Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Từ Ninh Cung.
Thái Hậu ngồi ngay ngắn ở trên ghế, trước mặt bà bày một cái hộp gỗ, trong hộp là một con tằm chết, nhìn dáng vẻ con tằm đó đã chết đi lâu ngày thân thể đều đã cứng đờ.
Khang Nguyên Đế nhìn thấy con tằm chết, mày nhăn chết khẩn, ông biết con tằm này đã làm bạn Thái Hậu nhiều năm, là giá trị liên thành thế gian độc nhất vô nhị, hiện giờ nó lại bởi vì hút độc trên người Diệp Xu Xu mà chết……
Vẻ mặt Thái Hậu buồn bã,
- “Con tằm này đã theo ai gia bảy năm, tuy nói chỉ là một con sâu, nhưng mấy lần đã cứu tánh mạng ai gia, hiện giờ nó lại chết như vậy.”
Khang Nguyên Đế ấp úng nói:
- “Thỉnh Mẫu hậu nén bi thương.”
Thái Hậu quay đầu nhìn Khang Nguyên Đế,
- “Băng Tằm là dùng máu tươi của ai gia dưỡng lên, bách độc bất xâm, nó hút quá độc cũng không biết nhiều ít, vì sao cố tình bởi vì hút độc trên người nữ tử họ Diệp kia, liền bị độc mà chết?”
- “Cái này……”
Khang Nguyên Đế nhất thời không có lời để nói, ông không biết nên đáp lại như thế nào, con Băng Tằm này tuy rằng nó quá vô dụng, nhưng cũng là có nghe thấy, nghe nói nó là ăn độc lớn lên, cho nên bách độc bất xâm.
Huệ quý phi ở một bên đúng lúc mở miệng nói:
- “Thần thiếp cho rằng hẳn là không phải vấn đề ở độc, mà là vấn đề ở người. Thần thiếp nghe nói tuy Băng Tằm không sợ độc, thế nhưng lại sợ hãi máu của người đặc thù nào đó!”
Khang Nguyên Đế hỏi:
- “Quý Phi, lời này của ngươi là có ý gì?”
Huệ quý phi chần chờ một lát, lúc này mới mở miệng nói:
- “Hồi bệ hạ, con Băng Tằm này là dùng máu tươi của Thái Hậu nuôi dưỡng, nó không sợ độc, nhưng nếu là nó hút máu người tương khắc với Thái Hậu thì sẽ chết đi.”
Nghe xong lời này, Khang Nguyên Đế cực kỳ kinh ngạc,
- “Người tương khắc? Cho nên ý của ngươi là nói Diệp Xu Xu khắc với Thái Hậu?”
Huệ quý phi dừng một chút, Thái Hậu thở dài thật mạnh, lúc này Huệ quý phi mới chậm rãi gật đầu nói,
- “Đúng vậy, thần thiếp cho rằng Băng Tằm chết là phát ra kỳ cảnh, nữ tử họ Diệp kia tồn tại rất có khả năng sẽ bất lợi đối với Thái Hậu.”
Lời này vừa ra, Khang Nguyên Đế tức khắc không biết nên trả lời như thế nào?
Hiện giờ Thái Hậu chỉ tên nói Diệp Xu Xu khắc bà, vậy cũng chính là đang nói tồn tại của Diệp Xu Xu rất có khả năng sẽ uy hiếp đến tánh mạng Thái Hậu.
Đây chính là một sự tình khó lường!
Khang Nguyên Đế nhíu mày, Thái Hậu nói việc này với ông, là muốn ông làm gì? Chẳng lẽ là muốn ông diệt trừ Diệp Xu Xu sao?
Thái Hậu thở dài nói:
- “Từ sau khi nữ tử họ Diệp kia tiến cung, ai gia liền thường xuyên cảm thấy tứ chi mệt mỏi đầu váng mắt hoa, hiện giờ Băng Tằm ai gia cũng đã chết, sau này….., ai gia như thế nào trải qua đây?”
Đây là đang ép Khang Nguyên Đế làm ra lựa chọn.
Khang Nguyên Đế cực kỳ khó xử,
- “Mẫu hậu, Diệp Xu Xu bất quá là một nữ tử bình thường, hơn nữa nàng là vì cứu Ðại Uyên công chúa mới trúng độc bị thương, lại nói như thế nào cũng là có công…… Nói nữa, Băng Tằm này nói không chừng chính là bị độc mà chết, mà không phải bị máu Diệp Xu Xu khắc chết……”
Thái Hậu nghe ông nói như thế, trong lòng bà cười lạnh, thầm nghĩ quả nhiên Khang Nguyên Đế một chút cũng không để bụng chết sống của bà, bà đều đã nói rõ như vậy, thế nhưng Khang Nguyên Đế còn phải vì con nữ tử kia phản bác bà.
Thái Hậu cho Thanh Dương đạo sĩ cái ánh mắt, Thanh Dương đạo sĩ đi lên trước, nói:
- “Bệ hạ, Băng Tằm kia là linh trùng trăm năm, nó đã bởi vì hút máu Diệp Xu Xu mà chết đi, cái này thuyết minh xác thật nữ tử họ Diệp kia đã khắc đến Thái Hậu, nếu nàng ở đây một ngày, liền sẽ đối với an nguy của Thái Hậu sinh ra uy hiếp nghiêm trọng!”
Nghe vậy, trong lúc nhất thời Khang Nguyên Đế cũng không biết nên như thế nào cho phải. Hoàng Hậu đã từng nói với ông, Thái Tử thích Diệp Xu Xu kia, lúc ấy ông nghe xong còn thật vui mừng, cho rằng rốt cuộc Thái Tử muốn cưới vợ, lại không nghĩ rằng thế nhưng hiện giờ tức phụ này thành khắc tinh của Thái Hậu.
Này như thế nào cho phải? Chẳng lẽ thật sự muốn cho hắn vì loại sự tình này mà xử trí Diệp Xu Xu?
Tâm Khang Nguyên Đế là không muốn, rốt cuộc Diệp Xu Xu cũng không có làm gì sai lầm sao lại có thể bởi vì chuyện huyền diệu khó giải thích này mà chịu trừng phạt? Nhưng nếu ông không làm, có khả năng Thái Hậu sẽ sinh ra bất mãn với ông.
Thái Hậu cũng coi như có ân với ông, tuy rằng ông chưa bao giờ coi bà như mẹ đẻ chính mình, nhưng trong lòng lại rất tôn kính bà.
Khang Nguyên Đế đang trong tình thế khó xử, Hoàng Hậu đuổi lại đây, bà vừa tiến vào thì nhìn thấy Huệ quý phi trong phòng Thái Hậu, bà nheo mắt lại, thầm nghĩ hai người này lại đang đánh cái chủ ý quỷ gì đây?
Thái Hậu thấy Hoàng Hậu, khuôn mặt tức khắc gục xuống.
Huệ quý phi cười hành lễ với Hoàng Hậu,
- “Tham kiến Hoàng Hậu tỷ tỷ.”
Hoàng Hậu không để ý nàng, trực tiếp mở miệng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, nghe xong tự thuật của Huệ quý phi, bà kéo kéo khóe môi, thầm nghĩ lão yêu bà này lại đang phát cái điên gì? Cư nhiên muốn đối phó Diệp Xu Xu? Diệp Xu Xu đã làm gì mà chọc tới bà ta?
Hoàng Hậu thanh thanh giọng nói,
- “Thần thiếp lại không cảm thấy như vậy, thần thiếp cảm thấy Băng Tằm này là xả thân cứu người công đức viên mãn, Băng Tằm tích góp công đức cho Thái Hậu, tuy rằng nó đã chết, bất quá sẽ dưới nền đất phù hộ Thái Hậu.”
Dứt lời, mặt Thái Hậu trầm xuống, Hoàng Hậu đây là nói cái gì? Chẳng lẽ bà sẽ được một con sâu phù hộ?
Khang Nguyên Đế đỡ trán, ông ngầm duỗi tay lôi kéo ống tay áo Hoàng Hậu, ý bảo bà đừng lại nói hươu nói vượn.
Thái Hậu lạnh mặt nói:
- “Liền tính Băng Tằm tích góp công đức cho ai gia, nhưng nó là bị Diệp Xu Xu hại chết chính là sự thật, Diệp Xu Xu khắc ai gia cũng là sự thật!”
Hoàng Hậu thấy Thái Hậu vẫn càn quấy như cũ, tức khắc cũng bực.
- “Cái gì khắc hay không khắc hả? Căn bản là không có chứng cứ có thể chứng minh Diệp Xu Xu đã khắc mẫu hậu ngài, còn nữa tốt xấu gì Diệp Xu Xu cũng là nữ nhi của đại thần, chẳng lẽ chỉ bởi vì một câu khắc của mẫu hậu ngài thì buộc bệ hạ diệt trừ nàng ta sao? Nếu bệ hạ thật vì mẫu hậu ngài làm như vậy, không nói đến sẽ có tổn hại danh dự bệ hạ, liền tính là đối với danh dự mẫu hậu ngài cũng là cực kỳ tổn hại!”
Bà nói xong, mày Khang Nguyên Đế giãn ra một ít, Hoàng Hậu thật là nói đến tâm khảm ông, không sai, ông không thể bởi vì những lời của Thái Hậu mà giết Diệp Xu Xu, nếu ông thật sự làm như vậy, cùng hôn quân lại có gì khác nhau?
Thái Hậu lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Hậu một cái, Hoàng Hậu thẳng thắn eo không sợ chút nào, Diệp Xu Xu chính là tức phụ mà nhi tử bà thật vất vả coi trọng, bà còn trông cậy vào Diệp Xu Xu sinh nhi dục nữ cho Thái Tử đấy, cũng không thể để nàng bị Thái Hậu hại.
Huệ quý phi thấy hai người giương cung bạt kiếm, cười lại đây hoà giải,
- “Hoàng Hậu nương nương nói quá lời, mẫu hậu cũng không có nói muốn diệt trừ Diệp Xu Xu, ý mẫu hậu là muốn đưa Diệp Xu Xu đi rất xa, làm nàng rời đi kinh thành, như vậy vừa không sẽ thương tổn nàng, cũng có thể bảo đảm thân thể Thái Hậu bình yên vô sự. Như thế chẳng phải là giai đại vui mừng sao?”
Thái Hậu tiếp lời nói:
- “Đúng vậy, ai gia căn bản không có ý muốn diệt trừ Diệp Xu Xu, ai gia chỉ là muốn cho nàng rời đi kinh thành thôi.”
Dứt lời, Khang Nguyên Đế trong lòng tức khắc một mảnh áy náy, nguyên lai Thái Hậu là muốn như vậy a, mới vừa rồi ông còn nghĩ rằng Thái Hậu muốn giết Diệp Xu Xu, trong lòng còn trách cứ Thái Hậu làm khó người khác……
Hoàng Hậu lại nhíu mày, bà thầm nghĩ Thái Hậu vì cái gì nhất định phải đuổi Diệp Xu Xu đi?
Chính là Thái Hậu đã nói như vậy, trong lúc nhất thời Hoàng Hậu cũng nghĩ không ra lời gì để phản bác, bà thực sốt ruột, nhưng bà không nghĩ làm Diệp Xu Xu rời khỏi kinh thành, nếu nàng đi rồi, vậy nhi tử của bà nên làm cái gì bây giờ?
Thái Hậu nói với Khang Nguyên Đế:
- “Ai gia già rồi, chỉ nghĩ an hưởng lúc tuổi già, mặc dù Diệp Xu Xu kia khắc ai gia, ai gia cũng không nghĩ muốn mệnh nàng, chỉ cần nàng rời đi kinh thành rất xa, không bao giờ trở về, ai gia cũng liền an lòng, Hoàng Thượng, ngài sẽ không một chút thỉnh cầu nho nhỏ này cũng không chịu đáp ứng chứ?”
Khang Nguyên Đế đang muốn mở miệng. Lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng thông báo, nói Thái Tử tới.
Thái Hậu cùng Huệ quý phi nghe xong liếc nhau.
Thái Tử đi vào Từ Ninh Cung, nhìn quanh một vòng người trong cung, vẻ mặt hắn bình tĩnh, hành lễ với tất cả mọi người.
Đã lâu Thái Hậu chưa thấy qua Thái Tử, hiện giờ thấy hắn lớn lên càng thêm tư thế oai hùng bừng bừng khí vũ hiên ngang, trong lòng bà thực hụt hẫng.
Thanh Dương đạo sĩ nói hắn sống không quá 30 tuổi, nhưng hôm nay hắn đã hai mươi tuổi, không chỉ có không bệnh không tai, lại còn càng thêm anh tuấn đĩnh bạt.
Hoàng Hậu thấy Thái Tử cũng tới, thầm nghĩ tiểu tử này tám phần là vì người trong lòng hắn mà tới đi? Lông mày bà nhếch lên, đi qua, thuật lại lời Thái Hậu nói cho Thái Tử nghe.
Thái Tử nghe xong sắc mặt hơi biến, hắn cũng không thể lý giải vì cái gì Thái Hậu muốn đưa Diệp Xu Xu rời xa kinh thành. Bất quá mặc kệ là cái nguyên nhân gì, hắn sẽ không để cho Thái Hậu thực hiện được.
Thái Tử nhìn Thái Hậu nói:
- “Bởi vì Băng Tằm hút máu Diệp Xu Xu mà chết, cho nên Hoàng tổ mẫu cảm thấy Diệp Xu Xu khắc ngài?”
Thái Hậu trưng mặt ra, một lát sau mới nói:
- “Thà rằng tin là có, không thể tin là không, ai gia đã lớn tuổi, chịu không nổi này đó.”
Thái Tử cười cười, từ ống tay áo lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra, bên trong thế nhưng là một con tằm.
- “Hoàng tổ mẫu, Băng Tằm của ngài ở chỗ này, còn sống đàng hoàng.”
Mọi người nghe xong, sau đó đều kinh ngạc, sôi nổi nhìn con tằm.
Thái Hậu rất là kinh ngạc, bà đi qua nhìn kỹ xem, phát hiện con tằm đó xác thật là Băng Tằm của bà!
Tại sao lại như vậy? Thái Hậu trừng lớn đôi mắt, bà nhớ rõ, rõ ràng bà đã giấu Băng Tằm chân chính rồi mà!
Khang Nguyên Đế và Hoàng Hậu cũng cực kỳ khiếp sợ, không nghĩ ra là chuyện như thế nào, làm sao Băng Tằm lại xuất hiện ở trong tay Thái Tử?
Thái Tử cười cười, hắn nói:
- “Thỉnh tội với Hoàng tổ mẫu, hôm qua Băng Tằm tôn nhi đưa tới là giả.”
Đêm hôm đó, Băng Tằm hút xong độc trên người Diệp Xu Xu thì, Thái Tử đã để lại cái tâm nhãn, trong lòng hắn rõ ràng rất có khả năng Thái Hậu sẽ lợi dụng Băng Tằm để đối phó hắn, bởi vậy hắn tìm Lục Cẩn muốn một con dược tằm giả mạo Băng Tằm.
Đặc tính con dược tằm đó cùng Băng Tằm cực kỳ tương tự, cho nên nhất thời Thái Hậu không có nhận ra, còn tưởng rằng dược tằm kia là thật.
Thái Hậu dùng một con chết giả tằm đem đổi dược tằm, sau đó thì náo loạn ra một hồi như vậy.
Thái Hậu nghe vậy sắc mặt trở nên khó coi hỏi:
- “Vì sao ngươi phải làm như vậy?”
Thái Tử nói:
- “Tôn nhi làm như vậy đều không phải là mơ ước Băng Tằm của Hoàng tổ mẫu, tôn nhi chỉ là sợ nếu trực tiếp đưa con tằm thật về, sẽ bị người không có ý tốt lợi dụng, làm ra một con tằm giả tới hãm hại tôn nhi, cho nên tôn nhi bất đắc dĩ mới để lại cái tâm nhãn. Vốn dĩ tôn nhi nghĩ nếu hôm nay bình an không có việc gì, thì đưa tằm thật về, lại không nghĩ rằng hôm nay thế nhưng thật sự xảy ra chuyện.”
Thời điểm hắn nói đến “người không có ý tốt” cùng “Một con tằm giả” đặc biệt tăng thêm thanh âm, Thái Hậu nghe xong cắn chặt răng, Huệ quý phi trong lòng lộp bộp một chút.
Thái Tử nói như vậy rõ ràng là cố ý châm chọc các nàng.
Khang Nguyên Đế cùng Hoàng Hậu cũng hồi quá vị tới, nguyên lai trong hộp của Thái Hậu thế nhưng bỏ vào một con tằm chết giả.
Hoàng Hậu bực bội, bà nghĩ thầm tám phần mười là chủ ý của Thái Hậu, may mắn nhi tử bà để lại một tay, nếu không nếu như Thái Hậu vu oan giá họa, vậy nhi tử của bà thật đúng là nhảy vào Hoàng Hà đều rửa không sạch.
Thái Hậu bị Thái Tử giáp mặt vạch trần, bà tức giận ngực phập phồng, thế nhưng trên mặt lại đầy căm phẫn.
- “Cũng không biết là cái cẩu nô tài nào, lại lớn mật như vậy! Nếu như bị ai gia điều tra ra, ai gia nhất định sẽ không tha!”
Bà nói tức giận khó làm, nhưng người trong phòng đều không ngốc, Khang Nguyên Đế cũng không thể vạch trần bà, chỉ phối hợp mà cười cười nói:
- “Mẫu hậu lời nói cực kỳ.”
Thái Tử còn cố ý gọi tới vài tên thái y lại đây kiểm tra Băng Tằm.
Các thái y kiểm tra xong lúc sau đều nói Băng Tằm bình yên vô sự, lúc này Thái Tử mới đặt Băng Tằm ở trên bàn trả lại cho Thái Hậu.
- “Hoàng tổ mẫu, hiện giờ Băng Tằm bình an không có việc gì, vậy thuyết minh Diệp Xu Xu cũng không có khắc Hoàng tổ mẫu ngài, cho nên Hoàng tổ mẫu ngài có thể yên tâm.”
Vẻ mặt Thái Hậu cứng đờ, không nghĩ tới kế hoạch của bà đã dễ như trở bàn tay mà bị Thái Tử vạch trần như vậy.
Hoàng Hậu thấy Thái Hậu ăn mệt, trong lòng không biết vui vẻ đến cỡ nào, bà đang muốn mở miệng châm chọc vài câu, Khang Nguyên Đế liếc bà một cái, Hoàng Hậu hậm hực ngậm miệng lại.
Từ Từ Ninh Cung đi ra, Hoàng Hậu hung hăng phun ra ngụm ác ý,
- “Vân Lan, may mắn con sớm có chuẩn bị để lại một tay, bằng không việc này thật đúng là không dễ giải quyết.”
Thái Tử không nói chuyện, hắn còn đang suy nghĩ vì cái gì Thái Hậu không có lợi dụng Băng Tằm đối phó hắn, mà là phải đối phó Diệp Xu Xu?
Theo lý mà nói, giống như Diệp Xu Xu cũng không có chỗ nào đắc tội Thái Hậu, vì sao Thái Hậu nhất định phải trục xuất nàng khỏi kinh thành?
Hắn nghĩ không ra, Hoàng Hậu cũng nghĩ không ra.
*** *** *** *** ***
Từ Ninh Cung.
Thái Hậu tức giận ném hộp gỗ có con tằm giả ra ngoài.
Bà nổi trận lôi đình, mắng Huệ quý phi:
- “Nhìn xem ngươi đây là ra cái chủ ý ngu gì cho ai gia!”
Huệ quý phi rụt rụt bả vai, chủ ý này thời điểm bà nói với Thái Hậu, lúc ấy Thái Hậu còn cảm thấy chủ ý thực tốt, hiện giờ sự tình bại lộ, Thái Hậu lại mắng bà ra chính là chủ ý ngu?
Huệ quý phi hít sâu một hơi,
- “Cô mẫu, lần này là chất nữ suy nghĩ không chu toàn, thỉnh cô mẫu tha tội.”
Vẻ mặt Thái Hậu âm trầm.
Huệ quý phi nói:
- “Bất quá kỳ thật muốn đuổi đi Diệp Xu Xu còn có rất nhiều biện pháp, mặc dù đuổi không đi, vậy giết là được, mẫu hậu không đáng vì nàng một người bé nhỏ không đáng kể mà lo lắng như vậy!”
Thái Hậu nghe xong lúc này mới thuận hơi, Huệ quý phi nói không sai, bà là Thái Hậu, phải đối phó Diệp Xu Xu một nha đầu không quyền không thế còn không dễ dàng sao?