- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 866: Nam phụ thánh mẫu 7
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Vũ Thiên
Beta: Sakura
Hôm nay bản thân bị Bách Hợp sai người ép mang qua, còn kéo tóc cô ta trước mặt tên Tô Trinh kia, trong lòng Tất Dao Quang đã rất hận Bách Hợp, nhưng không biết tại sao, lúc này thấy khuôn mặt kia của Bách Hợp, Tất Dao Quang lại càng thêm phức tạp, cô ta thấy Bách Hợp đứng lên, không tự chủ được thò tay kéo cô, có chút oan ức nói: ” Hôm nay ngươi còn nói muốn gả ta cho Tô Trinh!”
Trước kia mặc dù Triệu Bách Hợp chưa từng nói thích cô ta, thế nhưng mà trong lời nói cùng với thái độ đều coi cô trở thành nữ nhân của mình, bá đạo chiếm cô ta, lúc ấy Tất Dao Quang cảm thấy đắc ý lại có chút phiền não, dù sao có một mỹ nam tuyệt sắc như vậy vây quanh mình, vì mình dịu dàng trò chuyện với nữ nhân khác mà hắn còn ghen đến mất hứng cả buổi, cái này đủ chứng minh Triệu Bách Hợp cực kì yêu cô, cô có lực hấp dẫn đấy chứ, có điều Tất Dao Quang cũng cảm thấy có chút không quá thoải mái, bởi vì cô là phụ nữ thời đại mới, bên người không chỉ là có thể có một đám khuê mật, có khả năng về sau còn sẽ có nam khuê mật, hắn không có khả năng xen vào quá nhiều, bởi vậy cô muốn tự do, cuối cùng do Triệu Bách Hợp thường xuyên cho cô ta cảm giác mới lạ, sủng ái cô hết mực nhưng không trói buộc cô vậy là hoàn mỹ nhất rồi.
Thế nhưng lúc này Bách Hợp phảng phất như người khác, đánh cô hơn nữa lại như nịnh cô, loại tàn khốc dịu dàng này ngược lại khiến Tất Dao Quang có cảm giác khác thường, cô ta làm nũng tựa như muốn thò tay ôm lấy chân Triệu Bách Hợp, trước kia cô ta chưa từng làm qua động tác như vậy, lúc này lại chủ động làm, nhưng Bách Hợp lại không đếm xỉa tới thò tay giữ vạt áo, dùng lực kéo đi, cười một tiếng: “Cuối cùng cũng không gả mà?”
Vốn Tất Dao Quang đã ngã trên đất toàn thân vô lực. Lúc này lực đạo không bằng Bách Hợp đương nhiên Tất Dao Quang theo không kịp, động tác kéo áo của Bách Hợp, trơ mắt nhìn tay áo trong bàn tay mình bị kéo ra ngoài. Bách Hợp lại như không thấy, xiêm y lay động cô đi về phía trước vài bước, sau khi cười cô còn kêu người mang Tất Dao Quang về, Tất Dao Quang nghe thấy khẩu khí đó của cô thì trong lòng cảm thấy có chút thương tâm, vừa không cam lòng bản thân không lấy được đáp án, lại thấy thái độ của Bách Hợp, cảm giác sự chủ động vừa rồi như mình nhận thua vậy, lúc cắn môi muốn muốn đuổi theo thì Bách Hợp đã quay đầu đi vào hậu viện, mấy người tùy tùng tiến lên kéo cô ta lên, cô ta lại muốn hét lên, nhưng khóe miệng vừa động thì đau như bị xé, huống chi cho dù cô ta có hét lên thì Bách Hợp cũng sẽ không quay lại.
Hai ngày sau, vị hôn thê bỏ trốn cùng nô lệ của Tô Trinh bị bắt về, lúc Bách Hợp nhận được tin này, trước tiên liền phái người tìm Tô Trinh. Dưới sự kích động nhất thời, Tô Trinh cuối cùng tự tiến cử, bái làm môn hạ của Bách Hợp, đã trở thành thực khách của cô.
Trước kia Triệu Bách Hợp cũng có dưỡng thực khách, nhưng phần lớn là người giỏi dùng võ, không ít người vì tính tình Triệu Bách Hợp cổ quái tàn bạo mà không thân thiết với hắn, bởi vậy phần lớn ở không lâu liền rời đi, Tấn Quốc công cũng không phải chỉ có một công tử như Triệu Bách Hợp, bởi vậy những sĩ tử có tài hoặc thật sự có bản lĩnh, dồn dập đi vào phủ các công tử khác. Phủ của Triệu Bách Hợp luôn vắng vẻ. Một đám lưu lại đều là lũ vô dụng chỉ biết nịnh hót, hôm nay Tô Trinh quy hàng, xem như là người duy nhất mà Bách Hợp thật sự có thể sử dụng.
Tô Trinh bản thân có tài, chẳng qua vì dung mạo xấu xí, tính tình lại cổ quái nên không nổi danh, cho nên tự tiến cử luôn gặp khó khăn. Nay hắn nghĩ đi nghĩ lại, Bách Hợp thay hắn tìm Tấn cơ về coi như có ân với hắn, hơn nữa hắn văn tài đầy bụng, quả thực cũng muốn góp sức cho chủ nhân, Triệu Bách Hợp tại Tấn Quốc địa vị không cao, nhưng chí ít vẫn là công tử, bản thân đầu nhập vào hắn cũng không tính là bôi nhọ thân phận, sau này nếu có thể làm ra một phen sự nghiệp, cũng không uổng công hắn nhiều năm học tập.
Bách Hợp thu hắn, lại thay hắn an trí mẹ già thỏa đáng, từ đó Tô Trinh càng trung thành với cô, chỉ là lúc này Tất Dao Quang bị giam hai ngày trong phủ, dần dần có chút mất kiên nhẫn.
Ngày đó Bách Hợp dẫm lên tóc lại còn đánh cô, nếu là Triệu Bách Hợp lúc trước thì đã sớm mang đủ loại xiêm y đồ trang sức đến dỗ cô ta rồi, nhưng hai ngày này Bách Hợp lại không xuất hiện, trước kia mỗi lần Triệu Bách Hợp đến dỗ thì Tất Dao Quang lại cảm thấy có chút phiền chán, nhưng hôm nay bản thân bị Bách Hợp đánh mà còn không đến dỗ mình, Tất Dao Quang lại cảm thấy có chút không đúng.
Cô ta càng nghĩ càng không cam lòng, hai ngày nay cô ta luôn ồn ào muốn gặp Bách Hợp, nhưng hạ nhân được lệnh không dám thả cô ta ra, cô ta ở trong phòng hai ngày, sau khi vào cổ đại lâu như vậy, cô ta chưa từng cảm thấy không có tự do như vậy.Sau khi đến cổ đại, mỗi ngày cô ta muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó, nhất là sau khi biết Triệu Bách Hợp, bản thân thích gì được nấy, chưa từng bị giam như vậy? Cô ta có thói quen pháp chế xã hội, có thói quen tự do, hôm nay lại bị giam cầm, thoáng cái đã cảm thấy không vui rồi, mỗi ngày cãi nhau, nháo đến cô cũng thấy phiền, hiện nay mặc dù Bách Hợp không như nguyên chủ sủng Tất Dao Quang như vậy, nhưng dù sao trước đây nguyên chủ để ý Tất Dao Quang vẫn còn chút dư quang, mặc dù mọi người không dám vi phạm lệnh của Bách Hợp, trông Tất Dao Quang không cho cô ta chạy loạn, nhưng cũng không dám đắc tội cô ta.
Kể từ đó Tất Dao Quang càng thấy oan ức, buổi tối tùy tùng đưa đồ ăn đến, cô hừ một tiếng, sờ mặt nói:
“Ta không ăn! Bảo Triệu Bách Hợp tới gặp ta! Hắn không đến, các ngươi nói cho hắn biết, ta sẽ tuyệt thực!” Cô ta nói xong, còn lăn hai vòng trên giường, lại dùng sức đá chân hai cái.
Hai cung nhân không biết làm gì nhìn lẫn nhau, cả ngày hôm nay Tất Dao Quang không có ăn gì, từ hôm trước sau khi bị thương bị người mang về, ngày hôm qua ăn vài thứ, đến tối hôm qua Bách Hợp vẫn không đến thăm thì cô ta bắt đầu náo đòi tuyệt thực, lúc đầu hai cung nữ còn không rõ tuyệt thực là sao, cho đến hôm nay đưa đồ ăn đến, cô ta không có đụng đến thì hai người mới hiểu rõ.
Trước kia tính tình Triệu Bách Hợp cổ quái, cho dù Tất Dao Quang tức giận hay chỗ nào thấy không thoải mái, hắn tuyệt đối không nỡ để người trong lòng chịu thiệt thòi, ngược lại sẽ đem khí phát trên người hầu của cô ta, người chiếu cố Tất Dao Quang luôn bị thay rất nhiều.
“Mong Dao Cơ thương xót!” Vừa nghe Tất Dao Quang không chịu ăn gì, hai cung nữ bị dọa đến mặt trắng bệch, cuống quít quỳ xuống, Tất Dao Quang tự chết đói thì thôi đi, nhưng khó nói Triệu Bách Hợp sẽ không trách tội các nàng, nô lệ chỉ là tài sản riêng của chủ nhân, sợ là đánh chết họ cũng đáng đời, nếu chỉ vì Tất Dao Quang không ăn cơm mà khiến cho hai người gặp chuyện không may, vậy quá oan uổng rồi. Hai người nghĩ tới tính tình trước kia của Triệu Bách Hợp, khóc không ra hơi, trên mặt Tất Dao Quang lộ vẻ khó hiểu:
“Làm sao?Không liên quan đến hai người các ngươi, ta chỉ là muốn gặp Triệu Bách Hợp! không liên quan đến các ngươi! Mọi người đều bình đẳng, tại sao các ngươi luôn phải quỳ, nhanh đứng lên, đây đến ngồi!” Cô nói xong, còn đưa tay vỗ vỗ giường, hai cung nữ nào dám tiến lên, lắc đầu, hai người tuyệt đối không có lá gan dám đi gặp Triệu Bách Hợp, trong miệng chỉ xin Tất Dao Quang ăn một ít, Tất Dao Quang vừa nghe đến hai người khích lệ cô ăn cơm, nói nhiều hơn cũng phiền, huống chi cô ta chướng mắt nhất là người không có cốt khí như vậy, thật sự là bùn nhão không thể trát tường, chỉ biết khóc sướt mướt, nói các cô không cần quỳ xuống, hết lần này tới lần khác các cô vẫn quỳ xuống, không có tự tôn không có tôn nghiêm, cô cùng người như vậy căn bản không phải một loại, bởi vậy phiền chán phất phất tay:
“Tốt rồi các ngươi đừng nói nữa, để ta yên tĩnh một lát, các ngươi ra ngoài đ!” Cô ta nói xong, lại bổ sung một câu: “Dù sao ta cũng không ăn, hoặc là để ta đi gặp Triệu Bách Hợp, hoặc bảo hắn tới gặp ta, bằng không thì ta chết đói, hừ!”
Trước kia hai cung nhân đã từng nghe qua về Tất Dao Quang, cảm thấy cô ta chịu vì nô lệ bọn họ xuất đầu, lá gan lớn, đủ loại hành vi quả thực khiến người sùng bái, sau khi hầu hạ cô ta thì cô ta cũng không giống những nữ nhân khó hầu khác, cũng không đánh người, không xử phạt hạ nhân, nhưng ở chung lâu rồi, mới biết chỗ lợi hại của Tất Dao Quang.
Cô ta không đánh người, nhưng Triệu Bách Hợp đều thay cô ta đánh rồi, quả thực cô ta đối xử với hạ nhân không tệ, kêu muội xưng tỷ, còn không cho hai người quỳ xuống, nhưng làm việc còn đáng sợ hơn để hai người quỳ xuống.
Mặc dù xuất thân Triệu Bách Hợp khiến người ta lên án, nhưng hắn vẫn là công tử nước Tần, Tất Dao Quang lại luôn kêu to gọi nhỏ với hắn, cho tới bây giờ đều là gọi thẳng tên, lúc công tử sủng cô ta tự nhiên không so đo, nhưng nếu cô ta thất sủng, chỉ sợ họ cũng bị cô ta liên lụy!
Hai cung nhân cắn môi, ra khỏi phòng, Tất Dao Quang đang âm thầm sinh khí, một giọng nói trọc tức lại đột nhiên vang lên:
“Nha đầu chết tiệt kia! Ai chọc giận ngươi? Nhìn xem bổn công tử đã mang đến cho ngươi cái gì đây!”
Lúc Tất Dao Quang nghe được giọng nói này, ngay lập tức xoay người ngồi dậy, hai cung nhân vừa rời đi, một góc cửa gỗ bị ai đó đẩy ra, Triệu Húc Dương mặc một thân áo bào đỏ trong tay mang một giỏ trúc, một đôi mắt bất cần đời nhìn chằm chằm vào cô, bên khóe miệng còn mang theo một tia cười xấu xa!
Lúc nghe thấy mấy chữ ‘Bổn công tử’, mắt Tất Dao Quang sáng rực,sau khi quay đầu thấy Triệu Húc Dương, trên mặt liền hiện chút mất hứng, hừ một tiếng,lại nằm xuống giường, nhưng lần này lại làm cho Triệu Húc Dương nhìn thấy vết thương trên mặt cô ta, thoáng cái liền nghiêm túc, hắn sải bước vào trong nhà ra, có chút nén giận hỏi:
“Ai dám đánh ngươi?” Từ khi hắn biết Tất Dao Quang, phát hiện tiểu nha đầu này có chút thú vị, so với những nữ nhân trong nội cung chỉ biết nịnh nọt kia, thì trên người cô có một loại sức sống thanh xuân khiến hắn ưa thích, hơn nữa trong đầu có không ít đồ vật kì lạ, sau khi đấu võ mồm với cô, phát hiện cô không sợ mình, Triệu Húc Dương chậm rãi sinh ra vài cảm giác lạ lùng với nàng, nếu ngày nào không thấy cô thì trong lòng liền ngứa ngáy khó chịu, sau khi biết rõ cô là người của Triệu Bách Hợp,còn ba lần bốn lượt lén đến phủ Triệu Bách Hợp gặp cô.