- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 360: Hành trình bỏ mạng thiên nhai 6
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Hai vợ chồng này có vẻ như là muốn tìm hiểu lại lịch của Diệp Cẩn Chi, vì vậy đối với đề nghị này ngược lại là vô cùng mừng rỡ, Bách Hợp trở về phòng, luôn cảm thấy chiều hôm nay giống như sẽ có chuyện gì phát sinh, bốn phía đều im ắng, phảng phất có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, một giờ sau Diệp Cẩn Chi vẫn chưa trở về, Bách Hợp có chút đứng ngồi không yên, lúc muốn ra ngoài tìm anh ta thì anh ta cả người đầy máu trở về rồi.
“Sao anh lại thành ra như vậy?” Bách Hợp nhìn thấy bộ dáng anh ta như vậy, sợ hãi hô lên một tiếng, anh ta không chút để ý lau vết máu trên mặt: “Tôi đi thay một bộ đồ khác.”
Anh ta nói xong câu này biểu tình có chút lạnh lùng: “Hai người bên ngoài muốn báo cảnh sát lấy tiền thưởng, tôi giết chết bọn họ rồi.” Bộ dáng lúc anh ta nói đến giết người rất hời hợt, giống như vừa giết chết hai con cá vậy. Bách Hợp kinh hãi, lúc trước anh ta giết chết Diệp Như Mị có thể nhìn ra anh ta cũng không phải thiện nam tính nữ gì, trên người Diệp Cẩn Chi có một loại tính chất hết sức nguy hiểm, nhưng bởi vì những ngày này anh ta cũng không làm tiếp qua việc gì quá đáng, bởi vậy Bách Hợp không nghĩ tới anh ta sẽ lại giết người, đang lúc có chút ngu ngơ, Diệp Cẩn Chi đã thay đồ xong đi ra ngoài, rõ ràng đang muốn chuẩn bị mang thi thể đi chôn.
“Từ nay về sau hai người chúng ta bị cột vào cùng một chổ rồi, lúc này em rời đi thì cũng sẽ trở thành đồng phạm với tôi.” Khẩu khí của anh ta vô cùng bình tĩnh, trong lòng Bách Hợp trầm xuống, đã thấy anh ta trực tiếp từ gian phòng cầm cái xẻng đi ra ngoài rồi, định muốn đi đào hố chôn thi thể.
Sắc mặt Bách Hợp lạnh như băng, lời Diệp Cẩn Chi vừa nói có thể xem là cảnh cáo, hoặc có thể xem là lời khuyên dành cho cô, lúc này anh ta giết người đã là sự thật, nếu một khi sự tình bị lộ ra, mình và anh ta sống chung hai ngày, nói không chừng sẽ bị người khác cho là đồng phạm, nếu như cô muốn một mình rời khỏi. Đừng nói là trước mắt cô vẫn chưa có năng lực đó, rời khỏi cái nơi trước không nhà sau không đường, cho dù cô có thể rời khỏi, nếu như Diệp Cẩn Chi muốn kéo cô xuống nước cũng không phải chuyện khó khăn.
Tuy nói Đường Bách Hợp tới nay vẫn chưa đủ 18 tuổi, vẫn chưa tới tuổi gánh trách nhiệm, nhưng cô cũng không thể giống như nguyên chủ, đồng dạng rơi vào kết cục như vậy, một khi bị lên án giết người, nếu như cha Đường cũng giống như trong nội dung câu chuyện vì cô chạy vại, tương đương với việc nhiệm vụ lần này thất bại, đến nay hung thủ giết chết Diệp Như Mị đã tìm thấy, tuy cha Đường mất đi đứa con gái là cô, nhưng sau này cũng không cần chết trong tù, đồng nghĩa với việc hai tâm nguyện của nguyên chủ đã hoàn thành, tuy không biết vì sao Diệp Cẩn Chi lại muốn cột chung một chỗ với cô, nhưng dưới tình huống nhiệm vụ đã hoàn thành, thời gian còn lại dư ra rất nhiều đấy, thì cùng anh ta chạy trốn, dù cho cuối cùng có một ngày rơi vào kết cục bất trắc nào, đối với cô mà nói cũng không có tổn thất gì.
Nghĩ được như vậy, trong lòng Bách Hợp dằn lại, cũng mặc quần áo đi ra ngoài, quả nhiên lúc này Diệp Cẩn Chi đang đào hố, bên cạnh là tuyết đọng hòa lẫn với bùn đất, chỉ tốn công sức trong chốc lát, anh ta đã đào được cái hố dài ước chừng 2 mét, bên ngoài trời lạnh như vậy nhưng trán của anh ta lấm tấm mồ hôi, cảm giác được Bách Hợp đang đi đến, anh ta cũng không quay đầu lại: “ Nghĩ thông rồi?”
Bị người khác đoán được ý nghĩ cũng không dễ chịu gì, tuy trong lòng Bách Hợp đã nghĩ thông suốt nhưng ngoài miệng cũng không chịu thừa nhận: “Chính anh làm, vì sao cố ý muốn kéo tôi cùng một chỗ chứ?”
Diệp Cẩn Chi đứng đưa lưng về phía Bách Hợp nghe nói như vậy, thân thể cứng đờ, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười khổ, ánh mắt mang vài phần bi ai, do đứng quay lưng nên lúc này Bách Hợp không nhìn thấy biểu tình trên mặt anh ta, anh ta cắn răng, cơ bắp trên má run rẩy một hồi, mí mắt rủ xuống dưới, bông tuyết rơi trên lông mi của anh ta, bị nhiệt độ trên cơ thể anh ta hòa tan biến thành nước lạnh tràn vào trong mắt anh ta.
“Cầm lấy!” Bỗng nhiên ngay lúc đó Diệp Cẩn Chi ném áo khoác vừa mới mặc cởi ra về phía Bách Hợp, động tác trên tay lại nhanh một chút, lúc đào đất các cơ bắp trên cánh tay kéo căng ra các đường nét rõ ràng, anh ta đào xong cái hố, quăng cái xẻng trong tay qua bên cạnh: “Không có vì cái gì, có lẽ chỉ là rất cô đơn, muốn tìm người ở cùng tôi thôi.” Anh ta một bên kéo chân thi thể ném xuống hố, một bên hung ác nói: “Lúc giết chết Diệp Như Mị thì em đã rời khỏi đó cùng tôi, chúng ta đã không có đường lui rồi.”
Bách Hợp thở dài nhìn bóng lưng anh ta cứng đờ trong nháy mắt, quăng áo anh ta sang một bên, giúp anh ta khiêng thi thể lên.
Làm nhiều lần nhiệm vụ như vậy, giết qua cũng không ít người, nhưng tự mình chôn xác người thì vẫn là lần đầu tiên, không biết có phải nguyên nhân do trời lạnh thi thể bị đông cứng hay không, nặng đến kinh người, Diệp Cẩn Chi sửng sốt một chút đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, nụ cười này của anh ta làm cho hàn băng ngưng kết trong mắt đều được hòa tan, trên trán còn chảy mồ hôi, lúc này nụ cười của anh ta giống như là nhẹ nhỏm cùng với thống khoái. Từ lúc bắt đầu giúp anh ta khiêng thi thể, Bách Hợp biết rõ chính mình không thể quay về. Đã không thể quay về được cuộc sống đơn giản của Đường Bách Hợp lúc trước rồi, đương nhiên cô hy vọng mình có thể sống thoải mái một chút, nơi này đã chết hai người, lại thêm chiếc xe con cũ nát khó giải quyết, hiển nhiên cái tiểu viện này không thể ở được nữa, Diệp Cẩn Chi tốn thời gian hai ngày cẩn thận quét dọn căn phòng lại một lần, thanh lý từng nơi có khả năng lưu lại dấu vết của mình, lại dùng một lượng lớn vôi, quét vôi lại toàn bộ căn nhà, đảm bảo không để lại dấu vết về sau, lúc này mới mang theo số đồ vốn không nhiều của mình rời đi.
Trên người anh ta có không ít tiền, hai người thường không lưu lại một nơi quá lâu, Diệp Cẩn Chi thường chọn nơi nghỉ ngơi đều là nhà nghỉ bình thường không cần chứng minh nhân dân, gần như đều ở trong những thành phố nhộn nhịp, trong vòng một ngày có thể đón tiếp mấy chục lượt khách từ tứ xứ đến, còn nếu có ai chú ý đến điểm kỳ lạ này của hai người, thì anh ta không chút do dự ra tay giết chết.
Một đường như vậy vẫn chưa rời khỏi khu vực phía Bắc, rất nhanh mùa xuân lại đến, trên báo chí lúc này đã không còn thông báo tin tức cái chết Diệp Như Mị nữa, nhưng cục cảnh sát lại treo giải thưởng 10 vạn, cái con số này đối với rất nhiều người mà nói không khác gì một số tiền của phi nghĩa, cũng khó trách lúc trước lúc hai vợ chồng kia nhìn thấy Bách Hợp thì bộ dáng lại mừng rỡ như vậy.
Trải qua lần đó mỗi lần Bách Hợp đi ra ngoài đều ăn mặt đơn giản một chút, mãi đến khi không còn ai nhắc tới sự việc của Diệp Như Mị nữa, cô con gái của nhà họ Đường gia lúc đó cùng dần dần bị người quên đi, mãi đến khi cha Đường cho rằng cô đã chết, xóa bỏ hết mọi tư liệu về cô, Bách Hợp mới từ từ không còn cải trang cách ăn mặc nữa.
Diệp Cẩn Chi lái xe suốt một ngày một đêm, hai người vừa vào trong một thành phố sầm uất đang tìm khách sạn nghỉ lại, lúc Bách Hợp tắm xong thay đồ đi ra, mở ti vi trong phòng lên, vừa mới chuyển hai kênh, Bách Hợp liền thấy được hình ảnh quen thuộc, nhiều đội cảnh sát xuất hiện tại tiểu viện lúc trước cô và Diệp Cẩn Chi đã từng ở qua, sau khi tuyết tan, chiếc xe của hai vợ chồng trước kia lộ ra ngoài, lúc này bên trên đã loang lỗ những vết rỉ, từng đội cảnh khuyển tìm kiếm chung quanh, nhưng chung quanh căn tiểu viện này đã được Diệp Cẩn Chi quét vôi tẩy trắng qua một lần, làm cho đội cảnh khuyển tìm kiếm thi thể tăng thêm độ khó nhất định, một đám cảnh sát cầm xẻng đào xới xung quanh, trong phòng cơ hồ không thu hoạch được gì, sạch sạch sẽ sẽ giống như là căn phòng mẫu.
“Xem hay không?” lúc Diệp Cẩn Chi tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Bách Hợp nằm trên giường trông rất hấp dẫn, trên mặt cô không còn mang vẻ lo lắng nào, rời khỏi nhà họ Đường đã mấy tháng, trên mặt cô không còn ngây thơ mà biến thành bộ dáng lãnh đạm ổn trọng, hoàn toàn khác xa với lần đầu anh ta gặp Bách Hợp, nhưng đồng dạng lại để anh nhìn mãi không chán.
Bách Hợp cười cười, Diệp Cẩn Chi cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên trán cô, vài giọt nước trên tóc anh ta rơi trên má Bách Hợp, cô hơi nhíu mày, Diệp Cẩn Chi giống như là không chút nào lo lắng thi thể sẽ bị cảnh sát tìm ra, anh ta chỉ tùy ý liếc nhìn tivi một cái, ánh mắt cuối cùng lại rơi trên người Bách Hợp, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
Giữa hai người không có cha mẹ, cũng không có bạn bè thân thiết để liên hệ, dường như trong thành phố phồn hoa này, hai người đã trở thành đồng bọn mật thiết giúp đỡ bảo vệ chặt chẽ nhau, những việc đã trải qua càng ràng buột hai người chung một chỗ, vụ án mạng của hai vợ chồng kia lần nữa trở thành vụ án không đầu mối, cảnh sát nghiêm túc điều tra qua, hai vợ chồng này cũng không có kết thù oán với ai, cái tiểu viện kia vốn thuộc về một vị Hoa kiều đã xuất ngoại, căn tiểu viện đó vốn bỏ trống gần 7 năm, tuy vị Hoa kiều này trong nước vẫn có bạn bè, nhưng cũng không có quen biết với hai vợ chồng kia, vả lại cũng không có chứng cứ, manh mối thoáng cái bị đứt, cảnh sát treo giải thưởng 50 vạn tệ, căn bản cũng không có người cung cấp manh mối hữu hiệu.
Mỗi một địa phương hai người chỉ ở lại vài ngày liền đổi chổ khác, trong khoản thời gian năm năm hầu như Diệp Cẩn Chi đã mang theo Bách Hợp đi khắp cả nước mấy lần, anh ta cũng không phải người có tính cách tốt, trong ánh mắt thường xuyên tràn ngập một cỗ cảm giác âm lệ, thần thái đó đôi khi làm người ta không lạnh mà run, hai đầu lông mày mang theo một loại cảm giác nguy hiểm, tính tình anh ta không tốt, lúc lái xe luôn chọn nơi vắng vẻ không người mà đi, gần như vài năm hai người luôn ở chung một chỗ, ngoại trừ nói chuyện với Bách Hợp ra, anh ta cũng không thích nói chuyện cùng người khác, giống như một con Sói quái gở.
Lúc đêm tối vắng người Diệp Cẩn Chi cho xe dừng lại trước một mảnh đất trồng ngô trước không thôn sau không làng, tựa đầu vào bên người Bách Hợp, mấy năm nay Bách Hợp cao lên một chút, bản thân Diệp Cẩn Chi cũng không để ý điều này, nhưng anh ta lại chiếu cố Bách Hợp rất tốt, nhiều lúc kỹ càng chu đáo đến mức Bách Hợp cảm thấy giống như anh ta đem mình nâng trong lòng bàn tay, bầu trời đêm yên tĩnh truyền đến từng đợt âm thanh côn trùng thanh thúy vang lên, cảnh sắc đêm hè có một phong vị khác, Diệp Cẩn Chi thò tay đẩy cửa sổ trên nóc xe ra, bầu trời đầy sao khắc sâu vào mắt hai người, Bách Hợp nhớ tới tinh không thần bí kia, nhìn nhìn bầu trời đầy sao cũng có chút ngẩn người.
Cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng bước chân, hồi lâu sau một giọng nam có chút thô tục “Hắc hắc” vang lên: “Anh hai, nơi này có một đôi dã uyên ương yêu thương vụn trộm đây này.”
Sắc mặt Diệp Cẩn Chi vốn đang ôn hòa thoáng cái liền trầm xuống, lúc bị người khác quấy rầy anh ta vô cùng hung bạo, bởi vì Bách Hợp cảm giác được cơ bắp toàn thân anh ta bắt đầu cứng lại.