- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 864: Nam phụ thánh mẫu (5)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Vũ Thiên
Beta: Sakura
Lúc này trong điện rõ ràng còn có người, Tất Dao Quang lại không phân tôn ti xông vào la hét ầm ĩ, hơn nữa còn không coi ai ra gì, trực tiếp gọi tên Triệu Bách Hợp, có thể nghĩ trước kia cô ta trong lòng Triệu Bách Hợp cũng có chút địa vị.
Bách Hợp vừa đạp lật bàn, thị nhân một lần nữa nâng bàn tiến lên, lại thay cô rót đầy rượu, cô đưa tay vuốt ve thân chén, nhìn Tất Dao Quang tiến vào thét to, quả nhiên xoay người rời đi, không để nguyên chủ ở trong lòng chút nào, không khỏi hét lên một tiếng: “Hoang đường!”
“Ngươi đột nhiên kêu to làm gì, làm ta giật cả mình!” Bách Hợp vừa dứt lời, trái lại Tất Dao Quang còn hung hãn hơn cô hét lên một tiếng.
“Tất cơ, vị Tô tiên sinh này nói ngươi hủy hôn sự của hắn, ngươi còn gì để nói?” Bách Hợp nhịn xuống phiền chán trong lòng, lúc Tất Dao Quang nghe thấy Bách Hợp nói thì thờ ơ quay đầu nhìn Tô Trinh một cái, đột nhiên xoa eo cười lớn:
“Ha ha ha ha ha! Không sai! Họ Tô này, lớn lên xấu như vậy, còn muốn cưới tiểu cô nương nhà người ta làm vợ, tiểu cô nương sớm có người trong lòng, người ta không muốn gả cho hắn, họ Tô ỷ thế hiếp người, muốn cường thế cưới nàng, cũng không nhìn gương, cũng không nhìn xem có xứng với người ta hay không. Ta gặp chuyện như vậy, đương nhiên không thể không quản!” Cô ta đắc ý dào dạt nói chuyện mình làm hôm nay ra trước mặt của mọi người.
Hôm nay Tất Dao Quang hẹn Triệu Bách Hợp cùng cô đi dạo phố.
Cô ta tới cổ đại mới chỉ mấy tháng ngắn ngủi, đối với đồ vật ở thời đại này cảm thấy vô cùng mới mẻ, ở hiện đại nam nữ đi dạo phố là chuyện bình thường, huống chi công tử này cổ quái âm lãnh, nhưng tướng mạo lại tuấn tú phi phàm, có một người nam nhân như vậy theo bên người dạo phố với mình, hắn lạnh nhạt tất cả mọi người nhưng lại dịu dàng với mình, nói gì nghe nấy, cùng với xuất thân cùng dung mạo hơn người, quả thực Tất Dao Quang có cảm giác mình giống như là nữ chính trong tiểu thuyết kiếp trước cô từng xem qua sẽ sở hữu một nam nhân tuyệt thế bá đạo. Một đời một kiếp chỉ yêu cô ta, đối với người khác lạnh như băng, với cô ta lại tỏ ra dịu dàng, điều này khiến tâm lý cô ta có một loại cảm giác ưu việt.
Lúc ở hiện đại thì dung mạo cô ta bình thường, gia cảnh cũng không xuất chúng. Cô kén cá chọn canh nên hai mươi lăm tuổi cô ta còn chưa có bạn trai, không ngờ có một ngày lại xuyên đến cổ đại, lại chiếm được một hồi kỳ ngộ như vậy. Buổi sáng lúc Triệu Bách Hợp hẹn cô dạo phố thì cực kì hưng phấn, lúc này một ít ngói lon cùng đồ đựng dụng cụ thạch khí trong mắt cổ nhân không đáng một đồng, trong tương lai mấy nghìn năm sau, lại là mấy trăm vạn thậm chí mấy nghìn vạn cũng không mua được, cô đã nghĩ kỹ sau này nếu mình tìm được cách trở về thì nhất định cô phải mang Triệu Bách Hợp về, đến lúc đó khiến cho cha mẹ trong nhà mỗi ngày đều nói cô không ai thèm lấy, cô có bạn trai hơn nữa còn đẹp trai siêu cấp như minh tinh, hơn nữa còn tới từ cổ đại, còn có vóc người hoàn mỹ, biết nghe lời, quan trọng nhất đến lúc đó cô có nhiều đồ cổ như vậy, một đời cũng không cần đi làm việc nhìn sắc mặt người khác, có thể cả đời sống thoải mái.
Sau khi tới cổ đại mỗi ngày đều là mộng đẹp, ánh mắt người ngoài cực kỳ hâm mộ làm cho cô ta rất vui vẻ, chính là loại tình cảnh tốt đẹp này làm cho cô mất cảm giác xa lạ bất an khi đi tới cổ đại, hơn nữa Triệu Bách Hợp cưng chiều cô ta hết mực, cùng với việc xuyên không tới nay chưa từng gặp chuyện nguy hiểm, khiến lá gan Tất Dao Quang dần dần liền lớn lên, hôm nay sáng sớm Triệu Bách Hợp hẹn cô lại không đi, điều này làm cho cô cảm thấy cực kì mất hứng, ra cửa thì gặp phải công tử Húc Dương.
Dương Công tử là người mà mấy ngày trước cô nữ phẫn nam trang xen lẫn trong đám thị vệ bên người Triệu Bách Hợp cùng hắn tiến cung, lúc muốn xem xem vương gia thời cổ đại này là cái dạng gì, trong lúc vô ý quen biết, tiểu tử thúi kia liếc mắt liền biết cô là con gái, còn cô mũ kéo xuống, may mà cô mượn cớ chạy được, không ngờ bị tiểu tử thối này điều tra ra cô là ai, còn tới phủ Hợp công tử gặp mình, gần đây Triệu Bách Hợp không biết vì chuyện gì bận rộn, thường xuyên không có thời gian bồi cô ta, bởi vậy mấy lần cô chuồn ra cửa phủ chơi đùa vớiTriệu Húc Dương, mấy ngày trước ở trên đường nhìn thấy một thiếu nữ đau thương, hỏi qua sau mới biết nàng ấy sắp lấy chồng, nhưng đã có người trong lòng, chỉ tiếc người trong lòng lúc trước bị nước Tấn bắt làm tù binh, cha mẹ muốn nàng gả người khác nhưng nàng không chịu nhưng lại không thể làm gì.
Sau khi biết chuyện này thì Tất Dao Quang lập tức liền quyết định thành toàn này đôi tình nhân này, cô cùng Dương công tử hợp mưu mang chút vàng cho người thiếu nữ này, bảo nàng trở về cùng người trong lòng bàn bạc, một mặt thì quyết định vào ngày thành hôn bản thân lại xuất môn giúp đỡ đôi uyên ương số khổ này. Vốn đã sớm hẹn rồi, Tất Dao Quang còn hi vọng hôm nay chuyện này Triệu Bách Hợp cũng có thể giúp mình, ai ngờ Triệu Bách Hợp nói không giữ lời, nói cùng cô ra cửa nhưng tới lúc đó lại không thấy đâu, Tất Dao Quang dưới cơn nóng giận liền cầm tiền chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền gặp Dương công tử, tuy nói không muốn để ý tới hắn nhưng dù sao hai người cũng đã từng giúp đỡ cô nương kia, coi như là người quen cũ, hơn nữa đi cùng Dương công tử, ăn cơm có người trả tiền, đi dạo phố có người xách này nọ, cô ta liền cùng Dương công tử ra ngoài.
Đầu tiên cô ta đến nhà thiếu nữ này, ngụy trang thành thiếu nữ trang điểm, thay thế thiếu nữ gả tới nhà Tô Trinh, một mặt Triệu Húc Dương giúp an bài người mang cô gái kia cùng đầy tớ kia mang theo vàng chạy khỏi Tấn thành, sau khi chuyện thành công vì trừng phạt Tô Trinh suýt nữa chia rẽ đôi nhân duyên kia, cô còn ở Tô gia đại náo một trận, khiến Tô gia không được an bình, thì cô ta mới vui vẻ nói mình đã làm được một chuyện tốt, sau ăn uống no đủ chơi bời chán chê rồi mới về phủ.
Nghe thấy Tất Dao Quang nói xong, Tô Trinh tức đến đỏ mặt đỏ cổ, chuyện trọng đại đời hắn, lại bị nữ nhân này coi như trò đùa, bây giờ Tô gia đã trở thành trò cười,mẹ hắn tức giận đến suýt nữa cưỡi hạc quy tiên, chính mình chưa thành hôn còn thê tử chưa qua môn, trên đầu lại đội một cái mũ.
Tất Dao Quang chọc tai họa lại bày ra bộ dáng đã làm chuyện tốt, còn đắc ý dào dạt.
“Ngươi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, người xấu phải biết thân biết phận, người ta không muốn gả cho ngươi, thiên hạ nơi nào không có cỏ hoa, cớ gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa? Huynh đệ, ta khuyên ngươi, tìm người khác muốn gả cho ngươi đi!”
Tất Dao Quang tự thấy mình cũng không phải làm chuyện xấu, bởi vậy sau khi nói xong ngáp một cái, lại oán giận tựa như nhìn Bách Hợpmột cái:
“Hừ, nói cùng ta đi dạo phố lại không đi, dám nuốt lời, sau này không để ý tới ngươi!”
Llời này của cô ta khiến Tô Trinh tức đến nổ phổi, người như Tô Trinh, thanh danh không cao, gia cảnh bần hàn, dung mạo lại không xuất chúng, nếu muốn ở thành cưới vợ làm hôn lễ lớn vốn đã khó, hắn nhiều năm đi học bên ngoài, người trong nhà đều cho rằng hắn không làm được việc lớn, cực kỳ không thích hắn, bây giờ Tất Dao Quang gây ra chuyện còn nói lời quạt gió châm lửa như vậy, khiến hắn tức đến đen mặt, lúc nghĩ đến vị Dương công tử trong miệng Tất Dao Quang giúp đỡ phu nhân chưa qua cửa của mình trốn thoát, trong lòng hắn sinh ra mấy phần hận ý, tức thì tay liền nắm chặt lại.
“Tất cơ, ngươi phá hủy hôn sự của Tô tiên sinh, bây giờ bản công tử gả ngươi cho hắn làm vợ, hôn sự này, bản công tử làm chủ, sẽ cho các ngươi một hôn lễ hoàng tráng.” Bách Hợp nhìn thấy sắc mặt Tô Trinh, lại nhìn đến gương mặt Tất Dao Quang, đột nhiên mở miệng cười, cô thốt ra lời này, Tất Dao Quang đầu tiên là sửng sốt một lúc lâu, mãi sau mới hồi phục tinh thần, dường như lúc này mới ý thức được Bách Hợp nói cái gì, Tô Trinh không phải đối tượng lý tưởng trong tưởng tượng của cô ta, nam nhân như Tô Trinh lúc ở hiện đại cô còn không liếc mắt nhìn, càng đừng nhắc tới ở cổ đại mỹ nam đông đảo, ngay cả tiểu tử Triệu Húc Dương kia còn tuấn tú hơn Tô Trinh nhiều, hiện tại Bách Hợp lại muốn gả cô đi, cô ta có chút khiếp sợ liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, ngay sau đó nhịn không được lớn tiếng liền hét lên:
“Ngươi điên hả? Tại sao ta phải gả cho hắn? Huống chi ngươi là ai, ngươi dựa vào cái gì quản ta gả cho ai? Cha mẹ ta còn không có tư cách quyết định hôn sự của ta, ta không gả, phải gả chính ngươi đi gả cái cú hảo!” Cô ta nói xong, xoay người muốn chạy, Bách Hợp một chưởng đập lên bàn, tức giận hét lớn: “Làm càn! ngăn ả lại cho bản công tử!”
“Bây giờ sự tình đã rõ, ý tốt của công tử, trong lòng Trinh đã sáng tỏ, chỉ là nữ tử này Trinh vô phúc hưởng thụ, xin cáo từ!” Tô Trinh cũng không định cưới nữ nhân như Tất Dao Quang làm vợ, bây giờ thấy cô ta trước mặt mọi người còn nhục nhã mình, càng giận không kìm được, bây giờ thấy mặt Bách Hợp, thấy cô xử sự công bằng chính trực, làm người cũng coi như hiểu lý lẽ, hơn nữa lúc này trong lòng hắn hận người khác, tự nhiên không muốn gây thêm phiền phức cho Bách Hợp, lạy dài thi lễ đang lúc chuẩn bị cáo từ, Bách Hợp lại đột nhiên đứng lên, phất phất tay:
“Tô tiên sinh dừng bước! Tất cơ, ngươi thật sự không muốn gả cho Tô tiên sinh làm vợ?”
“Không gả, gả cái đầu ngươi! Phải gả ngươi tự mình gả đi, ngươi mới gả, cả nhà ngươi mới phải gả!” Sau khi Tất Dao Quang đi tới cổ đại vẫn thuận buồm xuôi gió, trước đây Triệu Bách Hợp tuy với cô không phải nói gì nghe nấy, nhưng hầu như mọi chuyện đều nhượng bộ thỏa mãn cô ta, Tất Dao Quang còn tưởng rằng hắn rất yêu mình, không ngờ lúc này Bách Hợp lại nói cô gả cho người khác, dưới cơn phẫn nộ cô ta không chút nghĩ ngợi mở miệng mắng chửi, Bách Hợp chính là chờ cô nói lời này, lúc này thấy tiếng cô nói vừa dứt, bộ dáng xoay người muốn chạy, cười lạnh một tiếng:
“Chẳng qua là tiện tỳ, lại không có quy củ như vậy, nếu Tô tiên sinh đã nhìn ngươi không thuận mắt, bản công tử cũng không cần cất nhắc ngươi, để ngươi hiểu rõ cái gì gọi là trật tự tôn ti!”