- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 1338: Thanh mai trúc mã 06
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
“Cô trốn vào trong tủ ngay!” Lý Duyên Tỷ mở tủ, kéo cô ta nhét vào trong, cô ta còn giãy dụa: “Anh đồng ý với tôi trước đã.”
“Đi!” cậu nghiến răng nói, cô ta mới chịu ngồi vào, cỏn không quên nhắc nhở: “Anh nói lời phải giữ lời ah.”
“Mau vào, nói nhảm nhiều như vậy!” cậu có chút tức giận đóng cánh cửa lại, dưới lầu Bách Hợp nghe được tiếng động, liền đi lên xem. Trước đó cô gái tắm rửa qua, lúc vào phòng Lý Duyên Tỷ cửa còn mở, Bách Hợp vừa bước lên liền nhìn thấy Lý Duyên Tỷ đang dựa vào tủ áo.
“Sao cậu lại tới đây?”
Cậu đã cố gắng trấn định, nhưng toàn thân căng cứng, ánh mắt dao động không dám nhìn thẳng mắt cô, tay còn chống lên tủ dường như đang ẩn dấu cái gì đó.
Bách Hợp nhìn thoáng qua phía sau cậu, Lý Duyên Tỷ hai tay kìm chặt cửa tủ, thần sắc có chút khẩn trương.
“Cậu đói chưa?”
Cô nhìn ra được Lý Duyên Tỷ đang che dấu cái gì đó, nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Lý Duyên Tỷ cô ngừng rò xét, cũng không truy hỏi cậu đang che dấu cái gì.
Trên mặt đất còn mấy dấu chân ướt sủng, còn cậu bộ dạng vừa mới ngủ dậy, quần áo còn chưa thay ra nhiều nếp nhăn, vừa nhìn là biết hôm qua ra ngoài chơi về là ngã lăn ra ngủ đấy, hai chân trần, trong phòng này có lẽ còn có người khác! Là Lý Duyên Tỷ không muốn cho cô nhìn thấy.
Cô hỏi một câu, vốn Lý Duyên Tỷ đang căng cứng, nghe cô mở miệng, giống như cũng không phát hiện khác lạ trong phòng mình, cậu nhẹ nhàng thở ra:
“Không đói.” Cơ mặt vẫn còn căn cứng, nói xong lời này, liền trầm mặc.
Trước kia khi Bách Hợp đến, cậu luôn tránh né, nhất là gần đây sắp tới thời điểm thi cấp 3, hôm nay nhất định bị cô giáo huấn.
Trong lòng Bách Hợp cảm thấy có chút không thích hợp, cô nhìn dấu chân trên sàn nhà, dấu chân này kéo dài đến phòng vệ sinh bên ngoài phòng ngủ, cửa phòng vệ sinh lại mở rộng, nhìn qua cửa thủy tinh có thể thấy lờ mờ, bên trong treo một cái váy màu hồng nhạt. Lý Duyên Tỷ từ trước đến nay đểu sống một mình, hai năm gần đây từ khi mẹ Lý có con trai đã không hề đến đây rồi.
Cậu tâm tính bất định, theo như cô quan sát, trong hai năm qua cũng không có kết giao bạn gái, chẵng lẽ như trong kịch tình là cô gái vào ở trong nhà Lý Duyên Tỷ đã xuất hiện sao?
Trong kịch tình cô ta khi nào xuất hiện thì Bách Hợp cũng không biết, cô nhíu nhíu mày. Nếu như cô ta xuất hiện vậy thì cô cũng không tiếp tục đến nhà Lý Duyên Tỷ nữa.
Nguyên chủ chỉ muốn bảo trụ tính mạng của cậu, khiến cậu không gia nhập hắc đạo, mất mạng khi đang tranh đấu lẫn nhau.
Cô trước khi tiến vào nhiệm vụ, luôn luôn đi theo bên cạnh Lý Duyên Tỷ tới chiếu cố cậu, kỳ thật là hy vọng có thể kéo cậu trở về quỹ đạo, để cậu quay về trương chăm chỉ học hành mà thôi.
Nhưng mà quan hệ giữ cô và Lý Duyên Tỷ không nóng cũng không lạnh, thậm chí trong hơn một năm gần đây thời gian đến trường càng ít, nếu như cô gái kia vào ở trong nhà Lý Duyên Tỷ như trong kịch tình đã xuất hiện rồi, vậy thì cô cũng không cần tới lui bên này nữa.
Trong kịch tình Bách Hợp nhớ rõ cái ngày mà Lý Duyên Tỷ chết, cùng lắm tới lúc đó cứu cậu một mạng, sau này chú ý nhiều hơn là được.
Tuy rằng biện pháp này phức tạp hơn việc ở bên cạnh cậu khuyên bảo, nhưng tình hình trước mắt cũng hết cách.
Cô liếc nhìn Lý Duyên Tỷ một cái, cuối đầu thấp xuống:
“Mình đã mua một chút rau quả bỏ trong tủ lạnh.” Cô mỉm cười, lui về phía cầu thang đi xuống lầu: “Còn có chìa khóa nhà cậu, thẻ điện nước, mình sẽ để trên bàn, chính cậu tự bảo quản, mỗi tháng nhớ đóng phí đúng hạn là được.”
Lúc đầu Lý Duyên Tỷ thấy cô không hỏi gì liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa nghe nói như vậy, cậu dần dần cảm thấy không thích hợp. Mấy năm nay chuyện trong nhà cậu đều một tay Bách Hợp lo hết, cô cẩn thận chu đáo hơn mẹ Lý, lúc trước không muốn gặp cô cũng sợ hãi gặp cô, nhất là thời gian trôi qua thành tích của cậu càng ngày càng kém, người chung quanh nhìn cậu với con mắt xem thường và sợ hãi, chỉ có ánh mắt của Bách Hợp đến giờ vẫn chưa từng thay đổi. Bách Hợp đợi cậu vẫn giống như năm đó, nhưng bởi như vậy, cậu trước mặt cô càng cảm thấy tự ti mặc cảm. Lúc hai người cãi nhau cậu đã từng tức giận yêu cầu cô trả lại chìa khóa nhà các thứ, nhưng cậu lại không ngờ đến thật có một ngày, không cần cậu mở miệng đòi, chính cô chủ động giao ra.
Kỳ thật cậu đã tập thành thói quen cô hay lui tới bên này, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cha Lý mất đã nhiều năm, cô thường xuyên đến chiếu cố cậu, vì cái gì lúc này là muốn đi hả?
“Cậu có ý gì?”
Lý Duyên Tỷ cố nén nội tâm bối rối, ngay cả cô gái dấu trong tủ áo cũng quên, câu bước hai bước muốn kéo Bách Hợp lại: “Tự dưng lại muốn trả chìa khóa lại cho tớ?” Cậu nhìn chằm chằm vào mặt Bách Hợp, hai tay nắm chặt thành quyền đặt hai bên đùi, bắt buộc làm ra vẻ không sao cả: “Trước kia đòi cậu cũng không trả…”
Bách Hợp nhìn cậu một cái, thiếu niên lúc này đang đứng trước cửa, thân hình cao lớn, bình thường lúc cô không đến, cậu cũng chỉ ăn mì gói các loại, thân thể rất gầy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến phong thái, khuôn mặt âm nhu, dưới vành mắt có vết thâm, như vậy lại làm tăng vẻ chán chường mỹ cảm. Tướng mạo cậu lớn lên giống mỹ thiếu niên trong manga, khó trách sẽ có các cô gái nguyện ý đến nhà cậu ở.
Cô cúi đầu, giả bộ chỉnh trang lại vạt áo:
“Trước sau gì cũng phải trả lại cậu, đây là của nhà cậu.” Cô xoay người đi xuống lầu, ánh mắt Lý Duyên Tỷ lộ ra vài phần lo lắng, chân trần đứng trên sàn nhà có chút run rẩy, ánh mắt lộ ra vài phần nham hiểm hung ác.
Bách Hợp muốn vứt bỏ cậu, giống như mẹ Lý trước kia nói yêu thương cậu, dù có tái giá cũng sẽ quan tâm cậu, những người này cuối cùng cũng bỏ cậu đi.
Lưng cậu chặt chẽ dán lên cửa, dường như chỉ có như vậy mới chống đỡ không ngã xuống.
Bắt đầu cậu còn mạnh mẽ chống đỡ không nghĩ tiếp, nhưng dưới lầu tiếng vang càng ngày càng rõ, cậu có thể tinh tường nghe được tiếng cô mở khóa túi xách, thả cái gì đó trên mặt bàn, nếu như cậu không đi xuống, khả năng cô thật sự sẽ rời đi như vậy!
Nếu như cô đi, từ này về sau, cậu thành tên côn đồ rác rưởi của xã hội, còn cô sẽ là cô con gái ngoan ngoãn, cô sẽ thuận lợi thi đỗ trường chuyên cấp 3, cậu biết rõ thành tích của cô không tệ, sau này bước vào đại học, tốt nghiệp lại tìm đối tượng nói chuyện yêu thương, sau đó kết hôn sinh con. Mà cậu, sẽ gia nhập bang phái, nếu may mắn có thể xông pha làm nên trò trống, nếu không may mắn có thể bị người ta chém chết ở bên ngoài, đều không nhất định có người thay cậu nhặt xác.
Cậu có chút cam chịu, nhưng trong lòng một cỗ đau đớn dâng lên. Cậu nhớ lại rất nhiều lần sau khi ngủ dậy, đều là cô đã thay cậu giặt quần áo nấu cơm, cậu tức giận, cô luôn ôn hòa khuyên bảo, mà ngay cả mẹ cậu cũng không chịu được mấy năm.
Lý Duyên Tỷ nhớ đến cô gái mấy năm trước đứng bên cửa sổ ném chai thuốc cho cậu.
Trên thực tế cậu đã quen với việc có cô bên cạnh, nhưng lần này nếu cô đi, sau này chỉ sợ không bao giờ quay lại?
Nghĩ đến đây, cậu có chút hoảng hốt, thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ. Lúc nghe được tiếng vang mở cổng, cậu thoáng cái nhảy dựng lên xông xuống lầu, trên bàn có chìa khóa và mấy thẻ điện nước, cậu nhanh chóng đuổi theo, Bách Hợp đã ra đến sân, cậu há to miệng:
“…” tuy nhiên lại không biết nói gì cùng cô, thời gian phản nghịch quá lâu, cậu đã quên làm như thế nào cúi đầu xin lỗi, một chút hoang mang, thân ảnh Bách Hợp đã không nhìn thấy rồi.
Lý Duyên Tỷ có chút thất hồn lạc phách một lần nữa đóng cửa lại, đây là lần đầu tiên cô không dọn đồ ăn ra cho cậu, lần đầu cô không giặt quần áo giúp cậu, lần đầu không khuyên cậu quay về trường học sách, hôm nay một câu cũng chưa nói, cậu ngồi xuống, cầm mấy thứ Bách Hợp để lại, bắt buộc mình tỉnh táo.
Không đúng, đột nhiên cô khác thường như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Khi bình tỉnh lại cậu phát hiện có nhiều chỗ không thích hợp.
Cửa ra vào bày một đôi giày nữ cong vẹo, cậu dường như nhớ ra cái gì đó, cầm lấy thẻ và chìa khóa trên bàn, đi lên lầu, cậu thử đứng nơi Bách Hợp vừa đứng, liền nhìn thấy phòng ngủ của mình, cậu đã từng dựa vào cửa tủ, trên sàn có mấy dấu chân ướt sủng, từ gian phòng vệ sinh bên ngoài kéo dài tới phòng ngủ, từ bên ngoài nhìn qua phòng vệ sinh thấy lờ mờ chiếc váy màu hồng, đầu óc đột ngột trống rỗng, nhớ lại vừa rồi chính bản thân mình không muốn Bách Hợp phát hiện cô gái không rõ lai lịch kia, nhưng Bách Hợp thông minh như vậy, chắc đã phát hiện ra. Có phải cô đã hiểu lầm? Có phải cô cho rằng cậu dẫn cô gái khác về nhà, về sau cô sẽ không qua bên này nữa, sẽ không quan tâm tới cậu?
Sắc mặt Lý Duyên Tỷ thoáng cái trắng bệch, cậu nắm chặt cầu thang, trong lòng nặng trịch.
Đều do cô ả không biết từ đâu chui ra kia, trong lòng mang theo lửa giận, không chút nghĩ ngợi trở về phòng ngủ, cánh cửa tủ còn đóng chặt, lại bị kẹp ló ra một góc áo, cậu mở cửa ra, cô gái bên trong đang mặc áo sơ mi của cậu, không biết từ đâu tìm được túi bánh đang ăn: “Xong chưa hả, còn muốn tôi trốn bao lâu, cô ta đi chưa…”
Cái từ ‘đi chưa’ liền đem Lý Duyên Tỷ nổi giận phát ra, động tác cậu có chút thô lỗ, một tay túm lấy áo sơ mi muốn lôi cô ả ra ngoài. Thiếu nữ bị túm, quăng túi đồ ăn ra ngoài, bên trong tủ vươn vãi đầy rác: “Ah… anh muốn làm gì?”
Cô ta đang mặc áo sơ mi của Lý Duyên Tỷ vốn áo to, bây giờ bị cậu lôi kéo quả thực muốn kéo ra sạch. Cô ta đưa tay muốn cản cậu lại, Lý Duyên Tỷ buông quần áo ra, một phát nắm mái tóc còn đang ướt sũng, một phát không thương tiếc kéo ra khỏi tủ.
Lúc đầu cô ta còn muốn kiên trỉ trốn trong tù không ra, nhưng tóc bị nắm chặt, da dầu bị kéo giống như tróc ra, cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt âm u, thần sắc giống như muốn ăn thịt người ta, cô ta bị dọa nhảy dựng, khi phục hồi lại tinh thần thì Lý Duyên Tỷ đã lôi cô ra ngoài rồi.
Quần áo được xếp chỉnh tề bên trong cũng do hai người lôi kéo nên toàn bộ rơi ra ngoài, cô gái bị cậu ném cho bộ đồ, vành mắt đỏ lên.
“Anh làm gì vậy?”
Vừa rồi động tác thô bạo dùng sức của cậu, tóc cô cũng đứt một mớ, trên người cũng bị bầm vài chỗ, cô ta dùng sức xoa xoa thân thể, một mặt nói:
“Bạn gái anh bỏ đi, liên quan gì đến tôi.”
Cô ta không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến Lý Duyên Tỷ liền phát hỏa, cậu trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, một tay túm lấy tóc cô ta, khiến cô ta phải ngẩn đầu lên.
Mấy năm nay cậu lăn lộn với đám thiếu niên, vốn thoạt nhìn cũng không phải dạng hiền lành gì, lúc này biểu lộ lạnh lùng:
“Bố đách cần biết mày là ai. Cũng mặc kệ mày vô nhà này như thế nào, hiện tại lập tức cút đi cho tao, bằng không cũng đừng mong sống rời khỏi!”
“Anh làm tôi đau!” cô ta vùng vẫy hai cái, cậu hung dữ đẩy cô ta một phát, thái độ có chút ác liệt:
“Cút!”
“Tôi không đi!” vành mắt cô gái đỏ bừng, ánh mắt nhìn nhìn về phía cửa sổ, hít hít cái mũi, bộ dạng sắp khóc: “Chính anh đồng ý cho tôi ở lại, anh không giữ lời.”
“Không đi đúng không?” vừa mới còn nổi giận, thoáng cái tỉnh táo lại, hỏi cô ta một câu.
Trong lòng cô gái cảm thấy không bình thường, nhìn dáng vẻ của cậu cũng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến chính mình không có chỗ đi, hơn nữa thái độ Lý Duyên Tỷ đối với cô hung dữ, cũng có thể tranh khẩu khí với cậu, cô ta cắn răng:
“Đúng! Tôi không đi!”
Vốn tưởng Lý Duyên Tỷ sẽ rống giận mắng chửi, thật không ngờ cậu không nói lời nào một tay kéo cánh tay cô ta đi.
“Anh làm gì? Buông ra, buông ra!” cô ta vô cùng hoảng sợ, đưa tay nắm cổ tay cậu, muốn tách ngón tay cậu ra, nhưng do thể lưc nam nữ khác nhau, cô kéo vài lần không những không buông lỏng tí nào, ngược lại làm cậu phát hỏa, khiến cậu nhấc chân, ‘Bành’ một tiếng đạp đến trên lưng cô ta.
“Á…” cô ta bị đạp ngã xuống mặt đất, hiển nhiên không nghĩ tới tướng mạo đường đường như Lý Duyên Tỷ sẽ động chân đạp mình, quá kinh khủng mà, đến nổi cảm giác đau cũng không thấy.
Sau một khắc hai tay cô bị Lý Duyên Tỷ bắt chéo sau lưng, kéo về phía cửa sổ.
“Đau, đau quá…” gian phòng của cậu không nhỏ, bên ngoài có một ban công, nhưng lúc lấp đặt đồ dùng không nối thông với phòng, mà lắp đặt thủy tinh che chắn. Thân thể cô ta bị Lý Duyên Tỷ kéo đến lan can, khuôn mặt dán chặt cửa thủy tinh, cậu bắt đầu mở cửa sổ.