- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 1185: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 07
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Hantu
Beta: Sakura
Ai ngờ đàn ông trung niên vừa nghe cô nói như vậy, lại có chút mất hứng, chân mày cau lại, có chút không kiên nhẫn nói:
“Cô thì biết cái gì? Ở đây kinh nghiệm của bất kỳ người nào đều phong phú hơn cô, bây giờ cô lại ở chỗ này tỏ thái độ. Cái gì mà âm với khí, các trưởng bối ở đây ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, nếu cô không muốn đi thì cô có thể trở về, mời trưởng bối của cô đến đây, bằng không đừng trách hiệp hội thu hồi số tiền hằng năm vẫn cấp cho nhà cô. Nếu như muốn đi, cô liền ngậm miệng lại, không cần nói nữa!”
Chính cô đã nhắc nhở rồi mà bọn họ không nghe, Bách Hợp cô cũng không phải thánh mẫu, cô nhắc nhở họ rồi họ không những không cảm kích mà người nào cũng bày ra bộ dáng không tin, cô cũng lười nói, để tư liệu xuống, xem như là ngầm thừa nhận.
Bởi vì thủ tục tiến vào nhà cổ chưa hoàn tất, cho nên cô ở trong khách sạn ngây ngốc một khoảng thời gian. Ngôi nhà cổ này được truyền lại qua thời gian dài, đã trở thành văn vật cực kỳ quý giá, hơn nữa lại có đại nhân vật muốn mua lại ngôi nhà cổ này, đương cục bảo hộ trông coi càng thêm nghiêm ngặt, cũng may hiệp hội nghiên cứu Phật giáo cũng là có chút máu mặt nên lần xin phép này cũng coi như là thuận lợi, người Khúc gia chỉ nghĩ cho những người này đi vào thuận tiện có thể thay Khúc lão gia xem phong thủy, bằng không nếu là người khác thì nghĩ cũng đừng nghĩ vào được ngôi nhà này.
Thừa dịp khoảng thời gian rảnh rỗi, Bách Hợp mỗi ngày trừ ăn cơm và tắm ra, đại bộ phận thời gian còn lại đều ở trong khách sạn tu luyện, nửa tháng sau, thủ tục rốt cuộc hoàn tất, mà người đàn ông trung niên mặc tây trang cũng nhắc nhở mọi người đến lúc xuất phát.
Bơi vì địa điểm lần này có chút đặc thù, người phía hiệp hội cũng là một đối tác hào phóng, họ bao hẳn một máy bay tư nhân đưa mọi người đến Vân Dương. Lúc máy bay hạ cánh, mọi người lục tục đổi quần áo thành cà sa hoặc đạo bào, đây là yêu cầu của hiệp hội.. Đây cũng là một chiêu bài quảng cáo của hiệp hội, Bách Hợp cũng phải mặc áo đạo bào màu vàng có phần buồn cười, đầu đội mũ quả dưa.
Trái lại Thẩm Xuân sống chết không chịu thỏa hiệp, người hiệp hội đối với hắn vừa giận vừa tức, cho tới bây giờ hắn cũng không chịu làm theo an bài, nhất thời không tìm được người thay thế, cuối cùng đối với hắn cũng không có biện pháp, chỉ phải bảo nhiếp ảnh gia tận lực không chụp hắn.
Mọi người đều được người căn dặn trước lúc tiến vào không thể mang bất kỳ đồ vật nào có thể gây tổn hại vào bên trong ngôi nhà, bằng không sợ sẽ khiến hoa cỏ cây cối bên trong bị đụng phải liền gặp họa.Thống nhất xong đoàn người mới khiêng máy chụp ảnh tiến vào.
Không khí cổ quái, khóa cửa đã được mở, lúc mở cửa vang lên tiếng cạch cạch khiến mọi người toàn thân sợ đến nổi da gà. Cửa cũ ‘Ê a ê a’ loạng choạng vẫn lung lay sắp gãy bây giờ giống như răng của ông lão bảy tám chục tuổi sắp rụng nhưng vẫn ngoan cố còn dính ở lợi, chúng đong đưa rồi phát ra tiếng ghê rợn làm cho da đầu người khác tê dại.
Khi chiếc khóa rỉ còn treo trên cửa rơi xuống, rõ ràng là tháng mười trời còn đang nắng gắt, bên ngoài còn nóng rát, không ít người trong đội mặc áo tay ngắn bên trong, bên ngoài là bộ áo đạo sĩ hoặc là áo hòa thượng còn đang ngại nóng. Lúc này trong viện thổi ra một luồng gió mạnh, khắp cả người họ liền cảm thấy lạnh lẽo, toàn thân thẳng run, bên trong oán khí rất nặng!
“Tại sao đột nhiên lại lạnh như vậy? ” Có người hỏi một câu, Thẩm Xuân liền ngoắc ngoắc miệng: “Có vậy mà cũng không hiểu? Mấy chục năm rồi nơi đây không có người ở, khắp nơi hoang tàn vắng vẻ, lạnh lẽo là chuyện vô cùng bình thường, bên trong lại không có máy sưởi, chẳng lẽ ông mở cửa ra là có hệ thống sưởi ấm rồi? Buồn cười, ông được xưng hiệp hội, chẳng lẽ thật sự cho là có quỷ?” Lời này của Thẩm Xuân quá mức khó nghe nên khi hắn vừa dứt lời, ngay lập tức sắc mặt đối phương liền có chút khó coi. Thẩm Xuân liếm liếm môi, cúi đầu nâng mày hướng hắn nói: “Tôi nghĩ, đừng nhìn những thứ gì chữ như gà bới kia muốn nhiều nhìn khoa học, hiểu hay không?Ông thật cho rằng không sinh được con là do kiếp trước không bái lạy Quan Âm, còn nếu làm quá nhiều chuyện xấu thì sẽ đoạn tử tuyệt tôn?” Hắn cười hì hì, ra vẻ gian xá: “Còn không phải là bị vô sinh nhưng không muốn đi gặp bác sĩ?”
Lời này của hắn quá kiêu ngạo, ở đây trừ những người trong hiệp hội còn có ba nhiếp ảnh gia được mời tới. Nếu những người này nghe được lời của Thẩm Xuân, đại gia phía sau sẽ nghĩ như thế nào? Những người được hiệp hội phái tới để cùng bọn họ tiến vào ngôi nhà cổ lần này có chút tức giận nhìn hắn, một người trong đoàn khụ một tiếng che giấu phẫn nộ, trầm giọng nói: “Anh Thẩm, nếu như anh không ngậm miệng lại thì xin mời anh trở về, trong khoảng thời gian này…”
“Được rồi được rồi.” Thẩm Xuân giơ hai tay lên, cúi đầu suy nghĩ, một bộ nín cười nhìn chằm chằm người đàn ông vừa nói: “Có phải lại muốn nói sẽ để tôi tự chịu phí vé máy bay và chi phí ăn ở? Mỗi lần đều dùng những lời này uy hiếp người khác, các ông không thấy phiền sao? Có thể đổi câu khác đi được không? Thôi chỉ cần tôi câm miệng được rồi đi?” Hắn cong cong khóe miệng,xấu xa cười lạnh, khiến những người phía hiệp hội tức muốn nổ phổi, mặt một trận xanh một trận trắng, hắn mới cười nhạo một tiếng: “Hừ!”
Bộ dáng này của Thẩm Xuân thực sự có thể dễ dàng khiến người khác tức đến chết đi sống lại. Bách Hợp ở một bên nhìn đám người hiệp hội yếu thế cùng hắn đấu võ mồm, một mặt đem túi đồ sau lưng mình kiểm tra một lần sau đeo chặt lại vào người. Từ bên ngoài đi vào, bên trong dường như che một tầng sương mù nhạt, ánh nắng không thể chiếu vào được, cửa chính so với bố cục của các gia đình giàu có khác thì cũng chỉ ở mức bình thường. Lúc này bên trong sân toàn là cỏ dại mọc cao cỡ nửa người, vô cùng tươi tốt, gió thổi qua truyền đến tiếng ‘Sàn sạt’, cũng không biết là lúc gió thổi khiến cỏ bị lay động phát ra thanh âm, hay là trong bụi cỏ còn có những thứ đồ khác.
Cửa mở ra phát ra động tĩnh, căn nhà như người đang ngủ say bị lay tỉnh, người phía hiệp hội kêu lên: “Đại gia trát hảo ống quần, ở đây đã hơn trăm năm không có người ở, có thể sẽ có độc xà hoặc các loại động vật gì đó, ngàn vạn lần không nên bị chúng gây sợ hãi. Để đề phòng nên chúng tôi đã sớm chuẩn bị thuốc đuổi trùng tùy thân mang theo, còn có một chút thuốc ngoại thương.” Hiệp hội hoạt động như vậy cũng không phải lần đầu tiên, nhưng lần này có chút đặc thù, bởi vì ngôi nhà có tầm quan trọng vô cùng to lớn, cho nên trừ những người có trong thủ tục phê chuẩn, cũng không có người khác được tiến vào q đây. Trước kia nếu vào đây, hiệp hội luôn luôn cho người qua đây kiểm tra một phen, nếu không có nguy hiểm mới lại tiến vào.
Nhưng lúc này cũng không có người tiến vào, nguyên nhân là vì tòa nhà do người trong hiệp hội lục soát bên trong một vòng, cũng không có gì nguy hiểm gì đó. Mà tòa nhà vẫn là do quốc gia thủ hộ, trước đó cũng không có người tiến vào, nhưng bên ngoài không có nguy hiểm, không có nghĩa bên trong cũng không có xà trùng chuột kiến nguy hiểm, dù sao ngôi nhà đã bỏ không trên trăm năm, vô cùng có khả năng bên trong sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.Vì phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn phát sinh, dù sao hiệp hội cũng giàu có, người của hiệp hội nói: “Nhưng mọi người có thể yên tâm, trên người mỗi người đều gắn máy truyền tin theo dõi bằng thiết bị vệ tinh, một khi có tình hình ngoài ý muốn nào phát sinh, tỷ như bị rắn độc cắn, hoặc là gặp phải chuyện khiến cho cơ thể khó chịu, Hiệp hội chúng tôi chúng tôi nhất định sẽ phái người đón mọi người ra ngoài ngay lập tức. Máy bay trực thăng và xe cứu thương luôn ở bên ngoài trong tình trạng có thể sẵn sang ngay bất cứ lúc nào, cho nên mọi người không cần lo lắn về vấn đề an toàn.”
Mọi người đều gật đầu, tất cả lại tiếp tục chuẩn bị, rất nhiều người bắt đầu tập hợp trước cửa lớn.
Không biết có phải do ảo giác hay không, một đám người cảm thấy xung quanh ngày càng lạnh hơn, thậm chí ngay cả Thẩm Xuân vừa cười hì hì cũng cảm thấy không khí có chút gì đó không thích hợp.
“Thật sự là bất thường, bên ngoài mặt trời vẫn đang sáng rọi, tại sao bên trong lạnh thế này, có ai mang áo khoác không?” Hắn kéo kéo áo khoác tây trang, vốn dĩ trong đám người đến đây hắn là người mặc đồ dày nhất, lúc xuống máy bay còn cảm thấy nóng mà lúc này lại chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run, sắc mặt hắn trong nháy mắt có chút xanh, nhịn không được hỏi người bên hiệp hội: “Ai mấy người này, có còn đạo bào không? Áo cà sa hòa thượng đau? Mấy người mau cấp mấy bộ ra đi, ở đây thực sự rất lạnh.”
Nguyên bản là mỗi bộ quần áo hiệp hội phát cho từng người đều là để đại biểu thân phận của từng người, lúc này Thẩm Xuân lấy đạo bào lại là vì làm ấm cơ thể. Người phía hiệp hội lần này qua đây phụ trách sắc mặt thoáng cái có chút khó coi. Nhưng nhìn thấy bên cạnh có máy ảnh, nhịn lại nhịn, không náo loạn với hắn, gương mặt lạnh lùng cho người cầm một bộ đạo bào đến cho Thẩm Xuân mặc vào.
“Khúc khích.” Trong đám người một cô gái trẻ tuổi phía sau người phụ nữ trung niên mặc đạo bào không nín được cười thành tiếng, chắc cô ta là học trò hoặc vãn bối mà người phụ nữ trung niên dẫn tới. Lần này đoàn người tổng cộng tới hơn trăm người, trừ mười mấy người Bách Hợp nhìn thấy trong buổi họp có không ít người còn dẫn theo học trò và vãn bối của mình đến đây, hiển nhiên không một người nào cho rằng chuyến đi này sẽ gặp phải nguy hiểm mà đem nó trở thành một chuyến du ngoạn.
Lúc này cô gái trẻ cười rộ lên, Thẩm Xuân liền liếc mắt tìm kiếm, vẻ ngoài của hắn tuấn lãng, trên mặt lại có một chút xấu xa, đối với cô gái trẻ tuổi mà nói lại là một loại hấp dẫn trí mạng, lúc này hắn nghiêng đầu nhìn, cô gái kia mặt thoáng cái có chút đỏ lên, đầu cúi xuống.
Lúc cô ta cúi đầu xấu hổ trong nháy mắt có một loại phong tình khiến cho Thẩm Xuân hưng trí hơn, cố ý ném cho cô ta một cái mị nhãn. Hôm nay hắn mặc âu phục màu trắng, thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, bên ngoài lại khoác bộ đạo bào màu xám không ra gì, bộ dáng rất tức cười, lúc này hắn nháy mắt ra hiệu với cô gái khiến cô ta đưa tay che miệng, mắt cười híp thành hình trăng non, ngoại hình lại càng thanh thuần đáng yêu.
Hai người liếc mắt đưa tình như vậy khiến cho mấy cô gái trẻ tuổi nhìn lén bên này, Bách Hợp thì lại đeo ba lô bình tĩnh đứng trong đám người.
So với đám người xung quanh sắc mặt hết xanh lại trắng, Bách Hợp bình tĩnh nhất.
Hai gò má cô vẫn trắng trắng hồng hồng, thần sắc bình tĩnh, môi mím chặt, nhưng môi cô cũng không có đông lạnh trắng bệch giống những người khác, cũng không có ôm cánh tay đông lạnh đến phát run.
Trên thực tế những người sở dĩ cảm thấy lạnh không phải là do trời chuyển lạnh mà đơn giản bởi vì nơi đấy âm khí quá nặng. Thân thể có tam hỏa, phân biệt ở chỗ bả vai và đỉnh đầu, hỏa thịnh vượng thì dương khí tràn đầy, một khi dương khí sung túc, âm tà lén lút gì đó tự nhiên liền không dám đến gần người.
Nơi đây không biết rốt cuộc có thứ gì mà oán khí đạt tới trình độ như vậy, ở đây nhiều người như vậy. Chẳng sợ những người mới tới, âm khí mới hơi tiết ra một chút mà những người này liền biến thành bộ dáng như vậy, âm khí xâm nhập trong cơ thể, dương khí chịu ảnh hưởng, âm dương hai khí không phối hợp nên sẽ cảm thấy lạnh.