- Trang chủ
- Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
- Chương 99
Tác giả: Đản Quyền
Chương 99
Cuối cùng gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Minh Thành hiện lên vẻ ranh ma.
Cậu ta nhấc chân đi từ trên cầu thang xuống, đi vào bên trong phòng khách và nhấc điện thoại lên.
Mộc Vân nhìn mà ngây người, khó khăn lắm mới hồi phục lại tinh thần. Lúc này cô mới vội vàng đi qua đó.
Kết quả cô vừa mới đến đã nhìn thấy con trai bấm điện thoại và nói vào trong microphone với giọng điệu cứng rắn: “Cháu không muốn ông đến”
Da đầu của Mộc Vân trở nên tê dại.
“Nhóc con này, tại sao cháu lại không muốn ông nội đến? Cháu đang ốm, ông nội đến thăm cháu mà”
“Cháu không cần!”
Lúc này trông cậu bé vừa lạnh lùng, vừa nghiêm khắc cũng vừa thờ ơ.
Mộc Vân ôm ngực mình, dường như cô có thể cảm nhận được trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Mà trong đầu cô ngay lập tức tưởng tượng ra hình ảnh ông cụ có mái tóc hoa râm tức giận đến mức ôm ngực.
Thật nghiệp chướng, không biết liệu ông cụ có bị tức đến chết bởi đứa cháu trai của mình không nữa.
Nói được mấy phút, quả nhiên đúng như dự đoán của Mộc Vân.
Ông cụ cũng không chịu cúi đầu khuất phục, cuối cùng cậu nhóc vẫn thất bại.
Mộc Vân: “…
Một lúc lâu sau, cô mới ngồi xổm xuống trước mặt nhỏ bé sắp bị đông cứng lại cậu nhóc này, dỗ dành từng li từng tí: “Minh Thành à, không sao đâu cháu. Cứ để ông ấy đến đây, dì không sao đâu”
“Cháu thì có sao, cháu không muốn gặp ông ấy”
Cô không ngờ cậu nhóc này lại mở miệng phun ra câu nói đáng kinh ngạc như vậy.
Cho nên cô đã nghĩ sai rồi sao? Con trai không phải là đang giúp cô, mà bởi vì bản thân cậu bé không muốn gặp ông cụ đó sao?
Mộc Vân bỗng nhiên không biết nên nói gì.
“Dì biết lái xe không?”
“Hả?”
“Dì biết lái thì đi cùng với cháu!”
Diệp Minh Thành lạnh lùng nói, sau đó lại cất bước đi lên trên tầng, Mộc Vân còn hơi ngỡ ngàng. Mãi cho đến khi không bao lâu sau cô lại nhìn thấy cậu bé đi xuống và còn cầm một thứ gì đó trong đôi tay nhỏ bé. Lúc này cô sợ hãi đến nỗi rơi cả căm xuống đất.
Con trai, ba cậu bé có biết cậu bé tài giỏi như vậy không?
Cuối cùng Mộc Vân vẫn chạy đi cùng với cậu nhóc này. Mười phút sau, khi cuối cùng cô cũng lái chiếc xe Ferrari màu xanh vô cùng loá mắt ra khỏi bãi đỗ xe của ngôi biệt tự này, cô thật sự vui đến nỗi trong lòng như muốn nổ tung.
“Minh Thành, sao con lại có chìa khoá của chiếc xe này? Mẹ… Dì thật sự yêu cháu chết đi được, Minh Thành à”
Cô kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, hoàn toàn không hề để ý đến người giúp việc mảng đến đỏ mặt tía tai ở phía sau.
Diệp Minh Thành ngồi ở bên cạnh, liếc mắt nhìn cô với vẻ vô cùng lạnh lùng.