- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 255: Tình mẹ trong lao lý 4
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
“Được rồi, nói với mẹ những điều này… mẹ cũng không thể hiểu được.” Quý Nguyệt vốn muốn giải thích mấy câu với Bách Hợp, để dễ dàng lấy tiền của cô, nhưng khi nói được vài câu, thấy vẻ mặt không hiểu của Bách Hợp thì cực kì tức giận, không chịu nổi nữa lập tức nổi cáu. Trên thực tế, con bé vậy mà không biết, Quý Bách Hợp mẹ mình quả thực xuất thân từ nông thôn Hoa Hạ, cũng không có bằng cấp văn bằng gì, nhưng tấm lòng yêu thương con gái không hề ít hơn người khác. Mỗi một chuyện của Quý Nguyệt, cô ấy đều cực kì để ý, cái môn học bắt buộc này là gì, kỳ thật cô ấy cũng đã sớm tìm hiểu rõ ràng. Lúc đó rất sợ mình sẽ quên, dường như dùng toàn bộ sự tập trung cả đời này nghiên cứu những thứ ấy một lần, thậm chí vất vả tự học hơn một năm, có nhiều thứ nói không chừng còn hiểu rõ hơn cả Quý Nguyệt, chỉ có điều trong thâm tâm Quý Nguyệt, người mẹ như cô ấy luôn luôn không có văn hóa lại thấp kém mà thôi.
Quý Bách Hợp chỉ là xuất thân không tốt mà thôi, thế nhưng Quý Bách Hợp vì con gái yêu, môn học bắt buộc để lên đại học như thế nào, cô ấy làm được không hề ít hơn bất kì ai. Tình tiết này, lúc trước Quý Nguyệt đã từng nói với Quý Bách Hợp, chỉ là khi đó ở trước mặt con gái, Quý Bách Hợp cảm thấy mặc cảm tự ti, lại vì yêu con gái mà thấy sợ. Cho nên lúc Quý Nguyệt quát tháo nói cô ấy không hiểu, cô ấy yên lặng tương đương với thừa nhận con gái lên án, không chịu nói ra, không phản bác con bé, lo con bé khó chịu, tình nguyện để cho con gái quát tháo thoải mái, đáng tiếc, loại tình thương của mẹ này, Quý Nguyệt ngu ngốc không biết quý trọng.
Nhưng Bách Hợp hiện tại không giống trước kia. Quý Bách Hợp trước khi chết thật sự bị Quý Nguyệt tổn thương khấu tim, trước kia quả thật cô ấy cực kì yêu Quý Nguyệt, hiện tại lại có nhiều hận, có khi hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng, cuối cùng khi cô ấy chết, kỳ thật cũng không phải oán hận con gái, cô ấy chỉ muốn trải qua hết đời mình trong yên bình, món nợ con gái trong câu chuyện đã xong. Cô ấy chỉ muốn có cuộc sống thuộc về mình thêm lần nữa, mà không phải cả đời thay người khác vào tù.
“Con nói xong chưa?” Bách Hợp thả lỏng cơ thể, vắt chéo chân, cô thấy Quý Nguyệt bởi vì động tác này của mình không tự chủ được nhíu mày, hiển nhiên là cảm thấy cô có chút thô lỗ, nhịn không được lại nở nụ cười, chỉ thiếu không có ngẩng đầu lên nhìn người ở dưới mũi: “Mẹ đương nhiên không hiểu, mẹ cũng không rõ, cho nên con cũng không được cái gì mà chuyển trường, lên đại học à? Lúc trước mẹ không tốt nghiệp trường cấp hai chẳng phải vẫn tốt đó sao? Con xem, mẹ còn một mình nuôi lớn con như vậy, khi đó mẹ mới 17 tuổi…” Bách Hợp nói không ngừng, cô biết rõ Quý Nguyệt nhất định không thích nghe cô giảng dạy mấy cái này, ngược lại trong câu chuyện, Quý Bạch Hợp muốn tìm người tâm sự hết những câu chuyện trong đó. Trong lòng cô ấy thật sự có quá nhiều đau khổ, ngược lại không có gì đáng giá, nhưng hết lần này tới lần khác, nơi cô ấy sống trên đất Mỹ ở tầng thấp nhất xã hội, bên người cũng không có ai tri kỉ để giãi bày.
Quý Bách Hợp biết con gái chướng mắt cô ấy, hơn nữa khi cô ấy còn trẻ tuổi đã nếm trải thiệt thòi bị đàn ông lừa gạt, bởi vậy cả đời ngoại trừ một lần hoang đường kia, bên ngoài đều giữ mình trong sạch. Chỉ có duy nhất một lần năm đó cô ấy giảng giải cho Quý Nguyệt, đáng tiếc Quý Nguyệt không kiên nhẫn nghe cô ấy nói những lời này. Thời gian dài Quý Bách Hợp cũng biết, con gái trưởng thành dù sao cũng có chủ ý của mình, bởi vậy không dám mở miệng nói nữa.
“Mẹ, mẹ nói xong chưa?” Quả nhiên Quý Nguyệt nghe thấy Bách Hợp nhắc tới chuyện quá khứ của cô ấy, trong lòng cảm thấy vừa phiền lại mất mặt, theo bản năng đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy không có ai chú ý đến hai mẹ con mình ở bên này mới thở phào nhẹ nhõm, lại có chút đứng ngồi không yên nhấc mông, bộ dạng muốn đi lại phải cố nén, nhỏ giọng nói: “Con chuyển trường cần một ít tiền, mẹ, trong tay mẹ có tiền chứ?”.
Nói xong những lời này, trên mặt Quý Nguyệt lộ ra vẻ lúng túng. Khi trước đòi tiền cũng không cần con bé phải nói ra khỏi miệng, con bé chỉ cần nói phần mở đầu thì Quý Bách Hợp đã có thể hiểu được, tự mình móc tiền ra. Nhưng lúc này, Bách Hợp lại như không hiểu gì cả, trong lòng Quý Nguyệt thấy phiền chán, mí mắt rủ xuống ngăn trở suy nghĩ trong mắt, đợi hồi lâu không thấy Bách Hợp lên tiếng, ngẩng đầu nhìn sang đã thấy tay Bách Hợp chống cằm, quay đầu nhìn sang bên cạnh, hiển nhiên không nghe thấy lời con bé vừa nói.
Trên gương mặt trẻ con của Quý Nguyệt lộ ra một tia phẫn nộ, âm lượng không nhịn được cao hơn, hỏi một câu: “Mẹ, mẹ có nghe con nói chuyện không vậy?”.
“Nói cái gì?” Quả nhiên Bách Hợp không để ý lời Bách Nguyệt vừa nói, khiến Quý Nguyệt chán ghét nhíu mày, nhẫn nại lặp lại một câu: “Con rất cần tiền chuyển trường, con rất cần tiền mua tài liệu học tập.”
“Mẹ không có.” Lần này Bách Hợp không giả bộ không nghe thấy, hai tay mở ra, thản nhiên nói: “Mẹ cũng không có tiền, đang muốn hỏi con có không đây này.”
Nghe nói như thế, Quý Nguyệt tức giận, toàn thân run rẩy, không nhịn được lớn tiếng nói: “Bà là mẹ của tôi, bà không nuôi tôi không nói, hiện tại vứt bỏ tôi, mặc kệ tôi, hiện tại tôi chỉ muốn đọc sách, tôi muốn lên đại học, sao bà có thể làm vậy với tôi?”.
Ở nước Mỹ, rất nhiều thanh thiếu niên đủ mười tám tuổi sau khi trưởng thành bắt đầu làm công kiếm tiền, cuộc sống tự lập. Quý Nguyệt một mặt coi mình là người ngoại quốc, không thích Quý Bách Hợp đông quản tây quản với con bé, có khi chuyện của con bé cô ấy không thể hỏi nhiều một câu, luôn mồm hô hào cần quyền tôn trọng cùng ngang hàng, thế nhưng khi đòi tiền hoặc lúc gặp họa, con bé lại biến thành suy nghĩ của người phương Đông, cảm thấy Quý Bách Hợp sinh con bé ra thì coi con bé là trên hết, đạo lý con bé chính là tất cả của cô ấy.
Nếu đúng là con bé nói lời như vậy với Quý Bách Hợp, Quý Bách Hợp sẽ day dứt mà liều mạng làm việc, kiếm được chút ít tiền lương đưa cho con bé, nhưng người con bé gặp phải là Bách Hợp, huống chi, hiện tại cô ấy vào trong ngục giam, là do ai ban tặng? Trong lòng Bách Hợp, một nỗi tức giận không tên dâng lên trong lòng, sự phẫn nộ của nguyên chủ quanh quẩn trong trái tim cô, khiến cô gần như không nhịn được muốn đứng dậy đánh một cái bạt tai lên gương mặt phẫn nộ lại mang theo vài phần dí dỏm đáng yêu của thiếu nữ trước mắt.
“Cút! Tao không cần phải chăm sóc mày, sau khi mày tròn mười tám thì về sau tao không cần chăm lo cho mày nữa, tao không cần phải nuôi mày nữa, thậm chí có thể tống mày ra khỏi nhà!” Khi Quý Nguyệt tròn mười tám tuổi, về sau có đuổi con bé ra khỏi nhà cũng không tính là tội vứt bỏ, huống chi nguyên chủ không đuổi con bé, ngược lại vẫn đối tốt với con bé. Bách Hợp cũng lộ ra thần sắc chán ghét: “Huống chi, tao không cần biết lý do của mày là gì, mày không hiểu sao? Mày vào tù đi, mỗi tháng tao có thể qua thăm mày một lần, cam đoan không đòi tiền mày!”
Đâm chết người cũng không phải mình, hiện tại thân thể này thay con bé chịu tội, Quý Bách Hợp là vì Quý Nguyệt đâm chết người mới ngồi tù. Vào trong miệng Quý Nguyệt lại trở thành việc cô ấy ngồi tù giống như một điều đáng sỉ nhục, cũng vì vậy mà Quý Nguyệt phải chịu thua thiệt, điều này thật sự khiến Bách Hợp không biết nên khóc hay cười: “Mày đừng quên, đâm chết người chính là mày, tao đang thay ai chịu khổ?”
Trước kia Bạch Hợp không dám nói như vậy, lúc này Bách Hợp nói ra, sắc mặt Quý Nguyệt lập tức trắng bệch, dường như con bé rất sợ bị người khác nghe thấy, cuống quít muốn đứng dậy che miệng Bách Hợp lại: “Mẹ, con xin mẹ đừng nói nữa!”.
Tiền đồ rộng lớn của mình, về sau còn muốn lên đại học, con bé không thể vì chuyện này mà đánh mất cả đời mình. Quý Nguyệt kinh hãi, nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý tới sự khác thường của mình, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại oán hận nhìn Bách Hợp chằm chằm: “Mẹ, mẹ nói như vậy là có ý gì? Không phải bây giờ mẹ hối hận đấy chứ? Mẹ đừng quên, con là con gái của mẹ, nếu con xảy ra chuyện gì, về sau ai nuôi mẹ chứ?”
Biểu hiện vừa rồi của Bách Hợp khiến Quý Nguyệt hiểu ra rằng giờ con bé có van xin mẹ mình cũng vô dụng, dứt khoát uy hiếp Bách Hợp: “Con lên đại học, sau này có thể tìm được một công việc rất tốt, đến lúc đó có thể chăm sóc mẹ đến già, chẳng lẽ mẹ không muốn sao?”
Sao Bách Hợp có thể tin vào loại chuyện giả dối này của con bé, Quý Bách Hợp trước kia vì Quý Nguyệt mà trả giá hết thảy nhưng sau này cũng đâu được hưởng thụ sự chăm sóc của con bé chứ, bản thân hiện tại hung ác với con bé, trong lòng nó chỉ sợ đang hận muốn mình chết đi, sao có thể nghe theo mà nuôi mình tới già?
“Loại may mắn này mẹ không dám hưởng, về sau không được tới đòi tiền lương của mẹ. Tiện thể, tháng sau con nhất định phải mang tới cho mẹ chút tiền, sinh hoạt của mẹ ở chỗ này không tốt, nếu không, mẹ sẽ nói ra việc con chính là người đâm chết người, con lại hãm hãi mẹ chịu bản án vào tù này đấy.” Kì thật, Bách Hợp cũng không cần tiền của Quý Nguyệt, cô cũng hiểu tính Quý Nguyệt, căn bản không có khả năng mang tiền tới cho cô. Nhưng, mấy lời vừa rồi của Quý Nguyệt khiến cô buồn nôn một hồi, lúc này cô cũng chỉ cố ý đáp trả lại mấy lời buồn nôn ấy cho con bé mà thôi. Quả nhiên vừa mới nói xong, chỉ thấy vẻ mặt Quý Nguyệt như gặp quỷ, cuống quít đứng dậy, cũng không đồng ý đưa tiền cho cô hay không, chỉ nói đã đến giờ rồi, nhanh chóng xoay người chạy, không còn bắt cô đưa tiền chuyển trường hay mua sách.
Nhìn bóng lưng rời đi của con bé, ánh mắt Bách Hợp híp lại, càng thêm lãnh đạm.
Một tháng tiếp theo Quý Nguyệt không tới thăm cô, ngày 15 không còn nghe thấy mình có khách tới thăm nữa, Bách Hợp cũng không thất vọng. Nếu như Quý Nguyệt cho rằng không thèm tới thăm chính là cách hành hạ cô của con bé, con bé thật sự đã tính sai rồi. Quý Nguyệt không xuất hiện, đối với Bách Hợp mà nói quả thưc chả sao cả.
Tám tháng luyện Cửu Dương Chân Kinh, nội lực trong người Bách Hợp đã tăng lên chút ít, không phải lo lắng chờ đợi như trước kia. Mỗi ngày, cô trải qua nhịp sống đơn điệu trong ngục giam, nhưng đối với cô mà nói, ngay cả lúc trước một mình luyện công khổ sở cũng có thể nhịn được, cuộc sống nhàm chán thế này không có gì không tốt, duy nhất một điều khiến cô cảnh giác chính là ánh mắt oán hận tràn đầy ác ý đến từ người cùng ngục giam Elyse kia.
Khoảng thời gian tự do hoạt động, Bách Hợp rõ ràng cảm giác có chút không đúng, không khí vô cùng khẩn trương hơn nữa trong ngục giam dường như chia làm vài bè phái, phái thứ nhất gồm người da đen và người da trắng căm thù lẫn nhau, phái thứ hai là các nhóm nhỏ giữ khoảng cách với đối phương một chút. Tuy trước đây những người này vốn không phải bạn, thế nhưng hôm nay đặc biệt kỳ quái, nhất là ánh mắt mọi người đều rơi lên người Bách Hợp, không hề mang theo ý tốt. Cả người Bách Hợp cảnh giác, bắt đầu bình tĩnh lại, đến khi cai ngục giục mấy cô ấy chạy về ngục giam, bạo động đột nhiên phát sinh.
Một đám nữ tù nhân da đen như đã hẹn trước, đánh về phía Bách Hợp, rất nhiều người bắt đầu dốc sức liều mạng hò hét cố gắng lên, một nữ tù da trắng kích động nhảy dựng lên, xông về phía Bách Hợp, nói:
“Này! Con nhóc đáng thương, đồng ý gia nhập với bọn tao bên này, làm nô lệ của tao, tao sẽ giúp mày!” Một đám người oang oang cười to, mà ngay cả mấy nữ cảnh sát cũng làm như không thấy tình cảnh bên này, quay đầu đi.