- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 631: Xuyên qua thành thi: Đứa con phá sản (3)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Tiny
Beta: Sakura
“Câm miệng!” Bách Hợp đã thức trắng đêm tối qua, thêm nữa lại phải tranh đoạt hồn phách với một linh hồn quái quỷ đến từ dị giới, vì sợ hãi hồn phách đó quay lại, từ khi tiến vào nhiệm vụ đến giờ cô còn chưa có nghỉ ngơi đàng hoàng. Cô không kiên nhẫn vỗ một phát vào mui xe, lấy tư thế cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống ba Diệp:
“Chỉ còn hai mươi tám phút, nói Diệp Như Vân lăn đến trước mặt tôi mà trả thẻ!”
Ba Diệp bất ngờ bị động tác đập xe của cô làm sợ, vô ý thức ngậm miệng, đợi Bách Hợp nói xong, ông muốn nổi giận thì một đám người đi cùng lại kéo ông tôi lại.
Những người này là đối tác làm ăn của ba Diệp, rất rõ việc con gái của ba Diệp gả cho thái tử của tỉnh Hải Uy, chỉ là trước kia nghe nói thái tử gia gần như là đối với Diệp Như Vân nói gì nghe nấy, hôm nay tận mắt nhìn thấy mới biết tin đồn là bậy bạ, thấy ba Diệp còn muốn lại mắng chửi, đám người này cuống quít xông tới, vừa muốn nịnh nọt Bách Hợp, lại cố tình muốn làm một bán cho anh một cái ơn, bởi vậy họ đều khích lệ ba Diệp: “Có hiểu lầm thì kêu cô Diệp tới nói rõ ràng là được rồi.”
Ba Diệp nghe không lọt lời của Bách Hợp, nhưng mà nghe lọt tai những người bên cạnh, tuy nói ông không tin con gái mình ăn trộm thẻ của Chương Bách Hạ, cho nên để giải oan, ba Diệp vẫn đứng tại chỗ gọi điện cho Diệp Như Vân, vì để chứng minh con gái mình trong sạch trước công chúng, ba Diệp thậm chí còn mở chế đô hands-free.
Điện thoại vừa mới vang lên, Diệp Như Vân liền nhấc máy, giọng của của cô ta còn mang theo tiếng mũi. Ba Diệp vừa nghe, khẩu khí lập tức trở nên nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo vẻ cưng chiều:
“Vân Vân, ba có đang làm phiền con không?” Diệp Như Vân đáp một tiếng, bên kia điện thoại vốn là có chút ồn ào, thời gian dần trôi qua yên tĩnh trở lại. Hiển nhiên cô ta đã đi đên chỗ nào đó yên tĩnh nghe điện thoại, ba Diệp kể lại mọi chuyện với cô:
“Chương Bách Hạ tên ăn chơi trác táng này nói con trộm thẻ ngân hàng của nó, Vân Vân, ba tin tưởng con không phải người như thế…”
“Tên vô lại đó tìm tới chỗ của ba?”
Ba Diệp còn chưa nói hết, Diệp Như Vân nghe được hai chữ Bách Hợp liền giận dữ, cô ta gần như là hét lên: “Con trộm thẻ của anh ta lúc nào? Rõ ràng là tự anh ta đưa cho con!”
Vốn là ba Diệp còn muốn nói con gái mình tuyệt đối không bao giờ ăn trộm thẻ của Chương Bách Hạ, nhưng mà nghe được Diệp Như Vân nói, mọi người đều ngẩn ra, Diệp Như Vân vẫn còn bực bội nói:
“Ai thèm lấy mấy đồng tiền bẩn thỉu của nó, ai thèm trộm đồ của nó? Cái đồ không biết xấu hổ, lưu manh, vô lại!”
Bách Hợp có chút không rõ rồi, ngoại trừ hôm qua, nguyên chủ đã bao giờ làm cái gì sai đối với Diệp Như Vân. Tại sao cô ta sẽ hận Chương Bách Hạ đến mức này, mặc dù ngày hôm qua Chương Bách Hạ uống say rượu suýt chút nữa làm chuyện sai lầm, nhưng cô ta đánh người người rồi bỏ chạy, để cho kịch tình bên trong nguyên chủ đem mạng sống treo lơ lửng, hai người cũng coi như huề, Diệp Như Vân có tư cách gì làm người bị hại?
“Tên khốn đó muốn con trả thẻ trong vòng nửa giờ.” Ba Diệp nghe con gái tức giận mắng, lạnh lùng liếc Bách Hợp, mới ôn hòa mà nói: “Chúng ta không thèm lấy đồ đạc của nó, Vân Vân trả lại cho nó, muốn cái gì ba mua cho con.”
“Con không muốn thấy mặt anh ta, ba, anh ta đang giở trò, con nhìn thấy anh ta chỉ muốn nôn!” Diệp Như Vân hiển nhiên không nghĩ khác bao nhiêu so với ba Diệp, đều cho rằng Bách Hợp đến đòi thẻ là muốn lừa cô ta ra gặp anh, cô ta nhớ tới tối ngày hôm qua tay của Chương Bách Hạ còn chạm vào tay cô cô, liền muốn nôn mửa. Mặc dù lúc này cách điện thoại Bách Hợp không nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Như Vân, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được thần sắc trên khuôn mặt đó.
“Cô Diệp, da mặt cô quá dầy rồi, hiện tại tôi không thèm nhìn gương mặt người chết trong quan tài của cô. Xin mời cô lập tức trả lại thẻ của tôi, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát.” Bách Hợp thò tay giật điện thoại của ba Diệp. Nói xong một câu liền ném lại về trên tay ba Diệp, cái loại miệng lưỡi chanh chua độc ác thật sự là quá sung sướng, nghe được Diệp Như Vân tức giận tới mức thở hồng hộc bên kia điện thoại, Bách Hợp lại bồi thêm một câu, “Đừng tưởng rằng cô là tiên nữ, trên người cô không có ánh hào quang, cũng không thể đi mây về gió.”
Khó trách trong tận thế nhiệm vụ trước kia, mỗi lần Hải Ninh dùng ngôn ngữ cay nghiệt bình phẩm người ta từ đầu đến chân làm cho người ta tức run lẩy bẩy, anh ta luôn sẽ vui sướng sờ sờ kính mắt. Bách Hợp lúc này dầy xéo Diệp Như Vân một lúc, cũng có chút sảng khoái trong lòng. Bên kia Diệp Như Vân suýt nữa hét lên, cuối cùng quên mất cô ta đang nói chuyện điện thoại với ba Diệp, trực tiếp cúp máy.
Bách Hợp cười lạnh, đưa tay xem đồng hồ, ba Diệp oán hận trừng mắt liếc cô, cảm căm tức vì mất mặt với Bách Hợp trước mặt mọi người, lại có chút khổ sở khi con gái phải gả cho người như vậy, ông xấu hổ đứng đấy, còn mấy đối tác làm ăn của công ty cũng không dám ly khai khi Bách Hợp còn ở đó, đều nịnh nọt ở một bên, có người tự giới thiệu lấy ra danh thiếp ra, Bách Hợp chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, cũng nhận lấy.
Ba Diệp oán hận cô tự cao tự đại, trước mặt nhiều người như vậy cũng không nể mặt mình, nhịn không được quát tháo một câu, mấy đối tác cuống quít can ngăn. Đúng lúc đang loạn thành một đoàn, một chiếc xe thể thao màu trắng nhanh chóng ngừng lại ven đường, Diệp Như Vân với mái tóc đen thẳng mượt, gương mặt lạnh lùng từ trên xe bước xuống, cô ta mặc một chiếc áo lông trắng, mái tóc dài toàn bộ vén sang bên ngực phải, trên người không có mang trang sức, trang điểm nhẹ, cái khí chất mỹ nhân thể hiện hết sức rõ ràng, vừa xuống xe liền giẫm giày cao gót hướng về phía ba Diệp, hoàn toàn lờ đi Bách Hợp.
“Ba.”
Lúc này Diệp Như Vân đang trong giờ làm, buổi sáng Bách Hợp gọi điện thoại cô ta không có bắt máy, thật không ngờ Bách Hợp sẽ đến công ty ba Diệp công ty để quậy, vì ba Diệp, Diệp Như Vân chỉ phải cố nén cảm giác buồn nôn mỗi khi gặp Bách Hợp. Sau khi xin nghỉ cô tôi lập tức lái xe đến, cô ta vốn cho rằng Bách Hợp làm như vậy chỉ muốn ép cô tôi xuất hiện, bởi vậy cảm thấy vô cùng đau khổ khi phải gả cho lên vô lại, suốt ngày chỉ biết đi gây sự, nhưng cô ta không muốn khóc trước mặt Bách Hợp, bởi vậy cố nén bi thương, biểu hiện càng trở nên lạnh lùng.
“Thẻ đâu?”
Bách Hợp cũng nhìn thấy sự phiền chán trên mặt Diệp Như Vân, cô kệ những, trực tiếp đưa tay ra trước mặt Diệp Như Vân. Diệp Như Vân rất oán hận đối việc Bách Hợp ép cô ta ra ngoài trong giờ làm, lúc này vốn không muốn để ý cô, nhưng sau khi nghe Bách Hợp há mồm là nhắc tới thẻ, cô phải cố nhịn lửa giận:
“Tôi cho Như Phong vàNhư Vũ rồi.” Như Phong, Như Vũ là em trai, em gái của cô ta, hai người là một đôi long phượng thai, năm nay 17 tuổi, còn nửa năm sẽ thi tốt nghiệp trung học, trước kia Chương Bách Hạ vô cùng nịnh nọt đôi đệ muội này của Diệp Như Vân, đã sớm tìm một ngôi trường tốt của tỉnh cho hai anh em này, đáng tiếc ý tốt của cậu lại bị Diệp gia nhân xem thường, trong mắt bọn họ, con cái của mình có thể dụa vào bản lĩnh thật sự thi lên đại học, cũng không phải như Chương Bách Hạ một kẻ vô công rồi nghề, cuối cùng chỉ có thể dựa vào cha mẹ mới có thể thi và đại học. Chương Bách Hạ cuối cùng vuốt mông ngựa không thành công, ngược lại bị Diệp gia chế nhạo một trận, bởi vậy Bách Hợp có ân tượng rất sâu với đôi song sinh này.
“Bọn họ vừa mới đi học, buổi tối tôi sẽ nhờ người đưa cho anh.” Diệp Như Vân lạnh lùng nói với Bách Hợp, cuối cùng nâng lên lông mày một cách chán ghét, ánh mắt cô tôi nhìn Bách Hợp giống như là nhìn một con rệp phá hỏng xã hội:
“Tôi hi vọng anh đừng đến quấy rối cha mẹ, người nhà của tôi…”
Bách Hợp không đợi cô nói xong, nhịn không được nở nụ cười, “Tự mình soi gương đi cô Diệp,” cô nói xong, còn đẩy đẩy kính chiếu hậu của xe mình nhắm ngay Diệp Như Vân, “Bộ dáng kia của cô thật đúng là khó coi, tôi chỉ tới muốn thẻ của tôi, học đại học quả nhiên đã dạy cho cô quá nhiều, cái môn học ‘tự cho là đúng’ nhất định cô học vô cùng xuất sắc.”
Sau khi cô nói xong thì thân hình mảnh khảnh của Diệp Như Vân cũng bắt đầu có chút run rẩy, khuôn mặt mỹ lệ của cô ta càng trở nên cứng ngắc. Cô ta cắn chặt môi, ánh mắt lạnh như băng lúc này mới nhìn về phía Bách Hợp, Bách Hợp dùng ánh mắt ôn hòa vui vẻ nhìn cô ta nửa ngày, lại đem kính chiếu hậu trả về vị trí cũ, “Nếu cô đã nói sẽ trả thẻ thì tôi đây sẽ đợi.” Bách Hợp nói xong, cô nhìn thoáng qua chiếc xe thể thao mới tinh mà Diệp Như Vân đang lái: ” Trên người cô Diệp đền thờ thật nhiều!” Trong miệng hô hào không muốn dùng tiền dơ bẩn của Chương Bách Hạ, xem thườngcậu ta không học vấn không nghề nghiệp, thế nhưng công việc cô ta kiếm được, xe tốt cô ta đang đi không phải là mẹ của Chương Bách Hạ bỏ tiền mua hay sao? Trở thành kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết đúng là dành cho Diệp Như Vân loại đàn bà giả thanh cao.
Lúc bắt đầu Diệp Như Vân còn không kịp hiểu lời nói của Bách Hợp, cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Bách Hợp, cho đến khi gặp ánh mắt Bách Hợp chuyển hướng sang xe thể thao của mình, cô ta mới thoáng phản ứng, lại chứng kiến ánh mắt khinh miệt, phiền chán của Bách Hợp, cái ánh mắt này trước đây luôn luôn là khi cô ta nhìn Chương Bách Hạ mới có, hôm nay tình huống đảo ngược. Trong lòng Diệp Như Vân dâng trào một cảm giác bị làm nhục, cô ta run rẩy ném chìa khóa về phía xe của Bách Hợp: “Cút!”
Hôm nay Bách Hợp tới chỉ vì trêu tức cô ta, lại thấy Diệp Như Vân tức giận đến bộ ngực phập phồng, nếu là nguyên bản Chương Bách Hạ chỉ sợ sẽ đối với cô ta thương tiếc vài phần khi thấy tình cảnh như vậy, thế nhưng mà lúc này bên trong thân thể của Chương Bách Hạ chứa linh hồn của một cô gái, bởi vậy Bách Hợp nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, thò tay bắt lây chìa khóa, cười lạnh nhìn Diệp Như Vân, quay người kéo mở cửa xe, cũng không quay đầu lại lái đi.
Đợi cô rời khỏi thì Diệp Như Vân mới nhớ ví tiền cùng các loại đồ dùng cá nhân còn để trên xe, mà lúc này xe lại bị khóa, chìa khóa lại bị ném trả cho Bách Hợp trong lúc giận dữ, hiện tại không thể cầm lại. Cô ta nghĩ đến, mình gả cho một thằng vô dũng cũng đã đủ ủy khuất, hiện tại Bách Hợp còn muốn chèn ép cô ta, Diệp Như Vân càng nghĩ càng tức, cuối cùng nhào vào trong ngực ba Diệp khóc rất đau lòng.