- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 808: Gặp lại hệ thống cung phi (3)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Suly
Beta: Sakura
Trong lời nói ở đoạn này, Bách Hợp lại lần nữa chiếm được tin tức hữu dụng.
Giang Mẫn Châu là một quả phụ, hơn nữa lúc chưa xuất giá liền chiếm được ái mộ của Hoàng đế Ân Sở, hẳn là dưới sự trợ giúp ở Đào gia Ân Sở đăng vị Hoàng đế, nhưng đối Giang Mẫn Châu quyến luyến không quên như trước, cho nên ở dẫn đến sau khi Giang Mẫn Châu mất đi trượng phu, cũng không chê nàng ta không phải là thân hoàn bích, tiếp đến đưa nàng ta vào trong cung, do đó khiến cho Đào Bách Hợp oán hận, nhiều lần làm ầm ĩ, thậm chí theo như ý tứ trong lời nói của cô cô này, Đào Bách Hợp còn bị xảy thai.
Nhớ tới trong lời của Ân Sở nói tự mình vì tranh sủng, Bách Hợp suy nghĩ nguyên chủ bị xảy thai chắc có liên quan tới tranh sủng, nghĩ đến đây thì cô thở dài, muốn trong miệng cô cô này lấy ra nhiều hơn, nhưng lại không dám mở miệng, chỉ sợ nói nhiều thì sai nhiều, bởi vậy chỉ đành ra vẻ tâm trạng chán nản, yên lặng rơi lệ.
“Nương nương đừng khóc, nô tỳ biết trong lòng nương nương khổ, nương nương lúc thiếu niên đã ái mộ bệ hạ, sau đó thật vất vả đạt được ước muốn, trong lòng xót xa tất nhiên là khó tránh khỏi, bây giờ trong bụng không có tiểu điện hạ, nhưng thỉnh nương nương hãy vì Thái Tử, kính xin tạm thời nhẫn nại, nhịn một chút là được rồi.” Nữ tử kia nhìn thấy Bách Hợp khóc thì mình cũng khóc theo, nàng lấy khăn tay xoa lệ thay Bách Hợp, một bên nói: “Trong nội cung này cũng không có thể rơi lệ, nếu có lệ cũng phải nuốt vào trong bụng.”
Nghe thấy lời “ hãyvì Thái Tử” này, khóe miệng Bách Hợp cứng đờ, nghe khẩu khí cô cô này, Thái Tử hình như là nhi tử Đào Bách Hợp sinh hạ, hôm nay trong miệng nàng ấy đã tìm hiểu được nhiều tin tức, Bách Hợp không dám lại đi tìm hiểu, rất sợ làm cho người sinh nghi, cô gật gật đầu:
“A nương hôm nay đi ra ngoài, không có chuyện gì chứ?” Cô ra vẻ sốt ruột, hỏi một câu.
Cô cô kia thấy cô không khóc thì trong lòng buông lỏng một chút: “Chủ tử sốt ruột hộ ngài, ngài cũng biết tuy nói cả đời này chủ tử sinh ra bốn nhi tử một nữ tử. Nhưng chủ tử thương nhất vẫn là con gái duy nhất ngài, biết ngài ở trong cung bị oan ức nhiều như vậy, tính tình chủ tử như vậy, nhịn thế nào được? Lần này tuy nói chủ tử giáo huấn Giang Mẫn Châu một trận rước lấy Hoàng thượng không vui, nhưng Đào gia có đại công to lớn đối với Đại Sở” nàng ấy nói xong. Sát vào Bách Hợp một ít: “Nói có vẻ to gan nhưng lúc trước Hoàng thượng theo một kẻ áo vải, nay có thể nhòm ngó ngôi báu thiên hạ, nếu như không có Đào gia to lớn ủng hộ, làm thế nào có thể ngồi được ổn định trên cái ghế rồng này? Chỉ có thể hận công chúa Trường Bình, một khi có quyền thề, liền đã quên bộ dáng ngày xưa nàng ta sa sút. Bây giờ bưng cái công chúa làm giá đỡ, cũng bắt đầu học người ngoài dâng tặng nữ nhân cho Hoàng thượng, Ân gia…” Nàng dựa vào bên tai Bách Hợp nói ra những lời này. Nói xong lời cuối cùng lúc, hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra vẻ khinh thường, lời nói càng khinh thường hơn.
Hôm nay tiến vào nhiệm vụ đã nghe người ta nhắc tới tên Trường Bình công chúa này hai lần, một lần là từ trong miệng Lục Dung Hòa, một lần thì lại là từ miệng cô cô này, Trường Bình đã là tỷ tỷ Hoàng đế, lại là công chúa Hoàng gia, nhưng lại bị người Đào gia khình bỉ, một nô bộc cũng có thể miệt thị nàng ta có thể thấy trước đây địa vị Ân thị xác thực không cao, lại nghe nói Ân Sở nguyên là áo vải bình dân, dựa vào Đào gia quật khởi phát thế, có thể nghĩ Đào gia có thân phận kinh người.
“Lời như vậy, sau này không thể nhắc tới trước mặt người khác.” Bách Hợp liếc mắt nhìn cô cô này một cái, ngoại trừ trong lòng nàng ấy khinh thường Ân thị ra, nàng ấy dám nói ra lời như vậy, khẳng định cũng là bởi vì nàng ấy vô cùng trung thành đối với nguyên chủ, Bách Hợp dặn dò nàng một câu, mắt cô cô kia đục đỏ ngầu, gật gật đầu: “Trong lòng nô tỳ rõ ràng, từ nhỏ nô tỳ hầu hạ ở bên cạnh nương nương, đã sớm hạ quyết tâm chung thân không gả, hầu hạ nương nương một đời, những lời này tuyệt không nói ra miệng gây phiền phức cho nương nương, chỉ là thấy gần đây nương nương phạm vào tiểu nhân, trong lòng khó chịu, mới nhất thời lắm miệng mà thôi.”
“Ta không phải trách ngươi, chỉ sợ ngươi chọc họa, trong cung nhiều người nhiều miệng, dù sao vẫn phải chú ý nhiều một chút” Bách Hợp dặn dò một câu, nữ tử kia cắn môi gật đầu, nói nửa ngày, Bách Hợp cũng mệt mỏi, không biết có phải bởi vì mới tiến vào nhiệm vụ liền bị cưỡng ép buộc định với cái gọi là hệ thống cung đấu hay không, cô cảm giác tinh thần mình mệt mỏi đến lợi hại, lúc này nói mấy câu, lại diễn kịch khóc mấy lần, liền đau đầu khó chịu, cô liếm liếm môi, nữ tử cũng nhìn ra được khuôn mặt cô trắng bệch, cẩn thận đỡ cô nằm xuống, lúc này Bách Hợp mới nặng nề ngủ say.
Tỉnh lại lần nữa lúc, cô đã bị tiếng nói chuyện của đứa trẻ đánh thức: “… Hôm nay phụ hoàng trách cứ tôn nhi bối thơ không đúng, bà, người dạy Nguyên Áp có được không?”
Giọng nói của đứa tẻ mềm mại, cậu bé đang nói chuyện như là hạ thấp giọng xuống, dường như rất sợ đánh thức ai đó, mang theo giọng điệu trẻ con non nớt.
“Được được, ngoại tôn ngoan, chờ nương cháu ngủ một chút, nàng bị thương còn chưa có khỏe lại, đừng đánh thức nàng, chờ nàng tỉnh lại thì bà sẽ dạy Nguyên Ấp bối Chư Tử Bách gia, trở về bà nói cho ông, để ông thỉnh Cố đại gia Cố Triệu nổi danh khắp thiên hạ làm Đế Sư, dạy Nguyên Ấp thuật trị quốc, được không?” Nghe thấy giọng nói của Lục Dung Hòa đã không còn lợi hại bức người như ban ngày, ngược lại mang theo vài phần mềm mại, đứa trẻ nghe nói như thế, như là có chút xấu hổ, thật lâu sau lo lắng hỏi một câu:
“Cái kia, Cố tiên sinh kia, có thể giống như phụ hoàng hay không, ghét bỏ Nguyên Ấp tư chất đần độn, đến lúc đó sẽ đọa uy danh ông ấy?” Lúc bé nói chuyện thì giọng điệu khẩn trương, Bách Hợp cũng có thể nghe được ra, Lục Dung Hòa cũng nghe được, bà ấy dừng lại rất lâu, mới khẽ cười hai tiếng:
“Huyết mạch Đào gia ta, chưa từng có hạng người bình thường! Chỉ có người Ân thị như lùm cỏ dại, mới có thể dạy dỗ phế tài như vậy.” Lục Dung Hòa hừ lạnh một tiếng, đứa trẻ tuổi không lớn lắm, tuy cậu thuận lợi đối thoại với Lục Dung Hòa, nhưng hiển nhiên còn không thể hiểu rõ ý tứ trong lời nói này của Lục Dung Hòa, bởi vậy một lúc lâu sau Lục Dung Hòa mới cười nói: “Thế nhưng Nguyên Ấp của bà sau này là thiên tử Đại Sở, muốn quân lâm thiên hạ, sao có thể sợ đầu sợ đuôi như vậy, không có khí thế? Tư chất đần độn là thế nào? Chẳng lẽ bởi vì người ngốc thì cháu cam nguyện đặt chân không tiến, không muốn học? Mặc kệ có thể học được tốt hay không, trước sau phải thử, ngay cả thử cũng không thử, trước e sợ mấy phần, sau này làm thế nào trở thành một vị nam tử hán đội trời đạp đất, bảo vệ nương cháu được? Nếu như Nguyên Ấp sợ, bà cũng không cần giáo cháu bối Chư Tử Bách gia gì, trực tiếp làm bảo người ta tống cho cháumột túi đồ chơi, được không?”
“Không được!” Đứa bé nghe nói như thế thì không còn khẩn trương như trước, như đã quên Bách Hợp còn đang ngủ say, lớn tiếng hô lên, ba chữ kia hô xong thì bé mới ý thức được mẫu thân còn chưa có tỉnh, lại vội vàng hạ thấp âm lượng: “Thiên tư ngu dốt, nhưng Nguyên Ấp càng chăm chỉ hơn người thông minh, nếu như gấp mười lần không được, thì mấy chục lần, như mấy chục lần vẫn không được, Nguyên Ấp, Nguyên Ấp liền gấp mấy trăm lần! Cuối cùng có thể học giỏi! Nguyên Ấp muốn học tốt, sau này để cho nương kiêu ngạo vì Nguyên Ấp…” Bé càng nói về sau, có chút ngượng ngùng, giọng nói dần dần nhỏ xuống, từ từ liền nghe không được.
Bách Hợp nghe thấy giọng trẻ con này thì trong lòng một cỗ đau đớn liền xông lên, bứt rứt đau như có người nhéo trái tim của cô khiến cô không thở nổi, nước mắt cô không tự chủ được tràn ra, động tĩnh bên này thoáng cái làm cho hai người kia nói chuyện chú ý, đứa bé cẩn thận từng li từng tí nhích lại gần, nỗ lực cởi hài bò đến chân giường, một cái tay nhỏ mềm mại ở trên má cô lau sát, không lâu sau một cái miệng nhỏ nhắn dán lên, ở mí mắt Bách Hợp hôn mấy cái:
“A nương không khóc, a nương của Nguyên Ấp không khóc, Nguyên Ấp sẽ cố gắng lớn lên, bảo vệ nương mà!”
“Nhìn đi! Nhìn đi! Một đứa nhỏ cũng biết muốn nỗ lực còn con thì vô dụng, bị một Giang Mẫn Châu chèn ép thành bộ dáng như vậy, thân thể của mình cũng không đếm xỉa, con xảy ra chuyện thì con có từng nghĩ qua nương cùng phụ thân con sau này như thế nào? Ta mang thai mười tháng sinh hạ nghiệp chướng con, không phải sinh con ra để mất mạng cho Ân Sở! Huyết mạch Đào thị ta, lúc nào nhu nhược vô năng như vậy? Cái mấu chốt, điểm quyết định không vượt qua được, ngã sấp xuống chỗ nào lại không đứng dậy được? Liền chết còn không sợ còn sợ nam nhân bị cướp đi? Đồ vô dụng!” lúc này Lục Dung Hòa nói chuyện không có ôn hòa như nói chuyện với đứa trẻ kia nữa, ngược lại lợi hại giống như cương đao, giáo huấn người đến không nể mặt, trong lòng Bách Hợp một cỗ bi thương tuôn ra, cô nỗ lực thở sâu mấy hơi thở, cực lực muốn đè luồng bi thương này xuống, nhưng không biết có phải tinh thần lực nguyên chủ cũng mạnh như mình hay không, còn nhìn thấy hai người trước mắt này thụ kích thích quá sâu, cô thở sâu mấy hơi, không những không ngớt được nước mắt, ngược lại giọt nước mắt chảy càng nhiều, đến cuối cùng tựa hai đạo dòng suối nhỏ, theo khóe mắt chui vào bên trong tóc mai.
“Bà đừng mắng nương mà.”Bách Hợp còn đang nhẫn, bé trai không nhịn được, bối rối nỗ lực vịn một đôi cánh tay phì nộn nhỏ, muốn trèo lên trên giường: “A nương không khóc, Nguyên Ấp không cho phép nương khóc.”
Xuyên qua một đôi mắt đầy nước mơ hồ, Bách Hợp nhìn thấy một đôi gò má trắng nõn của bé trai tự xưng Nguyên Ấp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn miễn cưỡng trấn định, khóe miệng đỏ hồng mím chặt, đưa tay níu chặt quần áo của cô, trong mắt lộ ra vẻ kiên trì. Đây là một bé trai lớn lên vô cùng đẹp, dung mạo cũng không hoàn toàn tương tự Ân Sở, nhưng lúc này cau mày, ngược lại giữa lông mày lộ ra mấy phần thần thái của Ân Sở.
“Được rồi, cháu trai ngoan của bà.” Ánh mắt của Lục Dung Hòa nhìn đến bé trai, đầu tiên là trấn an bé hai câu, lúc này mới nháy mắt với cung nhân bên người, cung nhân kia phục tùng tiến lên bế bé trai lên, bé cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn tùy ý cung nhân ôm đi, có điều đôi mắt còn lo lắng rơi vào trên người Bách Hợp, cuối cùng lại nhìn Lục Dung Hòa một cái, trong mắt bé lộ ra vẻ thành thục mà cái tuổi này không nên có, Lục Dung Hòa cố nặn vẻ tươi cười: “Bà với nương Nguyên Ấp có lời nói, nói xong nương con không khóc, thời gian không còn sớm, Cố Triệu không thích Thái tử không đúng giờ, sáng sớm ngày mai bà sẽ cho người đưa ông ta tiến cung, Nguyên Ấp nên trở lại nghỉ ngơi.”
Tiếp thu trấn an này, trên mặt Nguyên Ấp mới lộ ra thần sắc thở phào nhẹ nhõm, giữa lông mày bé lộ ra vẻ phấn chấn: “Ngày mai Nguyên Ấp lại đến nhìn nương nhé, nương đừng khóc.”