- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 851: Cô nương muốn nói lời xin lỗi (20)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Ở bên trong Kiếm Tông những người ngồi những chỗ này tuy được xưng trưởng lão, nhưng đại bộ phận chỉ như người già tọa núi mà thôi, tu vị đều là Kim Đan hậu kỳ, lúc này Liễu Nhất Sơn trong cơn giận dữ thả ra uy áp tu sĩ Nguyên Anh kỳ của mình, rất nhiều người đều buồn bực hừ một tiếng, bắt đầu cật lực vận công chống cự.
Trên mặt Lạc Thần lộ ra vẻ kinh ngạc, một bên Trần Uyển Đường do tu vị quá mức thấp kém nên buồn bực hừ một tiếng, há mồm liền phun ra một búng máu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta nhíu chặt lấy, nhưng ở dưới cái uy thế này lại kêu không ra tiếng, chỉ cầu khẩn và kinh hãi nhìn chằm chằm vào Liễu Nhất Sơn.
“Hừ!” Liễu Nhất Sơn buông toàn bộ uy áp ra, nhìn trong mắt mọi người trong điện đều lộ ra vẻ kinh hãi, lúc này mới chậm rãi thu khí thế trở về, lão nhìn sắc mặt Bách Hợp tuy không biến nhưng chỉ cho rằng cô cố gắng chống cự mà thôi, cho Bách Hợp một hạ mã uy về, Liễu Nhất Sơn mới thu hoàn toàn khí thế của mình vào bên trong, liền nghiêm nghị thét lên: “Nghiệp chướng! Không biết lễ phép như thế, bổn tọa tốt xấu từng là sư tôn ngươi, tuy nói hôm nay bởi vì tư chất ngươi ngu dốt tạm thời đuổi ngươi ra khỏi môn hạ bổn tọa, nhưng một ngày vi sư, chung thân vi phụ, ngươi cái nghiệp chướng này lại không biết cảm ơn, hôm nay ngược lại nhơ bẩn ta che giấu đồ của ngươi. Cha mẹ ngươi lưu lại di vật, bổn tọa chưa bao giờ nghĩ tới muốn lấy của ngươi đấy!” Lão nói xong lời này, dừng một chút, ánh mắt tại nhìn chung quanh đại điện một vòng, cuối cùng mới rơi xuống người Bách Hợp:
“Bổn tọa thân là Tông Chủ một tông, cái đồ vật gì không có? Sẽ tham đồ vật của tiểu bối ngươi? Sở dĩ trước kia thay ngươi chưởng quản, chỉ bởi vì ngươi còn trẻ tu vị thấp kém, đồ đạc cầm đi cũng không giữ được, bởi vậy mới tạm thời đặt ở trong tay bổn tọa, ngươi lại không biết phân biệt, hôm nay lấn sư lừa đảo, trở lại bức bách bổn tọa!” Liễu Nhất Sơn nói xong những lời này, cơn giận trong nội tâm còn sót lại còn không có tiêu tán toàn bộ:
“Nếu là ngươi thật cần. Có thể trực tiếp đến tìm bổn tọa lấy về, những vật này bổn tọa cũng không có thèm, nhưng ngược lại hôm nay ngươi cho rằng bổn tọa muốn đồ đạc của ngươi, hôm nay không dạy ngươi thì thể diện bổn tọa tông chủ Kiếm Tông này không phải cũng bị một cái tiểu bối ngươi giẫm trên mặt đất rồi hả?”
“Tông chủ có phải thật muốn hay không, trong lòng mọi người tự nhiên đều biết. Hôm nay tông chủ đã nói nguyện ý trả lại cho ta, thế không thể tốt hơn.” Tay Bách Hợp đang sờ túi đại linh thú thì Liễu Nhất Sơn thu uy áp trở về. Tay của cô cũng dời ra theo, Bách Hợp muốn xem rốt cuộc Liễu Nhất Sơn muốn chơi trò hề gì, đồ vật ăn vào trong miệng, cô không tin Liễu Nhất Sơn nguyện ý nhổ ra, hơn nữa cha mẹ nguyên chủ thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đồ vật có thể nhất lưu lại định là rất tốt, cô nhìn ra được Liễu Nhất Sơn ra sức khước từ không muốn, Bách Hợp cười lạnh một tiếng, người chung quanh không nói gì. Trong đôi mắt Liễu Nhất Sơn hàn quang lập loè:
“Nếu là ngươi muốn, trực tiếp đến tìm bổn tọa, nhưng ngươi cũng quá vô lễ, hôm nay trước mặt ngươi mọi người vu oan bổn tọa, tổn hại bổn tọa lúc trước thu ngươi làm đồ đệ, hôm nay phạm thượng chỉ trích, nếu ngươi nói muốn cái gì liền cho. Ngươi coi bổn tọa Tông Chủ Kiếm Tông này thành cái gì?”
Nói đến nói đi, Liễu Nhất Sơn nói muốn mang đồ vật trả cho nguyên chủ, nhưng lại vô luận như thế nào cũng là không chịu mang thứ đó ra, lông mày Bách Hợp giương lên, trong mắt lộ ra vài phần không kiên nhẫn, giọng nói đều lạnh thêm vài phần:
“Vậy ý của ngươi là phải như thế nào?”
“Đồ đạc cho ngươi cũng được, nhưng phải cho như thế nào, cũng phải chiếu theo quy củ của bổn tọa!” Liễu Nhất Sơn vừa nghe cô hỏi như vậy, hừ một tiếng: “Muốn cầm đồ đạc. Bằng bản lĩnh tới lấy!”
Đang trước mặt của mọi người. Nếu Liễu Nhất Sơn không thừa nhận ngày đó cha mẹ Nhạc Bách Hợp lưu lại đồ đạc, đừng nói Bách Hợp không tin, chỉ sợ các vị đang ngồi đều sẽ không tin tưởng, trước kia trong lòng mọi người đối với chuyện này không phải là không có suy đoán đấy. Nhưng không ai dám nói ra ở trước mặt mà thôi, sau lưng trong lòng mọi người muốn như thế nào thì Liễu Nhất Sơn đã đoán được, nhưng ngại thân phận địa vị Tông chủ của lão dù sau lưng người trông những vật này mà thèm không phải là không có, nhưng lại không ai dám nói, nhưng hôm nay Bách Hợp làm rõ chuyện này rồi, rốt cuộc Liễu Nhất Sơn từ chối không được, trong lòng của lão thẹn quá hoá giận, nghĩ không cam lòng trả đồ đạc cho Bách Hợp, liền nghĩ ra một cái phương pháp như vậy.
“Bằng bản lĩnh tới lấy?” Đồ đạc của nguyên chủ, lúc này Liễu Nhất Sơn lại muốn bằng bản lĩnh của mình lấy đi, nếu lúc này đứng tại bên trong đại điện chính là bản thân Nhạc Bách Hợp mà không phải là Bách Hợp, không có bất kỳ thực lực, chỉ sợ khoản đồ đạc này cũng giống như bên trong kịch tình, cũng sẽ không bị nhắc tới vào lúc này, càng đừng đề cập dùng chính bản lĩnh của mình cầm đi, nhưng trong thời gian trăm năm, Bách Hợp không chỉ là mang thực lực của mình tăng lên tới tình trạng Nguyên Anh sơ kỳ, bên người đã có một đám Tử Kim Vương phong tồn tại, tuy nói những vật này Liễu Nhất Sơn sẽ không thành thành thật thật giao ra đây, nhưng nếu có thể đánh vào mặt lão một hồi, thay nguyên chủ xuất ngụm ác khí này, cầm lại dù chỉ là một phần đồ vật vốn nên thuộc về nguyên chủ, vậy cũng đủ rồi!
Liễu Nhất Sơn nghe được Bách Hợp vừa hỏi như vậy, không chút nghĩ ngợi thuận tiện nói:
“Hai năm sau chính là hai phái chính tà đại chiến, ba tháng trước, bởi vì Đại sư cùng Ngụy lão ma phát hiện ở bên trong hải vực có linh lực dị thường chấn động, suy tính ra từng để lại một cái cung điện ngoại vực, bởi vì đại sư đã tính ra cái di chỉ này sau ba tháng sẽ mở ra, mở ra cái di chỉ này cần đại lượng linh thạch cực phẩm, tất cả hai phái chính tà ra một nửa, đồng thời cùng nhau đưa vào 100 đệ tử.” Lão nói xong lời này, trên mặt Lạc Thần lộ ra thêm vài phần giật mình cùng lo lắng ra, vô ý thức mở miệng:
“Sư tôn...” Liễu Nhất Sơn trừng mắt liếc hắn một cái, ra hiệu hắn an tâm một chút chớ vội, mới cười lạnh một tiếng:
“Bên trong di chỉ có lưu lại di bảo thời kỳ tu sĩ thượng cổ, nếu là có thể đạt được, ngoại trừ nộp lên tông môn định số nhất định phải nộp, đồ vật còn lại có thể quy về mình sở hữu tất cả, cũng tốt là trước đại chiến, đệ tử các phe phải tăng tới thực lực nhất định. Ở trong đó có bao nhiêu chỗ tốt, tự nhiên bổn tọa không nên nói thêm nữa, nhưng người tiến vào di chỉ danh ngạch ngoại trừ nhân sĩ ma đạo, tất cả tông phái chỉ cử 50 người, tất cả tông tông chủ chiếu theo quy định không thể tham gia, mặt khác cũng không hạn chế tu vị thân phận, 50 người này cần tranh đấu mà có được, nếu ngươi có bản lĩnh, ngươi có thể tham gia tỉ thí, nếu ngươi thắng thì chứng minh ngươi có tư cách đạt được các loại tài liệu pháp bảo đan dược cha mẹ ngươi lưu lại lúc trước! Nếu là thua, những vật này vốn là cho ngươi, nhưng theo tư chất thiên phú ngươi như vậy, ngươi cũng không giữ được, không bằng hiến cho tông môn!”
Nói đến chỗ này, Liễu Nhất Sơn dừng một chút, trong mắt vẻ âm hàn chợt lóe lên: “Nhưng bổn tọa phải nhắc nhở ngươi, nếu không có bổn sự kia, liền thành thành thật thật chăm chú tu hành, bất luận là chết hay sống trong tỉ thí, các đại môn phái tỷ thí, cũng không bởi vì ngươi là người đồng đạo, hạ thủ lưu tình vài phần! Đao kiếm không có mắt, tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng, rồi nói cho bổn tọa, có nguyện ý tham gia hay không!”
Trước khi Bách Hợp chợt nghe được Lạc Thần nói tỉ thí tông môn gì đó, nửa năm qua thời gian này cô một đường chạy về trong tông, thật không có nghe nói qua chuyện trong Hải vực Tinh Lan xảy ra điều gì cùng di chỉ cung điện ngoại vực, lúc này thấy Liễu Nhất Sơn làm việc xấu xa không biết xấu hổ đến trình độ này, rõ ràng cho thấy muốn vạch mặt cùng cô. Nếu lúc này là nguyên chủ, chỉ sợ thực đã không có cách nào với Liễu Nhất Sơn, rõ ràng tham gia thi đấu là Liễu Nhất Sơn cố ý muốn trừ khử cô, lão đang nói đến bất luận sống hay chết trong tỷ thí, trong mắt hiện lên sát cơ dù chỉ dừng lại trong nháy mắt, nhưng Bách Hợp vẫn cảm thấy được, Liễu Nhất Sơn dùng phương pháp khích tướng muốn bức Bách Hợp tham gia tỷ thí, như cô không có thực lực chắc chắn sẽ chết ở trong tỉ thí, người đã chết thì di vật của cha mẹ cũng không hề cần.
Nếu là thua, Liễu Nhất Sơn lại vô lại nói, cô không có thực lực đảm bảo đồ vật cha mẹ lưu lại, nhóm đồ đạc này không thích hợp giao vào trong tay cô, nếu là nguyên chủ thì tiến thối lưỡng nan, tâm tư Liễu Nhất Sơn đã muốn trốn nợ rõ ràng, thế nhưng mà lúc này thực lực Bách Hợp đã đạt đến tu vi Nguyên Anh kỳ, vô luận tỷ thí cái gì, cô tự muốn đi vào danh sách 50 nhân sĩ chính phái cũng không phải việc khó gì, dù sao nếu là thực lực cô không đủ, cô còn có một bầy ong.
Liễu Nhất Sơn cũng không biết điểm này, lão có chủ ý gì, lúc này chỉ sợ rơi vào khoảng không!
May mắn mình lưu lại một tay, không có chân chính bày ra thực lực, nếu không Liễu Nhất sơn thật biết thực lực mình đạt tới Nguyên Anh kỳ, chỉ sợ hắn còn muốn biện pháp khác, sẽ không đưa ra một cái đề nghị như vậy rồi.
Bách Hợp nở nụ cười, cô rất chờ mong ở thời điểm thi đấu, không biết Liễu Nhất Sơn muốn đánh ra cái chủ ý gì, lúc này lui một bước, đợi đến lúc ba tháng sau nếu cô tiến vào danh sách 50 người kia, đến lúc đó biểu lộ Liễu Nhất Sơn nhất định là sẽ rất dễ nhìn!
Bách Hợp đến tình trạng này, nói thật đồ vật cha mẹ nguyên chủ lưu lại đối với cô mà nói tác dụng cũng không lớn, cô tu luyện Đạo Đức Kinh cũng không phải là giống công pháp tu tiên lúc này, mà là thuần túy dùng tu luyện bản thân làm chủ đấy, không giống tu luyện giả thế giới này phần lớn dùng pháp bảo linh thú hoặc vật chất bù nhìn để thắng lợi, sở dĩ tranh giành đồ vật cha mẹ nguyên chủ lưu lại chỉ vì cho bõ tức thôi, huống chi đây đối với Bách Hợp mà nói chỉ là một cái thế giới nhiệm vụ, đồ vật bảo bối có lại nghịch thiên thì cô cũng không tâm động, đồ vật trong tay Liễu Nhất Sơn chặt chẽ không chịu buông, nếu không phải là vì tranh giành khẩu khí thay nguyên chủ, cô hoàn toàn không cần.
“Đã như vậy, ta đáp ứng!” Một lời Bách Hợp đáp ứng xuống, những người khác trong điện lúc nghe nói như thế, biểu lộ đều có chút quỷ dị, có ít người là cảm thấy không dám tin đấy, có ít người thì là mỉa mai mà xem thường, Lạc Thần cười lạnh một tiếng: “Cuồng vọng tự đại, không biết tự lượng sức mình!”
Hắn bởi vì tiến giai Kim Đan kỳ, lúc này đây cũng là một trong những người thi đấu, Liễu Nhất Sơn kỳ vọng rất cao, Lạc Thần cũng rất có tự tin mình có thể đánh 50 tên ở trong, thế nhưng mà lúc này chứng kiến Bách Hợp thân phận này là một Trúc Cơ kỳ cũng muốn cạnh tranh cùng mình, Lạc Thần lập tức nhịn không được hừ ra âm thanh:
“Quả thực không biết trời cao đất rộng, không biết sống chết!”
“Không biết sống chết, ngươi cũng không thể định đoạt!” Bách Hợp nở nụ cười một tiếng, cầm trong tay ngọc bài Liễu Nhất Sơn vừa mới ném cho cô chỉ hơi dùng sức, liền ngắt nát bấy, bột vỡ từ trong lòng bàn tay cô rơi xuống, theo gió tung bay rơi vãi đầy đất.