- Trang chủ
- Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
- Chương 37: Đại sói xám đáng sợ
Tác giả: Mạc Nghiên Yên
Nhan Nhiễm Y khoanh tay trước ngực, khoé môi khẽ nhếch hỏi: "Có một thị trấn nhỏ không xa phía trước. . . . . ." Ngụ ý là muốn nói chuyện phiếm ở nơi rừng núi hoang vu như thế này sao?
Quan Hoán Chi há miệng huýt sáo, có tiếng vó ngựa truyền đến từ phía xa, càng ngày càng gần.
Một con ngựa toàn thân màu đen chạy tới.
"Nhan công tử muốn đi Liễu Thành sao? Tại hạ có một tòa biệt viện ở Liễu Thành, hôm nay chúng ta nghỉ qua đêm ở thị trấn nhỏ trước mặt, nhân tiện nói chuyện một chút." Dứt lời, xoay người lên ngựa.
Trường bào màu đỏ sậm đến từng chi tiết, một đôi mắt sáng bức người, giống như tất cả những gì giả dối đều không thể che giấu dưới mắt hắn, hoà hợp với tuấn mã cao lớn, cả người Quan Hoán Chi tản ra sự khí phách.
Diệp Linh Cẩm ngây ngốc nhìn.
"Cẩm Nhi, vào đi. . . . . ." Chẳng biết lúc nào Nhan Nhiễm Y đã đi tới trước xe ngựa, nhìn Diệp Linh Cẩm đang hé ra nửa cái đầu.
Tim Diệp Linh Cẩm lộp bộp một tiếng, thẳng tắp xoay đầu nhìn Nhan Nhiễm Y, sau đó rụt đầu lại, hi vọng không để lộ ra sơ hở.
Hai tiếng “Cẩm Nhi” này của Nhan Nhiễm Y ngày càng thuận miệng rồi.
"Tốt lắm, không có chuyện của Lão tử, ‘sơn trường thủy viễn’ (núi cao sông dài – khoảng cách xa xôi, rộng lớn), không hẹn gặp lại!"
Diệp Linh Cẩm liếc nhìn Nhan Nhiễm Y đang ngồi cạnh mình, theo tính cách có thù phải báo của Đại sói xám, sẽ để con mồi mình đợi đã lâu trốn thoát sao?
Nhưng Nhan Nhiễm Y chỉ khép hờ đôi mắt, một tay đùa nghịch chiếc lá vừa rơi trên áo Diệp Linh Cẩm, khóe miệng hàm chứa một nụ cười tự tin, hoàn toàn không có ý muốn ngăn cản. . . . . .
Thế này không khoa học. . . . . . Diệp Linh Cẩm nghĩ trong lòng.
. . . . . .
"Đứng lại. . . . . ." Quan Hoán Chi nhìn hắn.
Địch Tinh không vui."Có thể chứng minh Lão tử không liên quan, đứa ngốc đó được Nhan Nhiễm Y cứu, nếu ta là hung thủ, Nhan Nhiễm Y có thể thả ta sao?"
"Ta chưa nói ngươi là hung thủ, chỉ nói là ngươi có liên quan đến vụ án này, là nhân chứng. . . . . . Huống chi, mấy tháng trước có nhiều nhà quan lại ở kinh thành bị mất trộm, việc này chắc hẳn liên quan đến ngươi rồi. . . . . . Lại nói, mấy ngày trước đây ở trong một thị trấn nhỏ phụ cận, còn dấu vết gây án của ngươi. . . . . . Thế này đủ để ta bắt ngươi được rồi." Vì thế nên ngoan ngoãn đi theo đi, có thể lập công chuộc tội.
Địch Tinh không cam lòng ngồi bên cạnh phu xe, bĩu môi nói với Quan Hoán Chi: "Không phải là ta sợ ngươi. . . . . . Chẳng qua chỉ cảm thấy đứa ngốc đáng thương, giúp nàng tìm ra chân tướng thôi." Lại quay đầu vén rèm lên cười bỉ ổi một tiếng: "Nhan huynh. . . . . . Không quấy rầy chuyện ‘mạnh khoẻ’ của ngươi."
Nhan Nhiễm Y không nói gì.
Diệp Linh Cẩm: ". . . . . ." quá đủ rồi Địch Tinh. . . . . . Mấy ngày không thấy da mặt lại dày hơn, trách không được lại bị Quan Hoán Chi đuổi theo! Trong lòng Tiểu Diệp Linh Cẩm rất muốn hung hăng quật cho Địch Tinh một trận.
Đồng thời, Diệp Linh Cẩm không biết Quan Hoán Chi giữ Địch Tinh lại là trùng hợp, hay là việc nằm trong dự tính và suy đoán của Nhan Nhiễm Y? Nếu thật là trong dự tính, vậy cũng thật đáng sợ. . . . . .
Một ngựa một xe lại tiếp tục lên đường.