- Trang chủ
- Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng
- Chương 106: 106: Cứu Viện Ở Tận Thế 8
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Trong thành phố ít người sống sót có lẽ vì thành phố này chỉ vào mà không ra được, cũng rất nhiều zombie, khiến cho vật tư ở rất nhiều nơi vẫn chưa bị người ta lấy đi.
Còn những người sống sót trong siêu thị này, chính vì có một nơi an toàn để ẩn núp, nảy sinh tính trì trệ, đồng thời ở nơi an toàn sẽ tiêu diệt ý thức tự cường.
Cho dù họ có ra ngoài siêu thị thu thập vật tư, họ cũng không đi quá xa, đặc biệt tránh những chỗ đông zombie.
Cho nên, số hàng hóa này tiện nghi cho nhóm Lâu Linh.
Lâu Điện chỉ lấy những vật liên quan đến ăn, mặc, còn mấy thứ vô dụng ném về chỗ cũ.
Hơn nữa lúc trước anh đã lấy ra một số hàng hóa từ không gian đặt ở kho hàng của căn cứ, bây giờ trong đó có chỗ trống, cho nên Lâu Điện trực tiếp lấy hết chỗ hàng này, tránh cảnh để ở đây quá lâu cũng biến thành đồ phế thải.
Sau đó, hai người tiếp tục tìm hiểu thành phố.
Ở đây có rất nhiều zombie, không biết có vì con người và zombie đều bị nhốt ở đây hay không, zombie không thể ra ngoài, chúng chỉ đi săn trong thành phố mà con người lại quá ít, không thể giết chết zombie nhiều nên mới biến thành số lượng zombie quá lớn, chẳng trách những người đó sợ hãi không còn sự che chở của siêu thị.
Lâu Linh cầm kiếm trong tay, mặt mày sắc bén, nương nhờ vào dây mây biến dị vắt lên chỗ cao chạy thật nhanh giữa đám zombie.
Bởi vì giết quá nhiều zombie tay cô hơi mỏi, mồ hôi thấm ướt quần áo, nhưng hai người chưa dừng lại nghỉ ngơi.
Giống như Lâu Điện nói, em có thể nghỉ ngơi vì mệt nhưng zombie không vì em cảm thấy mệt mỏi mà dừng việc tấn công em.
Hơn nữa từ trước đến nay cô không thích làm người yếu đuối, núp sau lưng anh né tránh, mặc dù biết có Lâu Điện ở bên cạnh bảo vệ, cô không hề nảy ra suy nghĩ yếu thế.
Thẳng đến khi vầng thái dương sắp khuất sau ngọn núi, hai người mới giết hết số zombie bao vây họ.
Lâu Linh vừa khát vừa mệt, thấy một chai nước khoáng đưa tới miệng, không chút do dự thuận theo tay anh uống nửa chai, cảm thấy tốt hơn nhiều.
Lâu Điện thu hồi cái chai, sau đó vươn tay nâng cô dậy, ôm eo cô, dẫn cô đi về phía siêu thị.
Trước khi trời tối, cuối cùng hai anh em đã trở về, mấy người Thu Dung luôn lo lắng cũng yên lòng.
Còn hai đội dị năng giả kia, từ lúc mặt trời chưa khuất bóng họ đã quay lại, họ không dám đi xa, số đồ thu được ít ỏi đến thê thảm, nhưng càng đáng thương hơn là họ bị zombie đuổi giết, họ không có bản lĩnh giết zombie, có điều bản lĩnh chạy trốn không kém nên không xảy ra thương vong.
Mặc dù Thu Dung biết những người này nảy sinh tính ỷ lại với tinh thần lực của Cam Tĩnh Thành, song cô không ngờ bọn họ y chang lính mới, quá thê thảm, cô quyết định ngày mai vẫn đá họ ra ngoài huấn luyện như cũ.
Mấy ngày kế tiếp, Lâu Điện và Lâu Linh ra ngoài hàng ngày, mỗi lần đều có hai đội dị năng giả bị Thu Dung đuổi ra.
Thu Dung vẫn nắm quyền trong siêu thị, cô có dị năng cấp ba trung kỳ, tương đương với Vương Tân, nhưng về kinh nghiệm chiến đấu thì Vương Tân có chạy theo cũng không kịp.
Bản thân cô đủ để uy hiếp dị năng giả trong siêu thị, ngồi vững trên vị trí thủ lĩnh nơi này.
Lâu Thượng còn đang dưỡng thương, Lâu Nghiên không coi ai ra gì mà đổ đống đồ của cô trong ba lô ra chế tạo.
Vốn dĩ những người khác thấy Lâu Nghiên chỉ là người bình thường, còn có chút khinh miệt, nhưng khi nhìn cảnh cô gái xinh đẹp nhu nhược này biến sắt vụn thành vũ khí có tính sát thương, cô chỉ đứng trong siêu thị mà bắn nát đầu zombie đi lòng vòng quanh siêu thị, người sống sót không dám coi thường cô nữa, thậm chí dùng ánh mắt sợ hãi kính nể với thứ vũ khí cô tạo ra.
Vương Tân và Cam Tĩnh Thành mỗi ngày chỉ được uống một ít nước, ăn tẹo teo, đói bụng đến độ hoa mắt, lại có một cô gái xinh đẹp hung dữ thích chơi máy móc ở bên cạnh tàn phá tinh thần.
Không quá hai ngày, Vương Tân không còn sự hăng hái như lúc trước, thậm chí Cam Tĩnh Thành có xu thế sắp phát điên.
Sợ Cam Tĩnh Thành thực sự phát điên vì không chịu nổi áp lực trong lòng, Thu Dung đành mở trói cho hắn ta nên ngoài nước uống, cô cũng chia cho hắn đồ ăn bình thường, những thứ khác thì đừng mơ tưởng.
Trong mấy ngày qua, mỗi ngày người thường trong siêu thị có thể ăn lửng dạ, tuy rằng không sánh bằng thời bình, nhưng so với hồi Vương Tân làm đại ca thì tình huống tốt hơn nhiều, tinh thần từ uể oải dần khá hơn, họ nhận ra Thu Dung không giống như đám người Vương Tân – không coi họ là con người, có vẻ không muốn lợi dụng bọn họ làm gì đó.
Dần dần, mọi người lấy nhóm của Thu Dung làm chủ, bất luận Thu Dung nói cái gì, họ đều phối hợp với lệnh của cô, coi như là đạt tới hiệu quả Thu Dung mong muốn.
Hai người Lâu Điện mỗi ngày đi sớm về muộn, song không phải là không công có hiệu quả, ít nhất trong thành phố này có rất nhiều trung tâm thương mại mà zombie tụ tập, bao nhiêu hàng hóa trong trung tâm rộng lớn đều bị Lâu Điện thu hết, zombie chết trong tay hai người không đếm xuể.
Bình thường Lâu Linh chém giết zombie cấp thấp, zombie cấp bậc cao hơn cấp ba đều là Lâu Điện ra tay.
Đương nhiên, vì Lâu Điện tránh phiền toái, mỗi lần đến nơi nào, anh đều lấy tinh hạch của zombie sơn dương ra câu lũ zombie.
Từ lúc đầu đầy vạch đen Lâu Linh đã biến thành chết lặng, cuối cùng cô coi như không nhìn thấy, sau đó tập mãi thành thói quen.
Tinh hạch của zombie cấp bậc cao hấp dẫn đám cương thi hơn cả máu thịt tươi mới.
Lâu Điện lấy dây thanh sắt làm cần giữ tinh hạch, đứng ở chỗ cao câu zombie, sau đó tách zombie thành từng nhóm để Lâu Linh giết, huấn luyện cô kỹ xảo chiến đấu.
Cho nên sau mấy ngày, số lượng tinh hạch zombie bọn họ thu được nhiều đến mức khủng bố.
Chính vì động tác này, Lâu Điện thăm dò rõ ràng số lượng và cấp bậc zombie trong thành phố, trong lòng loại trừ khả năng có zombie tinh thần cấp bậc cao phong tỏa, anh bắt đầu tìm kiếm những nguyên nhân khác.
Hôm đó, bọn họ đi đến tòa nhà cao nhất trong thành phố.
Hai người đứng ở nơi cao hứng gió lạnh, xem toàn bộ thành phố, hiếm khi được rảnh rỗi.
Hai tay Lâu Linh bám vào lan can, nhìn đường phố phía dưới, đan xen khắp nơi, nhìn từ trên cao xuống đường phố bên dưới giống như đồ chơi của trẻ con.
Xem hồi lâu, Lâu Linh quay đầu nhìn về phía Lâu Điện, lại phát hiện viên tinh hạch zombie mèo trong tay anh bắt đầu vỡ vụn, biến thành bột mịn trong tay anh.
Lâu Linh giật mình, hỏi: “Anh hấp thu nó à?”
Lâu Điện nghiêng đầu nhìn cô, sau đó hiểu cô đang nghĩ cái gì, cười nói: “Đến đẳng cấp của anh hiện tại, tu luyện bằng cách hấp thu tinh hạch không có gì trở ngại.
Hiện tại em vẫn là dị năng giả cấp thấp, trước khi đến cấp bốn, em nên tu luyện bằng chính sức mình thì tốt hơn.”
Anh sống lại một lần, tuy rằng mang theo năng lực của kiếp trước nhưng cũng bị hạn chế, chỉ có thể sử dụng một nửa năng lực, sau này khi mạt thế nổ ra, anh cũng phải từ từ tu luyện.
Anh không chỉ muốn tu luyện đến trình độ kiếp trước, thậm chí muốn tiến thêm một bước.
Là một người đàn ông, anh muốn trở nên mạnh mẽ, muốn đứng phía trên mọi người, muốn —— ở bên cạnh cô, không ai có thể chia cắt họ!
Nghe xong, Lâu Linh gật đầu, trong lòng đột nhiên có chút lý giải về năng lực của anh.
Nếu anh không thể kiêng dè hấp thu tinh hạch, xem ra hẳn là anh có dị năng cao hơn cấp bốn, đó không phải là —— dị năng giả cấp bốn đầu tiên trong nhân loại? Nghĩ như thế, cô cảm thấy kiêu ngạo, lại có điểm thất bại, hiện tại cô mới cấp một… mà không thể hấp thu tinh hạch để tu luyện, dựa vào bản thân từ từ tiến lên, không biết đến năm nào tháng nào mới đến cấp bốn đây.
Chỉ cần cô động động lông mày, Lâu Điện đã biết cô đang nghĩ gì, vỗ đầu cô nói: “Hiện tại tuy rằng tốc độ dị năng giả lên cấp nhanh, nhưng đến giai đoạn cuối, tốc độ lên cấp rất chậm, thậm chí có thể trong vòng mấy năm cũng khó lên nổi một cấp.
Cho nên em không cần hâm mộ những người đó, đến hậu kỳ bọn họ càng thêm khó khăn.
Trái lại người ban đầu không cần tinh hạch để thăng cấp dị năng mà dựa vào chính mình, đến giai đoạn cuối thì ngược lại lên cấp tương đối dễ dàng, bởi vì trụ cột vững chắc…”
Lâu Điện giải thích rõ ràng, rốt cục Lâu Linh thoải mái.
Cô không phải người liều lĩnh, hơn nữa cô không cần vội vã làm bản thân mạnh lên, có thời gian thì từ từ tu luyện vậy.
Sau khi hấp thu tinh hạch con zombie mèo kia thì còn lại của con zombie sơn dương, Lâu Điện không muốn hấp thu.
Viên tinh hạch này có thể là tinh hạch đẳng cấp cao nhất trong zombie và zombie thú hiện tại, dùng để câu zombie cực kì tốt.
Đột nhiên, Lâu Linh túm lấy tay anh, nói: “Anh, anh nhìn chỗ kia, cái cây kia thật cao lớn!” Có thể là dị năng giả hệ mộc, hơn nữa năng lực đã đề cao, cho nên xưa nay Lâu Linh có chút mẫn cảm với thực vật.
Tuy rằng không phải mọi loài thực vật đều vô hại, chỉ cần đại đa số dị năng giả hệ mộc bỏ ra thiện ý, thực vật biến dị sẽ nể mặt.
Lâu Điện nhìn theo hướng tay cô, tương tự nhìn thấy cây đại thụ cách đó không xa, xanh um tươi tốt, giữa một loạt công trình kiến trúc thép xi măng cực kì đáng chú ý.
Lâu Điện nheo mắt, sau khi tinh thần lực quét qua, nói: “Nơi đó là công viên nhân dân trong thành phố này.” Sau đó nhớ tới cái gì, anh nắm tay Lâu Linh, nói: “Tiểu Linh, chúng ta đi xem thử.”
Lâu Linh để anh nắm chặt tay mình, phát hiện sắc mặt anh bất thường, hỏi: “Anh phát hiện cái gì hả?”
Lâu Điện nửa cười nửa không, “Dĩ nhiên anh phát hiện thứ tốt, có khả năng rất nhanh chúng ta có thể rời khỏi thành phố này.” Nếu không phải hôm nay hiếm khi nổi hứng leo lên tầng thượng, chưa chắc họ đã phát hiện điểm khác thường, quả nhiên nó che giấu quá sâu.
Điện đã cúp, không có thang máy, hai người leo cầu thang bộ.
Đến tầng thứ ba, Lâu Điện trực tiếp mở cửa sổ, ôm cô nhảy xuống.
Lâu Linh giật mình, theo bản năng hai tay ôm cổ anh, cảm giác tiếng gió thổi qua bên tai, phát hiện anh thật nhẹ nhàng, dường như trọng lực Trái Đất không có tác dụng với anh.
Sau khi tiếp đất, Lâu Điện thả cô ra rồi kéo tay cô, chạy đến công viên nhân dân.
Trên đường gặp được zombie, Lâu Điện lười dây dưa, năm ngón tay gảy liên tục, không gian nhận xâm nhập vào đầu zombie, khiến nó trực tiếp nổ mạnh, không có máu me mà còn nhanh chóng, làm cho Lâu Linh mở mang tầm mắt.
Anh chàng này quá lợi hại khiến cô rất có áp lực! Bình thường cô chẳng đánh nổi anh, đặc biệt trên giường bị anh trấn áp cũng làm cho cô ngột ngạt lắm! Tương lai thật đáng lo!
Họ đến công viên nhân dân rất nhanh, trên tấm biển bằng đá cẩm thạch trước cổng công viên viết bốn chữ “Công viên nhân dân” loang lổ dấu vết, rất hoang tàn.
Sau khi vào trong, sau cổng là cầu thang trăm bậc, hai người bước lên bậc.
Lâu Điện chú ý tới cây cối trồng trong công viên, phát hiện chúng sinh trưởng cực kì tươi tốt, tốt hơn hẳn thảm thực vật xanh ở các khu vực khác trong thành phố, chưa có hiện tượng héo rũ.
Sau tận thế, chỉ có hai mùa đông và hạ, cực lạnh và cực nóng, ảnh hưởng lớn đối với sự phát triển của thực vật.
Hơn nữa khi chuyển sang mùa hè, lượng mưa rất ít, rất nhiều thực vật bình thường đã héo rũ, toàn là thực vật biến dị sống sót.
Những thực vật sinh trưởng tươi tốt đương nhiên là thực vật biến dị, có điều cấp bậc chúng rất thấp, công kích không thực chất.
Lâu Linh hơi nhíu mày, thật kỳ lạ, thực vật trong công viên này mọc quá tốt rồi.
Sau khi lên cầu thang, đó là quảng trường công viên.
Hai người đi xuyên qua quảng trường, bước vào rừng cây.
Vừa đến gần, họ nghe thấy tiếng sột soạt, như thể có sinh vật giống con rắn trườn qua đám lá khô.
Khi bóng đen trườn về phía bọn họ thì Lâu Điện đã ôm Lâu Linh nhảy lên, tránh được cành lá quất trực diện, còn Lâu Linh cũng cầm hạt mầm cây thường xuân trong tay nắm tới, sinh trưởng giữa không trung.
Cây thường xuân cuốn lấy cành lá kia.
Trong rừng cây, hai loại dây mây biến dị đọ sức, quấn lấy nhau, không lùi bước.
Tranh thủ có dây mây biến dị hỗ trợ, Lâu Điện tóm lấy một cái dây mây khác tấn công họ, dùng sức mạnh túm chặt cả bộ rễ và bùn đất lên cách mặt đất.
Lâu Linh chém xuống một kiếm, phát hiện dây mây biến dị này vô cùng cứng rắn, có điều độ cứng kém cây thanh sắt.
Giải quyết cây công kích bọn họ kia, hai người tiếp tục đi về phía trước, bên cạnh có cây thường xuân hộ tống, dọc theo đường đi nó đã chặn bớt thực vật biến dị tấn công họ.
Xuyên qua rừng cây, họ đi tới một bồn hoa lớn dùng lan can sắt vây quanh, trông thấy cây đại thụ.
Đây là một cây cổ thụ ít nhất có mấy trăm năm tuổi, cành cây thô to cần mấy người ôm mới hết, thân cây đen thẫm, lá cây tươi tốt xanh tươi, lác đác ánh mặt trời lách qua cành lá rơi xuống, lá cây phấp phới trong gió, phát ra tiếng rì rào, cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh.
Càng đến gần, Lâu Linh càng cảm thấy thân thể có phần nặng nề.
Cô tàn nhẫn cắn đầu lưỡi một cái, cơn đau lan tỏa, cũng khiến cô đúng lúc thoát khỏi trạng thái lúc trước, phát hiện hóa ra mình lại bị tinh thần ảnh hưởng.
Lâu Điện kéo cô đến bên cạnh, hai người cách cây đại thụ tầm một trăm mét.
Lâu Điện xem một lúc, bắn một đạo không gian nhận đến, không gian nhận đánh vào thân cây, phát ra tiếng keng khi va vào kim loại, chỉ cắt được một ít vỏ cây, không tạo thành bất cứ thương tổn nào với nó.
Quả nhiên là cây biến dị sắp thành tinh.
Ngay khi Lâu Điện công kích cây đại thụ thì đột nhiên xung quanh gió lớn nổi lên, tiếng sột soạt lại vang lên, nghe âm thanh này là biết nó kêu gọi dây mây biến dị trong rừng cây tấn công bọn họ.
Lâu Điện không muốn cứng rắn chống đỡ, ôm Lâu Linh, chân đạp lên cành cây thường xuân đang quay cuồng giữa không trung, mượn lực nhảy về phía trước, lại đạp lên một cành cây, tránh thoát đòn tấn công dày đặc, trong vòng một hơi thở ra khỏi rừng cây.