- Trang chủ
- Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều
- Chương 1
Tác giả: Lệ Vụ
Dịch: Phi Phi
Ôn Thư Du và bạn học rời khỏi rạp chiếu phim, lúc chào tạm biệt, cô nhìn thấy bóng dáng anh cả mình thấp thoáng phía xa. Ôn Lãng Dật mặc sơ mi trắng và quần âu màu đen, áo khoác vắt trên cánh tay, vừa nhìn là biết mới gặp gỡ xã giao với ai đó.
“Anh!”.
Ánh mắt cô sáng lên, mặc kệ đối phương có nghe thấy, nhìn thấy mình hay không, vừa kêu một tiếng đã nhảy nhót chạy qua đó.
Đến phía sau người đàn ông, Ôn Thư Du giang hai tay quen thuộc ôm chầm lấy người đó: “Anh, anh đến rồi!”.
Vải áo sơ mi mềm mại áp trên má, cô nghiêng đầu cọ cọ thích thú. Cô ló đầu sau lưng người đàn ông, vừa nhướng mắt lên đã ngơ ngác nhìn người đứng cách mình mấy bước.
“Anh…?”. Ôn Thư Du bàng hoàng trợn tròn mắt, Ôn Lãng Dật đứng cách đó không xa cũng cực kỳ bất ngờ.
Cả người cô cứng đờ chết trân tại chỗ.
Thế người cô đang ôm lúc này… là ai?
“Bạn nhỏ”. Một giọng nói êm ái từ tốn rất hay truyền đến phía đỉnh đầu: “Em nhận nhầm người rồi”.
Giọng nói gần bên rót thẳng vào tai cô, không hề che giấu ý cười nồng đượm, tựa như đang đợi xem trò hay.
Bất chợt, cơn tê dại truyền rần rần đến vành tai, cô lập tức lùi về phía sau hai bước. Ôn Thư Du ngẩng đầu trợn tròn mắt, hai màu đen trắng tương phản trong tròng mắt ngập vẻ khiếp sợ.
Trước mặt là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng dấp cực kỳ cao lớn đẹp trai, đường nét khuôn mặt rất sắc nét, khóe môi gợi một nụ cười nhàn nhạt. Cổ áo sơ mi của người đó hờ hững trên xương quai xanh, một tay đút trong túi quần âu.
Người đó rất hứng thú nhìn chằm chằm đánh giá cô.
Máu dồn lên não, đầu óc cô lập tức trống rỗng.
Khuôn mặt Ôn Thư Du chợt đỏ bừng, sắc đỏ còn lan đến tận khóe mắt, chẳng thể che giấu nổi ánh mắt vừa ngây ngẩn vừa hoảng hốt.
Nhịp tim đập dồn dập phát ra những tiếng “Thình thịch” khiến cô nghe rõ mồn một.
Có lẽ thấy cô vẫn luôn nhìn không chớp mắt, người đàn ông thong thả nhướng mày.
Ôn Thư Du sực tỉnh lấy lại tinh thần, vô thức lùi về phía sau thêm nửa bước.
Anh ấy… anh ấy vừa nói…
Mình ôm nhầm người rồi!
Tưởng tượng vừa rồi cô còn ôm đối phương làm nũng, Ôn Thư Du xấu hổ đến nỗi hận không thể rẽ đất chui xuống.
Ôn Lãng Dật đứng bên cạnh cũng thấy hơi ghen tị trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được cười, trêu chọc: “Thật thất vọng, như vậy mà em cũng nhận nhầm người được?”.
“Anh!”. Ôn Thư Du bất mãn nhỏ giọng nói.
Cô gục đầu như đà điểu, vội chạy đến bên cạnh Ôn Lãng Dật.
“… Vóc dáng và quần áo của hai người đều na ná nhau, còn đứng ở chỗ hẹn, sao lại trách em được”.
Giọng điệu chỉ trích đượm ý làm nũng thân mật đối với người nhà của cô tém lại một chút vì sự có mặt của người ngoài.
“Được được được, là anh sai”. Ôn Lãng Dật thỏa hiệp vô điều kiện.
Ôn Thư Du hừ nhẹ, không dám ngẩng đầu lên, hai chân đứng nghiêm quy củ tại chỗ, rũ mi chờ nhiệt độ trên khuôn mặt giảm bớt. Thật ra cảm giác vẫn không giống nhau. Cô suy nghĩ miên man, trên thân thể của người vừa rồi thoáng có mùi hương mát lạnh, hình như còn có chút mùi thuốc lá. Khí chất không quá giống với Ôn Lãng Dật, dường như còn chững chạc, càng…
Càng trải đời hơn… Ôn Thư Du ngẫm nghĩ mãi mới lựa chọn được từ này.
Đáng ra các giác quan của cô phải nhạy bén cảm nhận được khi tiếp xúc với anh, nhưng lúc này mới phát hiện ra thì đã quá muộn.
Da thịt ấm áp của người đàn ông dán lên má cô qua lớp áo sơ mi, còn có cánh tay rắn chắc thon dài, vòng eo gầy nhưng rắn rỏi, và cả tấm lưng rộng lớn vững chãi…
Sau khi ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì, Ôn Thư Du khó nhịn được cảm thấy xấu hổ.
“Nếu cậu đã đón được người rồi thì tôi đi trước đây”. Người nọ nói.
Ôn Lãng Dật gật đầu: “Lần sau lại nói tiếp”.
Nghe thế, cô mơ hồ thở nhẹ một tiếng, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ướt đẫm mồ hôi.
Trước khi quay người đi theo Ôn Lãng Dật, hàng mi của cô vẫn còn run rẩy, do dự mãi vẫn không kìm được ý muốn ngẩng đầu lên nhìn người nọ.
Vốn dĩ người đó đang nhìn đồng hồ, nhưng hình như trực giác mách bảo khiến anh nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của cô, dù ngẩn người giây lát nhưng vẫn kịp cong môi mỉm cười.
Ôn Thư Du lập tức nghẹt thở.
Bị bắt gặp nhìn trộm đúng lúc, cô co rúm người vẫy tay với đối phương, sau đó vội vàng quay người đi theo Ôn Lãng Dật như cái đuôi nhỏ tung tăng.
Lên xe, Ôn Thư Du cúi đầu thắt dây an toàn, vờ lơ đãng hỏi: “Anh, người vừa rồi là ai thế?”.
“Một người bạn mà em chưa từng gặp”.
“Có mấy người bạn của anh mà em từng gặp nào?”. Cô bĩu môi, ngón tay vô thức kéo giãn dây an toàn: “Trong hai người thì ai nhiều tuổi hơn?”.
“Hỏi cái này làm gì”. Ôn Lãng Dật bật cười, nhưng vẫn trả lời: “Lúc anh mới vào đại học thì anh ấy đã tốt nghiệp rồi, em nói xem…”.
Thì ra là lớn hơn nhiều tuổi như vậy…
Cô còn muốn hỏi tiếp, nhưng điện thoại di động bỗng nhiên đổ chuông.
Ôn Lãng Dật không vội khởi động xe, anh đặt một ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, Ôn Lãng Dật trả lời: “Vừa rồi đúng là quên nhắc đến chuyện này”.
Vốn dĩ Ôn Thư Du chẳng thèm quan tâm đến cuộc gọi này, nhưng giờ lại không kiềm chế được tò mò vểnh lỗ tai lên nghe, nhưng nào có nghe lỏm được gì.
Mà Ôn Lãng Dật cũng nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô trộm liếc di động một cái: “Ai gọi thế ạ?”.
Ôn Lãng Dật cười nhẹ, đáp: “Chính là người ban nãy em nhận nhầm”.
“A…a…a không cho anh nói nữa!”. Ôn Thư Du lắc đầu lia lịa, trưng ra một bộ dáng tức tối không thèm để ý đến anh trai mình.
“Được rồi”. Ôn Lãng Dật nhịn cười, đưa tay xoa đỉnh đầu cô: “Anh không nói nữa”.
Chiếc xe khởi động lăn bánh hòa vào dòng xe tấp nập, những hàng cây bên đường xẹt nhanh qua cửa sổ.
Ôn Thư Du ôm vẻ mặt bất mãn, sửa sang lại đầu tóc rối tung vì hành động vừa rồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn mãi nhìn mãi, nhìn đến mức cô ngẩn ngơ tính toán người nọ lớn hơn cô những mười tuổi…
Sự chênh lệch giữa hai mươi sáu và mười sáu tuổi vốn dĩ đã như cái hố sâu thẳm, huống chi khoảng cách này không chỉ là một con số. Một người đàn ông hai mươi sáu tuổi có lẽ đã lăn lộn thương trường nhiều năm, họ và những học sinh còn trên ghế phổ thông không cùng một thế giới.
Sự chênh lệch đó vừa hấp dẫn cũng vừa khiến người ta sợ hãi.
Trong đầu cô bỗng dưng lại xuất hiện khuôn mặt ẩn chứa ý cười của người nọ, còn cả dáng vẻ ung dung thản nhiên khó ai có được.
Luôn cảm thấy có gì đó rất xấu xa.
Một tiếng “bạn nhỏ” kia dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai cô. Ôn Thư Du phí công nhọc sức để hạ nhiệt trên khuôn mặt nhưng lúc này tình trạng lại về như cũ, nhịp tim đập nhanh đến mức chân tay muốn rụng rời.
“Còn giận hả?”.
Cô hốt hoảng, bình tĩnh vớ đại một câu hằm hừ: “Em còn lâu mới nhỏ nhen như vậy”.
Ôn Lãng Dật cười hỏi: “Phim có hay không?”.
Cô ngây ngẩn gật đầu đáp: “Cũng tạm”.
Thật ra cô muốn hỏi người kia tên là gì, nhưng anh cả thông minh như vậy, chắc chắn sẽ phát hiện ra vấn đề.
Đành thôi vậy.
Đêm đó, Ôn Thư Du nằm mơ.
Trong mơ cô vẫn ôm nhầm người như ban ngày, nhưng lần này cô chưa kịp buông tay thì người nọ đã nắm lấy cổ tay cô, cười hỏi: “Em cố ý phải không?”.
Bàn tay ấy thon dài, nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, khí thế lấn át hoàn toàn vây cô trong đó.
Giấc mơ đến đây thì đứt đoạn, hoặc cô không nhớ rõ đoạn sau.
Sáng hôm sau, Ôn Thư Du thẹn thùng vùi đầu vào gối vì giấc mơ đó.
Sao lại nằm mơ giấc mơ kỳ lại như vậy chứ! Nhưng đồng thời cô cũng rất tò mò, rốt cuộc cô đã trả lời như thế nào trong giấc mơ ấy?
Chuyện này khiến cô ngẩn ngơ cả buổi học ngày hôm đó.
Chẳng mấy chốc lại đến cuối tuần.
Sau giờ trưa, Ôn Thư Du ngồi xích đu trong vườn, nhìn chằm chằm lùm cây trước mặt đến phát ngốc.
Bỗng nhiên có một bóng người thập thò bên cạnh. Cô quay đầu lại, phát hiện là anh trai Ôn Trị Nhĩ.
“Anh hai!”. Cô nhảy tót khỏi xích đu xuống đất: “Anh làm gì thế?”.
“Làm em sợ hết hồn, sao anh ở đó mà không lên tiếng?”.
Ôn Trị Nhĩ ngơ ra một chút, quay đầu dừng lại bước chân, cố ý vỗ ngực giả vờ còn sợ hãi nhưng dáng vẻ lại cù bất cù bơ như chẳng quan tâm chuyện gì.
“Không làm gì trái lương tâm thì sao phải sợ?” Ôn Thư Du chạy đến, làn váy tung bay trong gió: “Lại muốn chuồn ra ngoài đi quẩy phải không?”.
“Bậy nào, chỉ rủ mấy đứa bạn đến Sơn Môn tụ tập tí thôi”.
Dinh thự Sơn Môn?
Ôn Thư Du vừa nghe thấy, hai mắt sáng rực, lập tức ôm cánh tay Ôn Trị Nhĩ đưa đẩy: “Anh hai…”.
Âm cuối kéo dài không giấu ý làm nũng ngọt ngào, lỗ tai Ôn Trị Nhĩ cũng muốn nhũn thành vũng nước. Hỏng rồi, thừa dịp ý chí còn kiên định, anh nhất quyết phải từ chối nhóc con này mới được: “Không được, Ôn Lãng Dật mà biết chắc chắn sẽ không tha cho anh”.
“Anh không nói em không nói thì anh ấy biết đằng trời”. Ôn Thư Du chắp tay trước ngực tỏ vẻ đáng thương. “Em chỉ tò mò muốn đi xem sao thôi mà, ở nhà một mình chán lắm”.
Ôn Trị Nhĩ hơi dao động, ánh mắt bắt đầu trốn tránh cô.
“Anh hai…”.
Ý chí kiên định lập tức đổ sụp không còn tung tích, Ôn Trị Nhĩ nghiến răng nghiến lợi véo má cô gái nhỏ nhưng lại không nỡ dùng sức.
“Cả nhà chẳng có ai trị nổi em”.
Bất kể là làm nũng hay vẻ đáng yêu ngọt ngào tùy hứng như bây giờ, cả nhà họ Ôn đều bị cô thu thập không còn manh giáp.
Ôn Thư Du biết rõ anh hai đã đồng ý, lập tức vỗ tay hoan hô, chớp mắt đã quay người lên lầu thay quần áo.
Hai anh em nhanh chóng lái xe đến dinh thự Sơn Môn. Xe dừng lại ở cửa, nhân viên phục vụ đến giúp đậu xe.
Ngày thường dinh thự Sơn Môn chỉ tiếp đón những nhóm theo quy định riêng của dinh thự, chỉ những người đủ điều kiện hoặc có người giới thiệu mới được đi vào. Bên trong có đủ các trò giải trí tiêu khiển nhưng lại làm mới rất nhiều so với những nơi tương tự.
Ôn Thư Du cũng như những cô gái khác cùng độ tuổi rất yêu cái đẹp, bố mẹ và các anh trai lại mua cho cô vô số quần áo như trang điểm cho búp bê Tây dương, khiến cô phải có phòng riêng để phân biệt số váy áo đó với quần áo đi học.
Hôm nay cô chọn đại một chiếc váy mới mua, tay dài thắt eo, vẫn trong sáng giản dị mang hơi thở học sinh.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ lên tầng hai, sau đó cung kính đẩy cánh cửa phía cuối hành lang.
Âm thanh bên trong nhất thời im bặt, một đám người nhìn về bên này đều ngẩn tò te.
Thiếu nữ đứng ngoài cửa có gương mặt trắng nõn tinh xảo, vòng eo và tứ chi cân đối, đôi mắt biết nói tròn xoe như mèo con khi cười sẽ khẽ cong lên cực kỳ sống động.
“Ôn Trị Nhĩ, đây là?”.
“Đây là em gái yêu quý của tôi đấy, hôm nay đưa đến cho các cậu mở mang tầm mắt”. Ôn Trị Nhĩ vô cùng đắc ý, anh muốn khoe khoang người em gái này lâu lắm rồi nhưng vẫn không có cơ hội thích hợp.
Một đám người lập tức hò hét, có người thì ghen tị mình không có em gái, có người chỉ đơn giản không quen nhìn dáng vẻ gợi đòn của Ôn Trị Nhĩ.
Bỗng nhiên, phòng chơi bi-a bên cạnh truyền đến tiếng bóng và gậy vào nhau.
Ôn Thư Du đưa mắt nhìn sang, bất thình lình nhìn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô đột nhiên trợn tròn mắt, sững người tại chỗ.
Người nọ vừa đánh một cú, sau đó chậm rãi thẳng người dậy, tay cầm gậy bi-a chống trên mép bàn.
Có người gọi: “Lương thiếu!”.
Trực giác mách bảo Ôn Thư Du ‘Lương thiếu’ chính là đang gọi người đó. Sau khi bình tĩnh lại, cô xoay người muốn giấu mình đi theo bản năng, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Người nọ vốn dĩ đang khẽ cười thì thầm với người bên cạnh, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn sang bên này.
Bốn mắt giao nhau, anh nhìn thấy cô.