- Trang chủ
- Ăn Định Trạng Nguyên Phu
- Chương 3
Tác giả: Cầu Mộng
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, thái dương bị mây đen che lấp, một bầu trời đầy âm u.
Tuy là ban ngày, nhưng người ở trong phòng cũng không đốt đèn chiếu sáng.
Gió theo của sổ thổi vào, xua tan không khí oi bức bên trong, cũng
làm cho Văn Tuyết Oánh không khỏi hướng đến cửa sổ bứơc vài bứơc, thời
tiết oi bức như thế lại không thể ra ngoài, làm cho tâm tình cũng trở
nên cảm thấy có chút áp lực.
Văn Tuyết Oánh dự định hôm sau nói mọi chuyện rõ ràng với Triệu Tử
Dương, đúng lúc này Tuyên Hoa công chúa tiến đến dâng hương, dâng hương
xong muốn rời khỏi, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy Triệu Tử Dương có gương mặt tuấn mỹ, lập tức thay đổi ý định, nói muốn ở trong chùa trai
giới mấy ngày.
Rõ ràng chính là ý không ở trong lời!
Đáng giận hơn nữa là ngày hôm sau có rất nhiều nhân công đến dựng lên bức tường mà nàng đã làm đổ, vị công chúa này thật ra giống với phụ
hòang của nàng là gà mẹ.
“Tiểu thư, nước ô mai ướp lạnh, ta giúp ngươi mang tới.” Tiểu Thúy
một bên cầm trong tay ô dù phóng tới cạnh cửa, một bên dẫn theo cái giỏ
trúc đi đến trứơc bàn.
Nhìn lén chủ tử một cái. Tiểu Thúy mím môi, cuối cùng cái gì cũng
chưa nói. Không cần nói đến tiểu thư thấy mất hứng, nàng là nô tỳ xem
cũng thấy khó chịu. Đầu tiên là hòang đế vô duyên vô cớ hạ thánh chỉ,
cho cho tiểu thư phao tú cầu kén chồng, tiếp theo là công chúa điện hạ
nửa đừơng đi ra muốn cưới ý trung nhân của tiểu thư.
Đem ánh mắt đang nhì ra hứơng ngoài cửa sổ thu hồi lại, Văn Tuyết Oánh quay đầu xem nàng mỉm cười.
“Tiểu thư, ngươi còn cừơi đựơc.”
“Đừng có lấy vẻ mặt bất mãn nhìn ta, chúng ta làm người phải tự mình
hiểu chẳng phải thế sao? Nay tình hình đã như vậy, chúng ta phải tự động bứt ra.”
“Tiểu thư không phải thấy không cam lòng sao?
Văn Tuyết Oánh cầm quyển sách trên bàn, tựa vào thành giừơng mở ra,
không chút để ý nói, “Cái này giống như việc ta phụng chỉ phao tú cầu,
cho dù ta không cam lòng thì như thế nào? Trời đất bao là, Hòang Thượng
lớn nhất, nếu không cam lòng, ta còn cũng phải đúng hạn đi lên Thải
Lâu.”
“Nha” nói đến đây, cái gọi là nhận mệnh, bất quá, bị Cát tiểu thư mưa dầm thấm đất mấy năm nay, tiêu thư còn có thể nhận mệnh, làm cho nàng
thực kinh ngạc.
“Ngươi kêu một tiếng “nha” thật đáng nghiên cứu nha.”
“Tiểu thư đa tâm.”
“Chỉ mong là vậy.” Tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn nha hòan một cái, nàng tiếp tục đọc sách.
“Tiểu thư, uống canh trứơc đi.”
Văn Tuyết Oánh buông quyển sách trên tay xuống, tiếp nhận bát từ tay
nha hoàn, đang định uống một ngụm. Nghe đựơc bên ngoài có động tĩnh,
không khỏi giơ giơ mi mắt lên, “Đi mở cửa đi, có khách đến.” Loại này
thời tiết còn có ai đến?
Phải không? Tiểu Thúy ngưng thần tập trung nghe. Bên trong tiếng mưa
gió quả thật có tiếng gõ cửa, nàng vội vàng cầm ô đi mở cửa đón khách.
Chờ Tiểu Thúy đem khách vào bên trong, Văn Tuyết Oánh nhịn không đựơc lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
“Quấy rầy tiểu thư.”
Thu hồi kinh ngạc, nàng mỉm cười, đứng dậy nhường chỗ ngồi, “Trieủ̀ công tử, mời ngồi.”
“Cám ơn.”
“Nhưng không biết công tử lúc này tới chơi, cò chuyện gì sao” xem vạt áo hắn có độ ẩm ướt là ở trong vũ lý đứng hơn nữa ngày, làm cho quần áo cả nửa ngừơi đều bị mưa làm cho ướt nhẹp, làm cho nàng hoài nghi hắn
rốt cuộc có hay không bung dù.
Tiểu Thúy thông minh nhìn đến ánh mắt của chủ từ, lập tức lanh lợi lấy khăn mặt đến.
“Trước lấy khăn lau cho đỡ ứơt, uống chén trà nóng.” Nàng tiếp nhận
khăn mặt đưa cho hắn, “Toàn thân ngươi đều ẩm ướt, tốt nhất là đổi một
chút quần áo.”
Triệu Tử Dương lập tức sắc mặt khẽ biến, có chút buồn nản cúi đầu, “là nha, nhưng là ta hiện tại không thể trở về thay quần áo.”
“Vì sao?” Tiểu Thúy nhịn không đựơc hỏi.
Triệu Tử Dương trên mặt hiện lên xấu hổ, thanh âm rất thấp, “Bởi vì công chúa đang ở sân của ta…”
May mắn Văn Tuyết Oánh bởi vì nàng có tập võ nên nhĩ lực hơn hẳn
người thường, nếu khn6g thật đúng là nghe không rõ ràng đựơc hắn nói gì.
Mày liễu hứơng về phía trước. Tuyên Hoa công chúa này thật sụ là chủ
động a, nàng có phải hay không cũng có thể hứơng ngừơi ta học tập một
chút, nếu không theo như tính tình này của hắn, hơn nữa lần trứơc Phi
Hoa cố ý tạo thành hiểu lầm, bọn họ trong lúc đó quả thật khó mà có thể
tiến triển thêm một bứơc.
“Ngươi cởi áo khóac, để cho Tiểu Thúy giúp ngươi hong khô một chút.” Lời nói vừa ra khỏi miệng, muốn thu hồi không còn kịp nữa.
Triệu Tử Dương ngẩn ra.
Tiểu Thúy ánh mắt quỷ dị ngắm nhìn chủ tử.
“Mặc y phục ẩm ứơt đối với thân thể không tốt, cũng không biết nàng
bao lâu mới rời đi, vẫn là để cho Tiểu Thúy giúp ngươi hông khô một
chút.” Dù sao lời cũng đã nói ra rồi, Văn Tuyết Oánh quếyt định bất cứ
giá nào.
“Đúng rồi, công tử, ngươi đem ngoại bào cởi ra, nô tỳ giúp ngừơi đem đi phòng bếp hong khô.”
Nhưng là…” ở trứơc mặt hai cô nương cởi áo tháo thắt lưng thiệt là không hợp với lễ giáo.
“Ta cũng không để ý, công tử làm gì phải câu nệ như thế.” Nàng hào phóng cười.
Là nha, bọn họ quang minh chính đại, không cần phải so đo nhiều lắm
nghi thức xã giao, nghĩ thông suốt điểm này, Triệu Tử Dương gật đầu,
“Làm phiền Tiểu Thúy cô nương.” Hắn động thủ cởi ngoại sam, đưa cho Tiểu Thúy.
“Công tử theo giúp tiểu thư nhà ta nói chuyện, nô tỳ đi một chút sẽ
trở lại.” Tiểu Thúy cầm y phục ẩm ứơt nhanh như chớp chạy ra ngoài ly
khai với hai người, nghĩ rằng, tiểu thư kế tiếp ngươi nhờ vào chính
mình.
Trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người, ngoài phòng tiếng mưa tí
tách nhỏ dần dần thành lớn, rời trở thành mưa to, mà phong bà bà tựa hồ
còn ngại chưa đủ, lậm tức tăng thêm cường lực cho gió thổi lớn, trong
khỏang thời gian ngắn cuồng phong gào thét, mưa to gió lớn, thiên địa
trong lúc đó một mảnh thảm đạm.
Văn Tuyết Oánh không thể không đứng lên đi đóng cửa sổ, dù như thế trên bàn vẫn bị không ít giọt mưa tạt vào.
Triệu Tử Dương theo bảng năng đem cánh cửa bị gió thổi “rầm” thuận tay đóng lại.
Ngay tại lúc cửa phòng đóng lại làm nảy lên một chút tạp khí, hai người không hẹn mà cùng sợ run.
Cô nam quả nữ ở trong phòng đóng kín cửa làm cho không khí nhất thời trở nên khác thường.
“Khụ, tay áo của ngươi vừa bị mưa xối làm ướt.”
Văn Tuyết Oánh cúi đầu xem cánh tay của mình, khi đóng cửa sổ bị mưa làm ướt.
“Ngươi muốn hay không đổi kiện quần áo—“ Hắn thanh âm phút chốc dừng
lại. Cô nam quả nữ, hắn lại khuyên người ta cô nương chưa gả thay quần
áo, chính mình lại mặt cận trung y… Này quả thật tựa như đăng đồ tử
chiếm tiện nghi của người ta.
Một cổ khô nóng nhanh chóng xuất hiện trong thân thể Văn Tuyết Oánh.
“Ta….Tại hạ không có ý gì khác.” Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình đã lỡ lời.
Nàng biết hắn chính là có thiện ý, nhưng không thể ức chế chính mình
ngượng ngùng, bình tĩnh tâm thần ổn định thanh âm, “Ta biết… Chỉ là ẩm
ứơt một chút không có gì đáng ngại.”
Trầm mặc, lại là trầm mặc.
Văn Tuyết Oánh chán ghét như vậy, chán ghét phải cẩn thận ứng đối lẫn nhau, thận trọng đối thọai, tựa hồ đều sợ chỉ cần sơ xuất một chút sẽ
đánh vở sự bình tĩnh giả của hai người xuống.
Hắn biết nàng có nghi vấn, nàng rõ ràng biết hắn hoang mang, có khúc
mắc, nhưng điểm chết người là, bọn họ cũng không dám khinh càng mà lại
chậm trãi từng bước.
Bình tĩnh giả mà bị gỡ xuống, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nàng bất an không yên.
Hắn do dự không tiến.
“Ngươi…”
“Ta…”
Cả hai đồng thời cùng lên tiếng, quả nhiên thiên ngôn vạn ngữ không
biết nói từ đâu, ngàn đầu vạn tự tiễn không ngừng để ý còn lọan.
“Trong phòng oi bức, uống bát ô mai ứơp lạnh đi.” Nàng đem chén canh tới để trứơc mặt hắn.
“Cám ơn.”
Nhìn hắn vùi đầu ăn canh, khí tức buồn bực hắn vì muốn trốn công chúa đến nơi nàng tị nạn cũng tiêu tán không ít.
Chính mình đối với hắn có bao nhiêu là đặc biệt đây.
Thời điểm hắn buôn bát, Văn Tuyết Oánh cũng đã đưa ra một quyết định. Hắn không chủ động, đổi lại nàng chủ động vậy, nay bị buộc phao tú cầu, tương đương với việc tử chiến đến cùng, nàng cũng chỉ có thể đem những e lệ rụt rè của nữ tử để quăng sang một bên.
“Còn có ba ngày nữa là ta sẽ phải lên Thải Lâu phao tú cầu.”
“Phải không?” Tay hắn nắm chặt cái bát, khn6g có ngẩng đầu.
“Trứơc kia ta từng đáp ứng một người phải làm tân nương cho hắn, ta
chờ rất nhiều năm, lại thủy chung không thấy hắn đem kiệu hoa đến đón,
ta nghĩ hắn có khả năng đã mu6ón không nhớ rõ ước định trứơc kia.”
Nàng sâu kín thở dài giống như chậm trãi tiến sâu vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng quay mặt đứng nhìn ra phía cửa sổ, bóng
dáng lộ ra một cỗ khó có thể dùng ngôn từ nào hình dung sự cô đơn của
nàng.
“Chờ đợi một cái ước định không có kết cục, nhưng ta lại không thể bỏ xuống đựơc?” hơi hơi dừng lại một chút, nàng nói tiếp, “Có lẻ cả lão
thiên gia cũng thấy đựơc ta đáng thương, nên làm cho Hòang Thượng hạ ý
chỉ cho ta phao tú cầu, làm cho ta chấm dứt sự chờ đợi không có ý nghĩa
này.”
Nàng kì thực luôn luôn vẫn chờ hắn tới sao? Nhưng là ngày ấy vị công tử kia lại là với nàng có quan hệ như thế nào?
Văn Tuyết Oánh bỗng nhiên xoay ngừơi lại, ánh mắt sâu kín nhín hắn,
“Triệu công tử, ngươi nói, hắn đến tột cùng là đã quên ước định, hay là
có nỗi khổ gì?”
Triệu Tử Dương trong lòng chấn động, ánh mắt không tự giác trốn tránh nàng, “hẳn là có nguyên nhân khác đi, hắn…. Hắn chưa từng có quên lời
hứa hẹn của chính mình.”
Văn Tuyết Oánh xoay người một lần nữa đối mặt với cửa sổ, khóe miệng lại nhẹ nhàng dương lên.
Thời gian có phải hay đã trôi qua lâu lắm?
Văn Tuyết Oánh ánh mắt không tự chủ đựơc lại liếc về phía cửa, bên ngoài mưa gió, trong phòng không khí áp lực.
Tiểu Thúy, nha đầu chết tiệt này như thế nào lại không trở về? Nàng
hiện tại đã muốn không thể chịu nổi không khí áp lực này, không biết nên mở miệng nói chuyện gì tiếp, hắn thật sự là làm cho người ta cảm thấy
vô lực.
“Công tử hội miêu đồ sao?”
Triệu Tử Dương vì nàng đột nhiên nói đến đề tài khác có phần hơi run sợ, “Miêu đồ?”
Nàng hơi ngại ngùng cúi mặt xuống, thanh âm thấp truyền ra, “Ta nghĩ
muốn thêu một cây hồng lựu mùa hè, đáng tiếu họa không ra, ngươi có thể
giúp ta không?”
“Chỉ sợ họa không tốt.” Cũng tốt, hai người tương đối không nói gì sẽ làm cho không khí đỡ phải xấu hổ.
“Nhất định sẽ tốt. Ta giúp ngươi mày mực.” Nàng nở nụ cười.
Kia nụ cười vui mừng của nàng hiện lúm đồng tiền, giống như sau cơn
mưa sơ tình thải hồng, chiếu sáng khắp phòng, cũng chiếu đến tối tăm
trong lòng Triệu Tử Dương, rất nhiều năm hắn không có loại cảm giác ấm
áp khoái họat này.
Nhìn ánh đền chiếu lên bóng hình xinh đẹp thu xếp giấy và bút mực,
hắn hoảng hốt cảm giác đựơc thời gian như nghịch chuyển, khi đó có hai
thân ảnh nho nhỏ cũng giống như bây giờ….
Tuyết trắng trên giấy Tuyên Thành một cây hồng lựu dần dần hiện ra,
mà nàng ở bất tri bất giác tiến sát gần hắn bên ngừơi nhìn hắn không
chút do dự múa bút họa.
Hương thơm thản nhiên bay vào mũi, bút trong tay di chuyển, nhưng trong tâm lại nổi lên xôn xao.
Hắn ánh mắt từ trên giấy chuyển sang thân hình người đang chuyên tâm
xem họa, dưới ánh đèn chiếu rội sườn mặt nhu hòa, mâu quang như nước,
khóe môi một chút khinh thiển đến có chút giống như vô cười. Xiêm y đỏ
tươi làm nổi bật thêm làn da tuyết trắng, mạo so với hoa kiều.
“Này họa tốt lắm.” Nàng giống như không hề cảm giác được hắn đang
nhìn chăm chú nàng, cười yếu ớt khinh ngô, ánh mắt chưa từng rời bức
họa.
Hắng không tiếng động cười cười, vẽ tiếp những chi tiết vụn vặt bên ngoài.
“Xong rồi, tiểu thử nhìn thử xem.”
Nàng thân thủ cầm lấy bức họa, chậm rãi mĩm cười, “Họa công không
sai, quả nhiên so với trứơc đây tiến bộ không ít.” Lời nói bất tri bất
giác bật ra khỏi môi.
Xem nàng ở lơ đãng nói ra chân tình nhớ nhung, đột nhiên Triệu Tử Dương không nghĩ lại lừa mình dối người.
“Oánh nhi–” Một tiếng gọi thấp hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Văn Tuyết Oánh bức họa trong tay rơi xuống, cả ngườ ngây ra.
Giờ khắc này Triệu Tử Dương thân thủ ôm lấy nàng, nỉ nôn hôn lên trán nàng, mặt nàng —
Ngây ngốc! Say!
Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên cuồng phong, bên trong một mảnh xuân tình bắt đầu khởi đ6ọng.
“Thùng thùng..” thình lình tiếng gõ cửa vang lên, cho dù mưa to gió lớn như trứơc nhưng vẫn không thể làm cho ngừơi ta bỏ qua.
Hắn nhìn gương mặt ửng hồng dứơi thân, mềm mại quyến rũ, nhìn nàng
trên người tình dục đầy mặt, hắn tuấn mỹ mê người, đồng thời torng lòng
nguyền rủa. Rốt cuộc là ai lại phá đám làm mất vui a…
“Oánh nhi…” hắn thật sự rất muốn tiếp tục đi xuống.
Tiếng gõ cửa dồn dập mà hữu lực, Văn Tuyết Oánh hiểu đựơc người tới
phi thừơng quyết tâm, điều này chứng minh người tới tuyệt đối không phải là tri kỷ nha hoàn Tiểu Thúy của nàng.
“Dương ca ca, để cho ta đi mở cửa đi.” Nàng làm sao không muốn tiếp
tục đi xuống chỉ đáng tiết lão thiên gia không đáp ứng nguyện vọng.
Đem nhiệu huyết sôi trào cưỡng chế áp chế đi xuống, Triệu Tử Dương
thâm luyến không thôi theo thân thể mềm mại đứng dậy, nàng dùng tốc độ
nhanh nhất chỉnh lại quần áo, cuối cùng đem tóc đen vấn cao trên đầu
tòan bộ buông xuống.
Ngay tại khi tay gần như chạm tới cửa, nàng đột nhiên nhớ tới một sự
kiện, vì thế lại đi trở về, phụ giúp Triệu Tử Dương hướng giừơng đi đến. “nấp trên giường đi.”
Hắn sợ run, lập tức hiểu ra. Hắn lúc này xiêm y không chỉnh tề, tuyệt đối không thể làm cho người ngoài nhìn thấy, nếu không trong sạch của
Oánh nhi liền bị hủy họai trong chốc lát.
Dùng chăn đấp lên dấu hắn, vỗ vỗ hai má còn nóng bỏng, Văn Tuyết Oánh bình tĩnh lại tinh thần xoay người đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cái họan quan một thân quần áo màu vàng.
Văn Tuyết Oánh nhịn không đựơc ánh mắt nhìn thẳng. Họan quan? Chẳng lẽ là Tuyên Hoa công chúa tới bắt gian?
“Xin hỏi công công có chuyện gì?”
“Chúng ta nhận lệnh công chúa tới hỏi tiểu thư một chuyện”
“Công công thỉnh hỏi”
“Không biết tiểu thư có gặp qua vị công tử ở cách vách?” nội thị vừa nói, một bên hứơng trong phòng nhìn giáo giác.
Văn Tuyết Oánh đơn giản hào phóng tránh thân mình sang một bên, vẻ
mặt thong dong, “Ta hôm nay thân mình không đựơc khỏe nên không có xuất
môn, mới vừa rồi công công gõ cửa ta đang nghỉ ngơi, cho nên mới trì
hõan thời gian mở cửa.”
Nội thì nhìn nàng tóc đen vẫn còn đang xả, chắc là trong lúc vội vàng chỉ khóac vội quần áo ra mở cửa, nhưng vẫn hỏi thêm, “Tiểu thư thân
mình không khỏe, vì sao không thấy nha hoàn tùy thân ở bên?”
“Nàng tất nhiên là có việc nên không ở, công công hỏi cái này để làm gì?” vẻ mặt nàng hoang mang nhìn viên nội thị.
Vị nội quan liền đáp, “chính là thuận miện hỏi một chút thôi, quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi, chúng ta cáo lui.”
“Công công đi thong thả.”
Nhìn hắn đã rời đi, Văn Tuyết Oánh không khỏi nhíu mày, có chút đăm chiêu đứng ở cửa phòng.
“Suy nghĩ cái gì?”
Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn, nàng cừơi cười, “Không
có gì, chính là cảm thấy công chúa thế nào lại biết tới chỗ ta tìm
ngươi, làm cho người ta cảm thấy thú vị.” Đã hoài nghi đến trên người
nàng, chỉ sợ nàng sẽ không thể ở lại trong chùa này lâu nữa.
Triệu Tử Dương không cảm thấy thú vị, “Oánh nhi, ngươi có biết–”
“Ta đương nhiên biết.” Nàng cắt đứt lời nói của hắn, đi đến trứơc bàn cấp cho mình chén trà, “Nhưng là hoàng tộc đã chấm trúng, ta chỉ là
thảo dân không thể cự tuyệt đựơc.” Loại này cảm giác thật sự là không
thoải mái.
Hắn đi đến bên người nàng, cầm tay nàng, than nhẹ một tiếng, đem cả
người nàng ôm vào trong lòng. “Ta sẽ không phụ ngươi.” Trãi qua chuyện
vừa rồi, hắn đã không còn biện pháp buông tay, kiếp này nàng chỉ có thể
thuộc về hắn.
“Trong lòng ngươi có phải hay không còn có nghi vấn?”
“Ân?”
“Chuyện ngày ấy ngươi nhìn thấy.”
Hắn trầm mặc, muốn hỏi lại sợ không dám hỏi.
“Sau này ngươi sẽ hiểu, nàng không phải là người ngươi cần phải lo lắng.”
Hắn theo bản năng ôm sát nàng, nghe nàng nói như vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, lựa chọn tin tưởng nàng.
“Vì sao lại cho rằngta đã chết?” rõ ràng nàng sống đựơc rất tốt, đến tột cùng là ai đã rủa nàng?
“Rời đi kinh thành hai năm sau, ta từng nhờ cậu tìm hiểu tin tức của
ngươi, nhưng lúc mang tin tức về lại là ngươi đã bị bệnh qua đời.”
“Năm thứ hai…” nàng hơi hơi nhiu mi, “Năm ấy cha ta đựơc lên hàng ngũ cấp, khi đến tiếp nhận chức vụ gặp phải nữ nhi của vị tiền nhiệm cùng
hắn trùng tên trùng họ qua đời, rất nhiều người gặp cha ta đều kêu hắn
nén bi thương.”
Nghĩ đến năm đó phụ tâhn vô cùng buồn bực, nàng không khỏi nở nụ cười.
Triệu Tử Dương có chút đăm chiêu nhìn nàng, nguyên lai đây là nguyên
nhân làm cho hắn nhận đựơc tin nàng đã bỏ mình, chỉ có thể nói là ông
trời trêu đùa bọn họ.
Tóm lại, nàng còn sống, thật tốt! “Ta chờ ngươi đi tiếp tú cầu.” Văn
Tuyết Oánh đưa đầu tiến vào trong lòng hắn, không nghĩ để hắn nhìn thấy
gương mặt đỏ bừng của mình.
“Ta nhất định đi.”
“Trong phòng thiệt oi bức.” Sau một lúc trầm mặt, nàng oán giận mở miệng, đẩy hắn ra.
“Ta giúp ngươi cởi áo.” Hắn cười đến dị thường ôn hòa.
Nàng nhíu mày trừng hắn, trên mặt giống như kiều còn sân, ba phần e lê, bên trong bảy phần quyến rũ.
Hắn thân thủ cởi vạt áo của nàng, “Thóat quần áo tất nhiên sẽ không
còn thấy nóng.” Trên mặt tuy là vẫn trấn định, nhưng trong lòng lại hừng hực bốc hỏa.
“Tiểu Thúy sẽ mau trở lại.”
“Nàng là cái nha đầu thông minh.” Hắn nói như thế, đem trung y của nàng ném sang một bên.
Nàng bị hắn phóng tới trên giường, mặt đỏ nhẹ nhàng nói, “Ta còn nghĩ đến ngươi là một đầu gỗ không hiểu phong tình.”
Hắn ôn nhu áp đi lên, trên mặt cũng là một mảnh lửa nóng, thanh âm
lại hàm chứa một chút ý cười nhẹ, “Ngươi làm ta nhiều năm tương tư, hôm
nay phải bồi thừơng.”
“Dương ca ca…”
Nhìn người ngọc dưới thân thẹn thùng vô hạn nhẹ giọng gọi hắn, thật
dài lông mi nhẹ nhàng phúc thượng mí mắt, không nóigì mời hắn muốn làm
gì thì làm, Triệu Tử Dương rốt cuộc không thể áp chế chính mình dục
vọng, từ bản năng rất nhanh tìm đựơc cửa vào, duệ không thể đỡ phá tan
hết thảy mọi trở ngại, ở nàng tiếng hô ẩn nhẫn đau, hai người cùng kết
làm một thể.
Nhất thời xuân tình vẫn lạc, lạc hồng vô số.
Hôm nay giải quyết song mối tương tư, uyên ương giao gáy phó vu sơn.
Thời điểm Tiểu Thúy trở về là Triệu Tử Dương mở cửa.
Nhìn hắn sợi tóc hỗn độn, sắt mặt ửng hồng, trên người quần áo lại vội vàng, nàng lập tức hiểu đựơc đã xảy ra chuyện gì.
“Công tử, quần áo của người đã hong khô, nô tỳ giúp người thay quần
áo.” Nàng thong dong trấn định, làm bộ như cái gì cũng không biết, trong lòng không khỏi bội phục tiểu thư chân tay đủ lanh lợi, nhanh như vậy
liền đem nhân cấp ăn.
Ngược lại là Triệu Tử Dương có chút ngượng ngùng, dù sao hắn vừa mới
làm chuyện tuy là khó kìm lòng nỗi nhưng cũng không hợp với lễ giáo, chỉ sợ Tiểu Thúy đã muốn đem hắn trở thành đăng đồ tử đối đãi.
Hầu hạ hắn mặc xong quần áo chỉnh tề, giúp hắn chải tóc, Tiểu Thúy mới hướng giừơng đi tới.
“Tiểu thư, nô tỳ đi giúp ngươi nấu chút nước ấm rửa mình một chút sẽ tốt lắm.”
“Hảo.” Thanh âm mảnh mai vô lực từ trong màn nội truyền ra.
Tiểu Thúy rốt cục nhịn không đựơc, hạ giọng nói, “Tiểu thư, ngươi
không thể để chậm lại một điểm a.” Thanh âm như vậy hữu khí vô lực,
chúng tỏ vừa rồi như thé nào áp bức chuẩn cô gia.
Màn bỗng dưng bị một bàn tay ngọc xốc lên, hé ra ngọc nhan diễm lệ
quyến rũ tức giận tái mặt trừng mắt Tiểu Thúy, “Nha đầu chết tiệt kia,
ngươi nói cái gì?”
Tiểu Thúy mặt không đổi sắc, thản nhiên nói, “Tiểu thư, ngươi trên ngừơi như thế nào khởi hồng ban?” (vết ngân hôn ý mà)
Văn Tuyết Oánh lập tức lùi về trong màn, Triệu Tử Dương nhất thời đỏ mặt hé ra khuôn mặt tuấn tú.
“Còn không mau đi nấu nứơc.” Thanh ẫm dẫn theo điểm thẹn quá thành giận.
“Nô tỳ đi đây.” Tiểu Thúy cố nén ý cười, rất nhanh rời khỏi.
“Nha đầu chết tiệt.” Người trên giừơng nhịn không đựơc mắng một
tiếng. Dám quang minh chính đại trêu chọc chủ tử, thật sự là cùng với
Đại Diệu, Tiểu Diệp ngày càng đồng dạng.
Nhìn chủ tớ các nàng không lớn không nhỏ, Triệu Tử Dương nở ngụ cười, đi đến trứơc giừơng nhấc màn lên.
“Đều là tại ngươi, hại ta bị nha hòan cười.” nàng đem đầy bụng không cam lòng đổ qua cho hắn.
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, sau một hồi hoan ái nhìn nàng càng thêm kiều diễm quyến rũ, mặt mày trong lúc đó không thể dùng ngôn từ hình dung
đựơc khí chất của nàng, như mưa phía sau núi loan, mư bụi sương mù gian
lộ ra di nhân nhẹ nhàng khoan khoái.
“Nhìn cái gì?” bị hắn càng xem càng không đựơc tự nhiên Văn Tuyết Oánh theo bản năng kéo cái chăn, mặt cũng lặng lẽ phiếm hồng.
Vừa rồi hai người triền miên nàng không lo lắng thẹn thùng, hiện tại
nàng mới cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, nàng trong lúc đó nhất thời xúc
động đã đem chính mình giao cho hắn.
Triệu Tử Dương mặt cũng thiêu cháy. Từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền,
hắn trong lúc đó lại nhất thời không kìm lòng đựơc mà cùng nàng, chẳng
lẽ trong người hắn đúng là như thế cầm thú?
Nhìn mặt hắn từ trắng chuyển hồng lại từ hồng chuyển trắng, Văn Tuyết Oánh tâm nhịn không đựơc nhất thời đi xuống, cúi thấp đầu không dám
nhìn hắn.
“Ngươi hối hận?”
“Oánh nhi.” Hắn bắt lấy tay nàng. “Ngươi đừng lọan tưởng, ta làm sao
có thể hối hận, ta chỉ là sợ ngươi cho rằng ta là một người phóng đãng,
kỳ thật, ta…” dưới tình thết cấp bách hắn cũng không biết nên như thế
nào vì chính mình mà biện giải.
“Ta hiểu đựơc, huống chi là ta cam tâm tình nguyện a.” Ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt lo lắng của hắng, nàng vội vàng tỏ vẻ.
“Ta tuyệt đối sẽ không phụ ngươi, Oánh nhi.” Hắn nắm chặt tay nàng, “Ta thề.”
Tay nàng liền che miệng hắn, chậm rãi lắc đầu, “Giờ khắc này ngươi
cùng ta không hối hận là tốt rồi, không cần nguyền rủa thề, dù có một
ngày ngươi phụ ta, ta cũng không có chỉ vào ông trời kêu trừng phạt
ngươi.”
“Ta sẽ không…” hắn vội vàng muốn làm cho nàng tin tưởng mình.
“Ta thích ngươi, từ nhỏ ta đã thích ngươi, cho nên cho dù có một ngày ngươi yêu ngừơi khác, ta cũng chỉ biết chúc phúc cho ngươi.”
“Ngươi thật khờ.” Hắn không tiếng động thở dài.
“Nữ tử trên đời vốn là như thế, nếu không tại sao lại có câu si tình nữ tử bạc tình lang.”
“Ngươi đây vẫn không tin ta sao?” hắn nghiêm mặt nói, “nếu không ta
hiện tại liền đi hứơng bá phụ cầu hôn, cũng cấp cho ngươi an tâm.”
“Nói mớ gì vậy?” nàng che miệng nở nụ cười, “Ta lập tức phụng chỉ
phao tú cầu, ngươi lúc này đi cầu hôn, cha ta cũng không dám đáp ứng
ngươi a.”
Nói cũng đúng, nghĩ đến nàng muốn phao tú cầu kén chồng, hắn bắt đầu
có điểm lo lắng, “Nhưng là, Oánh nhi, đến lúc đó dưới đài người tiếp cầu chỉ sợ rất nhiều, ngươi như thế nào có thể đem tú cầu chuẩn nếm cho ta
a?”
“Chuyện này ta thật ra không sợ, ta chỉ sợ ngươi đến lúc đó không thấy bóng người.” nàng nửa thật nữa đùa nói ra.
“Có chết ta cũng sẽ đi qua.”
“Xác chết vùng dậy a, ngươi tưởng hù chết ta a.” Nàng cười thục hắn một cái.
Triệu Tử Dương ánh mắt đột nhiên nóng lên, vội vàng xoay đầu hướng
chỗ khác. Oánh nhi hoàn tòan đã quên áo ngủ của nàng bằng gấp, cùng hắn
nháo qua nháo lại như vậy, cảnh xuân tiết hơn nữa bộ ngực sữa đã lộ ra
ngòai, làm cho hắn toàn thân máu đều nóng lên, thật sự là…
“Ngươi nhìn qua chổ đó làm gì a?” chờ Văn Tuyết Oánh cúi đầu nhìn
thấy chính mình lõa lồ nữa người, thanh âm liềm im bặt, vội vàng chui
vào trong chăn.
“Ta đem quần áo lại cho ngươi.” Hắn đỏ mặt đi tìm quần áo của nàng,
hồi tưởng lại chính mình sống cuồng ở trên người nàng lưu lại rất nhiều
hình ảnh ấn ký, cả người đều thiêu cháy.
Thấy hắn so với mình còn muốn ngượng ngùng hơn, Văn Tuyết Oánh nhị
không đựơc ghé vào chẩm thựơng cười rộ lên. Thật sự là một cái nam nhân
đáng yêu.
Đợi cho nàng mặc xong quần áo xuống giừơng, bên ngòai sắc trời đã
sáng lại, tuy rằng vẫn như cũ mưa nhỏ rơi tí tách, nhưng cuồng phong đã
qua, nàng liều đi tới đẩy cửa sổ ra, làm cho không khí mát mẻ bên ngoài
thổi vào, làm tan biết không khí oi bức.
“Trời đã sáng lại.” hắn đi tới chỗ nàng, hít thật sâu không khí thanh tân.
“Laâ nha, không khí thực nhẹ nhàng khoan khoái.” Mắt hơi hơi nhấm lại hưởng thụ khôn khí ẩm ứơt lành lạnh do mưa rơi thổi vào trên mặt.
Nhìn trời sau cơn mưa, Triệu Tử Dương lòng có sở cảm, thân thủ ôm eo
nhỏ của nàng, than nhẹ, “Vừa mới mưa to coi chừng bị cảm.” Mưa rền gió
dữ che dấu bọn họ tận tình triền miên phóng đãng, cũng chặn cơ hội thăm
dò của nguời bên ngoài.
Văn Tuyết Oánh nhất thời mây đỏ trên mặt, vội vàng nói sang chuyện khác, “Tiểu Thúy như thế nào còn không có nấu nứơc xong a.”
“Nàng vừa mới đi không bao lâu.” Hắn nhịn không đựơc nhắc nhở nàng.
“Nha, đó là ta rất nóng vội, trên người dính đầy mồ hôi, nghỉ muốn nhanh tẩy trừ một chút.”
“…” ở nàng phía sau đỏ mặt không tiếp lời, hắn nhớ tới hai người ở trên giường, huy mồ hôi như mưa triền miên.
“Khụ…” lập tức ý thức đựơc chính mình ní cái gì, Văn Tuyết Oánh vội
ho một tiếng, đời đề tài, “Ta ma mặt, ngươi vẽ tranh đựơc không?”
“Cái gì?”
“Ngươi nghĩ họa cái gì liền họa cái đó.”
“Hảo.”
Vì thế, nàng ma mặc, hắn mở ra giấy họa, bắt đầu vẽ tranh/
Ngày đó, hắn vẽ phúc sơn Shisha vũ đồ.
Chính là rất nhiều năm về sau, Triệu Tử Dương ôm chính mình đứa nhỏ
thứ ba vừa mới đầy tháng, ở phòng khác nhà mình đối với kia phúc sơn
Shisha vũ đồ lặng lẽ nói, “Kỳ thật ta nghĩ họa uyên ương hí thủy đồ, chỉ là sợ bị ngươi mắng mới…”