Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Nàng nói xong, đình viện an tĩnh một hồi lâu, Thái Tử nhìn nàng thật sâu,
- “Chính là bởi vì băn khoăn mấy cái đó, cho nên nàng mới trốn tránh ta?”
Diệp Xu Xu rũ mi mắt xuống, lòng nàng thực hỗn loạn, bình tĩnh mà xem xét, nam nhân trước mắt đối nàng thực sự không tệ, có khả năng nàng rốt cuộc tìm không ra người thứ hai đối nàng tốt như vậy. Nhưng cảm tình của nàng, nàng chính mình cũng không rõ ràng lắm, nói không thích một chút nào, khẳng định là giả, nhưng muốn nói thích đến trình độ nguyện ý không màng tất cả gả cho hắn, cũng chưa tới.
Đã từng việc nàng muốn làm nhất chính là kiếm bạc làm phú bà, chu du thế giới, còn bị nhốt ở hậu trạch giúp chồng dạy con loại sự tình này, nàng ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ.
Nói nữa, nam nhân trước mắt chính là Thái Tử, khống chế quyền lợi vượt xa qua nàng, địa vị giữa nàng và hắn hoàn toàn không bình đẳng, hơn nữa cảm tình loại sự tình này ai cũng không thể bảo đảm cả đời, nàng cũng không muốn hoàn toàn ký thác tương lai của mình ở trên người hắn.
Thái Tử thấy nàng chậm chạp không chịu trả lời, hắn nghiêm mặt nói:
- “Ta có thể cam đoan với nàng, tương lai nếu nàng gả cho ta, trừ nàng ra, ta tuyệt sẽ không cưới người thứ hai.”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu chấn động, giương mắt nhìn hắn, Thái Tử trầm giọng nói:
- “Như thế, nàng an tâm chưa?”
Diệp Xu Xu nhấp nhấp môi, trong lòng vừa chua vừa chát, trong đầu hiện lên vô số ý niệm.
Hắn có cưới tiểu lão bà hay không căn bản không phải là vấn đề chủ yếu.
Nàng rối rắm trong chốc lát, cuối cùng không tin vẫn là chiếm cứ thượng phong, nàng thở dài một tiếng,
- “Nếu ta còn không chịu đáp ứng, điện hạ sẽ như thế nào?”
Lòng Thái Tử trầm xuống, hắn híp híp mắt,
- “Vì cái gì?”
Diệp Xu Xu chính mình cũng không nói lên được, kiếp trước cha nàng vì tiểu tam ly hôn với mẹ nàng, khi đó nàng vừa mới hiểu chuyện, cũng là vì tra cha ảnh hưởng, làm cho nàng đặc biệt bài xích khác phái bày tỏ tình yêu, kiếp trước dáng vẻ nàng cũng thật xinh đẹp, người theo đuổi rất nhiều, nhưng nàng chưa bao giờ chân chính động tâm qua với bất luận nam nhân nào.
Đáy lòng, nàng trước sau cảm thấy cảm tình của nam nhân đều dựa vào không được. Có lẽ ý tưởng nàng cực đoan, nhưng trong xương cốt đối với khác phái tự nhiên phòng bị lại trước sau sửa không được, đối với hôn nhân đặc biệt sợ hãi.
Thái Tử nắm chặt ngón tay tiến lên một bước, thân ảnh hắn cao lớn hoàn toàn bao phủ Diệp Xu Xu, đôi mắt thâm thúy chặt chẽ chăm chú nhìn nàng.
- “Ta thật không nghĩ tới, nguyên lai thế nhưng nàng yếu đuối như thế!”
Diệp Xu Xu sửng sốt. Yếu đuối? Hắn thế nhưng nói nàng yếu đuối?
Thái Tử nói:
- “Ta nói không đúng sao? Bởi vì nàng sợ hãi mất đi cho nên không nghĩ có được, cái này không phải yếu đuối thì là cái gì?”
Diệp Xu Xu nhíu chặt mày, được đi, tính hắn nói đúng, nàng chính là yếu đuối lại như thế nào? So với mất đi bị thống khổ, nàng cảm thấy chính mình vẫn là chưa từng có được mới tốt.
- “Điện hạ, ngài cùng tiểu nữ không giống nhau, ngài là Thái Tử, phạm vi ngài có thể lựa chọn quá lớn, mặc dù không có tiểu nữ, ngài cũng sẽ không mất đi cái gì.”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nghiêm mặt nói:
- “Hiện tại bởi vì điện hạ thích tiểu nữ cho nên có thể hướng tiểu nữ hứa hẹn nhiều như vậy, chính là chuyện trong tương lai ai có thể nói được?”
- “Ai có thể bảo đảm điện hạ sẽ không di tình biệt luyến? Ai có thể bảo đảm điện hạ sẽ không vì hoàng quyền làm ra thỏa hiệp vứt bỏ tiểu nữ? Cảm tình giữa chúng ta vốn dĩ đã bất bình đẳng, ngài có thể tùy thời tùy chỗ bứt ra mà đi cũng không trả giá bất luận cái đại giới gì, mà tiểu nữ thì sao? Đến lúc đó tiểu nữ lựa chọn đường sống đều không có.”
- “Đúng, tiểu nữ chính là yếu đuối, tiểu nữ không muốn chịu thương tổn, hiện tại tiểu nữ một mình sống cũng khá tốt, làm gì tiểu nữ phải mạo nguy hiểm lớn đi truy tìm một cái tương lai không biết?”
Nói xong lời này, Diệp Xu Xu bỗng nhiên hốc mắt trở nên ê ẩm, không biết vì sao, cả đầu óc nàng đều là ý tưởng bi quan, nàng cũng không phải cảm thụ không được Thái Tử đối tốt với nàng, nhưng có thể là bởi vì bản năng nàng đối với tình yêu nam nữ có điều bài xích đi……
Hơn nữa địa vị hai người bất bình đẳng, nàng tưởng tượng đến chính mình có khả năng gặp phải tương lai ảm đạm, nàng lạc quan không nổi.
Thái Tử mặt trầm như nước, hắn xem như rõ ràng, nguyên lai Diệp Xu Xu cho tới nay đều đối hắn như gần như xa nguyên nhân thế nhưng bởi vì đối với hắn không có cảm giác an toàn.
Thái Tử lạnh mặt, trừng mắt Diệp Xu Xu,
- “Nàng không tín nhiệm ta như vậy sao?”
Diệp Xu Xu không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy quật cường.
Thái Tử nói:
- “Chính là nàng ngay cả thử cũng không thử qua, sao biết ta sẽ không đối với nàng trước sau như một?”
Diệp Xu Xu nhỏ giọng nói thầm,
- “Lời nói là nói như vậy, thế nhưng tương lai chỉ sợ chính điện hạ đều không thể bảo đảm.”
Tuy rằng thanh âm nàng rất nhỏ, nhưng Thái Tử vẫn là nghe rõ ràng, hắn bị nàng làm cho tức cười, nguyên lai ở trong mắt nàng, hắn thế nhưng cái dạng này.
Thái Tử trong lòng thực khó chịu, trừng mắt nàng, Diệp Xu Xu rũ xuống mi mắt, không rên một tiếng.
Hai người giằng co như vậy, cuối cùng, Thái Tử không thể nhịn được nữa, nói:
- “Vậy phải thế nào nàng mới bằng lòng tin tưởng ta?”
Phải thế nào nàng mới bằng lòng tin tưởng hắn? Chính Diệp Xu Xu cũng không biết, dù sao nàng rất khó tin tưởng lời hắn nói, mặc dù hắn đối nàng thực tốt, nàng cũng rất khó chân chính từ chỗ sâu trong đáy lòng tiếp nhận hắn.
Từ nhỏ, ở trong lòng nàng đã xây nên một cái tường vây cao cao, nàng vây chính mình thật sâu ở bên trong, cái tường đó kiến tạo quá cao quá vững chắc, đã rất khó từ bên ngoài đột phá vào được.
Đúng, nàng là thích hắn, thế nhưng chút thích này cũng không đủ để lay động tường vây trong lòng nàng.
Rất nhiều thời điểm, bản năng phản ứng của con người từ nhỏ dưỡng thành về sau thì rất khó thay đổi.
Kiếp trước nàng đã không nghĩ tới muốn kết hôn, một kiếp này cũng là như thế.
So với một người cô đơn chiếc bóng, nàng càng sợ hãi hôn nhân có khả năng sẽ mang cho nàng thương tổn.
Thái Tử không biết suy nghĩ trong lòng nàng là gì, lại một lần lọt vào cự tuyệt của nàng, lòng hắn thực hụt hẫng, lúc này đây so vài lần khác thêm lên đều làm hắn khó chịu.
Mấy ngày nay, nguyên bản hắn cho rằng quan hệ giữa hai người bọn họ đã kéo rất gần, nhưng không nghĩ tới, nàng vẫn cứ đang kháng cự hắn.
Thái Tử nghiến răng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hắn hận không thể nhéo cằm nàng chất vấn tâm nàng có phải làm bằng đá hay không? Bằng không vì cái gì hắn như thế nào đều không tan chảy.
Trở lại trong cung, mặt Thái Tử vẫn luôn âm trầm, thoạt nhìn tâm tình thật không tốt, Tống Tử Minh thấy cũng không dám chọc hắn, lấy cớ muốn tuần tra bỏ chạy. Đáng thương thái giám cung nữ Đông Cung, bị một buổi trưa lửa giận của hắn.
Cửu công chúa chạy tới tìm hắn không cẩn thận đập vỡ một chung trà của hắn, bị hắn đổ ập xuống một trận răn dạy.
Cửu công chúa cực kỳ ủy khuất,
- “Còn không phải là đập vỡ một chung trà của ca ca sao? Cũng không đáng giá cái gì, muội bồi thường cho ca ca là được!”
- “Bồi thường? Ta yêu cầu muội bồi thường sao? Muội lập tức biến mất cho ta, đừng tới phiền ta.”
Cửu công chúa có từng bị hắn nói qua như vậy, hốc mắt nàng đỏ lên, cả giận:
- “Thái Tử ca ca là cái đại phôi đản! Muội chán ghét ca ca!”
Nói xong quay đầu khóc lóc chạy đi.
Tĩnh ma ma thấy Cửu công chúa bị Thái Tử mắng chạy, trong lòng bà nhảy dựng, thầm nghĩ hôm nay điện hạ làm sao vậy? Ăn nhầm cái gì? Như thế nào nổi giận lớn như vậy?
Bất quá nhìn mặt Thái Tử âm trầm, trong lòng bà cũng nhút nhát, lặng lẽ rời khỏi phòng quay đi tìm Tống Tử Minh hỏi tình huống.
Tống Tử Minh thấp giọng trả lời:
- “Có thể là bởi vì cùng Diệp cô nương cãi nhau đi.”
Sáng nay tâm tình Thái Tử vẫn thực không tệ, còn đặc biệt kêu hắn đưa Diệp Xu Xu tới cái nhà nhỏ ở thành tây, vốn dĩ hắn cho rằng hai người ở chung một chỗ thì cảm tình có thể trở nên càng tốt, không nghĩ tới Thái Tử từ trong nhà đó đi ra, mặt vẫn luôn là đen.
Tĩnh ma ma nghe xong cắn lưỡi,
- “Ta còn tưởng rằng là chuyện gì, nguyên lai là cãi nhau.”
Nếu là cãi nhau, vậy là dễ xử lý. Tĩnh ma ma đi Tử Trúc Uyển tìm Diệp Xu Xu, tâm tình Diệp Xu Xu cũng rất suy sút, nghe được nghi vấn của Tĩnh ma ma, nàng miễn cưỡng trả lời:
- “Cũng không phải cái chuyện gì cùng lắm thì, qua hai ngày thì tốt rồi!”
Dù sao nàng lại không phải lần đầu tiên cự tuyệt Thái Tử.
Tĩnh ma ma nói:
- “Rốt cuộc cô nương cùng điện hạ sao lại thế này? Mấy ngày hôm trước không phải còn tốt sao?”
Diệp Xu Xu trong lòng có khó chịu,
- “Ma ma, người cũng đừng hỏi.”
Tĩnh ma ma thở dài:
- “Nếu không phải cái đại sự gì, cô nương vẫn là đi khuyên nhủ điện hạ đi, có cái mâu thuẫn gì vậy giáp mặt nói rõ ràng đi.”
Diệp Xu Xu tâm nói chính là bởi vì nói, cho nên mới ầm ĩ đấy!
Tới buổi tối, trong lòng Thái Tử đè nặng sự tình, bữa tối đều ăn không vô, tùy tiện uống mấy ngụm canh, liền lấy một quyển sách lật xem lung tung, nội dung trong sách, một chữ hắn đều xem không vào, chờ đến trời hoàn toàn tối, hắn kêu Tĩnh ma ma tới, hỏi hiện tại Diệp Xu Xu đang làm cái gì?
Tĩnh ma ma chạy tới Tử Trúc Uyển một chuyến, nhìn thấy Diệp Xu Xu đang cùng Xuân Đào Niệm Thu chơi cờ năm quân, ba người còn chơi thực vui vẻ, sau khi bà trở về liền đúng sự thật trả lời.
Thái Tử nghe xong sắc mặt càng xấu, “Lạch cạch” một cái khép sách lại, kêu Tống Tử Minh đang chuẩn bị về nhà tới, nói muốn hắn bồi mình chơi cờ.
Tống Tử Minh vừa nghe tức khắc liền suy sụp, một tay cờ của hắn làm sao hạ được Thái Tử? Quả nhiên, một mâm đi xuống, không bao lâu đã bị Thái Tử vây thương vong vô số.
- “Ngươi như thế nào tệ như vậy?” Thái Tử nhíu mày nói.
Tống Tử Minh vẻ mặt đưa đám, hắn ở trong tay Thái Tử trước nay không thắng qua, Thái Tử lại không phải không biết.
Thái Tử nói:
- “Lại đến, lần này nếu ngươi lại thua, khấu trừ ngươi một tháng bổng lộc.”
- “A?” Tống Tử Minh đại kinh thất sắc.
Nhưng mà kế tiếp hắn vẫn là thua, không chỉ có thua còn thua sáu lần, nửa năm bổng lộc không có.
Tống Tử Minh: QAQ
Nửa năm bổng lộc của hắn a……
Hắn thật xui xẻo, sớm biết như vậy hắn sớm một chút chạy trốn đừng bị Thái Tử bắt được thì tốt rồi…… Ô ô ô……
Thái Tử thắng Tống Tử Minh rất nhiều lần, cảm thấy không thú vị, thả hắn chạy, Tống Tử Minh như được đại xá nhanh như chớp liền chạy không có bóng người.
Lúc này bóng đêm đã đen, Thái Tử gọi Tĩnh ma ma tới hỏi hiện tại Diệp Xu Xu đang làm cái gì, Tĩnh ma ma trả lời nàng đã sớm ngủ.
Nghe vậy, mặt Thái Tử chìm xuống, làm nửa ngày chỉ một mình hắn đang giận dỗi?
Hắn mặt vô biểu tình đứng lên kêu thái giám mang nước tới, rửa mặt xong, cũng nằm ở trên giường, chính là hắn lăn qua lộn lại như thế nào cũng ngủ không được, nhớ tới lời Diệp Xu Xu nói lúc ban ngày, hắn liền tức giận.
Trằn trọc đến sau nửa đêm, hắn thật sự ngủ không được, đứng dậy cầm y phục phủ thêm, ngựa quen đường cũ đi vào Tử Trúc Uyển, Xuân Đào trực đêm thấy hắn tới, vội vàng thối lui đến một bên.
Thái Tử bước vào trong phòng, thấy nữ tử trên giường đang ngủ ngon lành, dưới ánh trăng mặt nàng yên lặng an tường.
Thái Tử nheo nheo mắt, cúi người xuống duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt hơi có vẻ trẻ con mũm mĩm của nàng, nàng “Ô ô” lẩm bẩm vài tiếng, đẩy tay hắn ra nghiêng người tiếp tục ngủ.
Hắn nghiến răng, kéo ra chăn đơn nghiêng người nằm qua, tay đáp ở trên eo nàng, kéo nàng vào trong lòng ôm lấy.
Thân thể của nàng mềm ấm mang theo mùi thơm sâu kín của cơ thể, Thái Tử dựa cằm vào bả vai nàng, khóe miệng giơ lên, nhắm mắt lại thực mau liền ngủ.
Ngày hôm sau, trước khi Diệp Xu Xu tỉnh lại, hắn sớm rời đi.
Diệp Xu Xu biết hắn lại tới nữa, bất quá nàng cũng không nói gì, cứ theo lẽ thường đi chỗ Cửu công chúa làm thư đồng, trên đường khi gặp được Thái Tử, Thái Tử trầm mặt, không nói một lời đi qua bên cạnh nàng.
Liên tiếp vài ngày, cũng không biết sao lại thế này, mỗi ngày nàng đều sẽ ngẫu nhiên gặp được Thái Tử, hơn nữa mỗi ngày còn ngẫu nhiên gặp được rất nhiều lần, Thái Tử vẫn luôn là đức hạnh đó, nói cái gì cũng không nói, đi qua bên cạnh nàng.
Hắn đây là đang làm gì? Diệp Xu Xu trong lòng buồn bực, có đôi khi nàng còn kêu hắn vài tiếng, kết quả người ta lạnh nhạt.
Diệp Xu Xu nghĩ thầm không để ý tới đánh đổ, tùy tiện hắn. Sau lại nàng cũng không để ý tới hắn, thấy hắn coi như không phát hiện.
Nàng nào biết làm như vậy, càng thêm chọc giận Thái Tử.