Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Cửu công chúa ngưỡng đầu nói.
Diệp Xu Xu âm thầm phun trào, thật ngượng ngùng, nàng từ trước tới nay đã không có cái ý niệm kia. Đừng nói là làm thiếp cho Thái Tử, chính là vị trí chính phi, nàng đều không muốn!
Cửu công chúa thấy nàng không nói lời nào, bất mãn mà nói:
- “Uy, ngươi làm gì không nói lời nào?”
Diệp Xu Xu trả lời:
- “Công chúa nói đúng, ta xác thật không xứng với Thái Tử điện hạ.”
Cửu công chúa chắp tay sau lưng, đánh giá nàng vài lần, thấy vẻ mặt nàng hàm chứa ý cười ôn hoà, nàng nói:
- “Tính tình ngươi thật ra không tệ!”
Nữ tử giống như nàng bị châm chọc như vậy, tám chín phần mười sẽ tức giận lên.
Diệp Xu Xu nghĩ thầm nàng còn ước gì Thái Tử chướng mắt nàng đây, sao có thể sẽ bởi vì Cửu công chúa nói mà tức giận?
Cửu công chúa hỏi:
- “Nghe nói lúc trước ngươi ở trong Đào Hoa Yến đàn khúc nhất minh kinh nhân*, còn dẫn tới Thái Tử ca ca tặng hoa cho ngươi, đây chính là sự thật?”
(Chú thích: Nhất minh kinh nhân chỉ một hành động mà khiến người khác phải kinh hãi)
Lại đề cập đến Đào Hoa Yến? Diệp Xu Xu bất đắc dĩ mà trả lời:
- “Lần trước ở Đào Hoa Yến chỉ do may mắn!”
- “May mắn à?”
Cửu công chúa chớp chớp mắt, nói:
- “Ngươi không cần phải khiêm tốn, hoa của Thái Tử ca ca ta cũng không phải dễ cho như vậy!”
Trong lòng Diệp Xu Xu nói nàng còn không muốn đâu, ngoài miệng lại trả lời:
- “Thái Tử điện hạ nâng đỡ, thần nữ vô cùng cảm kích.”
Cửu công chúa thấy Diệp Xu Xu thông minh như vậy, nàng cảm thấy cũng không sao, ngồi ở trên ghế trong chốc lát, cầm một khối điểm tâm ăn, nàng trên dưới đánh giá Diệp Xu Xu vài lần, đột nhiên phát hiện tuy rằng quần áo trang điểm của nàng thực cũ kỹ, nhưng dáng vẻ còn khá xinh đẹp.
Không bao lâu, có cung nữ cầm một cái cửu liên hoàn tới vui mừng nói:
- “Tìm được rồi, tìm được rồi! Công chúa điện hạ, cửu liên hoàn của ngài đã tìm được rồi!”
Cửu công chúa rất kinh hỉ, tiếp nhận cửu liên hoàn trong tay cung nữ, hỏi:
- “Trời ạ, đã tìm được rồi, ngươi tìm được ở chỗ nào?”
Cung nữ trả lời:
- “Nô tỳ phát hiện ở dưới giường của ngài, lúc ấy nô tỳ cũng thực ngoài ý muốn đấy!”
Tìm được cửu liên hoàn, Cửu công chúa thật vui vẻ nói:
- “Nguyên lai là ở dưới giường của ta, xem ra là thời điểm ta ngủ không cẩn thận rớt xuống.”
Kế tiếp, Cửu công chúa liền cầm cửu liên hoàn lên bắt đầu chơi.
Diệp Xu Xu nhìn trong chốc lát, thấy nàng giải cửu liên hoàn bước đi ngay từ đầu đã sai, nàng nghĩ thầm muốn nhắc nhở, bất quá lại không dám lắm miệng, chỉ đứng ở một bên lẳng lặng nhìn.
Cửu công chúa mân mê thời gian rất lâu, một cái cũng chưa cởi bỏ, nàng chu miệng không vui nói:
- “Cái này khó quá đi! Ta đã chơi vài ngày, một cái đều không giải được! Thái Tử ca ca thật sự quá đáng, thế nhưng bắt ta giải vật khó như vậy!”
Diệp Xu Xu nhìn nàng, thấy nàng lại lần nữa phục hồi cửu liên hoàn như cũ xong lại lần nữa bắt đầu mân mê, lúc này đây nàng làm đúng mấy bước đi, chờ nàng lại làm sai, Diệp Xu Xu hảo tâm nhắc nhở:
- “Điện hạ, không nên như vậy, mà hẳn là làm như vậy.”
Cửu công chúa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi:
- “Ngươi biết chơi cái này?”
Diệp Xu Xu cười cười trả lời:
- “Trước kia học qua một chút da lông.”
Cửu công chúa đôi mắt sáng lên, nàng cao hứng mà nhét cửu liên hoàn vào trong tay Diệp Xu Xu,
- “Vậy ngươi làm đi!”
Diệp Xu Xu không nghĩ tới cư nhiên Cửu công chúa trực tiếp nhét cửu liên hoàn vào trong tay mình, tức khắc có chút dở khóc dở cười, hỏi:
- “Công chúa điện hạ, ngài không chơi sao?”
Cửu công chúa xua xua tay, nói:
- “Đồ chơi này là Thái Tử ca ca đưa đến đây để ép buộc ta! Ca ca nói nếu ta có thể cởi bỏ cửu liên hoàn, ca ca sẽ đáp ứng mang ta đi cuộc săn bắn mùa xuân ở một tháng sau chơi. Chỉ là mấy ngày nay ta vắt hết óc đều không giải được thứ này, thật là tức chết ta!”
Nàng nói xong nhìn Diệp Xu Xu chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt mong đợi, nói:
- “Ngươi có thể cởi bỏ không? Nếu như ngươi giúp ta giải khai, ta sẽ thưởng ngươi!”
Diệp Xu Xu dở khóc dở cười, nói:
- “Ta thử xem….”
Nàng nói xong liền bắt đầu giải, cấu tạo của cửu liên hoàn này cũng không khác biệt gì với cái nàng đã chơi qua trước kia… trước kia khi nàng còn nhỏ đã thường xuyên chơi trò chơi cửu liên hoàn khối Rubik linh tinh, cho nên mấy thứ này đối nàng mà nói cũng không khó.
Nàng căn cứ vào kinh nghiệm thực mau giải khai cửu liên hoàn.
Cửu công chúa mở to hai mắt nhìn, nàng cực kỳ kinh ngạc nói:
- “Mau như vậy à?! Ngươi cũng quá lợi hại đi?”
Diệp Xu Xu ngượng ngùng mà cười cười, nói:
- “Khi còn nhỏ ta đã chơi qua, cho nên nhớ rất rõ ràng.”
Cửu công chúa hưng phấn mà nâng cửu liên hoàn đã giải xong, vui vẻ đến không thôi, ha ha, thật tốt quá, rốt cuộc nàng có thể tham gia cuộc săn bắn mùa xuân!
Diệp Xu Xu thấy nàng cười thoải mái như vậy, tự đáy lòng cũng cười.
Cửu công chúa từ trong ngực lấy ra một vật đưa cho Diệp Xu Xu, nói:
- “Cái này cho ngươi!”
Diệp Xu Xu nhìn thấy nàng đưa qua thế nhưng là một viên trân châu to bằng móng tay cái, nàng sửng sốt, vội vàng xua xua tay nói:
- “Không được không được, thứ này quá quý giá, ta nhận không nổi.”
Cửu công chúa lại không khỏi phân trần nhét trân châu vào trong tay nàng, nói:
- “Cho ngươi… ngươi hãy cầm đi! Ta nói sẽ thưởng ngươi mà!”
Không còn cách nào, Diệp Xu Xu chỉ có thể tiếp ở trong tay, trân châu này rất lớn, màu sắc mượt mà sáng bóng.
Bởi vì Diệp Xu Xu giúp đỡ, trong lúc nhất thời thái độ Cửu công chúa đối với nàng cũng khá hơn nhiều, còn cho Diệp Xu Xu ngồi xuống nghỉ ngơi, Diệp Xu Xu cũng xác thật đứng đến mệt mỏi, cung nữ dọn lại đây ghế dựa, nàng cũng thuận thế ngồi xuống.
Cửu công chúa hướng nàng lãnh giáo như thế nào cởi bỏ cửu liên hoàn, Diệp Xu Xu một lần nữa lắp ráp lại cửu liên hoàn, sau đó từng chút từng chút dạy Cửu công chúa.
Cửu công chúa thực thông minh, học cũng thực mau, Diệp Xu Xu dạy nàng ba lần nàng liền học được.
- “Nguyên lai là như thế này à!” Cửu công chúa cầm cửu liên hoàn chính mình cởi bỏ hưng phấn không thôi, nàng mân mê cửu liên hoàn nhiều ngày lại dễ dàng giải khai như vậy!
Diệp Xu Xu cười nói:
- “Chỉ cần nắm giữ bí quyết xác thật rất dễ dàng.”
Cửu công chúa gật đầu,
- “Xác thật là như thế này, ta hôm nay thật sự phải cảm ơn ngươi, nếu không phải bởi vì ngươi, chỉ sợ vĩnh viễn ta đều không thể giải khai.”
Diệp Xu Xu khiêm tốn nói:
- “Công chúa không cần khách sáo, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”
Hai người trò chuyện trong chốc lát, giữa hai người liền quen thuộc, Cửu công chúa tâm tính tiểu hài tử, đúng là tuổi tác mê chơi thích ăn, hai người trò chuyện trò chuyện liền cho tới các loại đồ chơi có thể chơi còn có cả mỹ thực.
Hai người chơi đùa vui vẻ, thái giám Phúc Nguyên đã trở lại, nói Hoàng Hậu nương nương bảo hắn đưa Diệp Xu Xu xuất cung.
Cửu công chúa kinh ngạc, hỏi:
- “Thái Tử ca ca không tới sao? Ngay cả mẫu hậu cũng thỉnh không được ca ca à?”
Phúc Nguyên trả lời:
- “Hồi công chúa điện hạ, nương nương vừa đến Đông Cung, Thái Hậu liền phái người tới đó thỉnh nương nương đi Từ Ninh Cung, nghĩ đến trong chốc lát nương nương sẽ không về được.”
Nguyên lai là như thế này, Cửu công chúa có chút luyến tiếc Diệp Xu Xu, nàng hỏi:
- “Vậy về sau Diệp tỷ tỷ còn có thể tiến cung gặp ta không?”
Phúc Nguyên âm thầm kinh ngạc, hiện tại thời gian mới qua bao lâu? Cửu công chúa lại thân thiết với Diệp Xu Xu như vậy? Đã kêu tỷ tỷ rồi!
- “Chuyện này…… Vậy phải xem ý của Hoàng Hậu nương nương, bất quá nô tài cảm thấy nếu như công chúa ngài thật sự muốn gặp Diệp cô nương, ngài cũng có thể cầu nương nương triệu nàng tiến cung.” Phúc Nguyên nói.
Cửu công chúa nghĩ nghĩ, cảm thấy nói như vậy cũng đúng, nên nói:
- “Vậy được rồi, ngươi đưa Diệp tỷ tỷ trở về đi.”
Sau khi Diệp Xu Xu biết Thái Tử tới không được, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài. Mặc kệ thế nào, hôm nay xem như tránh được một kiếp.
Sau khi từ biệt với Cửu công chúa, Phúc Nguyên dẫn Diệp Xu Xu đi ra Tê Ngô Cung, nàng mới vừa ra tới thế nhưng gặp Địch Uyển Dung, Địch Uyển Dung thấy nàng, mày nhăn lại, chất vấn hỏi:
- “Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”
Trong lòng Diệp Xu Xu nói hôm nay nàng thật đúng là xui xẻo, cư nhiên đụng phải nàng ta.
- “Hoàng Hậu nương nương triệu kiến ta.” Diệp Xu Xu trả lời.
Địch Uyển Dung nghe xong sắc mặt âm trầm gục xuống nói:
- “Nương nương vì cái gì phải triệu kiến ngươi?”
Diệp Xu Xu thấy mặt nàng âm trầm, trong lòng không thoải mái không nghĩ lý nàng.
Địch Uyển Dung thấy nàng xa cách, tức khắc liền phát hỏa, hỏi:
- “Bổn quận chúa đang hỏi ngươi, ngươi điếc sao?”
Diệp Xu Xu nhíu mày, ám chỉ Địch Uyển Dung cũng quá nhàm chán đi? Nàng vì cái gì lại bị Hoàng Hậu triệu kiến liên quan gì đến nàng ta?
Phúc Nguyên nhanh chóng hoà giải,
- “Thỉnh Quận chúa bớt giận, Hoàng Hậu nương nương triệu kiến Diệp cô nương là bởi vì sự tình trong Đào Hoa Yến, lúc ấy Thái Tử điện hạ tặng một nhánh hoa cho Diệp cô nương, Hoàng Hậu nương nương muốn nhìn một chút người có thể khiến cho điện hạ đưa hoa rốt cuộc là cái dạng gì…… Cho nên mới triệu kiến.”
Phúc Nguyên nói một nửa lưu một nửa, hắn cũng không có nói rõ ràng ý đồ chân chính của Hoàng Hậu, bởi vì trong lòng hắn rõ ràng Địch Uyển Dung là ái mộ Thái Tử, nếu nàng biết ý đồ của Hoàng Hậu, chỉ sợ sẽ càng tức giận.
Cứ việc Phúc Nguyên không nói, Địch Uyển Dung vẫn là đoán được bảy tám phần, nghĩ đến chuyện mấy năm nay Hoàng Hậu nghĩ tất cả biện pháp nhét người vào Đông Cung, trong lòng nàng tức khắc một nắm…… Nàng nhìn mặt Diệp Xu Xu, sắc mặt liền càng không tốt.
- “Hừ, ngươi thật ra có năng lực thật lớn, mới vừa bị ca ca ta từ hôn, xoay người cư nhiên còn muốn leo lên Thái Tử điện hạ?”
Địch Uyển Dung ức chế không được lửa giận trong người, cười lạnh nói:
- “Ta nói cho ngươi biết, đừng uổng phí tâm cơ, Thái Tử điện hạ tuyệt đối không thể nhìn trúng ngươi!”
Diệp Xu Xu bị nàng châm chọc mỉa mai như vậy, trong lòng cũng không thoải mái, nàng giật nhẹ khóe miệng, nói:
- “Đúng vậy, Thái Tử điện hạ xác thật chướng mắt ta, hắn nhìn trúng ngươi, được rồi chứ?”
Những lời này quả thực lửa cháy đổ thêm dầu, Địch Uyển Dung cảm thấy Diệp Xu Xu là đang châm chọc mình, tức khắc mày liễu dựng ngược, hỏi:
- “Ngươi nói cái gì?!”
Diệp Xu Xu nhàn nhạt nói:
- “Nếu quận chúa trong lòng rõ ràng Thái Tử điện hạ không có khả năng xem trọng ta, vậy quận chúa cần gì phải lãng phí thời gian ở trên người ta hả? Quận chúa đi con đường của quận chúa, ta đi con đường của ta, ta không nghĩ đắc tội quận chúa, cũng thỉnh quận chúa không cần hướng ta nổi giận.”
Nàng nói xong cũng không hề để ý tới sắc mặt khó coi của Địch Uyển Dung, đi thẳng đến phía trước, Phúc Nguyên vội vàng đi theo phía sau nàng.
Địch Uyển Dung nhìn thân ảnh Diệp Xu Xu đi xa… sắc mặt khó coi cực kỳ.
*** *** *** *** ***
Đi qua ngọ môn, nàng đang chuẩn bị lên xe ngựa rời đi, không nghĩ tới cực kỳ không được may mắn mà gặp Địch Thanh Huyền.
Lúc ấy Địch Thanh Huyền đang muốn rời đi, thấy nàng ra tới, hắn dừng lại động tác, một đôi mắt ưng gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Diệp Xu Xu ám chỉ không xong! Hôm nay nàng cũng thật đủ xui xẻo. Chân trước mới vừa đá quăng Địch Uyển Dung, sau lưng liền gặp Địch Thanh Huyền càng làm cho nàng đau đầu……
Diệp Xu Xu nhớ tới lần trước nàng đạp hắn một chân, còn đánh hắn ngất xỉu, trong lòng tức khắc chột dạ, nàng nhấc chân nhanh chóng đi đến xe ngựa.
Nào biết Địch Thanh Huyền lại đã bước nhanh tới, hắn thân cao chân dài thực mau liền ngăn cản nàng.
- “Diệp cô nương, đã lâu không gặp!” Địch Thanh Huyền trên cao nhìn xuống nàng.
Diệp Xu Xu ngẩng đầu nhìn người nọ, nàng cười gượng, ra vẻ trấn định nói:
- “Võ An Hầu, ngài có chuyện gì sao?”