Tác giả: Lâm Địch Nhi
Vừa rồi mới gọi điện, sao đã chạy tới đây rồi? – Gia Doanh ngờ vực kéo rộng cửa ra, bước ra chào hỏi.
Ninh Mông mù mịt:
- Ai gọi điện ạ?
- Chị, chị nghe nhầm rồi, là Tiểu Ngải!
- Tiểu Ngải? – Ninh Mông kêu toáng lên. – Hôm qua nó bị người ta lấy trộm điện thoại trên xe buýt, mình với Chu sư huynh vừa mới an ủi nó xong!
Trán Gia Hàng xuất hiện ba vạch đen, im vậy, người bị sốt cao nói năng lảm nhảm sẽ được tha thứ.
Gia Doanh lại không để ý đến mấy chuyện đó, chàng trai trẻ tuổi tuấn tú khiến chị chú ý hơn:
- Đây là?
- Chào chị! Em là Chu Văn Cẩn, sư huynh của Gia Hàng. – Chu Văn Cẩn nhã
nhặn tự khai lý lịch. – Ba năm ra nước ngoài, em luôn nhớ tới món sườn ủ muối của chị hai, vừa thơm vừa giòn.
- Còn dám nói. – Ninh Mông tỏ vẻ coi thường. – Heo mang cho bọn em ăn, giữa đường lại bị anh cướp mất.
Chu Văn Cẩn cười khẽ, liếc nhanh vào trong phòng rồi vội vã thu ánh mắt lại.
Gia Doanh lập tức nhạy cảm nhận ra vị Chu sư huynh này không bình thường với Gia Hàng, chị lịch sự nói:
- Vậy à, lần sau tới nhà chị, chị sẽ làm một đĩa to cho mấy đứa ăn no nê.
- Cảm ơn chị. Gia Hàng không được khỏe ạ? – Người bên trong im lặng một cách khác thường.
- Ừ, bị cảm lạnh, vừa mới từ bệnh viện về.
- Chắc là bị cái bà biên tập biến thái kia hại đấy mà. – Ninh Mông hừ một tiếng. – Tiểu Ngải đã nghe đồng nghiệp ở công ty Trì Sánh kể rồi, Heo
nhà ta bị người ta bắt nạt, cũng may một vị thủ trưởng nào đó đi ngang
qua rút đao tương trợ, nếu không hôm đó cảnh xuân lộ bằng sạch. Nhưng
giám đốc Mã của công ty Trì Sánh cũng không bỏ qua cho bà biên tập đó,
nói muốn rút quảng cáo trên tạp chí đó lại.
- Hàng Hàng, chuyện
này là thật sao? – Gia Doanh không chịu nổi nhất là em gái bị người khác bắt nạt, lửa giận bùng lên trong lòng.
Gia Hàng không chỉ thở
dài một hai tiếng, quá sức bội phục hai cái loa phóng thanh Ninh Mông và Tiểu Ngải này, chuyện gì nói cho hai cô nàng cũng đều từ bé xé ra to.
- Chị, không đến nỗi thế đâu, chị xem giờ em chẳng phải vẫn đang hít thở đấy thôi.
Tuy là hít thở rất yếu ớt.
- Chị, em vào thăm Gia Hàng một chút có tiện không? – Sau vài câu hàn huyên, Chu Văn Cẩn cuối cùng cũng đi thẳng vào đề.
- Ừ, vào đi! – Gia Doanh ngoái lại, thấy Gia Hàng đã ăn mặc chỉnh tề thì
lách người sang một bên. Chị không để Ninh Mông vào, chị có chuyện muốn
hỏi cô bé về Chu Văn Cẩn.
Ninh Mông coi như fan ruột của Chu Văn
Cẩn, lại đã từng chứng kiến những màn “phong hoa tuyết nguyệt” của Gia
Hàng và Chu sư huynh, vội vàng tóm lấy cơ hội, tâng bốc Chu Văn Cẩn
thành chàng trai si tình nhất thế kỷ này.
- Bên Mỹ có bao nhiêu
công ty lớn muốn mời anh ấy làm, anh ấy đều không màng, chỉ một lòng một dạ muốn về nước, vì cái gì chứ, vì Heo đang ở đây! Mới đầu, Heo thua
anh ấy, không còn mặt mũi nên ba năm không thèm để ý đến anh ấy, anh ấy
cũng không để bụng, vẫn mãi đợi Heo! Chị, đừng tưởng Heo cứng rắn, nó
muốn đi Harvard, thực ra là bởi vì muốn ở bên anh ấy, đúng không ạ?
Gia Doanh hơi bần thần:
- Cậu ta về nước vì Gia Hàng sao?
Ninh Mông gật đầu lia lịa:
- Vâng ạ, Heo không chịu gặp anh ấy, anh ấy đành nhờ em giúp, hôm nay em
đặc biệt tới cùng anh ấy. Sắp tương tư thành họa rồi, ha ha!
Gia
Doanh xoay người lại. Chu Văn Cẩn đang đứng cạnh giường Gia Hàng, Gia
Hàng cúi đầu mân mê ngón tay, kiên quyết không nhìn anh. Tâm trạng Gia
Doanh nhất thời hết sức phức tạp, vừa vui mừng vừa xót xa.
Còn
nhớ khi Hàng Hàng còn quấn tã, dù trong miệng vẫn đang ti giả, chỉ cần
nhìn thấy chị là nhổ phắt ti giả ra, cười với chị, nũng nịu đòi chị bế.
Dường như mới chỉ là chuyện của ngày hôm qua, sao chỉ chớp mắt một cái, Hàng
Hàng đã trở thành một cô gái trưởng thành, đã được một chàng trai ưu tú
như vậy theo đuổi. Hàng Hàng đã gặp một người nói lời giữ lời, chứ không quay đi liền bóng chim tăm cá. Chờ đợi tuy đau khổ, nhưng chỉ cần có kỳ hạn, lâu mấy vẫn có thể chịu đựng được.
Không phải toàn bộ đàn ông trong thiên hạ đều bạc tình, vẫn có một hai người chung tình, Hàng Hàng của chị thật may mắn.
Gia Doanh cười, lại nhìn Chu Văn Cẩn, ánh mắt đã không giống như lúc trước.
- Chưa ăn cơm à? – Chị hỏi Ninh Mông.
Ninh Mông có sao nói vậy, gật đầu.
- Vậy lát nữa chúng ta đi ăn, ở chỗ Hàng Hàng cái gì cũng không có.
- Vậy thì ngại quá ạ.
- Các em chăm sóc Hàng Hàng như vậy, là việc nên làm mà. Chị cũng đang
muốn hỏi thăm Văn Cẩn về tình hình bên Harvard, đến lúc Hàng Hàng sang
bên đó có thể chuẩn bị đầy đủ một chút.
Ninh Mông cười thầm, mới chỉ một lát mà chị hai đã thay đổi cách xưng hô rồi.
- Chị hai, Chu sư huynh đã về nước rồi, sao vẫn để Heo đi sang đó?
- Phụ nữ và đàn ông không được chênh lệch nhau quá nhiều, như vậy tình cảm sẽ càng thêm bền lâu.
Ninh Mông cười, câu này của chị hai thật sâu xa.
Gia Hàng sắp túm rách cái chăn rồi, cực kỳ cực kỳ bối rối, cô chưa từng ở
cạnh anh trong nhà như thế này, điều khiến cô càng suy sụp là, người kia cứ đăm đăm nhìn cô, một câu cũng không nói.
Nếu anh hỏi đã thấy
khỏe hơn chưa? Cô trả lời hình như nặng hơn rồi, em phải ngủ đây. Lịch
sự mà chu đáo, ai nấy tự rút lui, quần chúng cũng không mệt mỏi.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Người kia lại chẳng chịu phối hợp, mỗi giây trôi qua dài tựa một năm, không biết bao kỳ xuân thu đã hoài trôi.
- Xin lỗi.
Gia Hàng sững sờ nhìn ngón tay mình, dường như không hề quen biết.
- Hôm qua nói mà không suy nghĩ, đã hiểu lầm em, anh xin lỗi. – Câu trước là câu rút gọn, câu này là câu đầy đủ.
- Giữa chúng ta tuy không có bất kỳ lời hứa hẹn nào, nhưng trong lòng
anh, vẫn luôn giữ trọn một lời hứa. Diêu Viễn là sinh viên được chính
phủ bồi dưỡng sang Harvard cùng đợt với anh, bọn anh cùng chung một thầy giáo hướng dẫn. Khi nhìn cô ấy, không chỉ một lần anh đã nghĩ, nếu cô
ấy là em thì tốt biết bao.
Cho nên vô hình trung anh đã lẫn lộn em và cô ấy?
Gia Hàng nhét tay vào trong chăn, hơi lạnh. Cô nhớ lại đã từng đứng trên
ban công nhìn bóng dáng một đôi trai gái kề vai nhau đi vào chung cư,
nhớ lại hình ảnh anh xách chiếc túi nữ trong quán ăn Hồ Nam, nhớ lại sự
bảo vệ của Diêu Viễn với anh khi ở trường bắn.
Heo, ngươi có một đôi mắt đen lay láy, nhìn mãi nhìn mãi không thấy bến bờ.[1]
[1] Lời bài hát Bài ca chú heo, một bài hát vui nhộn của Trung Quốc.
- Mỗi khi học kỳ mới bắt đầu, anh đều nghe ngóng xem ở đâu có nhà cho
thuê, đi dò danh sách du học sinh Trung Quốc, hy vọng trong đó có cái
tên anh hằng mong đợi. Đêm khuya từ phòng máy trở về, một mình đi trên
đường, nhớ lại thời gian trước đây, em không thể tưởng tượng nổi sự hụt
hẫng đó đâu. Thua, không hề đáng sợ, cũng không mất mặt. Chỉ cần là em,
dù thua cả đời anh cũng bằng lòng. Khi biết tin về việc được bồi dưỡng,
anh vô cùng muốn được chia sẻ cùng em, nhưng em phải biết có những
chuyện không phải cứ muốn nói là được nói. Như bây giờ em hỏi công việc
cụ thể của anh là gì, hoặc là anh sẽ nói dối cho qua chuyện, hoặc là sẽ
im lặng. Anh đã từng ngăn em tham dự cuộc tuyển chọn, nhưng với tính
cách của em căn bản không để lọt tai điều gì, cũng không phân biệt được ý tứ trong câu nói của anh, anh chỉ có thể nhìn chúng ta trở nên xa cách, lạ lẫm. Nếu khi đó anh bộc lộ tâm ý của mình với em, em sẽ chỉ cho là
anh đang thương hại em, em sẽ từ chối ngay không chút do dự. Anh nghĩ
cách xa có lẽ có thể khiến em bình tĩnh lại, anh tưởng rằng nền tảng của chúng ta rất vững chắc, chắc tới mức bất kỳ người nào cũng không thể
xen vào. Khi anh nhìn thấy thủ trưởng… quý trọng em như vậy, anh… máu
anh nóng lên, em vẫn hệt như trước, không giải thích gì hết, cố ý chọc
giận anh. Nhìn thấy anh thất lễ, em có vui không?
Không phải là không giải thích, mà là không có cách nào để giải thích.
Quan hệ về mặt pháp luật giữa cô và thủ trưởng.
Sự thân mật giữa anh vào Diêu Viễn.
Cô không phải là thủy thủ mặt trăng, không sợ hãi điều gì.
- Một ngày một đêm này, đúng là như từ địa ngục lạc tới thiên đường, cũng may nghe Tiểu Ngải kể chuyện em bị bắt nạt ở khách sạn, mới biết em và
thủ trưởng quen nhau như thế nào, anh… cuối cùng cũng sống lại. Vẫn còn
giận anh sao? – Chu Văn Cẩn cười khổ. – Nhìn thấy anh mất mặt như vậy
trước mặt thủ trưởng, cũng nên nguôi giận rồi chứ. Sáng nay anh lại chạy tới trách thủ trưởng, còn bị anh ấy lên lớp cho một trận. Thực ra anh
không phải là người xốc nổi, không hiểu tại sao, hễ liên quan tới em là
đầu óc anh lại không chịu nghe lời.
Chu sư huynh trước đây giờ đã thêm phần rắn rỏi chững chạc, nếu nói không cảm động thì là dối lòng.
Nhưng… trong lòng vẫn thấy vướng víu, tại ăn nhiều bánh rán quá chăng?
Như thể đang nắm cát trong tay, sợ rằng một phút không cẩn thận, sẽ trôi sạch hết.
- Hàng Hàng, có dậy đi ăn cơm được với mọi người không? – Gia Doanh đứng ở cửa hỏi.
- Em không muốn ăn, mọi người đi đi! – Cô muốn được yên tĩnh một mình.
- Em biết cái gì có thể làm cho Gia Hàng lên cơn thèm ăn. – Chu Văn Cẩn thần bí nháy mắt với cô. – Đợi anh một lát.
- Cậu ấy rất hiểu Gia Hàng ư? – Gia Doanh nhíu mày.
- Chắc chắn rồi. – Ninh Mông cười nói.
Gia Doanh bước vào sờ trán Gia Hàng.
- Vậy em ngủ đi, chị đưa Ninh Mông và Văn Cẩn đi ăn cơm.
Cô gật đầu.
Chu Văn Cẩn mỉm cười, đứng trong ánh sáng nhàn nhạt, anh có một cảm giác mơ hồ như thể thời gian đang quay ngược.
Cô tì cằm, thẫn thờ ngơ ngẩn.
Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, mặt đất và cây cỏ phủ một màu trắng xóa. Gió
rất mạnh, thổi tung bông tuyết, ùa vào mắt khiến không mở ra được.
Ba người vào một quán cơm bình dân gần đó gọi mấy món, Chu Văn Cẩn chỉ ăn vài miếng liền đứng dậy đi mất.
Ninh Mông bĩu môi:
- Chị hai, chị xem Chu sư huynh đúng là thấy sắc quên bạn, em giúp anh ấy việc hệ trọng như vậy, anh ấy lại chẳng thèm liếc em một cái, lúc đi
cũng chẳng thèm chào một câu, trong lòng chỉ có mỗi con Heo nhà chị
thôi.
Gia Doanh cười cười.
- Văn Cẩn đúng là hơi quá đáng.
Chu Văn Cẩn ngồi xe qua ba trạm, tới chợ đêm mua một bát phở bò, dặn ông
chủ cho nhiều thịt bò, thêm một thìa tương ớt, lúc về anh đi taxi cho
nhanh.
Xuống xe, anh cắm cúi đi về phía trước, một chiếc xe Jeep màu đen theo bước anh tiến vào tiểu khu.
Trác Thiệu Hoa cẩn thận xác định, tìm được tòa nhà Gia Hàng ở, anh dừng xe
lại, lấy điện thoại ra đang định bấm số, nhác thấy đèn cảm ứng ở cửa
thang máy sáng lên, dưới ánh đèn có một người đang chuẩn bị đi vào.
Người đó xách một cái túi nilon, hơi ngoái đầu lại. Anh nhìn theo, rồi chầm chậm gập điện thoại lại.
Rã rời, chưa bao giờ rã rời như thế.
Phòng em bé vẫn sáng đèn, thím Đường đang cầm robot Kim cương biến hình mà
Gia Hàng mua đung đưa trước mặt Phàm Phàm, Tiểu Phàm Phàm ngáp ngắn ngáp dài, chẳng hề thích thú, khi nghe thấy tiếng xe, hai con mắt bèn mở to.
- Mẹ Phàm Phàm đã đỡ hơn chưa? – Thím Đường hỏi Trác Thiệu Hoa đang bước vào cửa.
Anh phủi tuyết bám trên vai, cười gượng.
- Uống thuốc xong ngủ rồi.
Anh ở dưới lầu tới tận khi Chu Văn Cẩn đi ra, phòng Gia Hàng tắt đèn rồi mới ra về.
- Vậy thì tốt.
- Làm phiền thím quá, thím đi nghỉ đi, chúc ngủ ngon! – Trác Thiệu Hoa cởi áo khoác ra, ôm Phàm Phàm vào lòng.
Phàm Phàm tựa đầu vào vai anh, đã buồn ngủ rũ ra rồi. Vừa đặt lên giường, cu cậu đã nhắm chặt mắt lại. Anh thơm lên khuôn mặt nhỏ bé của cậu nhóc,
dém lại chăn, thì thầm:
- Phàm Phàm ngoan, đừng ngó ngoáy, bố ra hút điếu thuốc rồi vào ngay thôi.
Nicotine không phải là thứ hay ho gì, nhưng lại có tác dụng giải sầu. Vừa rồi đi vội quá, anh quên không mang thuốc.
Giờ dạy buổi chiều ở Đại học Quốc phòng kết thúc, anh bỗng nhận được điện
thoại khẩn của Trung tâm phóng vệ tinh Tây Xương, máy chủ của trung tâm
bị hacker xâm nhập, hằng trăm máy tính ngừng hoạt động, trung tâm đã mất liên lạc với một số vệ tinh không gian. Anh vội quay về Bộ, chỉ huy
nhóm chuyên gia phong tỏa toàn bộ mạng lưới của trung tâm, đầu tiên tiến hành nâng cấp an ninh, sau đó tìm kiếm vấn đề.
Tất bật tới tận
chín giờ mới lái xe tới thăm Gia Hàng, không yên tâm về bệnh tình của cô nhóc. Nếu chị hai vẫn ở đó, vậy thì gọi điện cũng được. Cho dù không
được gặp mặt, gọi điện thoại ở gần cô cũng thấy lòng dễ chịu hơn.
Anh cười khổ tự giễu. Gần đây những chuyện ấu trĩ như vậy càng lúc càng không khống chế được, nhưng lại lấy làm vui sướng.
Lòng người rất tham lam, được nếm một chút ngọt ngào rồi, sẽ bất giác càng
muốn nhiều hơn, sẽ nảy sinh ra những cảm giác sai lầm, sẽ liên tưởng tới hai từ “vĩnh viễn”.
Anh không thể dùng lý trí để khống chế bản
thân, với cô bé này, anh chỉ có thể để mặc cho cảm xúc dâng trào, dù có
mất mát, dù có day dứt, dù có hoang mang hụt hẫng.
Phàm Phàm mút môi chùn chụt, như thể đã cho phép anh.
Anh vặn nhỏ ngọn đèn đầu giường rồi đi ra ngoài. Anh không mặc áo khoác, ra gió bèn rùng mình. Đứng ngay trên hành lang châm một điếu thuốc, chậm
rãi rít.
Đêm đông Bắc Kinh quá lạnh lẽo, chân tay nhanh chóng mất hết cảm giác, chỉ có đầu óc đang làm việc điên cuồng.
Ngày hôm sau, trong Bộ lập tức mở cuộc họp khẩn cấp, nhân viên mới cũng tới
tham dự. Mở hội nghị truyền hình với Trung tâm phóng vệ tinh, người phụ
trách an ninh bên đó báo cáo tình hình nâng cấp. Trác Thiệu Hoa hỏi về
thiệt hại, người phụ trách buồn bã nói tạm thời chưa phát hiện rò rỉ về
số liệu, tạm thời chưa tính được thiệt hại.
Tắt video đi. Trác Thiệu Hoa quét mắt nhìn toàn thể nhân viên:
- Trong số bốn vệ tinh bị mất liên lạc, có ba cái dùng cho truyền thông
công cộng, cái còn lại là dùng cho quân đội. Năm 1999, Jonathan James[2] xâm nhập vào máy chủ của Bộ Quốc phòng Mỹ, lấy được hàng ngàn thông tin cơ mật và phần mềm khống chế môi trường sống trên trạm không gian quốc
tế trị giá một triệu bảy trăm đô, vì thế tình hình cực kỳ nghiêm trọng,
phía Bộ quyết định tới hiện trường khảo sát.
[2] Một trong những hacker nổi tiếng nhất thế giới, từng đột nhập vào mạng quốc phòng Mỹ.
Anh cầm một tờ giấy, đọc mấy cái tên, đều là những chuyên gia an ninh hàng đầu trong Bộ.
©STE.NT
- Lần này các đồng chí dẫn đội lập tức ra sân bay bay tới Tây Xương.
Trung úy Chu Văn Cẩn và trung úy Diêu Viễn cũng đi cùng, có vấn đề gì
không?
Ánh mắt dừng trên người Chu Văn Cẩn.
Chu Văn Cẩn dõng dạc đáp:
- Không có, thưa thủ trưởng!
Trác Thiệu Hoa gật đầu:
- Giữ liên lạc 24/24, giải tán.
Diêu Viễn đi sau cùng, lòng thấp thỏm lo âu, sợ mình không đảm đương nổi, Trác Thiệu Hoa vỗ vai cô động viên:
- Giải quyết những vụ việc đột xuất như thế này, dĩ nhiên kinh nghiệm tác chiến nhiều năm là đáng quý, nhưng chiến thắng mang tính quyết định còn nằm ở sự phi thường và sáng tạo. Kỹ thuật IT thay đổi từng ngày từng
giờ, những hacker vị thành niên trên thế giới nhiều vô kể. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự thể hiện của các bạn.
- Tôi sẽ cố gắng không để thủ trưởng thất vọng. – Mặt Diêu Viễn đỏ bừng.
Bước ra khỏi phòng học, nhác thấy Chu Văn Cẩn đứng ở đầu hành lang gọi điện thoại, anh chậm rãi nhắm mắt lại, rảo bước đi nhanh.
Hôm nay lại bận rộn tới tận nửa đêm mới về tới nhà.
Tuyết rơi dày đặc che lấp những chậu cây trong sân, không nhìn thấy chút dấu
vết cũ nào. Góc tường có một chú người tuyết, mũi bằng củ cà rốt, đội
một cái mũ rơm rách, chắc chắn là mấy cậu lính cần vụ làm cho Tiểu Phàm
Phàm rồi.
Nếu Gia Hàng ở đây, người tuyết chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều, anh gỡ chiếc mũ rơm xuống, tin chắc như vậy.
Trước lúc nằm xuống giơ tay nhìn đồng hồ, chắc cô nhóc đã ngủ rồi nhỉ, cả
ngày không gọi điện, cũng không thấy mặt người, cả người cứ như đi mượn.
Buổi sáng tỉnh dậy, thím Đường đã bế Phàm Phàm đi, anh thay quần áo chuẩn bị đi làm thì nghe thấy điện thoại trong phòng khách reo, thím Đường bắt
máy.
Bước ra khỏi phòng ngủ, anh nhìn thấy Phàm Phàm đang bò rạp bên ống nghe, gặm cái ống ướt nhẹp.
- Con tưởng đây là mẹ hay sao. – Thím Đường vội bế cậu nhóc lên, cười với Trác Thiệu Hoa.
- Gia Hàng gọi điện tới à?
- Vâng, bệnh cảm đã đỡ hơn rồi, hôm nay truyền thêm nước. Cô ấy nói muốn
nghe tiếng Phàm Phàm, Phàm Phàm nghe thấy tiếng mẹ chỉ mải sung sướng,
không quên cả lên tiếng.
Anh lấy khăn tay lau nước dãi cho Phàm Phàm, ánh mắt lấp lánh dịu dàng:
- Phàm Phàm, biết không, con là cậu nhóc hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Phàm Phàm thổi phì phì, tuôn ra một chùm bong bóng.
Giấc ngủ buổi chiều của Gia Hàng vừa sâu lại vừa yên ổn, người tuy vẫn còn
hơi yếu nhưng đầu đã không còn nặng trịch nữa, mũi cũng đã thông, chạy
ra chạy vào nhà vệ sinh mấy lần cũng không còn hoa mắt chóng mặt nữa. Cô mừng rỡ vỗ vỗ lên đầu, coi như ngày mai có thể thoải mái bước vào
trường thi rồi.
Chiều tối, Gia Doanh đem một quả dưa hấu đến, nấu một nồi cháo, còn mang theo một tin tức tốt lành.
- Hôm nay bố mẹ gọi điện đến, nói là quân khu Bắc Kinh có người tới trấn
Phượng Hoàng huấn luyện tân binh, có thể tiện thể cho bố mẹ đi nhờ tới
đây. Hai năm nay bố me không gặp em rồi, chắc đã nhớ em không chịu nổi
nữa rồi.
Gia Hàng gần như á khẩu dưới anh đèn bàn ấm áp:
- Đi tàu hỏa ạ?
Gia Doanh lắc đầu:
- Hình như là máy bay quân sự, bố mẹ mừng lắm.
Một miếng dưa hấu chui tọt vào bụng, mát lạnh ngọt ngào, thấm tận tâm can.
Sáng mai Gia Hàng phải đi thi, Gia Doanh bảo cô ngủ sớm, chị ở lại thêm một lát rồi ra về.
Cửa vừa khép lại, Gia Hàng liền sờ điện thoại.
Vừa mới gọi, bên kia đã có người nghe máy.
- Là em. – Cô khụt khịt mũi.
- Ừ!
Thủ trưởng hình như đang đi trên đường, trong máy vang lên tiếng bước chân.
- Em… muốn hỏi, đi nhờ máy bay quân sự cần phải có những điều kiện gì?
- Mở cửa ra là được.
Câu trả lời này chẳng kém gì động đất cực mạnh ở Vãn Xuyên.
- Cửa nào cơ?
Chuông cửa đã reo rồi, trước khi bạn cùng nhà nổi cơn giông bão, Gia Hàng vội
xông ra ngoài, mang theo tâm trạng ngượng ngập mở khóa cửa.
- Lại là ai thế? – Sự kiên nhẫn của cô bạn cùng phòng có hạn.
Gia Hàng cười thận trọng.
- Nếu là đàn ông thì làm phiền gặp nhau bên ngoài. – Mặt cô ta cau có như tờ giấy nhàu nhĩ.
Gia Hàng gục đầu xuống, kéo cửa ra. Đứng ngoài cửa là đàn ông, còn không chỉ là một người.
Người nhỏ sợ bị người khác làm lơ, vừa kéo mũ ra là cười khanh khách như một
thằng ngố. Trác Thiệu Hoa không nói lời nào, kéo mũ của Phàm Phàm lên,
dắt Gia Hàng tới khách sạn Ngôi sao Cẩm Giang ở bên kia đường thuê
phòng.
Lúc đóng cửa, Gia Hàng hết sức mạnh tay, bởi vì cô bạn kia lại dám nhốt Phàm Phàm ở bên ngoài, cô hận người phụ nữ không có tình
người đó.
Lúc đăng ký, cô giành đưa thẻ.
- Để em.
Trác Thiệu Hoa mỉm cười, để mặc cô.
Người vui nhất là Tiểu Phàm Phàm, đôi mắt đen lay láy hiếu kỳ nhìn ngọn đèn
pha lê chính giữa đại sảnh, lại còn thẹn thùng mím môi cười với cô lễ
tân xinh đẹp.
- Không có hành lý ạ? – Cô lễ tân ngạc nhiên hỏi.
- Không, chúng tôi chỉ ở vài tiếng thôi. – Gia Hàng nhận thẻ phòng.
Đúng là một gia đình kỳ cục, cô lễ tân tươi cười rạng rỡ.
Trong thang máy chỉ có nhà họ, cô lí nhí lẩm bẩm bằng giọng nói đầy áy náy.
- Lạnh thế này đến đây làm gì, lại còn mang cả Phàm Phàm theo nữa, gọi điện là được rồi.
- Ngày mai em phải thi, bố con anh đến cổ vũ em. – Quyến luyến nhìn mãi
gương mặt nhỏ bé ấy, khí sắc vẫn tốt, tốt dậy lại gầy đi một ít.
- Lúc đi lên có gặp chị hai em không?
Anh gật đầu:
- Có gặp, nhưng anh không chào.
Gặp chị ở ngã rẽ, vừa nhìn đã nhận ra ngay. Gia Doanh còn cố ý nghiêng
người nhường đường cho anh qua. Anh lịch sự gật đầu, chị bèn cười với
anh.
Gia Hàng chun mũi đắc ý:
- Chị em là mỹ nữ!
Anh cười, Gia Hàng có vài nét giống chị, anh thiên vị, cảm thấy cô còn xinh đẹp hơn.
Căn phòng tiêu chuẩn thông thường, hai giường, ở giữa đặt một cái tràng kỷ, bố trí rất đơn giản, nhưng vô cùng sạch sẽ.
Trác Thiệu Hoa đặt Phàm Phàm lên giường, Gia Hàng cởi giầy xông tới:
- Bố mẹ em đến Bắc Kinh, có phải là anh nhờ người giúp không?
- Chỉ tiện thể thôi. – Anh trả lời qua loa. Tìm ấm điện đun một ấm nước.
- Anh lạm dụng việc công. – Gia Hàng cởi áo khoác cho Phàm Phàm, được cởi trói, tay chân cậu nhóc không ngừng khua khoắng.
- Em lo à? – Anh rót cho cô một ly nước, cô cẩn thận dịch cái cốc ra xa, không cho Tiểu Phàm Phàm đụng vào.
- Em sức yếu lực mỏng, chỉ có thể lo mồm thôi. – Cô kéo hai cái tay nhỏ ra tập thể dục.
Anh cũng ngồi xuống, giữa hai người là Tiểu Phàm Phàm.
- Thi cử chuẩn bị ổn cả rồi chứ? Trước khi thi đừng uống quá nhiều nước,
sáng sớm mặt đường đóng băng, xe đi không dễ, phải đi sớm đó.
Cô lẳng lặng quan sát anh.
- Muốn nói gì thì nói đi! – Anh nhìn cô, nở một nụ cười yên bình.
- Đảng ơi, người mẹ yêu dấu!
Người đúng là đối xử với con quá đỗi thân thiết dịu dàng, chu đáo mọi bề, không phải là mẹ đẻ mà còn hơn cả mẹ đẻ.
Anh nhoài người cốc cô một cái.
- Nghịch ngợm!
Cô cười hi hi, cúi đầu xuống liền phát hiện Tiểu Phàm Phàm đã hung hăng đá bay một chiếc giầy trên chân xuống dưới đất. Cô túm lấy bàn chân xinh
của cậu nhóc, cù vào gan bàn chân. Tiểu Phàm Phàm cười như nắc nẻ, giơ
chân lên đá đúng vào miệng cô.
- Gì thế, chân con thơm lắm sao? – Cô ngoác miệng ra, giả bộ muốn cắn chân cu cậu.
Tiểu Phàm Phàm rụt chân lại, rồi lại đá.
- Thối quá, thối quá! – Cô bịt mũi.
Tiểu Phàm Phàm càng đá mạnh hơn.
Trác Thiệu Hoa nhìn hai người, khẽ bật cười thành tiếng:
- Đi được một lúc rồi, xem xem Phàm Phàm có tè không?
Gia Hàng lóng ngóng cởi tã ra, sờ bên trong vẫn còn hơi khô.
- Không có! – Cô huýt sáo với Tiểu Phàm Phàm.
Trác Thiệu Hoa không ngăn kịp.
Mặt Tiểu Phàm Phàm đỏ bừng, một tia nước bắn thẳng vào giữa ngực Gia Hàng, rất mạnh mẽ, rất chuẩn xác.
Gia Hàng há hốc miệng, không kịp né tránh, dòng nước tiểu kia làm ướt sũng
chiếc áo ngoài tội nghiệp của cô. Thằng nhóc thối và cái bỉm lại chẳng
dính tí nào.
Đi tè xong xuôi, Tiểu Phàm Phàm càng hoạt bát hơn, lại đá chân lia lịa.
- Thiếu tướng Trác Thiệu Hoa, rốt cuộc anh có quản lý con trai anh không? – Gia Hàng dở khóc dở cười túm lấy vạt áo ướt sũng gầm lên như sấm.
Trác Thiệu Hoa thở dài đầy tao nhã.
- Sao lại bắt anh quản lý, nó cũng do em sinh ra mà?
Gia Hàng sững người, đúng vậy, cô cũng có quyền dạy bảo tên nhóc thối này.
Xắn tay áo lên, chỉ thẳng vào kẻ nào đó đang cười khiến người khác phát
điên.
- Trác Dật Phàm, nghe cho rõ đây, thân là một anh chàng
bảnh trai trong tương lai, phải nhớ kỹ: Một, không được tùy tiện đưa tất thối cho thục nữ ngửi; hai, trước mặt thục nữ không được để lộ cái mông trắng lốp; ba, nhìn thấy thục nữ phải quản lý cho tốt nước miếng của
mình. Hả? Không nghe lời người lớn sau này sẽ khổ. Con mà còn không
kiêng kỵ gì như thế này, sau này sẽ trở thành đồ thảm hại thôi.
Khóe miệng Trác Thiệu Hoa không ngừng co giật.
Nếu có một ngày như thế, cô có thể ở lại lâu dài, vậy thì có lẽ anh sẽ thường xuyên chứng kiến cảnh tượng này!
Tuy khiến anh dở khóc dở cười, nhưng mỗi ngày sẽ đều vì hai con người này
mà trở bên khác biệt. Tới khi già nua không còn nhúc nhích nổi nữa, có
thể từ từ hồi tưởng lại những ký ức này. Anh nghĩ, anh ngồi trên chiếc
ghế bập bênh, đắm mình trong ánh hoàng hôn, có lẽ sẽ nở nụ cười. Còn cô ở đâu?
Trong tim? Trên tay?
Anh không thể già quá nhanh
được, không thể quá khô cằn, nếu không sẽ bị hai người này tống cổ ra
ngoài, vậy thế nào mới tốt đây? Không được, anh phải hòa nhập với bọn
họ, trở thành một thể thống nhất.
Phàm Phàm thật may mắn biết
bao, Heo vừa là mẹ vừa là chị vừa là bạn, khi ở bên nhau đều vang tiếng
cười, như vậy mới là tuổi thơ. Tuổi thơ của anh ngoài kỷ luật thì là mục tiêu, không biết trò chơi là gì. Câu nói cửa miệng của bà Âu Xán là:
Thiệu Hoa, là con nhà danh tướng, con không thể để bố mẹ thất vọng được.
Đáng tiếc, anh vẫn khiến họ phải thất vọng.
Nhưng anh không thấy áy náy.
Anh tin rằng, Phàm Phàm của anh sẽ không khiến anh thất vọng.
- Còn nói là đến cổ vũ, hóa ra là đến té nước cho người ta. – Gia Hàng hung hăng huơ nắm đấm lên với Phàm Phàm.
Tiểu Phàm Phàm chẳng chút xấu hổ, vẫn vừa lắc mông vừa đá đôi chân xinh xinh.
- Gia Hàng, đúng thế, anh và Phàm Phàm tới để tạt nước. – Vẻ mặt anh bỗng trở nên rất nghiêm túc.
- Tại… tại sao? – Tư duy của Gia Hàng không theo kịp với sự chuyển hướng đột ngột của thủ trưởng.
- Harvard quá xa xôi, anh và Phàm Phàm đều ích kỷ không muốn em đi. Ngắn
nhất là hai năm, dài thì chưa biết được. Khi gặp lại, Phàm Phàm sẽ không chỉ bằng thế này, em trêu con, con cũng sẽ không cười với em như thế
này. Chưa biết chừng, con sẽ không nhận ra em nữa. Đây là điều em muốn
sao?
Cô chẳng nói chẳng rằng, cởi áo ngoài đi vào phòng vệ sinh gột chỗ nước tiểu, lúc đi ra, khuôn mặt căng cứng lên.
Đang cười toe toét, Tiểu Phàm Phàm biết ý ngừng nghịch ngợm, mút ngón tay nhìn cô rồi lại nhìn anh.
Gia Hàng treo áo trước máy sưởi, cong môi ngoái đầu lại, rồi lại ngồi xuống.
- Có lúc em cũng tự hỏi mình, rốt cuộc việc đi du học có ý nghĩa lớn đến
mức nào với em? Bản thân em cũng không có câu trả lời. Mấy năm nay, em
kiên trì tự học, ở nước ngoài có thể học có hệ thống hơn, nhưng cũng
chẳng giúp được là bao. Nếu là vì một công việc với mức lương hậu hĩnh,
thì Trì Sánh sẽ không khiến em chịu thiệt. Giống như Bill Gates còn bỏ
học nửa chừng đi viết phần mềm, thạc sĩ cũng chỉ làm công cho ông ấy,
học lực chẳng nói lên điều gì. Trước đây, ra nước ngoài là một mục tiêu, em nỗ lực để đạt được, những việc khác em không nghĩ nhiều. Bây giờ mục tiêu đã đến gần, em lại cảm thấy hoang mang. Nhưng dù thế nào, vẫn phải thi cho tốt, Gia Hàng không thể chịu thua. Em thà từ chối lời tuyển
sinh của Harvard, chứ không muốn vì thi không đỗ mà bị họ từ chối. Những việc khác, em cần thời gian để suy nghĩ cho kỹ, cũng có lẽ có chuyện gì đặc biệt khiến em phải từ bỏ.
Đây mới là Gia Hàng chân chính
sao? Tự tin, dũng cảm, kiên cường, đôi mắt sáng lấp lánh đầy thu hút,
che lấp những vì sao trong đêm đông, bảo anh làm sao có thể nhìn mà
không thấy?
Anh nhìn cô đăm đăm.
Thật sự không có bất kỳ
tạp niệm nào, chỉ tự nhiên nhoài người qua, nâng cằm cô lên, khẽ khàng
đặt một nụ hôn lên đôi môi bóng hồng.
Bởi vì rất muốn, nên đã làm.
- Tốt, đừng nghĩ ngợi gì hết, tập trung thi đi, thi xong thì cùng bố mẹ đón Tết.
Phàm Phàm cũng nên ra mắt bác và ông bà ngoại rồi.
Rất lưu luyến mùi hương thanh tân từ đôi môi ấy, nhưng vẫn phải dứt khoát buông ra, ngày tháng còn dài!
Cô sờ lên môi, ngẩn ngơ hóa đá.
Vừa rồi không phải là hôn, là cắn phải không?
- Lần này là cổ vũ thật sự. – Anh nghiêm túc bế Phàm Phàm lên. – Phàm Phàm, con nói có phải không?
Tiểu Phàm Phàm cũng chu cái miệng nhỏ nhoai người ra.