- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 1015: Anh hùng cái thế của ta (23)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Tuyết Dương
Beta: Sakura
Sợi dây buộc túi giấy dầu bị mắc vào tay của Chu đại tẩu, nên khi Trương Hồng Nghĩa dùng sức kéo, khiến sợi dây như cắt đứt tay của cô ta, Chu đại tẩu kêu lên thảm thiết, Chu đại lang cũng không dám tới giúp đỡ nàng ta. Trong đầu Trương Hồng Nghĩa không hề có cái gọi là nữ nhân, chỉ phân biệt giữa người với người, nên hắn sẽ không vì Chu đại tẩu là nữ nhân mà nương tay, hắn dùng sức đẩy Chu đại tẩu một cái khiến nàng ta té ngã trên đất, hắn hừ hừ, lại nhìn sang Chu đại lang đang sợ mất mật đến mặt mày trắng bệch ở bên cạnh, rồi bước nhanh ra ngoài.
Hắn vừa đi, Chu đại lang liền thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó hắn lại tức đến mặt mày đỏ bừng, mắng: “Làm nhục người ăn học, lí nào lại như vây?”
Bách Hợp liếc nhìn Chu đại lang đang ở trong phòng, lại nhìn sang Chu đại tẩu đang thút thít té trên mặt đất, Trương Hồng Nghĩa đoạt lại đồ nhưng vẫn chưa hết tức giận, nắm tay của cô trở về.
Hai người đi cả ngày, lúc trở về cũng tối rồi, thành Doanh Châu buổi tối cũng không yên ổn, hôm qua Trương Hồng Nghĩa nói cũng không phải lừa gạt Bách Hợp mà thôi, nhưng có hắn đi bên cạnh Bách Hợp, sợ rằng mấy tên trộm cướp thấy vóc người của Trương Hồng Nghĩa cũng không dám động tới hai người.
Người đi đường xung quanh cũng dần dần ít đi, thương nhân bày sạp ban ngày cũng dẹp quầy đi về hết, Trương Hồng Nghĩa ngồi xổm trước mặt Bách Hợp bảo cô leo lên lưng mình. Đi cả ngày, Bách Hợp đúng là rất mệt, thấy hành động của Trương Hồng Nghĩa, cô cũng không khách sáo leo lên luôn.
Tâm tình Trương Hồng Nghĩa cũng không tốt lắm, cũng không nói nhiều như bình thường, Bách Hợp biết hắn vì chuyện lúc nãy mà không vui, cô bèn chọc cho hắn nói chuyện:
“Hôm nay vật đã tặng đi rồi, sao lại còn cầm về?”
Nói xong, cô còn ngừng lại một chút: “Sáng nay ta muốn ăn một miếng, còn không cho ta đụng tới.”
Cô vừa dứt lời, thân thể Trương Hồng Nghĩa liền run lên, suýt nữa đã làm rớt cô từ trên lưng xuống, lúc này hắn giống như trứng luộc, Bách Hợp nằm trên lưng hắn thấy hai tai của hắn dần đỏ lên. Sáng nay cô nghĩ không cần làm điểm tâm rồi, cầm mấy miếng điểm tâm lên định ăn, thì Trương Hồng Nghĩa lại bảo vệ mấy món này cùng với hạt dưa, cái gì cũng không cho cô ăn, còn nói nếu cô thích thì mai sẽ mua cho cô sau.
Hôm nay đưa cho người ta rồi hắn lại lấy về. Lúc này bị Bách Hợp nhắc tới, Trương Hồng Nghĩa mặt đỏ tới mang tai: “Ai biết hắn là người như vậy! Sớm biết như vậy đã cho ngươi ăn hết.” Hắn vốn không phải muốn nịnh nọt anh vợ, từ anh vợ này vốn đã nằm trong tay, đáng tiếc anh vợ lại không tốt như trong tưởng tượng của hắn, vốn cho rằng nuôi dưỡng Bách Hợp thành một khuê nữ như vậy thì anh vợ cũng không đến nỗi, hắn ôm hết lòng thành đến để ra mắt, không ngờ lại bị nhục nhã như vậy.
Họ Trương hắn ở thành Doanh Châu có bao giờ lại bị thiệt như vậy? Nơi này chính là địa bàn của hắn mà. Nhưng lần này hắn không thể bảo vệ mình mà ngay cả vợ cũng bị làm nhục, hết lần này đến lần khác hắn không thể đánh lại. Trong lòng Trương Hồng Nghĩa rất nặng nề, nếu không phải vì thân phận của hắn Bách Hợp sẽ không bị liên lụy, hắn nghĩ đến đây, tinh thần lại càng suy sụp.
“Vợ, nếu hắn không cần ngươi thì ta cần, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, cái gì mà tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, phi! Ta sẽ tòng ngươi.” Hắn không nói được câu gì tốt, chỉ có thể dùng phương pháp của mình an ủi Bách Hợp đang bị tổn thương, lời của hắn cũng không êm tai, nhưng lại chất phác động lòng người, trong lòng Bách Hợp như tan ra, vươn tay sờ mái tóc hôm nay được chải chỉnh tề của hắn. Hai tai hắn lại đỏ lên, sau lưng loáng thoáng có thể thấy hắn cong cong khóe miệng, như sắp rộng đến mang tai luôn rồi.
“Ta càng không nghe lời hắn đấy.” Bách Hợp vô ý trả lời một câu, thật ra cô không có để ý lời Chu đại lang nói. Cô cũng không phải Chu Bách Hợp, cũng không phải vì Chu đại lang nói mà tức giận, nếu không phải hôm qua mình thuận miệng nói một câu khiến Trương Hồng Nghĩa ghi nhớ trong lòng, hôm nay thật ra cô không hề muốn đi ra ngoài. Cô nói xong lời này, Trương Hồng Nghĩa gật nhẹ đầu, giống như là hắn nhớ ra điều gì đó. Nhích cô cao lên một chút:
“Nhưng mà vợ à, ngươi nói cho ta nghe một chút, ai là Diệp thế tử, ngươi lại có vị hôn phu hay sao?” Trong lòng hắn ê ẩm, chua chua chát chát, như là có vật gì đó để quá lâu, lên men bắt đầu có mùi: “Ngươi giải thích cho ta nghe một chút, trước đây sao lại không nghe ngươi nhắc tới?” Hắn nhớ tới trước kia Bách Hợp nói không muốn gả cho hắn, trước còn tưởng Bách Hợp không thích hắn, hôm nay nghe Chu đại lang nói vị hôn phu gì đó, đối phương còn là Diệp thế tử, Trương Hồng Nghĩa nghĩ chắc Bách Hợp thích hắn ta nên mới không gả cho mình thôi.
Nhớ tới Chu đại lang nói phải vì Diệp thế tử thủ tiết, trong lòng hắn vừa đau khổ, vừa khó chịu, hắn hi vọng Bách Hợp giải thích, còn mình là gì của cô, trước đây cô nói không thích mình, nói không chừng cũng sẽ không giải thích với hắn.
Trương Hồng Nghĩa thất hồn lạc phách cõng cô đi, nhất thời cảm thấy bước chân nặng nề. Bách Hợp cảm thấy cơ thể hắn căng cứng, nằm ở trên vai hắn suy nghĩ một lát, vẫn là nên nói ân oán của hai nhà Chu, Diệp nói ra.
“Chu gia lấy nho làm gốc, trước lúc lập quốc đã làm quan trong triều, khi lập nước Tề, thái tổ cần nhân tài như khát nước.” Cô bắt đầu kể lại nguồn gốc của Chu gia, cho đến khi Chu gia gặp khó khăn, Trương Hồng Nghĩa chưa bao giờ biết đến những điều này, chỉ thấy mọi người tranh giành vì phú quý, cứ nghĩ rằng người có quyền thế rồi thì không lo nghĩ, không ngờ là kẻ nghèo thì buồn rầu của kẻ nghèo, đại lão gia thì cũng có lo nghĩ của đại lão gia.
“Cha ta nương nhờ vào Thái tử, nhưng lại sợ sau này Nhị hoàng tử sẽ lên thay thế, Diệp gia là tâm phúc của Nhị hoàng tử, vì muốn lấy lòng của Nhị hoàng tử, mới định ra hôn sự giữa ta và nhà họ Diệp.” Cô nói ra hôn sự giữa nguyên chủ và Diệp thế tử một cách hời hợt, Trương Hồng Nghĩa nghe cô nói như vậy, giống như giữa hai người không hề có tí tình cảm nào, cô cũng không yêu mến gì Diệp thế tử, trong lòng hắn vốn đã thả lỏng được một nửa rồi, nhưng mà hắn lại có chút mờ mịt rồi.
Hắn nghe tới mấy việc tranh đấu đoạt vị như là nghe thiên phương dạ đàm, giống như khi nghe tiên sinh kể chuyện kể về chuyện xưa vậy, cùng với hắn như hai thế giới, lúc này hắn mới biết được, thì ra khi hắn và các huynh đệ đang uống rượu bừa bãi, chỉ vì tiền một bữa rượu thịt mà phải phiền não, còn ở nhà cô thì mưu cầu giàu sang phú quý.
Hắn chỉ cầu cơm nước no nê, mà người ta thì mưu cầu giàu sang, sự chênh lệch lớn như vậy giống như đâm vào cổ hắn.
Trước kia hắn nghĩ mình chỉ có một đôi tay, bằng chính sức lao động để kiếm cơm không có gì là mất mặt, chỉ thấy chữ nghĩa mặc dù mình không bằng người ta nhưng sức lực lại tốt vô cùng, cũng có thể xứng đôi với tiểu thư nhỏ nhắn xinh xắn này đây, tuy rằng không biết chữ nhưng hắn không thấy mình thua kém người ta ở chỗ nào, nhưng bây giờ sự chênh lệch lại hiện ra trước mặt, chuyện đó làm sao chỉ không đi học mà có thể vượt qua được? Trương Hồng Nghĩa cảm thấy một hơi lạnh vọt lên từ bàn chân mình, ban đầu bước chân vốn nhẹ nhàng, bây giờ lại chậm lại, hai chân giống như đổ chì vậy, cô nương trên lưng hắn vốn nhẹ như một cọng lông, không tốn tí sức nào đã có thể nhấc cô lên được, nhưng bây giờ mới phát hiện, cô ở trong lòng mình nặng hơn nhiều.
Sự nặng nề không phải là cân nặng của cô, mà nó là trách nhiệm, còn là yêu mến, còn là việc muốn lấy cô làm vợ.
Nhưng bây giờ hắn lấy gì để cưới cô, luôn miệng hô hào nói lấy cô sao? Vị hôn phu trước của cô xuất chúng như vậy, xuất thân nhà quan, lại còn có văn có võ, còn nghe nói là sủng thần của thiên tử, mình lấy gì để so sánh với hắn? Ngoại trừ một bầu nhiệt huyết, họ Trương hắn không có gì cả!
Bất chợt Trương Hồng Nghĩa cảm thấy hoảng loạn, hắn không sợ đối thủ mạnh, có thể hắn tiền đồ của hắn có chút mờ mịt, không ai dạy hắn trách nhiệm và nghĩa vụ, từ đầu đến cuối con cóc ghẻ hắn lại muốn ăn thịt thiên nga, vì vậy hắn tự đặt nghĩa vụ và trách nhiệm trên vai mình, người ta nói tất cả phiền não đều là tự tìm lấy, lúc này Trương Hồng Nghĩa mới cảm nhận hết ý nghĩa của câu nói này, hắn phát hiện mình tự tìm phiền não, có thể sẽ rất phiền toái nhưng hắn lại không muốn ngừng lại, xem ra trước kia hắn chỉ giống như heo chó chỉ biết cử động.
“Thái tử đã bị phế, tân vương lên ngôi, Chu gia bị tội lưu đày, ta và Diệp thế tử tất nhiên không giải quyết được gì, hắn bây giờ được hoàng đế mới cưng chiều, sợ rằng đã sớm cưới người khác, cho nên nói chuyện trước kia chỉ là quá khứ, đại ca ta nói như vậy chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.” Bách Hợp khẽ mỉm cười, cô cảm thấy được tên to con này đang bị uất ức, mỗi khi hắn gặp chuyện đều không thể che giấu được tâm tình, vui mừng thì toét miệng cười, gấp gáp thì sẽ giơ chân đạp, mất hứng thì mặt thâm trầm, bây giờ cảm thấy mất mát thì ngay cả bước chân cũng nặng nề.
Một người đàn ông như vậy, thật ra Bách Hợp cảm thấy hơi đáng thương, nguyên chủ lại không phát hiện ưu điểm của hắn, trên thực tế nếu chỉ là một đời vợ chồng yên ổn, hắn là người thích hợp nhất. Trong thế giới của hắn không có công danh lợi lộc, khi yêu cũng sẽ giao hết cho một người, đáng tiếc Chu Bách Hợp lại không muốn tìm hiểu hắn, chưa cho hắn cơ hội tới gần đã chặn hắn ở ngoài cửa.
Thực tế Trương Hồng Nghĩa quả thật hung dữ, nhưng chỉ cần Chu Bách Hợp cự tuyệt, hắn sẽ không đụng đến cô, đáng tiếc trong câu chuyện Chu Bách Hợp ngay cả dũng khí cự tuyệt cũng không có.
Các cô nương đều hướng đến người họ yêu mến, nhưng lại không biết bình thường mới là phúc, có biết bao người cầu bình thương, cầu yên ổn, vì vậy không tiếc bái phật cầu kinh, nhưng tất cả đều ngủ cũng không yên ổn, những thứ bình thường nắm trong tay thì lại không cần, đều muốn những đồ của người khác.
Đâu phải đồ nhà người ta mới tốt.
Chu gia lúc trước giàu sang phú quý, có thể nói không có sẽ không có, cả nhà đều chết hết, gia đình li tán, còn không bằng Trương Hồng Nghĩa vui vẻ. Chỉ tiếc có người bên trong thì muốn ra khỏi tường rào, người ngoài thì lại muốn đâm đầu vào, Bách Hợp thờ ơ đứng nhìn, cô luôn cảm thấy nhân sinh trăm họ giống như đang đùa giỡn.
Nghe Bách Hợp nói hôn sự giữa cô và Diệp thế tử không thể giải quyết được gì nữa, trong lòng Trương Hồng Nghĩa không khỏi mừng thầm, hắn vốn đang sa sút tinh thần lại từ từ khôi phục, lòng hăng hái của hắn lại tuôn ra ngoài:
“Vợ à, đừng lo, hắn không có phúc lấy được ngươi thì ta lấy!”