- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 317: Thiếu nữ cho cương thi ăn (4)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Lúc trở về sơn động, cương thi lại bắt đầu cào vách quan tài, lúc này Bách Hợp đang tâm phiền ý loạn, tên cương thi này da dày thịt béo, có đánh nó cũng không đau, Bách Hợp sống chung với nó lâu như vậy, vừa nghe đến tiếng động này trong lòng liền nổi giận, sinh ra can đảm, không nhịn được vươn tay nhéo nó: “Im lặng!”
Cương thi dừng lại, tiếp theo lại bắt đầu cào vào vách quan tài, lúc này móng tay của nó đã ngắn lại, thế nhưng không có móng tay không có nghĩa là lực phá hoại của nó liền giảm đi, nó cào vài cái, đột nhiên phát ra một tiếng ‘Bụp’ nhỏ, quan tài vốn đã cũ nát chớp mắt đã bị nó làm thủng một lỗ, biến cố này, Bách Hợp và cương thi đều giật mình, Bách Hợp không nhịn được ngồi dậy đẩy nắp quan tài ra, quả nhiên liền thấy chỗ ngủ của mình có một cái lỗ nhỏ bằng một đầu ngón tay, nàng không nhịn được kéo tóc cương thi, tức giận nói: “Đã bảo ngươi im lặng ngươi lại càng gây ồn ào, giờ một cái quan tài cũ nát cũng không có, ngủ ở đâu? Ngủ ở đâu?”
“A ô ô a a a?” Cương thi mở to đôi đỏ tươi, da mặt cứng ngắc giật giật, trong cổ họng phát ra âm thanh kỳ quái. Dù bề ngoài của nó có giống người đi nữa, thì thân thể đã xơ cứng ngàn năm lại là sự thật không thể chối cãi, lúc này còn không biết cười, không biết làm các biểu hiện linh hoạt, tối đa chỉ có thể phát ra một vài tiếng khiến cho người nghe không hiểu mà thôi, chính nó cũng chưa chắc có thể hiểu rõ đó là ý gì, vì thế Bách Hợp liền trực tiếp mặc kệ, nàng đang muốn nhảy ra khỏi quan tài nhìn xem, thì tên cương thi lại vươn một tay bắt lấy nàng, kéo về trong quan tài.
“Im… A a ô a, lặng.” Tuy nói chính giữa xen lẫn một vài âm điệu kỳ quái mà chính mình nghe không hiểu, nhưng Bách Hợp vẫn nghe được nó nói là ‘Im lặng’.
Không biết có phải bởi vì mấy năm nay sớm chiều sống chung với nó, câu nói mà Bách Hợp nói nhiều nhất là ‘Im lặng’ hay không, mà lúc này vô luận nghe như thế nào Bách Hợp cũng đều cảm thấy nó đang kêu mình im lặng.
“Im lặng!” Trong lòng Bách Hợp ngạc nhiên, lại nói một câu. Cương thi mở to mắt, rất nhanh cũng đáp lại nàng một câu: “Im, a ô, lặng.”
Lần này nó nói rõ hơn một chút, nhưng vẫn không tránh khỏi sẽ phát ra tiếng a a ô ô. Nhưng trong lòng Bách Hợp lại vui vẻ, rất nhanh xác định sự thật rằng nó đang học nói theo mình, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu một cương thi tiến hóa đến tình trạng biết nói chuyện như vậy, liền chứng minh về sau nó chắc chắn sẽ có được năng lực giao tiếp nhất định, nàng không khỏi nhớ tới Dung Ly, trong tình huống mình không đánh lại tên cương thi này, lại không hy vọng nó tổn thương mình, như vậy, nếu có thể dạy cho nó biết cách giao tiếp với mình, thì mình và nó cùng sống như bạn bè hết cả đời giống như cùng với Dung Ly trước đây cũng không tệ.
Nghĩ như vậy, trong lòng Bách Hợp liền kích động, lại không nhịn được nói một câu: “Im lặng.”
“…” Cương thi nhìn nàng một cái, giây tiếp theo xoay thân thể cứng ngắc của mình lại, tuy một tay vẫn còn đặt trên người nàng, nhưng lại quay đầu đi, quả nhiên im lặng.
“…” Bách Hợp cố nén xúc động kéo tóc nó bắt nó quay đầu lại học nói với mình, cũng không nhịn được bắt đầu bắt chước hành động cào vách quan tài mỗi ngày của tên cương thi này.
“Im, a la lặng.” Hành động lời nói của một người một thi trong ngày thường lúc này liền đảo ngược, cương thi nhịn một hồi, kéo tay Bách Hợp, nó lại bắt đầu ồn ào: “Ô ô ô.”
Đây là lời nói cố định của nó mỗi ngày lúc hy vọng Bách Hợp niệm Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, trước kia Bách Hợp không chú ý tới, nhưng lâu dần liền hiểu, lúc nó phát ra âm điệu cố định như vậy, là lúc hy vọng nàng lại niệm Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn. Rõ ràng là một tên cương thi lại thích nghe tâm pháp Đạo Môn, Bách Hợp không nhịn được có chút buồn cười, đồng thời, bởi vì hôm nay nghe được nó mở miệng nói chuyện, nên tâm tình thật tốt, vì vậy cũng không kháng cự nhiều, đương nhiên cũng là bởi vì nàng căn bản không phải đối thủ của tên cương thi này, nên thức thời là trang tuấn kiệt, trong miệng lại bắt đầu nhẹ giọng niệm lên.
Tên cương thi vừa rồi còn mang dáng vẻ phản ngịch năm mươi năm rất nhanh liền trở nên yên tĩnh lại giống như một đứa trẻ, trong quan tài lại quy về yên tĩnh.
Trong miệng Bách Hợp không ngừng niệm pháp quyết, chính mình cũng từ từ bình tĩnh lại, tâm pháp Đạo Môn thuần khiết lưu chuyển trong cơ thể nàng, tẩy trừ cảm giác khó chịu mà âm khí mang lại cho nàng trong quan tài, làm cho nàng vô ý thức đắm chìm trong tu luyện, không chú ý tới thân thể cương thi ngày thường còn có chút cứng ngắc, vô ý thức quay đầu nhìn nàng một cái.
Đến hậu kỳ Hành Khí, cho dù chỉ dựa vào hô hấp, Bách Hợp cũng có thể chuyên tâm tu hành, nhưng bởi vì có tâm pháp Đạo Môn trợ giúp, nàng tu luyện nhanh hơn đạo sĩ bình thường rất nhiều, nhưng có nhanh đi nữa thì cũng vẫn không nhanh bằng tên cương thi nghịch thiên ở bên cạnh kia.
Thời hạn hai năm mà tên đạo sĩ trẻ kia đã nói lúc trước thoáng cái đã qua, nhưng mấy thầy trò kia lại không xuất hiện như đã nói, trong lòng Bách Hợp có một suy đoán hẳn là tên đạo sĩ trẻ kia cũng không tiến vào Thai Tức kỳ khi chỉ bỏ ra hai năm như hắn ta đã nghĩ, bởi vậy không dám tới đánh chủ ý cương thi, cho nên liền không đến.
Cái này liền cho một người một thi nhiều thời gian hơn, trong hai tháng này, thân thể tên cương thi này đã mềm ra, làn da trên người nó cũng không giống như trước nữa mà đã là da đồng xương thiết, tuy trước kia không tỏa sáng, nhưng lại giống như ngọc thạch vậy, cứng ngắc mà lạnh như băng, gần đây thân thể của nó mềm mại hơn rất nhiều, lúc ngón tay Bách Hợp chọc vào, vậy mà có thể lún xuống, thật mềm, tuy cũng không có độ ấm, nhưng điều này đã đủ để nàng kinh ngạc, thậm chí biểu hiện trên mặt của tên cương thi này cũng phong phú hơn một ít, từ ngữ lại càng nhiều hơn chỉ biết ‘A a ô ô’ lúc trước, nó học được hai từ ‘Im lặng’ cùng với ‘Thiên Địa’ lại thường dùng để kêu Bách Hợp để được nghe đạo thuật Khởi Nguyên của Thiên Địa môn từ trong miệng Bách Hợp.
Mái tóc đen bù xù của nó lúc này đã mềm mại xõa tung trong quan tài, lúc không nhìn vào đôi mắt đỏ như máu đang từ từ biến thành màu vàng cam, thì nói chung bộ dáng của nó cũng có vài phần tuấn tú, hơn nữa, dung mạo này còn giống như đã từng quen biết.
“Ngươi cười đi.” Bách Hợp không ra ngoài phơi trăng với nó nữa, sau khi niệm chán Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, thì cũng sẽ dạy nó làm một vài động tác mà con người hay làm, tỷ như cười, giận, khóc,…. Nếu đúng lúc tâm tình nó tốt, sẽ cho Bách Hợp một chút mặt mũi, học ra hình ra dáng, nhưng hết lần này tới lần khác cảm xúc đều không đạt tới đáy mắt, đôi mắt đang ngày càng trở nên vàng lấp lánh kia vẫn lạnh băng như trước, cho dù nó có học được biểu tình của con người vô cùng xảo diệu và giống hệt như thật đi nữa, nhưng chỉ cần kêu người ta nhìn vào thần thái trong đôi mắt của nó, dù không chú ý màu sắc đôi mắt của nó, thì cũng có thể biết rõ nó không phải người bình thường.
Hôm nay có lẽ tâm tình tên cương thi này khá tốt, lúc Bách Hợp kêu nó cười, nó vậy mà nhếch nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, không biết có phải vì tên cương thi này không hút máu, cho tới nay chỉ dựa vào hấp thu ánh trăng để tu luyện hay không, mà hàm răng nó trắng như tuyết, trên người cũng không có mùi tanh hôi, ngược lại theo nó ngày càng trở nên giống con người, trên người còn có một mùi hương cỏ cây trong núi rừng, cũng không khó ngửi, nếu xem nhẹ sự thật nó là một tên cương thi, thì kỳ thật Bách Hợp cũng không ghét nó, thậm chí càng ngày càng không sợ nó.
“Ngươi cười đi.” Nó nhếch miệng xong, rất nhanh lại từ bộ dáng như dánh mặt trời khiến cho người ta kinh diễm vừa nãy trước khi lại lãnh đạm mặt không biểu tình, ngược lại cũng bắt chước bộ dáng của Bách Hợp, kêu nàng cười. Khóe miệng Bách Hợp cong cong, nụ cười của nàng là từ trong mắt lan tỏa đến bốn phía trên gương mặt, tuy nói lúc này tóc nàng đã rất dài, xõa tung ở trước người che khuất đi gương mặt vốn đã nhỏ nhắn của nàng, thế nhưng chắc bởi vì nàng luyện Đạo Môn tâm pháp chính tông, nên lúc này cười rộ lên, nàng mang đến cho người khác một loại cảm giác cực kỳ ấm áp, cương thi vô ý thức muốn tới gần nàng, trong đôi mắt màu vàng cam lộ ra vài phần nghi hoặc.
“…” Nó duỗi ngón tay trắng nõn như ngọc ra, chỉ chỉ mắt của Bách Hợp, Bách Hợp hiểu nó có ý gì, cũng duỗi ngón tay chỉ mắt của nó, hành động này bị nó coi là khiêu khích, khiến nó cảm thấy khó chịu, trong miệng phát ra âm thanh ‘Ô ô’ như đang cảnh cáo, không còn hơi thở giống như con người nữa, mà lại lộ ra vài phần tựa như dã thú.
“Mắt.” Bách Hợp không có dời tay, càng sống chung với tên cương thi này lâu, nàng lại phát hiện nó không thương tổn mình, dù có khi mình chủ động đưa tới, nó cũng sẽ theo bản năng tránh đi, Bách Hợp cảm thấy đây là bởi vì cái Lời chúc phúc của Thi Vương mà lúc trước Dung Ly đã cho mình, cho nên khiến cho cương thi có khả năng xem mình thành đồng loại, sẽ không thương hại nàng. Nàng nâng mặt cương thi kéo nó lại gần, da của nó ngày càng mềm mại, gần như không khác gì con người, lúc này cảm giác bị người khác khống chế khiến nó vô cùng bất an, bởi vậy ánh mắt của nó càng hiện ra thêm vài phần cảnh giác, giống như một con dã thú bị người trêu chọc râu vậy, có chút khó chịu lại có chút bối rối không biết làm sao.
“Mắt.” Bách Hợp vừa chỉ mắt của nó, nó cũng không còn sợ hãi nữa, với tên cương thi này, đừng nhìn da của nó mềm ra, màu mắt đang thay đổi, nhưng kỳ thật đôi mắt và làn da đều không phải nhược điểm của nó, nhược điểm của nó không nằm ở mắt, mà có lẽ là ở chỗ nào đó được nó bảo vệ nghiêm ngặt. Lúc Bách Hợp chỉ vào mắt của nó, thậm chí mắt nó cũng không chớp, chỉ vô ý thức hoang mang: “Mắt?”
Bách Hợp nhẹ gật đầu, chân thành nói: “Đúng.”
“Đúng.” Nó cũng học theo, ngữ khí nói chuyện càng ngày càng lưu loát.
“Miệng.” Bách Hợp lại chuyển từ mắt của nó xuống, chỉ nó nhận biết mũi, lại so sánh với mũi của mình, rồi chỉ vào miệng của nó, mình cũng há miệng theo nói ‘Miệng’, cử động như vậy hình như khiến tên cương thi này hứng thú, rất nhanh trong mắt nó đã có ánh sáng, lúc học nói chuyện cũng không còn không tình nguyện như ban đầu nữa, sau khi nó tiến vào giai đoạn phi thi, trí lực đã có tiến bộ hơn trước kia hết sức rõ ràng, tuy không đến trình độ của người trưởng thành chân chính, nhưng tuyệt đối có thể ngang bằng với một đứa trẻ mười tuổi.
Trước kia nó chỉ là không muốn học mà thôi, lúc này sau khi có hứng thú, chỉ trong nửa ngày nó đã học được nhận biết mắt, mũi, thậm chí còn có thể làm được nghe thấy liền không quên. Đợi đến khi Bách Hợp đã chỉ hết cả người từ trên xuống dưới, cả bàn chân và ngón tay cũng không bỏ sót, hỏi lại nó mũi ở đâu, nó liền chỉ ra chuẩn xác không sai chút nào.
Trong thời gian kế tiếp, ngoại trừ mỗi này lại khẽ niệm đạo thuật ra, cương thi lại bắt đầu hứng thú với một chuyện, cứ quấn quít lấy Bách Hợp dạy nói chuyện, từ ngữ mà nó học được mỗi ngày càng nhiều, đã có thể giao tiếp đơn giản với Bách Hợp, dù có khi nó biểu đạt ý tứ cũng không phải trọn vẹn, nhưng trong vòng gần hai tháng ngắn ngủn, nó xác thực đã học được nói chuyện.