- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 394: Con gái sợ gả nhầm ác lang (8)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Bách Hợp không nhịn được nở nụ cười, cô có rộng lượng hay không lúc này nói đến vẫn còn quá sớm. Cô đâu thể chỉ đơn giản đánh Triệu Tấn hai cái bạt tay rồi đá anh ta cút xa một chút chứ, cô muốn khiến gia đình Triệu Tấn cả đời này khó có thể bình an, sự nghiệp khó thành, mới có thể tiêu tan uất hận trong lòng Trịnh Bách Hợp này!
Vốn lúc tiến vào nhiệm vụ, trong lòng Bách Hợp đã nín nhịn phẫn nộ một trận, sưu tầm của cô không hiểu sao không tìm thấy, trong nhiệm vụ lần trước bản thân lại có quan hệ phức tạp không nói rõ được với Lý Duyên Tỳ, lúc tiến vào nhiệm vụ này còn gặp một người đàn ông đáng khinh như Triệu Tấn, không tranh thủ xả hết bực tức trong lòng ra, Bách Hợp sợ mình sẽ chết vì nhẫn nhịn mất.
Lúc không có việc gì thì gọi điện thoại cho nhà họ Triệu, buổi tối lại cố ý vờ như vô tình tung ra vài tin tức cho Triệu Tấn, lại nói nhảm mấy lời như anh ta chú ý sức khỏe các thứ. Rất nhanh nhoáng một cái đã đến nửa năm sau, Bách Hợp định chuyển nhà mới vào nửa tháng sau, mà trong khoảng thời gian này, Tôn Tiểu Tịnh vợ Triệu Tấn cũng sắp sinh rồi, nghe nói ngày sinh dự tính trong tháng này.
Bây giờ mới là đầu tháng sáu, thời tiết dần dần nóng lên. Hai tháng trước Bách Hợp hoàn thành một đơn hàng lớn của công ty, một lần nữa thành công thăng chức, hiện tại đã trở thành trưởng phòng một bộ phận trong công ty, không những tiền lương tăng gấp đôi, thời gian cũng rảnh rỗi hơn trước kia rất nhiều, cô đã có trợ lý, không cần giống như trước kia mọi chuyện đều phải tự mình làm. Nghĩ tới em gái Triệu Tấn cũng sắp phải vượt qua kỳ thi đại học, tranh thủ cuối tuần không có việc gì, Bách Hợp quyết định sáng sớm bò dậy chào hỏi cha mẹ, đi vào trong hiệu sách mua mấy thứ tài liệu ôn tập cho học sinh cấp ba, lái xe đi tới căn hộ Triệu Tấn thuê tạm thời kia.
Triệu Tấn có vợ thậm chí có con, lúc này vẫn phải ở nhà cho thuê bên ngoài. Nếu anh ta muốn bằng chính thực lực của mình mua nhà trong thành phố thì ít nhất anh ta còn phải cố gắng nỗ lực vài năm nữa. Căn hộ nhà họ Triệu thuê cũng không lớn, là một căn hộ nửa cũ nửa mới cạnh thang máy, cũng không nằm trong tiểu khu. Bách Hợp đi lên tầng nhà họ Triệu gõ cửa nhà họ Triệu hồi lâu, người mở cửa là mẹ Triệu, bà vừa thấy Bách Hợp, sắc mặt lập tức tối lại, vừa tức giận lại có chút bất đắc dĩ:
“Cô lại tới làm gì?” Nửa năm qua, Bách Hợp này giống như oan hồn bất tán quấn lấy người nhà họ Triệu. Bách Hợp trước kia tuy cũng từng có hành động như vậy, nhưng Trịnh Bách Hợp còn giữ lại một chút tự trọng, bị Triệu Tấn gọi điện thoại hung hăng nhục nhã mấy lần về sau trốn đi khóc, cho dù không cam tâm cũng không chịu tới cửa để cho người nhà họ Triệu làm mất mặt. Bách Hợp lại khác, bây giờ căn bản là cô đang quấn quít lấy người nhà họ Triệu chơi. Lấy việc chơi đùa với người nhà họ Triệu để giết thời gian và làm nơi trút giận, Triệu Tấn càng nổi trận lôi đình, cô càng thấy hứng thú, vì vậy căn bản không để tâm tới sắc mặt khó coi của người nhà họ Triệu. Lúc này thấy sắc mặt táo bón của mẹ Triệu không chỉ không khiến Bách Hợp khó chịu nổi, ngược lại còn khiến cô không nhịn cười được, bắt đầu:
“Nghe nói em ba sắp thi tốt nghiệp trung học. Con mua mấy thứ tài liệu ôn tập tới cho con bé. Triệu Tấn đâu ạ? Ở nhà sao?”
Nghe thấy là tới đưa tài liệu ôn tập cho con gái mình, động tác của mẹ Triệu ngừng lại một chút, giọng nói của Tôn Tiểu Tịnh vang lên từ trong phòng: “Mẹ, có khách sao?”
Giọng nói hiện tại của Tôn Tiểu Tịnh đã không còn ngọt ngào như trước kia nữa, lại mang theo vài phần đanh đá khô khan không nói nên lời, nhưng cảm giác dường như lại mạnh mẽ kiềm chế, việc Bách Hợp làm nửa năm qua vẫn gieo xuống sự hoài nghi trong lòng cô ta. Bách Hợp xuyên qua cánh cửa mở ra nhìn vào trong phòng một cái, đúng lúc thấy khuôn mặt Tôn Tiểu Tịnh sưng vù đang mặc một cái váy ngủ, nâng cao cái bụng bầu nhìn lại. Trong mắt Tôn Tiểu Tịnh mang theo vài phần địch ý, nhiều phụ nữ sau khi mang thai đều thấy mình không đẹp, so sánh với Bách Hợp hôm nay chú ý cách ăn mặc, hơn nữa còn dùng đồ trang sức trang nhã, thoạt nhìn đặc biệt có thần. Trong lòng Tôn Tiểu Tịnh theo bản năng sinh ra vài phần tự ti và cảnh giác, vừa thấy Bách Hợp, không nhịn được lớn tiếng nói:
“Cô tới làm gì?”
Tôn Tiểu Tịnh là phụ nữ, lúc trước cô ta cũng dùng cách dây dưa như vậy mới nịnh bợ được Triệu Tấn, cô ta xuất thân không tốt điều kiện gia đình cũng không tốt, lúc nịnh bợ được Triệu Tấn từng tốn không ít sức lực. Vì chồng là đoạt được từ trong tay những người phụ nữ khác, Tôn Tiểu Tịnh cũng sợ hãi có một ngày có người cướp mất ông xã từ trong tay mình. Vốn dĩ cô ta cực kì bất an, hơn nữa cô ta lại có chút tự ti, bình thường có chuyện giấu ở trong lòng cũng không dám nói với Triệu Tấn, hơn nữa khi mang thai, cảm giác cũng bị phóng đại, hết lần này tới lần khác cô ta còn có thể cố gắng chịu đựng, thời gian dài tính tình của cô ta càng ngày càng đanh đá khô khan, chính cô ta cũng không phát hiện ra.
Nửa năm qua, Bách Hợp không mất liên hệ với Triệu Tấn, hơn nữa Bách Hợp thường xuyên gọi điện thoại cho mấy người nhà họ Triệu, điều này khiến Tôn Tiểu Tịnh cảm nhận được một loại sợ hãi theo bản năng. Cô ta không muốn cuộc sống của mình bị Bách Hợp phá hỏng, dù cuộc sống hiện tại của cô ta là do từng phá hủy một người phụ nữ sau mới giành được, cô ta không dám nhắc đến với Triệu Tấn, lúc này trông thấy Bách Hợp, Tôn Tiểu Tịnh suýt nữa phát điên, muốn đuổi người: “Cô đi đi, cô đi đi, nhà họ Triệu không chào đón cô. Triệu Tấn đã không còn yêu cô nữa rồi, anh ấy yêu tôi, cô còn tới làm gì!”
Tôn Tiểu Tịnh lúc này không thấy chút nhu thuận ngọt ngào nào như lời Triệu Tấn nói lúc trước, có hơi điên rồ, giọng nói của cô ta vang lên, người ở đối diện mở cửa ra thăm dò nhìn về phía bên này. Mẹ Triệu tuy không thích Bách Hợp, nhưng lúc này cũng cảm thấy Tôn Tiểu Tịnh hơi mất mặt. Mẹ Triệu coi trọng nhất là thể diện, rất sợ người khác xem mình như trò cười, bà vội vàng quay đầu lại quát Tôn Tiểu Tịnh một câu:
“Được rồi, nó tới đưa cho em ba mấy tài liệu ôn tập.”
“Lừa ai vậy! Em ba muốn tài liệu ôn tập gì thì có liên quan gì tới cô ta, rõ ràng trong lòng cô ta có quỷ, muốn câu dẫn Triệu Tấn.” Lúc này, Tôn Tiểu Tịnh tức giận đến mức cả người run rẩy, vậy mà cũng dám lớn tiếng ồn ào với mẹ Triệu: “Đuổi cô ta đi, con không muốn thấy cô ta. Mang theo tài liệu của cô cút đi, em ba muốn cái tài liệu gì sẽ tự mình đi mua, muốn nịnh nọt con bé sao, cũng không phải con bé thiếu cái này thì sẽ không thi đỗ!”
Tôn Tiểu Tịnh tức giận không lựa lời nói, cô ta nói Bách Hợp thì không sao, coi như là thái độ của cô ta hung dữ một chút, mẹ Triệu vì cô ta mang thai nói không chừng cũng sẽ nhẫn nại vài phần, thế nhưng mà cô ta nói em gái Triệu Tấn không thi đỗ đại học, cái này giống như chạm phải vảy ngược của mẹ Triệu, làm trong lòng mẹ Triệu không thoải mái, nhưng thấy cái bụng của Tôn Tiểu Tịnh, bờ môi mẹ Triệu giật giật, khuôn mặt bình tĩnh không mở miệng nói chuyện.
“Ai nha, bác ơi, được rồi được rồi. Cô Tôn đã không muốn con mang tài liệu học tập cho em ba coi như thôi đi, dù sao con nghĩ em ba không ôn nữa có lẽ cũng có thể vượt qua kỳ thi mà đỗ vào trường.” Bách Hợp giả vờ khuyên đôi câu. Vốn những ngày này, trong lòng Tôn Tiểu Tịnh nhịn một bụng lửa, lúc này nghe thấy mấy lời của Bách Hợp, lại thấy dáng vẻ lúc cô nhìn mình đầy vẻ khinh miệt, luôn cảm thấy, thấy thế nào cũng đều thấy Bách Hợp không có ý tốt, dưới sự phẫn nộ, Tôn Tiểu Tịnh tức giận nói:
“Thi không đỗ cũng không cần cô quan tâm…”
“Được rồi!” Em gái Triệu Tấn còn hai ngày nữa sẽ đến kỳ thi đại học. Mẹ Triệu vốn đang lo lắng chuyện này, Tôn Tiểu Tịnh còn trái một cái thi không đỗ phải một cái thi không qua, đây không phải cố tình nói mình đụng xui xẻo ư? Mẹ Triệu không cách nào nhịn được, kéo Tôn Tiểu Tịnh một cái: “Con nhanh về phòng đi.”
“Trước hết, cô ta đi con mới đi. Tài liệu học tập cái gì, tôi thấy cô muốn đến thăm Triệu Tấn thì có. Cô không biết xấu hổ, Triệu Tấn đã không muốn cô còn quấn lấy chúng tôi không buông, cô thiếu đàn ông đến vậy à?” Tôn Tiểu Tịnh lớn tiếng tức giận mắng, liên tiếp có vài gia đình đều mở cửa phòng ra. Bách Hợp không ở đây, ồn ào không ảnh hưởng tới cô, nhưng mẹ Triệu không chịu được bị hàng xóm chế giễu, lúc này tức giận véo Tôn Tiểu Tịnh một cái: “Bảo con im lặng, không nghe thấy có phải không? Trịnh Bách Hợp tới đưa tài liệu đấy, nó tới đưa tài liệu con không thích, vậy sao con không đi ra ngoài kiếm tiền mua một ít tài liệu cho em ba con?”
“Trong bụng con mang cốt nhục nhà họ Triệu, sao có thể đi ra ngoài kiếm tiền?” Tôn Tiểu Tịnh nghe xong lời này, trong lòng cũng có chút oan ức. Nếu mẹ Triệu bí mật mắng cô ta mấy câu như vậy, Tôn Tiểu Tịnh còn có thể cắn răng cố nén thậm chí làm ra vẻ mặt nịnh nọt thuận theo dỗ mẹ Triệu. Nhưng mẹ Triệu lại làm vậy ngay trước mặt Bách Hợp khiến cô ta sượng mặt, vốn trong lòng Tôn Tiểu Tịnh vẫn nén giận, lúc này quay sang bắt đầu ồn ào với mẹ Triệu.
Bách Hợp nhìn hai người trước mặt này mới nãy còn quan hệ thân thiết, lúc này hai bên lại càng ầm ĩ tức giận, hiển nhiên tức đến độ muốn động tay chân, cũng không uổng công sáng sớm cô đã bắt đầu mua sách lại giày vò cả buổi sang đây xem náo nhiệt.
Cô làm bộ muốn khuyên can, không nghĩ tới cô không nói lời nào còn may, một lời khuyên can càng như thêm dầu vào lửa, càng khiến mẹ Triệu điên người, không cần nhiều sức lực cũng khiến không chỉ là người bên cạnh bị kinh động, mà ngay cả Triệu Tấn khó có được một lần ngủ nướng ở trong phòng cũng buộc phải đi ra. Dạo này, anh ta thật sự đang dốc sức liều mạng chạy nước rút cho sự nghiệp, mỗi hôm trời tối đều tăng ca tới khuya, khó có được cuối tuần nghỉ ngơi, lại vì hai người phụ nữ cãi nhau làm anh ta không thể không đứng lên. Bách Hợp thấy bản thân châm lửa tạm ổn rồi bèn tìm cái cớ đánh bài chuồn. Hai người mẹ Triệu và Tôn Tiểu Tịnh lúc này đang nổi nóng, căn bản không có ai để ý cô đi hay ở, tận đến khi đi vào thang máy, giọng nói chua ngoa của mẹ Triệu còn truyền tới. Trong thang máy phản chiếu khuôn mặt vui vẻ của Bách Hợp, ồn ào giống như hiện tại, chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Nửa giờ sau, Bách Hợp vừa về đến nhà, điện thoại vang lên, tín hiệu vừa kết nối, Triệu Tấn hổn hển cất lời:
“Trịnh Bách Hợp, rốt cuộc cô muốn làm gì hả? Em ba tôi muốn thi đại học hay không liên quan gì tới cô chứ? Có phải trong nhà tôi ầm ĩ gà chó không yên khiến cô cao hứng hay không? Tại sao trước kia tôi không phát hiện ra cô là một người phụ nữ độc ác như vậy chứ?” Trong điện thoại, Triệu Tấn mắng mỏ không ngừng, Bách Hợp ném điện thoại di động sang một bên, nhân tiện rửa mặt thay quần áo, cầm lấy điện thoại thấy điện thoại vẫn chưa bị cúp, Triệu Tấn vẫn còn mắng chửi:
“Tại sao cô không trả lời? Hay thấy không còn mặt mũi nữa?”
Một người đàn ông dông dài như vậy, Trịnh Bách Hợp trong nội dung vở kịch vậy mà còn yêu anh ta. Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, trực tiếp ngắt điện thoại.