- Trang chủ
- Cực Phẩm Thái Tử Phi
- Chương 89: Ngọt ngào
Tác giả: Viên Không Phá
Tiểu An Tử và cả đám cung nhân ngoài điện đều bị hoảng sợ đến há hốc miệng mà nhìn, Phó Du Nhiên túm lấy người gần nhất hỏi "Thái tử ở đâu?"
Đáng thương cho cung nhân đến báo tin đã bị dọa sợ đến mức nói không ra lời, ngón tay run run chỉ chỉ phương hướng bên ngoài cung Trường Tín, ngay sau đó liền bị người ta ném sang một bên, nhìn lại thì thấy Thái tử phi đã tựa như một trận gió cuốn ra khỏi viện.
Phó Du Nhiên rất tức giận! Suy nghĩ lại, cả Đông cung này có ai có can đảm mà khóa trái cửa nhốt nàng ở trong phòng? Trừ Tề Diệc Bắc ra thì còn ai, giờ thì sao? Muốn trở lại tìm nàng tính sổ à? Được, muốn tính thì tính đi, không thấy rõ ràng nàng có năng lực ra ngoài nhưng vẫn ngoan ngoãn ở yên trong nhà hay sao? Chính là không muốn vào thời điểm sau cùng còn lưu lại cho hắn một cái ấn tượng bạo lực như vậy. Nhưng tên kia cũng không chịu thua kém, Phó Du Nhiên nhớ rõ lúc Phỉ Nhi rơi xuống nước, chính miệng Tề Diệc Bắc đã nói "Thái tử không biết bơi lội", thế không biết bơi lội thì tới gần hồ nước làm cái quái gì hả? Người không biết bơi còn muốn đi bơi hả, muốn biểu diễn lặn xuống nước cũng không cần vào lúc này chứ.
Ra khỏi cửa Đông cung, từ xa đã thấy một nhóm người đang vây quanh bên hồ, cái hồ này nàng biết, được một người Hồ xây nên, nó nho nhỏ, chỉ có tác dụng để ngắm cảnh, vậy có thể sâu bao nhiêu chứ? Nhưng cho dù là nước không sâu, đám cung nhân không có lương tâm này cũng không thể chỉ đứng xem náo nhiệt như vậy được, nàng đang chuẩn bị xông về phía trước, chợt liếc thấy có một người đang ngồi xổm ngay dưới gốc cây, chính là Mặc Vĩ Thiên, hắn đang ôm bụng cười đến ngặt nghẽo, Phó Du Nhiên tức chết đi được, liền tiến lên đạp hắn một cái ngã sấp xuống, nàng không thèm nói tiếng nào, cứ đạp trước đã rồi tính. Chưa đi được hai bước đã bị Mặc Vĩ Thiên níu lại, nhét vào trong tay nàng một vật.diễn đàn lê quý đôn
Phó Du Nhiên nhìn lại, thấy chính là mảnh ngọc bội của Tề Diệc Bắc liền kinh ngạc nói: "Tại sao nó lại ở trong tay huynh?"
Mặc Vĩ Thiên vui vẻ khoát tay."Chút nữa ta sẽ giải thích, muội đi đi."
Phó Du Nhiên cũng không kịp nghĩ nhiều, vội chạy đến bên hồ chen vào trong đám người. Trong hồ có mấy cái bóng dáng đang đạp nước, không thấy rõ người nào là Tề Diệc Bắc, mắt nàng nhìn chăm chăm vào trong hồ, còn tay thì bắt lấy một người bên cạnh hỏi: "Thái tử ở đâu? Cứu lên chưa?"
"Cái gì?" Người bên cạnh nàng nghe hỏi liền quay đầu lại, thấy là nàng thì cả kinh nói: "Nàng . . . . ."
Phó Du Nhiên nghe tiếng liền quay đầu lại. Người bên cạnh nàng rõ ràng chính là Tề Diệc Bắc.
"Huynh . . . . . Không phải huynh bị té xuống hồ sao?"
Tề Diệc Bắc lấy làm lạ hỏi: "Ai nói? Làm sao nàng biết ta ở chỗ này? Không phải cửa. . . . . ."
Phó Du Nhiên khinh thường hừ một tiếng, "Chỉ bằng một cánh cửa mà muốn nhốt ta sao?" Nói xong lại nhìn ra hồ, "Đang làm gì thế?"
"Vớt ngọc bội." Tề Diệc Bắc ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái, "Ta làm rớt miếng Long bội xuống đấy."
"Cái gì?" Phó Du Nhiên nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong tay. Rốt cuộc là trò đùa quái gì thế này? Nâng cầm miếng ngọc bội quơ quơ trước mắt Tề Diệc Bắc, "Huynh khẳng định là đang nói cái này? Vừa rồi Mặc tiểu tử mới đưa cho ta nè."
Khi Tề Diệc Bắc thấy rõ món đồ trong tay Phó Du Nhiên thì khóe mắt thoáng cái giật giật, sau đó hai quả đấm nắm chặt, cặp mắt phun lửa hét lớn một tiếng: "Mặc Vĩ Thiên!"diễn đàn lê quý đôn
Mặc Vĩ Thiên hấp ta hấp tấp chạy tới, "Thái tử điện hạ, tiểu nhân ở đây."
Hít vào, hơi thở, lại hít vào, lại thở ta. . . . . . Tề Diệc Bắc cứng rắn nặn ra một nụ cười. "Không có việc gì, cho bọn họ rút lui đi."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Phó Du Nhiên không hiểu ra sao. Tề Diệc Bắc im lặng nhìn nàng một chút, rồi nắm tay của nàng nhắm hướng Đông cung đi tới.
"Chậm một chút." Mới vừa rồi nhất thời nóng lòng nên quên mất toàn thân mình vẫn còn đang ở trạng thái khó chịu sau trận "đại chiến", giờ thấy Tề Diệc Bắc không có việc gì, Phó Du Nhiên mới thấy toàn thân mình vẫn còn rất đau và khó chịu.
Nhìn dáng đi cực kỳ quái dị của Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc cười khẽ không dứt, đưa tay quơ tới ôm ngang nàng vào trong ngực.
Phó Du Nhiên kêu lên một tiếng, muốn bảo hắn buông nàng ra nhưng rồi lại không nỡ. Chỉ đành vùi cả khuôn mặt đã đỏ ửng vào trong ngực Tề Diệc Bắc. Nhìn nữ tử trong ngực ngay cả cổ cũng nhiễm một tầng màu hồng nhạt mê người, Tề Diệc Bắc bất giác thấy bụng dưới căng thẳng, không nhịn được bước nhanh hơn, nhưng vừa tới trước cửa cung Trường Tín chợt nhìn thấy Cố Khuynh Thành cùng Đông Phương Cẩn đang từ cửa Vĩnh An đi tới đây.
Thấy Tề Diệc Bắc, Cố Khuynh Thành mới thở phào nhẹ nhõm, "Trong nội cung truyền ra tin tức Thái tử ca ca rơi xuống nước khiến muội hoảng sợ vô cùng."
Phó Du Nhiên vừa trông thấy Cố Khuynh Thành thì khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, từ trong ngực Tề Diệc Bắc nhảy xuống, không được tự nhiên nói: "Các người cứ trò chuyện đi." Vừa xoay người muốn đi thì cổ tay lại bị Tề Diệc Bắc bắt được, giãy giụa hai lần cũng không tránh thoát đành để mặc hắn, Tề Diệc Bắc cũng không nhìn nàng, cứ nắm tay nàng thật chặt rồi nhìn Cố Khuynh Thành nói: "Muội chưa đi sao?"
Cố Khuynh Thành nhìn hai người trước mắt cứ lôi lôi kéo kéo, cười nói: "Thái tử ca ca đã thấy rõ tâm ý của mình, Khuynh Thành cũng không cần phải vội vã rời đi nữa."
Tề Diệc Bắc sững sờ, giờ mới hiểu được lời nói ngày trước của Cố Khuynh Thành cũng chỉ là thử dò xét mình, trong lòng hết sức cảm kích, cười nói: "Hi vọng lúc trước ta không đem đến rắc rối gì cho muội."
"Thái tử ca ca nói này lời thật khách khí rồi." Cố Khuynh Thành cười nói: "Khuynh Thành phụng mệnh Hoàng thượng dẫn Hiến vương của nước Ngụy đi thăm thú Hoàng cung, nên cũng không quấy rầy Thái tử ca ca và biểu tẩu nói chuyện nữa"
Cố Khuynh Thành dứt lời liền nhẹ nhàng khẽ chào, Đông Phương Cẩn cũng chắp tay với Tề Diệc Bắc, hắn đi bên cạnh Cố Khuynh Thành trông giống hệt bộ dáng của một sứ giả hộ hoa. Nhìn bóng lưng bọn họ, Phó Du Nhiên chua xót nói: "Không quan tâm sao? Cái tên Đông Phương Cẩn đó hình như có ý đồ, huynh không đi xem chừng Khuynh Thành muội muội của huynh sao?"
Tề Diệc Bắc cũng không nói chuyện, cười cười kéo Phó Du Nhiên vào trong cung, một đường trở lại tẩm cung, nhìn thấy hai cánh cửa nằm chỏng chơ dưới đất, bật cười nói: "Ta đúng là xem thường nàng rồi."
Phó Du Nhiên bĩu môi, "Từ trước đến giờ ta đều thô lỗ vậy đó."
"Vậy sao?" Tề Diệc Bắc cười cười, "Hình như có nhiều chuyện nàng cần phải giải thích với ta thì phải."
Phân phó đám người Vinh Thăng nhanh chóng sửa lại cánh cửa phòng, Tề Diệc Bắc dẫn Phó Du Nhiên vào nội thất, thong thả ung dung ngồi vào trên giường, "Nói đi."
Phó Du Nhiên né tránh ánh mắt của hắn, "Nói gì?"
"Trước tiên nói về khối ngọc bội kia một chút đi, tại sao nó lại ở trên người nàng?"
"Nhặt được." Câu trả lời rất hợp lý hợp tình.
"Tại sao không trả lại cho ta?"
"Nhìn có vẻ. . . . . . Rất đáng tiền ." Có phần chột dạ.
"Bảo bối đáng tiền tại sao không để cất trong rương? Sao lại đeo trên cổ? Hả?" Tiếng cuối cùng tràn ngập ám thị.
Một màu đỏ ửng lặng lẽ xuất hiên trên gò má Phó Du Nhiên, "Sợ, sợ mất."
"Vậy sao?" Tề Diệc Bắc cười cười ngoắc ngoắc ngón tay với Phó Du Nhiên, đợi nàng tiến lên liền đưa tay ôm nàng vào trong ngực, ghé vào bên tai nàng nói: "Thân thể còn khó chịu không?"
Mặt của Phó Du Nhiên lập tức đỏ bừng, Tề Diệc Bắc làm như không thấy mà nói: "Hồi này thấy dáng đi của nàng là lạ, sao lại bị vậy?"
Trời ơi, hắn muốn nàng xấu hổ đến chết sao? Phó Du Nhiên tránh thoát người ra, sắc mặt cố làm ra vẻ bình thường nói: "Tối hôm qua thật sự là ta đã dạ dược huynh nên chuyện bị thất thân có thể thông cảm, có việc gì thì cứ việc nói thẳng đi, không cần quanh co lòng vòng!"
Tề Diệc Bắc cười đến rất vui vẻ, "Không phải nàng muốn đi sao?"
"Đúng vậy." Phó Du Nhiên đáp vừa nhanh vừa lớn, "Chút nữa sẽ đi."
"Tại sao hạ dược ta?"
Tề Diệc Bắc tựa vào bên giường, bộ dáng không hề gấp gáp, Phó Du Nhiên gân cổ lên, "Chuyện cũng đã xong rồi, huynh còn muốn thế nào?"
"Không sợ sau khi xuất cung sẽ không tìm được phu gia (chồng) sao?"
"Ta. . . . . . Ta cũng không thể tiến cung không công một chuyến được, về sau cùng lắm thì đến nước Sở, ở nơi đó dân chúng cởi mở, sẽ không quan tâm cái này."
"Hả?" Tề Diệc Bắc nheo mắt lại, "Nàng nghĩ vậy thật sao?"
"Đúng vậy."
"Ta còn tưởng rằng nàng vì yêu thích ta mới làm như vậy."
"Ta đương nhiên. . .
Du Nhiên chợt dừng lại, khuôn mặt đề phòng nhìn chằm chằm vào Tề Diệc Bắc, "Huynh nói cái gì?"
Tề Diệc Bắc đi tới trước người Phó Du Nhiên, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói: "Nàng thích ta, cho nên mới làm như vậy."
Phó Du Nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, cảm thấy trên mặt càng lúc càng nóng nhưng cũng không trốn tránh, vẫn trừng đến lúc ánh mắt cũng mỏi rã rời mới dời mắt đi, nhưng từ đầu đến cuối cũng không hề phản bác lấy một câu.
Nàng dĩ nhiên thích hắn, nếu như không thích thì có nữ nhân nào lại ngốc đến mức trước khi rời đi lại dâng lên sự trong trắng của bản thân.
Nàng hít sâu một hơi, "Ta không có gì có thể nói, chuyện ngày hôm qua huynh có thể coi như chưa từng xảy ra, ta sẽ không mang đến bất cứ phiền phức gì cho huynh đâu." Nói xong liền đi ra cửa, nàng phải tranh thủ thời gian đến cung Tử Hòe nữa.
Tề Diệc Bắc nắm ở cổ áo nàng, "Cứ vậy mà đi sao? Không muốn biết suy nghĩ của ta ư?"
Phó Du Nhiên không quay đầu lại, trong lòng giãy giụa hồi lâu cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Nghĩ như thế nào?" Giọng nói vô cùng run rẩy.
"Ngày hôm qua ta về trễ." Tề Diệc Bắc kéo Phó Du Nhiên về bên giường, nhìn nàng, "Ta đi tìm Khuynh Thành."
Sắc mặt Phó Du Nhiên trầm xuống, nhưng cuối cùng cũng không phát tác, chỉ nhỏ giọng nói: "Giờ ta đi rồi huynh sẽ không cần chạy tới chạy lui phiền phức như vậy nữa."
"Đúng vậy." Tề Diệc Bắc gật đầu nói: "Chạy tới chạy lui như vậy rất phiền toái."
Phó Du Nhiên cắn chặt hàm răng, nàng sợ vừa mở miệng liền muốn mắng chửi người.
Tề Diệc Bắc nói tiếp: "Muội ấy nói sẽ phải đi, muốn ta giữ muội ấy lại, còn nói chỉ cần ta mở miệng, muội ấy sẽ ở lại."
Phó Du Nhiên giật mình. Ngẩng mặt lên nhìn hắn, hồi lâu lại nói giọng khàn khàn: "Nàng ta thật sự ở lại."
Tề Diệc Bắc cười nói: "Ta không giữ muội ấy lại."
Phó Du Nhiên chán nản nói: "Đó chính là vì nàng ta không muốn rời đi."
"Quả thật muội ấy không có ý định đi." Tề Diệc Bắc vừa nói vừa liếc Phó Du Nhiên, quan sát phản ứng của nàng.
Sắc mặt Phó Du Nhiên càng ngày càng tái nhợt, cúi đầu xuống nói: "Đó không phải là điều tốt sao, huynh nói xong rồi chứ?"
"Du Nhiên." Thấy dáng vẻ của nàng, Tề Diệc Bắc cũng thấy mình đùa hơi quá lố, "Dụng ý của muội ấy chình là muốn giúp ta thấy rõ tâm ý của bản thân."
Rất dễ nhận thấy Phó Du Nhiên lại thất thần, Tề Diệc Bắc nâng mặt nàng lên, "Cũng vì ta đã hiểu được tâm ý của mình, cho nên ta mới chạy về cung, ta rất sợ mất đi nàng."
Phó Du Nhiên hoảng hốt, "Gạt người. . . . . ."
"Nhưng mà ta lại không biết làm cách nào để giữ nàng lại cả." Tề Diệc Bắc cười nhẹ."Thật may là nàng đã hạ dược ta."
Gương mặt Phó Du Nhiên lập tức biến sắc, "Hạ dược huynh là chủ ý của ta, huynh không cần suy nghĩ nhiều về chuyện xảy ra tối hôm qua."
"Vậy sao?" Tề Diệc Bắc cười nói: "Nếu như ta không uống ly rượu kia thì sao?"
". . . . . . Cái gì?" Phó Du Nhiên kinh ngạc hắn, "Ta rõ ràng thấy huynh . . . . ."
"Muốn nâng cốc mà không nuốt rượu xuống có rất nhiều phương pháp."
Phó Du Nhiên ngơ ngác chớp chớp mắt, ngay sau đó trên mặt nhanh chóng thành màu đỏ bừng, "Huynh. . . . . . Huynh biết trong rượu. . . . . ."
"Đoán được một chút, nhưng không biết rốt cuộc là nàng đã cho thêm cái gì vào thôi."
"Huynh thật sự không uống?"
Tề Diệc Bắc nhếch môi, chỉ cười không nói, Phó Du Nhiên cúi thấp đầu xuống tới ngực, lòng bàn tay vì khẩn trương mà xuất ra một tầng mồ hôi mỏng, "Vậy tại sao huynh lại còn. . . . . ."
"Còn thế nào?" Tề Diệc Bắc xấu xa hỏi tới.
Phó Du Nhiên ngẩng đầu lên, cáu giận nhìn chằm chằm hắn, Tề Diệc Bắc khẽ cười một tiếng rồi mới nghiêm túc nói: "Sở dĩ ta vẫn tiếp tục chuyện đó không phải là muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Mà là. . . . . ." Hắn nâng cằm Phó Du Nhiên lên, "Mà là quả thực không nhịn được muốn nàng, ta từng cho rằng nàng và Vĩ Thiên là lưỡng tình tương duyệt, nhưng ta vẫn muốn nàng, cho dù làm vậy sẽ mất đi một người bạn tri kỉ từ nhỏ cùng nhau lớn lên."
Nhịp tim Phó Du Nhiên dần dần gia tốc, không xác định nhìn Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc cười cười. "Bội Nhược cũng đã từng dùng qua chiêu này, nếu không phải ta chung tình với nàng thì đã sớm trở mặt rồi, sao lại phải thỏa mãn tâm nguyện của nàng kia chứ."
Chung tình. Phó Du Nhiên rất vui khi nghe thấy hai chữ này của Tề Diệc Bắc, hắn nói bản thân chung tình với nàng, nàng nên tin tưởng sao? Khoan đã, hắn mới vừa nói gì? Vĩ Thiên? Mắc mớ gì tới huynh ấy chứ?
Phó Du Nhiên kéo giãn khoảng cách giữa hai người một chút, không hiểu ra sao mà nói: "Ta và Mặc Vĩ Thiên là lưỡng tình tương duyệt á? Có ý tứ gì?"
"Cái đó. . . . . . Là hiểu lầm." Tề Diệc Bắc ôm Phó Du Nhiên vào trong ngực, "Ta sẽ từ từ giải thích cho nàng nghe, còn giờ nàng phải biết rõ điều này, ta. . . . . . Thích nàng, hi vọng nàng ở lại, đừng xuất cung nữa nhé, cũng không cần đi nước Sở gì đó, ở lại bên cạnh ta có được không?"
Phó Du Nhiên không thể tin được khi nghe lời hắn nói, lỗ mũi chua xót, "Huynh . . . . . Gạt người. . . . . ."
Tề Diệc Bắc nắm chặt tay nàng, "Ta có lý do gì lừa nàng chứ?"
"Nhưng, làm sao huynh có thể thích ta chứ?" Phó Du Nhiên không tự tin nói.
"Cái này cũng phải từ từ nói." Tề Diệc Bắc nhẹ nhàng áp đảo Phó Du ở trên giường, "Tới phiên nàng."
"Ta cái gì?"
"Ta đã trải lòng mình với nàng rồi, vậy có phải nàng cũng nên cho ta biết tâm ý của mình chứ?"
"Ta. . . . . ." Phó Du Nhiên đỏ mặt ấp úng hồi lâu, "Ta . . . . . . Ta cũng rất thích huynh."
"Chỉ có vậy thôi sao?" Tề Diệc Bắc hình như có chút không hài lòng, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn nữa, vội vàng tiến tới bên cổ nàng ngửi nhẹ, "Thơm quá."
"Đừng. . . . . ." Phó Du Nhiên nắm chặt cổ áo, "Ta còn chưa tắm."
Nụ cười của Tề Diệc Bắc muốn ngừng cũng không ngừng được, ghé sát vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Vận động một cái trước rồi hẵng tắm."
Phó Du Nhiên hô hấp không thông, miệng thở hổn hển, "Cửa, cửa còn chưa có sửa xong."
Tề Diệc Bắc nâng người dậy, bật cười nói: "Chuyện nàng quan tâm cũng thật nhiều."
Phó Du Nhiên che hai gò má không dám nhìn hắn, "Ta muốn nói, cửa còn chưa có sửa xong, sẽ bị người ta thấy đấy."
"Chỉ đem quần áo trong bọc sắp xếp lại chỗ cũ cũng sợ bị người khác nhìn thấy sao?"
"À?" Phó Du Nhiên ấp úng nói: "Huynh nói ‘vận động’ chính là cái này à?"
"Chứ nàng nghĩ sao?" Tề Diệc Bắc cười trộm, rồi sau đó lại nhỏ giọng nói: "Ta cũng vậy muốn làm loại ‘vận động’ khác lắm, nhưng mà thân thể của nàng còn khó chịu đấy."
Mặt Phó Du Nhiên lập tức đỏ như máu, Tề Diệc Bắc vuốt vuốt tóc của nàng, "Cuộc sống của chúng ta còn dài mà."
Phó Du Nhiên nhìn vào ánh mắt của hắn, thấy trong đó là sự chân thành tha thiết cùng kiên định, rốt cuộc cũng tin tưởng lời nói của Tề Diệc Bắc, không khỏi cười khúc khích hai tiếng rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái, ôm cổ của hắn, thẹn thùng e lệ dâng lên đôi môi thơm. Loại đối xử này Tề Diệc Bắc cầu còn không được, một hồi lâu sau hai người mới thở hổn hển tách ra, Tề Diệc Bắc ổn định tâm thần một chút, lại đem cổ áo hơi bị mở ra của Phó Du Nhiên kéo lại, ép buộc mình suy nghĩ đến những chuyện khác.
"Đúng rồi, " Tề Diệc Bắc nói: "Sao ta không thấy Lâm cô nương?"
Phó Du Nhiên mang vẻ mặt mê mang, còn có chút thở nhẹ, sau khi suy nghĩ hồi lâu mới kinh hô nhảy xuống giường, "Chết rồi, không chừng bây giờ nàng ấy vẫn còn đang ngủ đấy."
Vì để cho kế hoạch của mình tiến hành thuận lợi, Phó Du Nhiên đã cho một ít thuốc vào chén canh của Lâm Hi Nguyệt . . . . . . Không cẩn thận ....cho nhiều hơn liều lượng bình thường một chút. . . .