ai ngờ thủ vệ lại kính cẩn đến mời nàng đi vào, nói là khẩu dụ của Thái úy, nếu Luc tiểu thư tới nơi, lập tức thỉnh nàng vào quân trướng cho tốt.
Khi nàng nhận lấy cặp lồng thức ăn lớn từ Giác nhi, lúc vào quân doanh nguyên soái nồi đất dùng vải bông bao quanh vẫn còn nóng, chỉ thấy cái người đang ốm yếu phải ở trên giường trong lời đồn thế nhưng thần thái sáng láng ngồi ở ghế chủ soái đang thương thảo công việc trú binh ở Bắc địa cùng với thuộc cấp liên quan.
Nhìn Ngọc Châu được dẫn vào, Thái úy đại nhân vung tay lên, tỏ vẻ nhóm thuộc cấp có thể giải tán.
Ngọc Châu đem cặp lồng đựng thức ăn cùng với nồi đất cẩn thận đặt lên bàn, hít sâu môt hơi, phúc lễ nói: “Thỉnh Thái úy đại nhân từ từ dùng, tiểu nữ lui xuống trước.”
Nghiêu Mộ Dã buồn cười nhìn tiểu nữ tử vẻ mặt hơi căng thẳng này, trước kia luôn thấy thời điểm nữ nhân phát cáu, mặt mày đáng ghét, làm cho người ta không kiên nhẫn phát sinh nhàm chán, nhưng hiện tại hắn đột nhiên cảm thấy Châu Châu cho dù nóng giận cũng thật là đẹp mắt.
Lập tức kéo tay tiểu phụ đang nóng lòng rời đi: “Rất lâu chưa hề gặp nàng, sao lại không vui vẻ?”
Ngọc Châu hơi cúi đầu nói: “Ngọc Châu không dám, chỉ là Thái úy bỗng dưng cho người tới thông báo với tiểu nữ thương thế ngài rất nặng, bây giờ vừa thấy, Thái úy coi như khỏe mạnh, lúc này trong lòng thoải mái, nếu không có việc gì, Ngọc Châu muốn xin từ biệt.”
Khóe miệng Thái úy khẽ phiết, kéo cổ áo, lộ ra bên trong khăn vải quấn quanh, có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong vết thương có máu thấm ra ngoài.
Ngọc Châu nhìn thấy ngược lại không nhịn được hít một hơi khí lạnh, cúi đầu vội vàng nói: “Bị đả thương nặng như vậy, tại sao không nghỉ ngơi mà còn vất vả làm việc như thế?”
Thái úy đúng là bị thương không nhẹ, lúc trước vì lấy sự tín nhiệm của Đại Hãn Đông âm, càng vì tránh cho mật thám ẩn núp trong quân doanh làm lộ tin tức, lúc bấy giờ trên tường thành Nghiêu Mộ Dã cố ý hứng lấy mũi tên kia, đến nỗi mũi tên cắm vào thịt đến chừng nửa tấc, máu tươi trào ra như thế cũng không phải giả mạo có thể làm được.
Nhưng hiện tại xem ra, thương thế nghiêm trọng cũng có chỗ tốt, đó là có thể làm cho giai nhân vì nó mà nóng lòng.
Lập tức liền tiếp lời nói: “Luôn phải vội vàng đem việc trên tay xử lý cho xong, cũng dễ dàng đi đến trấn Ngọc Thạch với nàng, chọn mua ngọc thạch, xong cùng nhau về kinh…”
Lúc trước Thái úy đại nhân được Ngọc Châu gợi ý, lý giải thông suốt cái gọi là “Thuận theo xu thế mà làm” quả thực tuyệt vời, hiện giờ càng không biết một suy ra ba, học đi đôi với hành đến lấy lòng trên bản xứ giai nhân.
Quả nhiên Ngọc Châu nghe hắn nói là vội vã làm việc để làm bạn với mình đi trấn Ngọc Thạch, vốn dĩ sắc mặt trong suốt mơ hồ hiện lên chút lo lắng luống cuống, lập tức chỉ yên lặng mở cặp lồng thức ăn, tháo khăn bông quanh nồi đất, kêu đại nhân nhanh chút dùng cơm.
Sau lúc hội nghị tình hình quân sự vất vả, Thái úy đại nhân chợt cảm thấy thân thể suy yếu, Ngọc Châu dìu đỡ nhẹ nhàng ngã vào trên giường trong quân trướng, rồi bàn tay trắng nõi mới chén canh lên, một miếng bánh một hớp canh gà hưởng thụ cơm trưa ấm áp, làm gì có công sức đi xem Bạch hầy đột nhiên cầu kiến? Sau khi hầu hạ cơm trưa cho Thái úy xong, Ngọc Châu ôm một đoàn quần áo lính bẩn từ trong trướng đi ra.
Trước kia cảm thấy Nghiêu Mộ Dã chìu chuộng miệng lưỡi, cuộc sống hàng ngày không có chỗ nào mà không phải lấy tinh xảo hoàn hảo, nhưng mà nam nhi tinh xảo cầu kỳ vào quân doanh một tháng ra lập tức bị đồng hóa thành hán tử thô ráp.
Nghiêu Mộ Dã thân là chủ soái, đương nhiên là có tôi tớ hầu hạ, nhưng đều là nam tử, có thể đi chỗ nào tìm tinh tế? Quần áo kia rõ ràng là mới giặt qua, vạt áo trước vẫn không tẩy được vết dơ dầu mỡ, thêm mới vừa rồi uống canh gà lại dính chút, mắt thấy hắn dường như không thấy muốn mặc lên người, tiếp tục chuẩn bị triệu tập các tướng quân đến thương thảo các sự việc còn lại lúc nãy, Ngọc Châu tự nhiên không nhìn được, chính xác đoạt lấy, cầm đi đến bên dòng suối giặt.
Giác nhi yên lặng cầm theo bồn gỗ cùng một bao bồ kết đi theo phía sau nàng, trong lòng nghĩ lại, Lục cô nương tuy rằng ôn nhu thận trọng, nhưng trước nay ở chung với người khác đều có mức độ, khi nào thì nhìn thấy nàng rửa tay nấu canh, đã thế còn giặt quần áo…
Biên quan Bắc địa, hiện giờ nhuộm đầy sắc xuân đến muôn, mặt đất một mảnh tươi xanh, suối bên cạnh đung đưa hoa dại không biết tên, dòng suối róc rách một đường chảy về nơi xa, hối hả nhập vào trong sông lớn. Nhưng Giác nhi nhìn Lục cô nương trong lòng tràn ngập xuân ý đến muộn, lại không thích hợp lắm, cùng với Thái úy đại nhân phong lưu, thấy thế nào cũng không thể phó thác cho hạng người có tấm lòng thơm tho như vậy.
Người quyền cao chức trọng, thường thường tình nghĩa tới hết sức dễ dàng, nhưng đợi đến khi Thái úy tình lạnh nhạt, làm thế nào Lục cô nương tâm tư nhanh nhẹn như ngọc kia có thể chịu được? Chẳng phải sẽ thương tâm đứt từng khúc ruột?...
Cho đến khi hai người ngồi chồm hổm bên bờ suối, Giác Nhi nhịn được hỏi: “Lục cô nương, chẳng lẽ người thích Thái úy đại nhân kia?” Ngọc Châu nghe vậy sửng sốt, lông mày tinh tế nhịn không được hơi hếch lên, thật sự bị Giác Nhi thông minh hỏi đến có chút sững sờ.
Cuộc đời nàng chưa từng có kinh nghiệm thích ai, đơn giản từ sau sáu tuổi, nàng có thể có được thứ mình thật sự thích đã ít càng ít hơn.
Mà Nghiêu Mộ Dã cho tới bây giờ cũng không phải là người yêu trong tâm trí nàng, thậm chí bọn họ bắt đầu đều không có vui vẻ lắm, tràn ngập tính toán và lợi dụng mà thôi, đến nỗi hai người vì sao đến nông nổi như bây giờ, thực ra là đáp lại nàng ứng phó với Thái úy khi nói một câu kia “Nước chảy thành sông” thôi.
Lại không biết vì sao, mặc cho Thái úy một bên tình nguyện bướng bỉnh cùng với nhiệt tình ăn mòn thành tình cảnh như hiện tại như vậy…
Đúng lúc này, cửa lớn quân doanh phía xa mở ra, mấy chiếc xe ngựa hoa lệ đi vào, lãnh binh giữ cửa cao giọng hô: “Công chúa Quan Dương Bắc Thiệu giá lâm!”
Giác nhi nghe vậy lại quên mất lời dò hỏi tiểu thư vừa rồi, chỉ hưng phấn đứng dậy: “Là vị công chúa hòa thân gả đến Bắc Thiệu!”
Xe ngựa kia vốn một đường chạy đến trướng nguyên soái, nhưng khi chạy đến bên suối lại đột nhiên dừng lại.
Màn xe hơi lay động, lộ ra một đôi mắt quyến rũ mang theo sắc bén, thẳng tắp trừng thẳng về phía Ngọc Châu hơi quay đầu.
“Nghiêu Thái úy quân quy khắc nghiệt, không phải luôn luôn không phê chuẩn cho nữ tử vào quân doanh sao? Như thế nào hiện tại bỗng dưng có hai phụ nữ ma mị động lòng người giặt quần áo?”
một chiếc xe ngựa khác cũng hơi nhấc màn lên, lộ ra Quảng Tuấn Vương vẻ mặt mệt mỏi vẫn còn buồn ngủ, chẳng qua khi nhìn đến Ngọc Châu ánh mắt lại sáng lên nói: “Nơi nào là cái gì phụ nữ giặt quần áo?”
nói xong liền tự mình đi xuống xe ngựa, nhưng sau khi hưng phấn đi được vài bước, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, nhất là đợi hắn thấy rõ Ngọc Châu đang giặt chính là quân phục nguyên soái, thì mặt lại lộ vẻ hơi đau khổ, chỉ nhấc tay hỏi: “Viên tiểu thư có mạnh khỏe? Thái úy làm sao lại để nàng làm cái việc để tay xù xì thế này?”
Ngọc Châu vội vàng đứng dậy thi lễ, đem tay đang nhỏ nước chà chà lên làn váy, cười nói: “Quân doanh không có nữ quyến, nô gia đến thăm thương thế Thái úy, thuận tiện giúp ngài ấy giặt một ít quần áo…”
Lời vẫn chưa nói xong, phu nhân trong xe ngựa đã được thị nữ nâng xuống khỏi xe ngựa, hơi hơi cao giọng nói: “Ngươi là người phương nào? Cũng xứng giặt quần áo cho Thái úy?”
không đợi Ngọc Châu nói chuyện, Dương Tố đã chịu không nổi mà quay đầu nói: “Vị này là Viên tiểu thư, chính là thê tử đã đính hôn của Thái úy, đừng nói là giặt áo ngoài, ngay cả giặt áo trong, thì có liên quan gì đến ngươi!”
Quảng Tuấn Vương Dương Tố chính là tiểu thúc của Quan Dương công chúa, từ trước giờ hắn không thích lời nói càn rỡ của chất nữ này, hiện tại thấy nàng làm khó dễ Ngọc Châu, lúc này tự nhiên dùng ngôn ngữ trưởng bối không chút khách khí.
Quan Dương công chúa vốn chỉ đi ngang qua con suối, khi thấy Ngọc Châu vô tình ngẩn đầu, dung mạo khí chất tuyệt mỹ không phải phụ nhân làm việc vặt tầm thường. Thêm việc nàng trước giờ rất hiểu tính tình Thái úy, hắn vốn không có khả năng tán thành cái gọi là hồng nhan tri kỷ vào quân trướng, nên nhất thời tò mò dò hỏi mà thôi.
Ai ngờ tiểu hoàng thúc thế nhưng nhân ra nữ tử này, mà nàng lại đang cố gắng giặt quần áo cho Nhị lang Nghiêu gia, việc này quả thực làm cho ngọn lửa ấn núp trong lòng Quan Dương công chúa như được giội một bình dầu cháy phừng lên.
Lúc này mới bước nhanh xuống xe ngựa, bây giờ bỗng nhiên nghe Hoàng thúc nói nữ tử này thế nhưng là thê tử chưa qua cửa của Nghiêu Mộ Dã, Quan Dương công chúa gần đây có tang phu không khỏi vừa giận vừa kinh sợ!
Lại lần nữa đến gần thêm vài bước, Quan Dương công chúa lập tức dựng đôi mắt xinh đẹp, trên dưới đánh giá nữ tử quần áo mộc mạc. Đây là tiểu thư thế gia nào, vì sao ở kinh thành chưa từng gặp qua?
Lại nói nữ tử này lai lịch thế nào, lại luyện thành cái công phu quyến rũ gì? Thế nhưng có thể làm cho Thái úy đại nhân vẫn luôn chưa từng mở miệng đề cập đến việc cưới vợ có thể đồng ý hôn ước?