- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 349: Tìm kiếm cuộc đời tiếc nuối 7
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Mèo bất trị
Beta: Sakura
” Bóng người vừa rồi, thật giống Nhị tiểu thư.” Xuân Hiểu nhanh mồm nhanh miệng nói, tất cả mọi người hơi im lặng, tuy rằng bóng người kia mặc trang phục vải thô màu lam, nhưng không nói tới dáng người hay chiều cao đều hơi giống Bách Hợp, Chu ma ma nghĩ tới tình cảnh Hạ thị phái người tìm hiểu hành tung của người kia, đầu cúi thấp xuống.
Bản thân nhận được đáp án khẳng định, đương nhiên Bách Hợp không có ý ở lại nữa, nàng trở lại sương phòng thì lúc này mặt Hạ thị tối tắm rõ ràng là vì không tìm được tung tích của Tô Bách Dung nên trong lòng cảm thấy lo lắng, khi thấy Bách Hợp trở về, hiển nhiên Hạ thị vô cùng hài lòng.
“Con của ta, sao con ngoan như vậy, sớm như vậy đã trở về?” Bách Hợp chỉ cười, không nói gì, Hạ thị cũng không muốn con gái nghĩ nhiều, đưa tay sờ sờ cổ tay nàng, sau khi ngồi một lúc, đợi người phái đi lần lượt trở về, Hạ thị không muốn lại tiếp tục chờ đợi, bèn đứng thẳng dậy gọi người đi vào thỉnh an công chúa Văn An phủ Trấn Quốc Công, nhưng cuối cùng bị người bên cạnh công chúa Văn An cự tuyệt, Hạ thị cũng không tức giận, lúc này mang theo Bách Hợp trở về Tô gia.
Về đến nhà, đầu tiên Hạ thị cho người đến mời Tô Bách Dung ra, lúc này Tô Bách Dung đang ở chùa Phổ Linh, không ở trong phủ làm sao mời ra được, lúc này thiếp thân đại nha hoàn trong phòng nàng đang nằm trên giường giả vờ ngủ vô cùng thành thục, lúc bị Hạ thị phái người lôi ra ngoài, nha hoàn này bị dọa khiếp sợ, Hạ thị cho người đem nha đầu này nghiêm trị một trận, cuối cùng nghe nha đầu này nhận tội, trong thời gian mấy năm gần đây, trên danh nghĩa Tô Bách Dung bị cấm túc nhưng trên thực tế mỗi tháng cứ cách 3 đến 5 ngày lại đi ra ngoài, vì người trong phủ cũng vô cùng lơ là nàng ta, bởi vậy cũng không có người chú ý tới điểm này, Hạ thị biết chuyện này thì suýt nữa không có tức điên.
Tiểu thư khuê các chưa xuất giá cũng dám làm ra việc không phù hợp như thế. Bà cho người phong tỏa Tô gia chặt chẽ. Lại sợ Bách Hợp nhìn thấy việc không sạch sẽ này, vì vậy cho người đưa Bách Hợp trở về phòng. Ngày thứ hai Bách Hợp mới biết sau khi trở về, Tô Bách Dung bị Hạ thị gọi vào nhà chính, lúc đi ra, mọi người nhìn thấy Đại tiểu thư Tô gia mặc nam trang, tóc tai rối bời, mặt bị Hạ thị đánh cho sưng đỏ.
“Sáng sớm hôm nay, thiếu phu nhân cho người bán Xuân Mai bên người Đại tiểu thư.” Xuân Hiểu đang giúp Bách Hợp chải đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi việc Xuân Mai bị đem bán. Sau này, có thể tưởng tưởng được kết quả vô cùng thê lương, nói tới đây, hạ nhân trong phòng Bách Hợp đều kinh hoàng và bất an.
Đi tới chỗ Hạ thị thỉnh an, tiến vào trong sân, dưới hiên Tô Bách Dung đang quỳ ở nơi đó, đầu lông mày trên trán đã đọng lại sương trắng, môi có chút trắng, sắc mặt trắng bệch lộ ra đôi mắt đen, trông dáng vẻ như một đêm không ngủ, hạ nhân trong phòng lại có vẻ không thấy kinh ngạc. Bách Hợp ngẩn người, Tô Bách Dung thấy nàng, vốn đang thẫn thờ thì vẻ mặt lại biến đổi. Đột nhiên khóe miệng cong cong, nụ cười lộ ra mấy phần cay đắng và phức tạp, trong mắt đều là giãy giụa: “Tô Bách Hợp, Tô Bách Hợp.”
Nàng ta như đang lầm bầm lầu bầu, vừa giống như đang xác định cái gì, lúc lâu sau nàng ta cúi đầu đi, không nói lời nào.
Bởi vì trong lòng Bách Hợp có hoài nghi nên lúc này nhìn nàng ta đặc biệt cẩn thận, nhưng Tô Bách Dung đã từng hại nàng, ngoài dự đoán là nàng ta không có chút nào muốn làm hại nàng, Bách Hợp trải qua nhiều nhiệm vụ như vậy, cảm giác vô cùng nhạy bén, nhưng mà trên người nàng ta không cảm thấy chút ác ý nào, tình huống như thế, từ trước tới nay Bách Hợp làm nhiệm vụ chưa bao giờ gặp, hôm nay biết rõ nàng ta có vấn đề, mà nàng ta lại không giống như oán hận mình, quả thực đối với việc này Bách Hợp có chút không biết làm sao.
Nếu muốn làm lộ ra sơ hở, trước tiên phải khiến cho nàng ta điên cuồng, phải biết nàng ta để ý nhất cái gì, mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, có thể Tô Bách Dung không hại nàng, cũng không hận nàng, dường như cũng không có ý đẩy nàng vào chỗ chết, nhìn ánh mắt nàng hết sức phức tạp, hàm chứa vài phần khiến người ta không nhìn rõ, khiến Bách Hợp cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Từ chỗ Hạ thị biết được Tô Bách Dung quả nhiên đi chùa, mấy năm qua, thỉnh thoảng nàng ta trốn khỏi Tô phủ, thường xuyên đi tới chùa Phổ Linh, buổi sáng hôm nay Tô Bách Dung đi tới chỗ Hạ thị thỉnh an, trong cơn nóng giận, Hạ thị bắt nàng ta quỳ ngoài cửa.
Mấy ngày liên tục, Tô Bách Dung đều đi tới viện của Hạ thị, nhưng Hạ thị không gặp nàng, mỗi ngày Tô Bách Dung đều quỳ đến lúc giữa trưa rồi mới nghe theo nha hoàn đỡ nàng rời đi, có lẽ hai ngày nay vì sự việc của Tô Bách Dung, Hạ thị đành tạm lùi hôn sự của Bách Hợp lại một thời gian, buổi trưa dùng bữa ở chỗ Hạ thị xong, lúc rời đi Bách Hợp để quên đồ ở chỗ Hạ thị, hai nha đầu của nàng quay lại lấy, Chu ma ma tuổi tác cao cầm cái ấm lô đi phía sau Bách Hợp khoảng bảy, tám bước không gần, lúc đi qua một rừng đào, đằng trước là chỗ rẽ ra hồ nước, một giọng nói nhẹ nhàng giống như đang nói:
“Cảm phiền ngươi quan tâm, đã tốt hơn nhiều rồi,…” Nàng còn chưa dứt lời, dường như nghe được tiếng bước chân phía sau, giọng nói đột nhiên ngừng lại, một bóng người bay qua, nhìn dáng người dường như là người đàn ông, lúc này Tô Bách Dung ngồi ở bàn đá sau cây hoa đào vừa mới thả váy xuống, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa hết, nhìn thấy Bách Hợp thì vẻ mặt ngẩn ra, mím mím môi: “Ta có lời muốn nói riêng với ngươi.”
Ở phía sau, Chu ma ma nghe nói thế, cúi đầu lui xuống, sắc mặt Bách Hợp lạnh xuống, Tô Bách Dung đứng dậy, trong tay nắm một bình sứ: ” Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta không có ý muốn hại ngươi, trái lại, ta sẽ che chở cho ngươi, giúp ngươi chọn được lang quân như ý, chỉ cần ngươi nghe theo sắp xếp của ta…”
Bách Hợp nghe nói vậy, mặt nghiêm lại nhìn nàng ta, chợt trong lòng hơi động: ” Khi đó ngươi hủy thanh danh của ta, là không có ý hại ta? Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?”
“Ngu xuẩn! Khi đó ta muốn tốt cho ngươi, bằng không…” Trên mặt Tô Bách Dung lộ vẻ châm chọc, cuối cùng nàng ta như nhớ ra cái gì đó, lúc sau phất tay:” Ngươi không cần quản nhiều, trong lòng ta tự có sắp xếp, trái lại ta sẽ không hại ngươi. Chuyện vừa rồi, ngươi nên quên đi, chớ nói ra ngoài.” Nói xong lời này, nàng xoay người đi, nửa tháng sau, truyền tới tin phủ Trấn Quốc Công cầu hôn Tô Đại tiểu thư.
Do ngại quyền thế của phủ Trấn Quốc Công nên Hạ thị cố nén tức giận vào trong lòng, đồng ý cửa hôn sự này, liên quan đến việc Tô Bách Dung không còn nhỏ tuổi, nên hôn sự định vào nửa năm sau, thời gian nửa năm hơi vội chút nhưng Hạ thị mang theo tâm tư khiển trách, gả Tô Bách Dung ra ngoài, nội dung vở kịch đến đây đã có sự thay đổi, lẽ ra là Tô Bách Hợp gả vào Liễu gia thì giờ biến thành Tô Bách Dung.
Hai tháng sau, Tô Bách Dung giống với Tô Bách Hợp trong nội dung vở kịch lúc trước, rất nhanh đã có thai, đứng vững ở Liễu gia, tin nàng ta có thai truyền tới Tô gia, Liễu gia phái ma ma tới đón Bách Hợp tới đó với nàng ta nửa ngày. Ban đầu, Hạ thị có chút không muốn, tuy rằng bà có hai con gái nhưng yêu quý nhất vẫn là con gái út, mà ma ma Tô Bách Dung cố ý phái tới lúc trước vốn là người được Văn An công chúa sủng ái, do nàng ta có thai nên mới theo hầu bên người nàng, Hạ thị không từ chối được, chỉ có thể để người gọi Bách Hợp ra, theo nàng đi tới Liễu gia.
Lần thứ hai tới Liễu gia, không biết có phải do có liên quan tới Tô Bách Dung hay do sự việc đã qua mấy năm, mà sự việc lúc trước Bách hợp ngã sấp trên người công chúa Văn An không có ai nhắc đến, sau khi kết hôn, dáng vẻ Tô Bách Dung hơi thay đổi, lúc này trên người Tô Bách Dung có vài phần ung dung quý phái, không như bộ dáng âm u khi ở Tô gia.
“Đã lâu không thấy muội, vô cùng tưởng niệm, nên bây giờ mới phái người tới mời muội tới, muội sẽ không trách ta chứ?” Tô Bách Dung sai người mang trà tới cho Bách Hợp, thấy Bách Hợp nhấp một ngụm, lúc này mới đứng lên cười:” Hôm nay cuối thu mà khi trời vẫn nóng, trong phòng rất oi bức, muội ngồi một lúc, ta đi đổi quần áo, sau đó muội có thể cùng ta đi ra ngoài.”
Lúc trước Tô Bách Dung không thân cận với Bách Hợp, mà lúc này lại ân cần khó có được như vậy, Bách Hợp hé miệng cười, Chu ma ma cùng nàng đi ra ngoài thấy thế giúp nàng lau mô hồi:” Tiểu thư nóng không?”
Khăn này mùi thơm mê người, Bách Hợp chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, quay mặt ra, theo bản năng tách tay Chu ma ma ra, Chu ma ma ngẩn người, thu khăn về, đứng về phía sau Bách Hợp, mùi thơm khiến người chán ghét hướng tới mũi nàng.
Tô Bách Dung rất nhanh đã đổi quần áo trở lại, cho người kéo Bách Hợp đứng dậy, khắp Liễu phủ đều tinh xảo, đi tới cái đình phía trước, bên trong truyền đến tiếng đàn du dương, trong mắt Bách Hợp lộ vẻ châm chọc, Tô Bách Dung quay đầu nhìn Bách Hợp một lúc: ” Đằng trước có người đánh đàn, hay chúng ta đi tới nhìn xem.”
Lúc này, Bách Hợp cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đầu óc mơ màng, nếu nàng không biết mình bị Tô Bách Dung ám hại là giả, nàng yên lặng vận nội công, ánh mắt tỉnh táo vài phần, cố nén quay đầu nhìn Chu ma ma kích động, nhìn Tô Bách Dung liền cười:
“Trong lòng ngươi có ý định gì, chúng ta đều biết rõ, trước mặt không cần che giấu.” Bên trong Liễu phủ, công chúa Văn An sinh hai người con trưởng, ngoại trừ trưởng tử kế thừa tước vị, con thứ từ nhỏ cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, trưởng thành bộ dáng anh tuấn, nhã nhặn, lúc trước ở kinh thành khuê tú người người đều muốn gả cho lang quân như ý như thế, công chúa Văn An giúp thứ tử cưới trưởng nữ của Nội các Trương đại nhân trong triều, sau khi thành hôn, phu thê cũng coi như ân ái, chỉ là tiệc vui chóng tàn, hai người thành hôn không tới nửa năm, khi ra ngoài, xe ngựa xảy ra chuyện, Trương thị tử vong tại chỗ, mà vị thứ tử của công chúa Văn An tuy còn sống nhưng trên đùi bị tàn tật, từ đó đi lại không thuận lợi, lại không nhập sĩ, nên không có lộ mặt ra ngoài.
Tính tới bây giờ cũng gần 20 năm, nội dung bên trong vở kịch là Tô Bách Hợp gả cho Liễu gia nên Bách Hợp rất rõ chuyện này, lúc này trong đình có người đánh đàn, ai dám ở Liễu phủ đánh đàn, ngoại trừ thứ tử của công chúa Văn An thì còn ai nữa?
“Nếu ngươi đã biết, ta cũng không lừa ngươi, hai chúng ta tâm ý tương thông, trong lòng ngươi đang nghĩ gì, ta rất rõ, ta rõ hơn cả ngươi.” Tô Bách Dung cường điệu một câu, trong nháy mắt nụ cười biến mất sạch sẽ, phất tay ra hiệu cho mọi người lui ra xa, nhích tới gần Bách Hợp: “Cha mẹ nuông chiều ngươi từ nhỏ, ngươi chưa bao giờ trải qua khó khăn, mấy năm trước chịu sỉ nhục như vậy, một lòng muốn gả cao để chứng minh mình giỏi hơn, có đúng không?”