- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 838: Cô nương muốn nói lời xin lỗi 7
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
Tuổi thiếu niên này còn nhỏ, nói chuyện lại có vẻ như đại nhân, Bách Hợp nhìn vẻ mặt yên tĩnh nghiêm túc của hắn, cười cười:
“Ta biết rõ, về sau sẽ không đến nữa, chỉ là lần trước được sư huynh cứu giúp, lại tiễn ta về cho nên mới muốn dùng viên thuốc này báo đáp sư huynh.” Ngưng Thần Đan là đan dược không được xếp phẩm cấp, tại Tu Tiên giới mà nói là đan dược thấp nhất, tuy nói so ra kém những Ngưng Thần Đan cực phẩm có vân sáng bạc kia, nhưng hiệu quả đan dược Bách Hợp luyện chế tốt hơn Ngưng Thần Đan bình thường một chút, có tác dụng bổ sung chút linh lực với người Trúc Cơ kỳ, bình thường có thể sẽ cảm thấy thứ hay không có tác dụng gì, nhưng thời khắc mấu chốt, nói không chừng chút linh lực này có thể cứu mạng người. Cô lấy ra hai hạt đan dược, thứ nhất là hy vọng tiểu thiếu niên này có thể tha cô một lần, đừng thu hồi dược liệu cô đã hái, một mặt khác nguyên nhân cũng là vì nhớ lần trước hắn cứu mình một lần, quả thực muốn cảm tạ hắn.
Thấy tiểu thiếu niên vẫn mang gương mặt lạnh lùng không nói chuyện, Bách Hợp tiến lên một bước, đưa tay kéo tay hắn, muốn bỏ đan dược vào lòng bàn tay hắn.
Tiểu thiếu niên không ngờ cô nói xong sẽ động thủ, nhất thời không phòng bị, lúc bị cô kéo, trong nháy mắt hai người chạm tay, một cảm giác kỳ lạ từ chỗ lòng bàn tay hai người kéo nhau xông lên. Bách Hợp ngẩn ngơ, tiểu thiếu niên kia thần sắc lãnh đạm, nhưng trong mắt lại hiện lên vài phần nghi hoặc, hai người đều không nói rõ loại cảm giác kỳ lạ dường như có chút cảm giác quen thuộc này, Bách Hợp vô thức muốn rút tay về, hắn lại nắm chặt tay theo bản năng, vừa vặn túm lấy bàn tay Bách Hợp đang nắm đan dược trong lòng bàn tay.
Trên người hắn dường như có chút khí tức khiến Bách Hợp cảm thấy vô cùng thân thiết, không tự chủ được muốn đến gần, đợi đến lúc Bách Hợp kịp phản ứng, lúc đang muốn giãy dụa, thì tiểu thiếu niên đã chủ động mở bàn tay, cũng chấp tay hành lễ, trên mặt lại khôi phục bộ dáng không biểu tình:
“Thất lễ.” Tuổi tiểu thiếu niên này cũng không lớn, một gương mặt trắng nõn thậm chí vẫn còn vẻ mập mạp của trẻ con, nhưng điệu bộ làm việc lại có phần như ông cụ non, lúc hắn nói lời này, thậm chí còn lui hai bước: “Gặp lại chính là hữu duyên, vô công bất thụ lộc. Hôm nay thu hai hạt đan dược của sư muội, năm ngày sau muội đợi ta ở chỗ ta tiễn muội ra khỏi núi Linh Vụ, không thể đến đây nữa, rất nguy hiểm.” Hắn nói xong lời này, nhẹ gật đầu với Bách Hợp: “Ta tiễn muội rời núi.”
Nói xong, thiếu niên duỗi tay ra, lúc Bách Hợp nghe thấy hắn muốn tiễn mình rời núi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thấy bộ dạng hắn như muốn tự tay kéo mình, nhớ đến cảm giác lúc vừa đụng phải ngón tay hắn, Bách Hợp do dư một chút, vẫn đưa tay tới, hắn bắt được, không biết sao loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ lại truyền tới, dường như cầm rồi lại không muốn buông ra. Bách Hợp làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy, còn chưa từng có cảm giác như vậy, không có chút bài xích nào, thậm chí lúc phục hồi lại tinh thần, cô mới phát hiện mình cũng nắm ngược lấy tay thiếu niên này, giống như sợ hắn vùng thoát ra, điều này thực sự quá kỳ quái rồi.
Sớm biết nơi này là địa bàn Núi Linh Vụ, lúc Bách Hợp lên núi đã không dám đi đến chỗ quá sâu, chỉ hái chút dược liệu cấp thấp luyện chế Ngưng Thần Đan ở vùng ven xung quanh núi, lúc này đi không đến vài bước đã ra khỏi núi rồi. Thiếu niên kia cũng cổ quái, vừa thấy Bách Hợp bước ra khỏi địa bàn núi Linh Vụ, đã quay người đi mất, Bách hợp còn chưa xin lỗi hắn, hắn đã chui vào bụi cây không thấy bóng dáng rồi..
Lúc trở lại động phủ của mình, lần này Bách Hợp lại chuẩn bị thử xem suy đoán của mình với cực phẩm Ngưng Thần Đan trước kia có thật hay không. Lần này cô vào núi Linh Vụ thu thập dược liệu không bị lãng phí hơn phân nửa như lần trước, dược liệu lần này đại khái đủ cho cô luyện trên bốn lò đan. Bách Hợp cũng không muốn việc nhét đầy bao tử cắt đứt việc luyện đan giữa chừng, vì một khi suy đoán của cô chính xác, nếu Ngưng Thần Đan cực phẩm thật sự nguyên nhân là vì Thuật Luyện Thể của cô mới thành hình, thì chỉ cần cô luyện xong bốn lò đan này, sau khi ăn hết, có thể tăng vọt đến tình trạng Luyện Khí hậu kỳ, thậm chí đạt tới Luyện Khí đại viên mãn trong hai tháng.
Bởi vậy cô chuẩn bị đi Điện Thiên Hương tìm người xin một viên Tích Cốc Đan, Tích Cốc Đan này cũng không phải là thứ trân quý gì, tồn tại trong giới Tu Tiên còn muốn gân gà hơn Ngưng Thần Đan, nhưng hết lần này tới lần khác nó là đan dược nhị phẩm, nếu Bách Hợp có nguyên liệu, ngược lại cũng không phải không luyện chế được, nhưng cái khó chính là cô không có nguyên liệu. Sau khi ăn Tích Cốc Đan đại khái có thể chống đỡ một tháng, sau khi ăn có thể khiến tu sĩ Luyện Khí kỳ không cảm thấy đói khát trong vòng một tháng. Lúc Bách Hợp đi vào Điện Thiên Hương, tu sĩ thủ điện hiển nhiên nhận ra cô, nhưng lại cố ý giả vờ như không biết cô, lúc Bách Hợp nói muốn nhận một hạt Tích Cốc Đan, thì hắn ngăn cô trong điện.
“Sư muội, muốn lĩnh Tích Cốc Đan, cần hai hiểm cống hiến sư môn, ngươi lấy ngọc bài của ngươi ra, sư huynh mới tiện giao đan dược cho ngươi, nếu không trưởng lão trách tội xuống thì không ai gánh nổi.” Người thủ điện là một người trung niên gầy yếu tầm ba mươi tuổi, để một nắm râu, mặc trường bào xanh, vẻ mặt cười lạnh, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Bách Hợp: “Ngày xưa sư muội cũng từ Điện Thiên Hương đi ra, nên biết quy củ trong điện, thấy cống hiến mới lấy đan, đây là Điện chủ Điện Thiên Hương ngày xưa giao xuống, sư muội sẽ không quên chứ?”
Nguyên chủ còn chưa đủ bảy tuổi, bản thân chỉ là tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, thân thể tối đa cũng chỉ cường kiện hơn so với người phàm bình thường một chút mà thôi, mỗi ngày phải làm sao để tăng tu vi của mình cũng không biết, thì nào có cơ hội nào đi làm cái nhiệm vụ sư môn gì? Cống hiến là không có chút nào, người trung hiên này vừa rồi giả vờ giả vịt lật ngọc bài nửa ngày, trong lòng phải vô cùng rõ ràng mới đúng, lúc này cố ý nói lời này, rõ ràng là muốn khó xử một đứa trẻ con.
Bách Hợp cười lạnh một tiếng, không hề giống nguyên chủ bình thường bị người nói như vậy liền sinh thoái ý, ngược lại tỉnh táo ngồi xếp bằng trước mặt nam nhân trung niên này:
“Sư huynh cũng biết trước kia ta là người Điện Thiên Hương, nếu như không lĩnh được Tích Cốc Đan coi như thôi. Nhưng ta từng nhớ là đệ tử nội môn trong tông hằng năm sẽ có hai khối linh thạch hạ phẩm cùng với hai viên Ngưng Thần Đan, ta cũng là đệ tử nội môn, những năm trước ta vẫn chưa lĩnh những tài liệu này, không bằng sư huynh bổ sung toàn bộ cho ta đi.” Trước kia Nhạc Bách Hợp thân là nữ nhi Điện chủ Điện Thiên Hương, phụ thân lại là một trong trưởng lão trong tông, linh thạch đan dược chưa từng thiếu, đương nhiên sẽ không nhận những vật này, tích lũy vài năm, đối với những nội môn đệ tử khác mà nói thì chỉ sợ những tài liệu này không coi là gì, thế nhưng lúc này người trung niên đã muốn khó xử Bách Hợp, Bách Hợp đương nhiên cũng nói ra.
“Hơn nữa ta là đệ tử thân truyền của Tông chủ, theo lý mà nói hằng năm có lẽ có thể lĩnh thêm tài liệu khác, nhưng hai năm qua ta chưa từng lĩnh, sư huynh có thể cùng bổ cung cho ta luôn chứ? Đến lúc đó ta sẽ dùng một khối linh thạch hạ phẩm đổi mấy hạt Tích Cốc Đan với sư huynh, nhưng vậy có lẽ phù hợp quy định trong tông a?” Bách Hợp hỏi một câu, người trung niên kia vừa nghe cô nói vậy, sắc mặt nhất thời liền có chút khó coi.
“Chuyện này, sư huynh ta phải hồi báo Tông chủ mới được, sư muội về trước chờ tin tức đi, nếu có tin tức sư huynh sẽ thông báo cho ngươi. ” Hắn không kiên nhẫn phất phất tay, trên mặt Bách Hợp vốn đang cười liền thu lại, lông mày cũng nhíu theo: ” Những thứ này vốn chính là đồ của ta, vì sao còn phải báo lại với sư phụ?”
Trung niên thủ điện trước mắt này tối đa cũng là tu vi Luyện Khí hậu kỳ, hơn nữa nhìn bộ dáng tuổi tác đã không nhỏ, có thể dùng tu vi như vậy tiến vào nội điện, có lẽ cũng là người có người chống lưng như Nhạc Bách Hợp, nhưng tuổi đến đây rồi, khả năng đời này lại tiến vào Trúc Cơ kỳ nhỏ một chút, cho nên mới bị người ta đuổi đi thủ điện. Một tiểu nhân vật như vậy, chính là Điện chủ Điện Thiên Hương hắn chưa chắc có thể gặp được, lúc này còn dám nói muốn tìm Tông chủ hỏi rồi sau đó mới trả lời cô, rõ ràng là muốn đuổi cô về trước.
Nếu lúc này Bách Hợp đi, chỉ sợ cũng không có tin tức gì.
Dù gì cha mẹ nguyên chủ cũng vì Kiếm Tông mà chết, xem ra đồ của nguyên chủ không phải bị người ta cắt xén mà chính là Tông chủ Kiếm Tông thu cô làm đồ đệ trên danh nghĩa, kỳ thực căn bản không chính thức in tên cô lên ngọc bài đệ tử Tông chủ, nếu không có thân phận này, hằng năm đều có tài liệu nhất định đưa đến tay cô, coi như những người này có tham cũng tuyệt đối không dám đánh chủ ý lên những thứ này. Trước kia nguyên chủ tính tình hướng nội không thích nói chuyện, sau khi bái nhập môn hạ Tông chủ, có danh phận thấy trò nhưng lại không muốn phiền toái Tông chủ, vì vậy tài liệu hằng năm đệ tử Tông chủ nên có này, cô chưa từng hỏi qua một tiếng, thậm chí căn bản sẽ không biết việc Tông chủ có khả năng không chính thức thu cô làm đồ đệ.
Trong lòng Bách Hợp phát lạnh, trung niên kia nghe được lời này của Bách Hợp, bỗng chốc đứng lên:
“Đồ của ngươi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thích những thứ nhỏ nhặt này sao?”
“Vậy cũng chưa chắc. Nếu không vì sao sư huynh cứ ra sức khước từ không chịu cho ta?” Hắn vừa đứng dậy, Bách Hợp cũng đứng lên theo, trên mặt người trung niên lộ ra vẻ giận dữ, chỉ vào Bách Hợp mà nói: “Nói không có là không có, trở về chờ tin, không thấy lệnh dụ của Tông chủ thì không đưa đan! Tất cả đều phải theo quy củ.”
Bách Hợp đang muốn mở miệng nói chuyện, ngoài điện có pháp khí từ xa bay đến gần, cô còn chưa kịp quay đầu nhìn, một giọng nam lạnh như băng có chút không vui vang lên:
“Tranh cãi ầm ĩ, còn thể thống gì?” Tu sĩ trung niên vừa hung thần ác sát trước mặt cô lúc này cuống quýt nằm sấp xuống, không còn bộ dáng hung hăng càng quấy như trước nữa, cung kính nói:
“Lạc Thần sư thúc đến rồi.”
Nghe được tên của Lạc Thần, Bách Hợp quay đầu lại, liền trống thấy thanh niên một thân áo trắng, đầu tóc dài đen như mực vấn lên, dung mạo tuấn mỹ thần sắc lãnh đạm đứng ở cửa điện đang thu pháp phí phi hành vốn dẫm dưới chân vào trong tay áo mình, nhìn về phía này, ánh mắt hắn cũng không rơi xuống người trung niên kia, mà lúc nhìn thấy Bách Hợp, ánh mắt hắn lộ ra vài phần ngoài ý muốn, lập tức liền hỏi: “Sao muội lại ở đây?”
Lúc này Lạc Thần còn rất trẻ tuổi, còn không phải tu sĩ Kim Đan kỳ về sau, dung mạo hắn muốn non nớt hơn vài phần so với trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc này hắn vẫn chỉ là tu sĩ mới gia nhập Trúc Cơ kỳ không lâu, nhưng thần sắc băng sương trên mặt hắn giống sau này như đúc, một thân áo trắng nổi bật lên vẻ xuất trần bất nhiễm của hắn, đồng thời càng lộ ra hắn lãnh đạm đến mức dường như có chút bất cận nhân tình.